“Thưa bà, bà nói sao tôi không hiểu?”
Dương Mân dùng tay chặn để giữ bình tĩnh cho quân lính phía sau, ánh mắt cẩn trọng nhìn từng đoàn từng đội Việt quân đang dồn dập chạy đến bao vây xung quanh. Hắn biết quân Nam vừa thắng, thiệt hại tuy có nhưng sĩ khí đang dâng cao, đừng nói trong tay hắn chỉ có ba ngàn người, hắn tin dù con số đó có nhiều gấp đôi thì hơn ngàn Việt quân này vẫn dám ăn xuống sạch sẽ, lại thêm vì thực hiện trót lọt kế hoạch, hắn thật sự không muốn hai quân đụng chạm ngay lúc này. Trấn an mọi người xong, tên cừ súy trẻ mới đối mắt hỏi vị nữ tướng lừng lẫy trước mắt.
Nga Sơn công chúa yên lặng đánh giá tên phản tướng giữa loạn vẫn bình tĩnh, trong lòng lại âm thầm than thở. Phùng Chí, Dương Mân đều không phải hạng tầm thường, hai người bọn họ chính là thế hệ trẻ của Lĩnh Nam, có ăn có học, có tri thức, không chỉ võ công không hề xoàng xĩnh mà tư duy lại sáng tạo, am hiểu quân sự. Ngay cả nhiều bậc lão làng trong quân Nam như Khâu Ni, Ông Cai, Tam Trinh cũng từng bày tỏ trông mong họ sẽ trở thành rường cột của dân tộc. Ấy thế mà cả hai đều phản, khiến bà đau lòng không thôi. Bên cạnh bà, Mai Đạt đẩy nhẹ tay, tách hàng khiên binh phía trước ra bước tới, thay mẹ mình hỏi bằng giọng chua chát:
“Dương Mân, mẹ tao có ý gì, mày phải hiểu rõ ràng, sao còn phải làm bộ làm tịch?” hằn học cắm mạnh thanh thương xuống đất chàng bảo:
“Mày âm thầm câu kết cùng giặc, trộm tiết lộ đường đi đến Cấm Khê khiến Lưu Long nhanh chóng chiếm lấy tiên cơ, xây lũy đắp trại chắn mất đường hội quân với xung quanh. Mày tưởng mày làm được lưu loát sạch sẽ, thiên y vô phùng, nào đâu hay biết đó chỉ là vải thưa sao che được mắt thánh?”
“Những thứ mày làm đều đã được mẹ cùng Vua Bà biết đến rành rọt, năm năm rõ mười. Sỡ dĩ tha cho mày một con đường sống là vì tiếc cho tài năng của mày, e mày lầm lỗi quên đường về, cho mày cơ hội sửa sai. Vì thế mẹ mới sai mày về báo tin, muốn mày tách khỏi chốn thị phi. Ai dè ngựa quen đường cũ, còn dám dẫn sói vào nhà, mò về đây, chẳng phải là chịu chết!”
Chàng vừa nói xong, xung quanh vòng vây quân lính đã đạp chân hô vang:
“Giết! Kẻ phản bội phải chết!”
“Chết!”
“Chết!”
Choang! Choang!
Đến lúc này, đám Hán quân giả dạng Việt binh cũng không thể làm bộ làm tịch nữa, bọn chúng nhao nhao rút kiếm tuốt đao, co cụm lại với nhau thành một hình tròn nhỏ giữa vòng vây Việt binh. Giữa vòng tròn, ba bốn tên đứng đầu âm trầm quan sát xung quanh, giữa từng tiếng hét vang dội cùng gió đêm thét gào, bọn chúng lại không hề hoảng loạn, hết sức tỉnh táo đề phòng. Thấy sự việc đa bại lộ, Dương Mân cũng không tiếp tục giả bộ nữa, hắn vẫn đang ngẩng đầu, bỏ qua ánh mắt như muốn nuốt sống mình của Mai Nhất Lang, đối mắt lần nữa với ả nữ tướng Việt quân hỏi:
“Chúng tao bị lộ do đâu?”
Lê Thị Hoa thở dài lắc đầu, bà cảm thấy dù sao hắn cũng không thoát được vòng vây đêm nay, có thể vì cảm khái cho số phận một, hay hai anh tài đất Nam vì lầm lỡ mà phải vụt tắt, bà cất tiếng:
“Tất nhiên là không phải.”
Bà nhẹ nhàng đưa ánh mắt quan sát cánh quân Hán, chú tâm nhìn kỹ từng người lính tộc Việt trong cánh quân này khiến bọn chúng nhao nhao cúi đầu, rồi thở dài nói:
“Tất nhiên cũng có thể có khả năng là ngươi hồi tâm chuyển ý, biết sai muốn sửa lỗi nên xung phong dẫn quân quay về cứu chúng ta. Điều đó hoàn toàn có thể, và ta cũng đã tin tưởng như vậy. Cho đến khi ta biết: ngươi dẫn theo đến ba ngàn quân, quay về một mình.” nói đến đây, giọng vị nữ tướng đã đanh thép hơn hẳn, bà nhìn chằm chằm Dương Mân để giải thích:
“Cách đây không lâu, Vua cùng ta, Ông Cai và lão Tam Trinh đã họp lại với nhau, vì đề phòng nội gián sử dụng quyền lực trong quân để giở trò dẫn sói vào nhà, mở cửa cho giặc, Vua Bà đã quy định:
Một là, nếu không có Lạc Hầu, Lạc Tướng đích thân dẫn quân, mỗi cừ súy chỉ có thể điều động tối đa năm trăm quân thôi.
Hai là, vì đề phòng kẻ xấu toan tính phá hủy công sự, tiết lộ quân tình, mỗi một lần hành động hoặc xuất quân đều phải đi hai người. Trong đó phải có một người hoàn toàn tin tưởng được.” nói đến đây, ánh mắt bà có chút buồn bã pha lẫn căm phẫn nhìn xoáy vào Dương Mân hỏi:
“Nói! Ông Cai phái ai đi với mày, người đó bây giờ ra sao rồi?”
“Ra là như vậy sao...?”
Dương Mân không vội đáp lời bà, mà chậm chạp cúi đầu suy tư. Đoạn, hắn kín đáo quăng cho hai kẻ sau lưng một cái ánh mắt dò hỏi rồi mới keng một tiếng rút thanh gươm đồng bên hông ra, chỉ thẳng vào mặt Lê Thị Hoa, ngạo nghễ quát:
“Hùng Thiên Bảo nghe theo phản binh xúi giục, chống lại thiên triều, đã bị bản giáo úy xử chém tại trận rồi. Lũ chúng mày gian ngoan mất linh mới nghe theo phản tặc làm loạn, quấy nhiễu người dân, xâm chiếm đất đai, giết hại mệnh quan triều đình, cố ý phá hoại thành quách, tội ác đầy rẫy. Nay ta vâng lệnh Thánh Thượng đem quân đến trừ bạo an dân, lũ chúng mày mau mau quy hàng, chớ có trợ Trụ vi ngược nữa.”
“Hỗn láo!”
“Thằng khốn nói bậy bạ gì đó?”
“Mẹ kiếp, chém nó!”
Xung quanh binh lính Lĩnh Nam nghe vậy liền kích động la hét ầm trời, nhiều tên múa may vũ khí trong tay, ánh mắt lồng lên chỉ chực chờ lệnh của Bình Nam đại tướng quân là sẽ lao ngay vào phanh thây xẻ thịt quân thù. Ngược lại, bên Hán quân lại tỏ ra hết sức trầm tĩnh, tựa như nước hồ thu không một gợn sóng, chẳng hề kích động. Bọn chúng chỉ trầm trầm đề cao cảnh giác, gươm giáo không hề mảy may xao động, vẫn một mực giữ lấy quân trận nghiêm dung không đổi. Thái độ này của chúng khiến vị nữ tướng cảm thấy lo lắng trong lòng. Bà dùng tay ra hiệu các tướng sĩ yên lặng lại, rồi mới lạnh lùng nói:
“Đám chúng mày dám mò vào tận đây, chắc hẳn phải có chỗ dựa vào. Tao cũng không muốn già mồm, khua môi múa mép với tụi bây làm gì. Đã đến đây thì đừng có về nữa.”
“Lê Thị Hoa, đừng vội nói lời mạnh miệng, kẻo lát nữa hối lỗi cầu tha thứ lại không kịp. Mày có thương tiếc dân chúng thì hãy mau bó gối quy hàng, để người dân được hạnh phúc, đừng bắt quân lính phải gồng mình chiến đấu vì lợi ích bản thân, đừng bắt họ quay lại với lợi ích trăm họ!”
“Hạnh phúc? Lợi ích bản thân? Ha ha ha, quả nhiên yêu nước thương dân! Ha ha ha ha! Các anh em, giết chúng!”
Véo vù vù!
Binh bang bang!
Lê Thị Hoa nghe hắn nói như nghe một câu chuyện hài, cất giọng cười vang. Tiếng bà như sấm bay khắp doanh trại Việt quân. Lập tức, quân Nam tấn công, hàng trăm mũi tên từ hai cánh thi nhau như bầy ong vỡ tổ ào tới quân thù. Thế nhưng quân Hán vốn có chuẩn bị nên không hề hỗn loạn, vội vã thu quân co lại, giơ khiên che chắn ba phương bốn hướng. Dương Mân liếc nhìn bà nữ tướng lần cuối trước khi đội lên mũ giáp, chìm vào trong quân trận dày đặc, nụ cười gằn trên miệng vẫn không hề biến mất:
“Gian ngoan mất linh, ngu si dốt nát!” hắn nói.
-----
Tiếng quân lệnh cũng bay xa lọt vào bên tai gã Mai Hổ. Lúc này gã ta đang dùng kích chắn lấy một đường kiếm đâm tới, lưỡi kích từ đỡ chuyển sang khóa, rồi thành kéo hết sức nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi khiến tên Hán binh phía trước không thể nào chống cự được bị lôi đến trước người. Chỉ chờ có thế, Mai Hổ liền dùng khuỷu tay đánh binh thọc mạnh vào mặt tên kia khiến hắn đau đến bật ngửa ra đất, ngay cả vũ khí trong tay cũng không giữ nổi bay véo cắm vào một gốc cây không xa. Thấy mình đánh lụi thành công, Mai Hổ liền nhào tới toan dùng một kích đâm chết hắn. Nào ngờ mũi kích còn chưa đâm tới mục tiêu, hai bên tai đã có kình phong ập lại khiến Mai Hổ phải vội vã dậm mạnh chân nhảy bật về sau né tránh, tuy vậy vẫn có một dãi máu đỏ cùng da thịt bị lưỡi gươm kéo lại.
Vút, Véo.
“Hừ!”
Hai tên quân Hán thấy mình đánh lén không quá thành công cũng không vội truy kích mà chậm rãi vây lại, vừa che chắn cho tên đồng bọn bị đánh đến vỡ mũi đằng sau, vừa cẩn thận đề phòng tên man binh trước mặt. Chỉ mấy mươi phút, bọn Hán binh đã chứng kiến rõ ràng vô cùng bản lĩnh của Mai Hổ. Tuy chàng không phải thuộc hạng có võ công cao cường, nhưng sức bật hơn người cùng phản ứng linh hoạt nhạy bén trái ngược hoàn toàn với thân hình lực lưỡng của chàng đã khiến chúng gặp rất nhiều khó khăn. Bọn chúng có tới gần ba mươi quân sĩ vây giết một mình Mai Hổ. Những tưởng chúng sẽ rất nhanh chóng hoàn tất công việc, ai dè Mai Hổ cũng rất láu cá, gã không chịu dùng cứng đối cứng với chúng mà thường xuyên luồn lách né qua những chạc cây, khối đá, tận dụng tối đa địa hình để tránh sao cho bản thân không bị vây công. Đã vậy đôi khi gã còn bất ngờ thể hiện sức bật của mình, phản truy sát làm nhiều tên giặc trở tay không kịp đành ăn phải trái đắng. Mấy tên Hán binh từ từ bước tới, vừa nhìn nhau, vừa khóa chặt Mai Hổ, vừa không quên nhìn lại sáu bộ thi thể không toàn vẹn đang nằm ngổn ngang trên mặt đất vốn đầy đá cuội nay bị vạch lấy vô số nhát chém túi bụi.
“Hắn không thể nào giữ vững như vậy hoài được, vây hắn lại, lần này từ từ thôi.” Một tên có vẻ như thủ lĩnh Hán quân dùng tay huơ huơ thanh kiếm ra lệnh.
“Chó thật, thằng man này lủi nhanh như chuột ấy.” Một tên khác nắm chặt giáo chửi.
Mai Hổ im lặng đứng thở dốc, dùng tay vịn lấy vết thương nơi ổ bụng trong khi ánh mắt vẫn khó chặt lấy bọn chúng, trong lòng than khổ không dứt. Dù sao sức người có hạn, Mai Hổ có khéo léo cỡ nào cũng không thể tránh khỏi bản thân bị thương. Gã cắn răng nhịn đau, ráng giữ đầu óc tỉnh táo trong khi thân thể thì ngày càng cảm thấy nặng nề. Đang lúc này, một giọng nữ trong lanh lảnh vang lên bên cạnh:
“Anh mệt rồi, nghỉ ngơi đi, để chúng tôi lo nốt.”
Véo! Bang! Rầm. Rầm.
Lời còn chưa dứt, tình thế đã biến động, chỉ thấy một cô gái với nước da trong trẻo đạp lên bãi cỏ, vung người lao tới mấy tên Hán quân. Hai tên đi đầu chưa kịp phản ứng đã thấy một thân côn đen kịt xuất hiện trước mặt, phốc nện vào đầu khiến chúng bị tạt bay ra sau cả thước, đầu óc lẫn lộn không còn có thể tiếp tục đứng dậy.
“Ha ha, đến, bọn chó nhà Hán đừng chạy.”
“Hay lắm, Thiều Hoa mau nhường cho ta vài tên, đừng làm lẹ quá!”
Sau đó, Mai Hổ trơ mắt nhìn từng bóng, từng bóng Việt quân từ sau lưng mình lao vào bãi chiến trường trước mặt. Tiếng kim khí cùng la hét cũng theo càng đông người hơn gia nhập mà vang lên liên tiếp. Nhìn thấy họ, bỗng dưng trong lòng gã cảm thấy thư giãn lạ lùng, gã thở dài, để thân thể đã cảm thấy nặng chịch ngồi bệt xuống đất, chăm chú nhìn bóng dáng yêu kiều đang tả xung hữu đột. Giữa chốn loạn quân, Thiều Hoa như một cơn lốc mạnh mẽ thổi bay kẻ địch xung quanh, động tác dứt khoát cương mãnh vẫn không hề thiếu đi nét nữ tính duyên dáng, làm cho lòng người mê say, ánh mắt không thể nào dời đi được.
“Anh Hổ, anh ổn chứ?” mãi đến lúc tên Sếu chạy đến bên cạnh, Mai Hổ mới bình tĩnh lại được, chàng vịn tay Sếu lắc đầu:
“Tao không có việc gì cả, tao tự lo được, bọn mày cũng tiến lên đi.” vừa nói, gã vừa giựt lấy tấm vải từ tay tên Cố. Hai tên kia nghe giọng hắn có chứa lo âu liền hiểu ý nhìn nhau rồi cùng cười bảo:
“Anh yên tâm, bọn em sẽ bảo đảm chị hai an toàn. Ha ha ha.”
------
Bên kia Sếu cùng Cổ lao vào chiến trường, trái đánh phải đỡ trổ hết tài năng hỗ trợ cho Thiều Hoa đánh tung trời đất, bên đây chiến cục cũng gây cấn không kém. Chỉ thấy quân Nam dưới lệnh tướng bà, tận dụng hết mức lợi thế có sẵn, họ phân ra thành nhiều tốp, từ các bờ đồi cao xung quanh họ thi nhau giáng tên như trút nước xuống quân thù. Trước tràng mưa tên như bão nổi kéo dài mãi không dứt, quân Hán không còn cách nào khác đành chọn lựa co cụm lại, đau khổ chèo chống.
“Mẹ nó, bọn phản tặc này bắn mãi không hết tên hay sao?” Mã Phòng vừa cúi người nâng khiên, vừa phun ra một bãi đàm chửi rủa. Bên cạnh hắn Dương Mân nghe thế phì cười bảo:
“Hiển Sư huynh không biết, ả ta vốn là dân vùng Thượng Linh (Vụ Bản, Nam Định), nơi đấy dân chúng thạo nghề săn bắn, cung tên vốn có thật nhiều, chúng bắn tên thế này cũng là chuyện bình thường.”
“Man… phản binh dường như đều giỏi cung tiễn ấy chứ.” Mã Phòng nghe vậy khịt mũi tiếp lời, hắn thoáng đưa mắt nhìn qua khe hở của quân trận, thấy Việt binh vẫn chậm rãi không chịu tiến quân bèn sốt ruột kêu:
“Quái lạ, nãy đến giờ vẫn không thấy dấu hiệu gì, xem ra tốp quân của Đỗ quân úy đã lành ít dữ nhiều rồi.”
“Chuyện đó quả thật đáng tiếc, xong cũng là việc chúng ta đã dự liệu từ trước, dù sao đây cũng là doanh trại phản quân.” Tiếp lời hắn là một thiếu niên tầm mười lăm tuổi, tay nắm chặt hai thanh kiếm sắt, mắt sáng như sao quan sát xung quanh. Trái phải hắn có hai tên thân vệ tay chấp khiên cầm đao, võ nghệ không hề tầm thường, hễ có tên bay đạn lạc là chúng liền huơ đao chém nát ngay chẳng hề để chúng áp sát được tên kia, qua đó có thể thấy thân phận hắn không hề tầm thường. Sau lưng hắn, tên phản tướng Phùng Chí âm thầm đánh giá gã thiếu niên trước mặt, gã vừa đưa khiên đỡ tên vừa nói:
“Ban giám quân, hiện giờ quân Nam không dám trực chiến, chúng ta có tấn công không?”
Ban Siêu nghe hỏi lễ phép quay lại nở nụ cười tươi như nắng xuân đáp:
“Đương nhiên… là không rồi.” đoạn, y quay người dùng ánh mắt sùng bái cùng kính nể để đánh giá bà nữ tướng phản quân đằng xa:
“Siêu không ngờ đất Nam này lại có người hiểu đạo dùng binh như thế này, quả là mở rộng tầm mắt.”
“Ban giám quân xin chỉ giáo?” Phùng Chí nghe thế liền chắp tay hỏi. Ban Siêu thấy hắn trịnh trọng như vậy cũng khá bất ngờ, ngẫm nghĩ một lúc, y cúi người nhặt lấy một mũi tên, vẽ nguệch ngoạc ra đất bảo:
“Việt quân đánh chiến từ sớm khuya cho đến nay đã qua mấy canh giờ rồi, nói cho cùng đáng lẽ ra phải sức cùng lực kiệt. Ấy thế mà theo như Siêu quan sát, bọn chúng vẫn đang chiến đấu hết sức hăng say. Siêu đoán đó là do tướng soái của giặc thạo việc dùng quân, lại có kinh nghiệm phong phú, ắt hẳn đã sớm sắp xếp chu toàn, vừa đánh vừa dưỡng sức, bảo đảm cho việc quân sĩ lúc nào cũng có được sức lực dẻo dai.” nói đến đây, y vẽ mấy nét miêu tả vị trí các tốp quân Nam rồi tiếp:
“Bây giờ nhìn như tặc quân đang tấn công như trút nước, thế nhưng thật sự mật độ cung tiễn lại không quá dày, Siêu đoán chắc chắn bà ta dùng địa lợi che chắn phản quân, tranh thủ cho một cánh quân nghỉ ngơi lại sức. Đồng thời dùng mưa tên áp chế mài mòn thể lực nhuệ khí quân ta, để chốc nữa có thể một tiếng trống hăng hái, dĩ tật đãi lao quét sạch chúng ta.”
“Thật như vậy?” Mã Phòng thét lên. Thế nhưng hắn không phải là người bất ngờ nhất, Phùng Chí cùng Dương Mân vốn quen thuộc Nga Sơn công chúa từ lâu còn không ngờ bà còn có tài như vậy, Dương Mân ngẫm nghĩ một lát thì thở dài chắp tay thưa:
“Nghĩ lại tác phong của ả ta, quả thật có thể như giám quân vừa giảng giải. Ban giám quân tuệ nhãn thông thiên, thật sự là tài không đợi tuổi, làm cho mạt tướng bội phục.” Bên cạnh hắn, Phùng Chí cũng thở hắt ra, đồng cảm vô cùng, nhà Hán có tướng tài như vậy, quân lực lại sung túc, quả thật không phải thứ dân Nam có thể chống cự được.
“Được lắm, quả nhiên gừng càng già càng cay.” Mã Phòng nghe xác nhận thì cảm thán lắm, hắn nhìn Ban Siêu hỏi:
“Siêu, vậy chúng ta làm sao?”
“Đương nhiên là thủ vững chờ đợi.” Ban Siêu ném đi mũi tên gãy, giọng chắc nịch đáp:
“Phản quân đã sắp xếp như thế, ắt hẳn sớm muộn cũng phải lao lên thôi, chúng ta có thể thủ được, không cần mạo hiểm. Vả lại…” hắn nói đến đây thì đưa tầm mắt nhìn vào trung tâm quân trận, nơi đang che giấu hơn trăm tên giáp phục rực rỡ mà nói:
“Vả lại, thứ đó vốn nặng nề, chuẩn bị lại chậm chạp rắc rối, không thể thích hợp sử dụng nhiều lần. Siêu nghĩ chúng ta cần phải nắm bắt được đúng thời cơ, một kích đập tan sĩ khí của chúng mới được.”
Dương Mân nghe y nói trong lòng có chút không phục lắm. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy tấm lệnh bài có ghi chữ soái đang treo lủng lẳng nơi eo tên giám quân trẻ tuổi thì lời nói vừa định buông ra đánh phải nuốt vào. Ban Siêu vốn thông minh, nơi nào không nhìn ra thái độ của hắn liền cười an ủi:
“Bá Sơn huynh đừng vội, Siêu nghĩ ả ta cũng sắp chịu không nổi rồi, phải gấp rút tấn công thôi…”
“Mẹ, quân ta đã nghỉ ngơi đầy đủ, nên tấn công thôi.”
“Ừ.” Lê Thị Hoa nghe Mai Đạt bẩm báo liền gật đầu đồng tình lệnh:
“Nổi cờ hiệu, lệnh chú Năm, chú Sáu dẫn quân tấn công.”
“Mẹ, con không hiểu, chúng ta vốn chỉ cần kéo dài thời gian là được, vì sao phải liều mạng tấn công?” Khác với anh trai, Mai Nhị Lang lại chủ trương cố thủ, thấy mẹ đưa lệnh thì thắc mắc hỏi.
Lê Thị Hoa nghe con nói, thở dài lắc đầu bảo:
“Nếu như trước đó quân ta còn có tường trại, tre trận bảo vệ thì đúng là chúng ta nên thủ vững mới tốt. Thậm chí nếu như bây giờ quân ta còn sung mãn như cách đây mấy tiếng, mẹ cũng sẽ cho toàn quân chiếm lấy đồi để thủ. Thế nhưng hiện tại chúng ta chẳng còn gì cả, tường không, tre trận không, thể lực cũng đã sắp suy tàn. Nếu chúng ta còn kéo dài thời gian ắt sẽ bị chúng mài chết.” Vừa nói xong, bà lo lắng liếc về phía sau tiếp:
“Con cũng biết, sau lưng chúng ta không xa chính là đường đất bằng phẳng nối thẳng đến cửa đại trại. Đã đến nước này chúng ta tuyệt không thể lùi, chỉ còn cách liều mình tiến lên thôi. Phạm Võ, ra lệnh đi!”
“Tuân lệnh!” Phạm Võ đang chắp đao đứng nghe lệnh liền khoanh tay hô vang, ngay lập tức, cây lệnh kỳ bên cạnh được y nhấc bổng lên, không ngừng bay múa vũ lộng trong màn đêm.
“Anh em, theo tao giết lên!”
“Giết!”
“Chém chết chúng! LÊN!”
Mai Năm, Mai Sáu là hai lão tướng già, từng trải qua không biết bao nhiêu sinh tử. Hai tên lão tướng vốn đang ngồi bệt nghỉ ngơi trên đất, vừa thấy lệnh ra liền nhảy dựng lên múa gươm huơ giáo dẫn theo mấy trăm tinh binh sĩ khí no đủ lao về phía Hán quân. Quân Nam lợi dựng đồi cao, từ trên đổ xuống vẫn không quên bắn tên, la hét dữ dội khiến khí thế đã cao lại thêm bay lên ngút ngàn.
“Chúng đã tới!” Mã Phòng thấy địch đã động liền hào hứng réo lên. Sau lưng hắn, Ban Siêu cũng đã sớm kích động đầy hai mắt, y run rẩy nắm chặt tay, cắn răng hô:
“Vũ Lâm quân cường nỏ thủ, lên!”
Rầm rầm. Lệnh vừa ra, hơn trăm tên Vũ Lâm Vệ giáp trụ chỉnh tề, rực rỡ hơn hẳn đồng bọn, đạp chân bước đều tiến tới. Đây vốn dĩ là lực lượng theo sau Đặng Hồng, sau trận Khí Thôn còn lại một ít. Vì để đảm bảo cho kế hoạch thành công, Mã Viện đã không hề ngần ngại đem trăm tên cường nỏ binh cuối cùng này giao cho Ban Siêu, còn đưa tặng hắn soái lệnh buộc chúng nghe hắn bày bố điều khiển. Cũng vì lẽ đó mà Đặng Hồng mới không thể nào dựa dẫm vào Vũ Lâm Vệ để áp chế Đào Kỳ cùng Khải Minh, đành phải chọn lựa rút quân, để rồi bị chính đại soái quất đòn roi.
Vũ Lâm Vệ vừa ra, khí thế khác hẳn. Ngay cả tiếng gió đêm thét gào hay tiếng kêu giết kinh hồn từ hướng phản quân đang lao đến cũng không làm chúng dao động mảy may. Bọn chúng theo lệnh của tên giám quân nhỏ tuổi, nhanh chóng xếp thành hai hàng, giương nỏ nhắm thẳng đợi lệnh. Ban Siêu đợi quân Việt vào sâu trong tầm bắn, đến khi y thấy rõ mặt mũi từng người đi đầu mới cắn răng phất tay hô:
“Hàng đầu, PHÓNG TIỄN!!!”
ÔNG!!!!!!!!!
RÉO RÉO RÉO!
Khẩu lệnh vừa ra, hơn năm mươi mũi tên thô như ngọn lao thi nhau phóng xuất, để lại tiếng không khí bị tên bay cắt xé rợn người trong đêm. Có thể nói trong quân Lĩnh Nam, nếu bàn về tác chiến với Vũ Lâm Vệ cường nỏ quân, không ai có kinh nghiệm đau thương bằng sói quân của Khí Thôn. Khi ấy bọn họ linh hoạt như vậy mà vẫn bị chúng càn đến tàn phế, gần như bị diệt tuyệt chứ đừng nói đến quân đội bình thường của Mai gia.
Quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, mũi tên khổng lồ nhanh như cắt ập đến Việt quân khiến họ choáng váng, rồi với sức phá hoại khủng khiếp, chúng đâm thủng thân thể Việt quân như đâm nát từng tờ giấy rách, tạo lên vô vàn tiếng xé da xé thịt tê tái cả tim gan. Thường thì một mũi tên được phóng đi đều dễ dàng đâm xuyên hai, ba kẻ xấu số vốn không được che chắn đầy đủ, thế nên hơn năm mươi tên vừa dứt lượt đã nhẹ nhàng thổi bay non nửa cánh quân đang xung phong….
“Aaaa!”
“Không!”
“Anh Năm!!!!!!” Mai Sáu may mắn thoát chết, hốt hoảng quay lại ngơ ngác nhìn anh trai mình khi nãy còn hùng hổ giờ đã bị ba bốn mũi tên khoan thủng lỗ chỗ trên thân, ghim chặt vào hai tên Việt quân khác phía sau. Tất cả người trúng tên, đều chết, cơn mưa tên mãnh liệt không hề tạo lên bất kỳ câu rên la nào, chỉ đơn thuần nhấn chìm cánh Việt quân trong vô tận tàn khốc, để bọn họ im bặt, để bọn họ chết lặng. Lão Mai Sáu không thể tin nổi cảnh này, lão dõi mắt nhìn hàng ngũ lúc nãy còn khí thế bừng bừng nay chỉ còn vô số đoạn tay cụt chân bay, máu me nội tạng lẫn lộn, hai mắt lão nhòe ra. Căm phẫn, sợ hãi, oán hận cùng lo lắng vô cớ như sóng trào dậy lên trong lòng lão. Lão gào lên thật to, điên cuồng hò hét dẫn số người ít ỏi còn lại tiếp tục lao lên. Trước mắt lão, gã giám quân trẻ con lại lần nữa vung tay hô:
“Hàng hai, PHÓNG TIỄN!!!!”
Lão biết, mạng lão đã xong. Lão không cam lòng quay đầu nhìn lại thân ảnh tiều tụy ở không xa sau lưng, lão biết, doanh trại này cũng xong, thù này chưa trả, đã phải ra đi, lão thật uất hận. Trong mắt lão, vị nữ tướng cũng đã không thể tin vào mắt mình, lão có thể thấy nàng đã khóc ra máu, hàm răng đã lần nữa cắn nát bờ môi, lão thấy, tay chân cùng thanh đao yêu dấu của mình bỗng dưng bị nát bấy, bay ngược ra sau. Lão thấy, tất cả đều chấm hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...