Khi màn trại lần nữa được vén lên, toàn doanh trại Lĩnh Nam lập tức bận rộn lên hẳn dưới sự điều động của các tướng. Riêng Rắn Lục lúc này đã dí sát ánh mắt mình vào sau lưng “ông chủ” trong trang phục nữ nhân đang lẻo đẻo theo sau Nhị Vương. Trong lòng âm thầm thở dài:
“Thật sự khó tin được có người thanh niên lại giả gái lung linh đến như vậy… Quả nhiên những người sống ở tầng trên luôn luôn có sở thích quái dị… giả gái cơ...ôi… anh Ruộng ơi, bọn em đành nghe theo anh chứ sao…”
Hắn đang bận lắc lắc đầu thì Sáng đã đến bên cạnh, vẫn gương mặt hờn cả thế giới chàng hạ giọng nói: “Bảo người của anh theo tôi, đi nhận đơn vị!”
“Vâng, anh Sáng!”
….
“Nội, chuẩn bị đi thôi, chúng ta sắp ra trận.” Phương Dung vén chiếc rèm lều trại lên, dịu dàng bắt chuyện với cô gái trẻ đang ngồi trong lều. Nàng Nội lúc này đang ngồi hóng cô bé Na, vừa kịp lúc dỗ cho bé ngủ liền đưa tay làm động tác im lặng. Đoạn, nàng nhẹ nhàng đỡ lấy Na nằm xuống lớp rơm mềm rồi từ từ cẩn thận chui ra ngoài. Nội hỏi với Đông Châu công chúa bên ngoài lều:
“Tình hình có biến sao chị?”
Phương Dung nghiêm trọng nói: “Cũng không phải, chỉ là Mã Viện đã đi nước cờ hiểm khiến quân ta loạn nhịp. Bây giờ chị và Nàng Thục phải quay binh về trước kẻo không kịp. Ban nãy em không đến họp được, chị qua báo lại cho em…” hơi liếc vào trong lều nàng tiếp:
“Em nên thu dọn đi, nơi này cũng không phải nơi an toàn, lát nữa em hãy theo Vua cùng chủ lực rút về.”
Nội im lặng gật đầu, trong lòng lại không có bao nhiêu lo âu. Thời loạn, nước nhà lầm than làm sao có được nơi nào là an toàn? Bây giờ đã tốt, ít ra các anh chị em ở bên nhau, cùng nhau phấn đấu vì tương lai đất nước. Không như ngày trước mỗi người tự chiến chẳng ai phục ai. Nếu như không có Trưng Vương đứng ra quy tụ, chẳng biết nước Nam còn sẽ mất bao anh hùng hào kiệt, Nội nghĩ thầm. Đoạn, cô nhìn thấy vẻ mặt của Phương Dung hơi lạ bèn nghiêng đầu hỏi:
“Chị, còn có chuyện gì khiến chị để tâm sao?”
Phương Dung nhìn cô gái mới chớm lớn rất đáng yêu đang tỏ ra quan tâm mình thì cười tươi bảo:
“Không có gì, chị chỉ đang nghĩ tới một vấn đề.”
“Ừ?”
“Những người lục lâm hào kiệt đó” Phương Dung chỉ về phía Lĩnh Nam quân đang ồn ào huyên náo tụ tập chuẩn bị, nói: “Họ đến đây chủ yếu vì quân sư, thế nhưng họ vốn chẳng thể đến đây được. Nếu không phải Âu Ruộng tiến về Ty Ảnh, thuận đường thu phục họ, họ sẽ không lần mò đến Cấm Khê. Nếu như vậy, sẽ chẳng ai cứu được Mai Tam Lang. Mà khi đó quân ta hoàn toàn có thể bị giặc vây kín tại sát bên bờ sông Hoài này…” Hơi dừng tí nàng lắc đầu tiếp:
“Trước sau đều là giặc, thế cô lại không ai trợ thủ… lúc đó, chị e rằng…”
Phương Dung không nói tiếp, thế nhưng Nội cũng rõ ràng, nàng cũng nhẹ giọng nói:
“Không chỉ vậy đâu. Nếu không có… hắn, chị Trinh ắt sẽ không có ai trợ giúp, phải bôm ba đến đây một mình. Lúc đó sẽ không thể gặp chị Thục, cũng không cứu được Khí Thôn, không thu được nhiều trợ lực như vậy. Lĩnh Nam quân, bạch tượng, ngay cả đường lui em sợ rằng cũng sẽ chẳng thể tìm ra.”
Phương Dung im lặng tiêu hóa những gì nàng nói. Lát sau, Đông Châu công chúa nhẹ nhàng hỏi:
“Nội, em có tin vào số mệnh không?”
Nội dùng tay giữ lại lọn tóc đang tung bay trong gió đêm, bất chợt nàng nhìn thấy Khải Minh đang đi đến gần Lĩnh Nam quân, nói nhỏ giữa tiếng vó ngựa dan dát tới gần:
“Em cảm thấy mình có thể tin thiên mệnh.”
“Phương Dung, đi thôi.”
Đông Châu công chúa gật đầu nhìn vẻ mặt vừa vội vừa nghiêm túc của Nàng Thục, chân đạp tới con ngựa đã được nai nịt đầy đủ. Nàng phi thân lên ngựa xoay người nhìn Nội nói trước khi phóng ngựa đi, để lại nàng Nội tĩnh lặng đứng nhìn theo bóng kỵ binh:
“Chị sẽ nhớ lời em nói.” “Tướng quân, giặc đang phá phách liều trại bên ngoài”
“Ừm, tiếp tục theo dõi chúng.” Lê Thị Hoa hai tay ôm ngực, ung dung nói. Từ nãy đến giờ, phong thái lãnh tĩnh của bà hoàn toàn khiến đám cừ súy như Phạm Võ đứng hầu bên cạnh kính phục không thôi. Thái độ của bà lúc này thật sự chính là liều thuốc trợ tim mạnh mẽ cho sĩ khí toàn quân Lĩnh Nam. Còn mệnh lệnh không chỉ hết sức xác đáng lại không kém phần quyết đoán nhanh chóng. Nhờ đó không những thực lực Việt binh được kịp thời bảo toàn trước hỏa cầu trận quân Hán, mà còn thành công gieo rắt sự tự mãn chủ quan trong lòng chúng. Chẳng phải vì thế mà Phạm Võ dù nghe tiếng reo hò vui sướng khi tranh giành của cái bỏ lại trong lều của đám cướp vẫn lạnh lùng hừ nhẹ chẳng quan tâm, trong bụng thầm nghĩ:
“Tướng quân quả nhiên nắm thóp quân giặc, cứ cười đi, rồi chúng bay sẽ biết.”
Đợi mấy phút sau, khi toàn thể quân Nam đã nghỉ ngơi đủ và chỉnh đốn có phần ổn thỏa, ánh mắt Phạm Võ mới sáng lên bắt gặp lấy ngọn cờ lệnh màu vàng đang tung bay phấp phới sau lũy tre cách đó không xa đột nhiên hạ xuống mất tăm.
“Tướng quân, địch đã tới, tôi xin được phép ra trận.” Phạm Võ xoay thân báo.
Lê Thị Hoa vẫn chít trên đầu tấm lụa trắng, đôi mắt hơi có mấy nét chân chim nhìn thật lâu tên cừ súy trẻ. Thấy chàng vừa gấp vừa hăng bà gật đầu bảo:
“Đi thôi, nhớ cẩn thận, đừng chủ quan ham công.”
“Dạ!” Phạm Võ dõng dạc đáp lời, đưa tay làm hiệu kêu: “Anh em, giờ báo thù đã đến!”
“Hô!”
“Lên!”
-----
“Bành trung lang, địa thế chỗ này có chút khác lạ.” Mã Phòng thúc ngựa đứng bên cạnh Bành Sâm, ánh mắt không chút nào dừng quan sát lũy tre già trước mặt. Ai dè sau lớp tường trại kiên cố, quân Nam còn cất công xây dựng một lũy tre rậm rạp như vầy? Nhìn những con đường đan dọc đan chéo nhau như mê cung, đầy hỗn loạn lại hẹp hòi không đủ năm sáu người kề vai, Mã Phòng không khỏi sinh ra một cỗ lo lắng bất an trong lòng.
Sau lưng y, Phùng Chí cũng có chung suy nghĩ. Hắn thầm đánh giá khung cảnh quá quen thuộc với làng quê đất Nam mà tiếp:
“Hiển Sư huynh nói thật đúng. Chí cũng cảm thấy nơi này không thể coi thường. Bành trung lang, có cần cho quân vào dò thám sao?”
Bành Sâm nhíu mày đáp:
“Làm sao được? Quân ta đáng lẽ đã phải bao bọc chủ lực phản quân từ lâu. Nay làm sao tiếp tục bị kìm chân nơi này? Lệnh, mọi người cẩn thận kết đội tiến vào. Bổn tướng không tin quân ta đông hơn vạn người lại không thể đè chết hơn ngàn tên giặc.”
“Hừ, còn không phải do Bành Sâm ngươi ham chút tiền con, có mấy doanh trống cũng không tha bắt binh sĩ vơ vét mới tốn thời gian, lại để phản quân thành công co lại?” Mã Phòng bĩu môi thầm nghĩ, xong y vẫn chắp tay lễ độ vái nói:
“Bành Trung Lang. Nơi đây hẹp hòi, Phòng nghĩ vẫn nên cho chúng quân sĩ xuống ngựa tiến vào thì tốt hơn.”
“Ừ, cứ như vậy đi.” tên trung lang tướng đồng tình phất tay hô: “Tấn công!!!!”
Rầm rầm quân Hán lập tức dưới sự đốc thúc của mấy tên tướng lĩnh chia từng nhóm nhỏ theo các đường nhỏ tuần tự tiến vào. Mã Phòng cùng Phùng Chí không vội theo quân, một phần vì Phùng Chí vừa lập đại công phá tan tường trại phản quân, công quá lớn tức là tội, đạo lý này hắn vẫn rất rõ ràng. Một phần khác, ắt vì hai tên bọn hắn cảm giác lũy tre đơn sơ phía trước đang cất giấu vô tận sát cơ khiến bọn chúng không khỏi nao núng. Càng nhìn quân mình như hàng chục dòng suối nhỏ từ từ chảy vào mãi đến lúc khuất hẳn sau lũy tre vẫn không gây ra bao nhiêu động tĩnh dữ dội, lòng bất an trong chúng càng vượng. Hai tên khẽ liếc nhìn nhau, không tự chủ cảm thấy rùng mình. Đợi các toán quân đi hết Mã Phòng mới nói nhỏ:
“Tử Phương, không bằng chúng ta cùng đi?”
“Chính hợp ý Chí, Hiển Sư huynh, mời.”
Nếu có ai khác đồng tình với Mã Phòng cùng Phùng Chí, thì đó là tên giáo úy Chu Đồng đang dẫn quân phía trước. Cánh quân của hắn vừa đi chưa tới hai khắc liền phát hiện mình hoàn toàn như lạc vào một tòa mê trận khổng lồ. Y đứng nhìn xung quanh bị vây kín bởi vô số những thân ảnh cao gầy màu xanh, lông mày không biết từ bao lâu vẫn đang nhíu thật chặt. Dậm dậm nền đất ẩm ướt Chu Đồng quay sang tên thân binh bên cạnh hỏi:
“Có liên lạc được với Văn Đinh không?”
“Bẩm không, đại nhân, từ lúc Văn giáo úy dẫn bản bộ rẽ hướng khác, bọn tiểu nhân đã mất liên lạc với bọn họ.”
“Hừ… quái lạ.” Bố trí nơi này khiến Chu Đồng rất không thoải mái, không hiểu sao y có cảm giác mình đang bị cô lập hoàn toàn với các toán quân khác, mà mỗi thời mỗi khắc đều có vô số con mắt đang dòm ngó lấy mình. Chu Đồng thầm nghĩ, đoạn, y ngước đầu sang bên phải nơi có mấy mươi cây tướng kỳ đang phấp phới tung bay. Tuy màn đêm khiến cảnh vật xung quanh bị che phủ rất nhiều, nhờ ánh đuốc rực rỡ, y vẫn có thể nhìn rõ mỗi cây đều có ghi một danh tự trên đó: Bành, Lưu, Liễu, Trương, Văn, Thái… đủ cả. Ngay cả bên cạnh hắn lúc nảy cũng có một cây cờ cao ghi rõ mồn một chữ Chu giữa nền đỏ. Tuy nhiên mỗi lá cờ lại không phải liền kề nhau, mà bị chia cách bởi rừng tre già. Lúc này, chúng chỉ có tác dụng như tiêu ký giúp bọn họ nhẫn rõ ai đang ở nơi nào mà thôi. Những ngọn cờ ấy vẫn mạnh mẽ tung bay phần phật như thế mà tung tích phản quân mãi vẫn chưa có tìm ra, thật sự càng khiến không khí thêm vạn phần quỷ dị.
Ngay khi Chu Đồng lắc lắc cái đầu để lo lắng trong lòng vơi đi, toan cất bước tiếp tục tiến quân thì tên thân binh vừa nãy lại thất thanh la to:
“Trời ơi, Văn giáo úy.”
“Cái gì?” Chu Đồng lập tức quay người. Dõi theo ánh mắt kinh hoàn của tên lính, y nhìn thấy mé bên trái con đường mòn, nơi cách đây không lâu còn đang trống trải chẳng có gì nay chẳng biết từ bao giờ đã mọc lên một thân tre nhỏ. Trên đỉnh đầu tre, vắt vẻo một cái đầu lâu bê bết máu tươi vẫn còn đang quỷ dị há mồm gào thét. Một mũi tên đồng lạnh lẽo xuyên thủng từ trước ra sau đầu từ cái miệng đó, ghim chặt nó vào thân tre. Đuôi tên là dòng lụa trắng với dòng chữ Hán được ghi bằng máu:
“VẬT TẾ THỨ NHẤT, VĂN ĐINH!.”
“Đúng là hắn!” Chu Đồng hoảng hồn nhìn kĩ, quả thật là tên đồng liêu cách đây không lâu còn dõng dạc đòi cưỡi lên người đám phản tặc thống lĩnh, nay chưa gì mà đầu lâu đã cưỡi lên ngọn tre.
“Làm thế nào được?” Chu giáo úy lạnh cả sống lưng lần nữa nhìn về cây lệnh kỳ Đại Hán được thêu chữ Văn. Rõ ràng, nó vẫn tung bay phấp phới như vậy, thế nhưng đầu lâu chủ nhân nó đã ở nơi này. Ráng giữ bình tĩnh quan sát một lúc nữa, y mới thêm kinh hãi cực độ khi phát hiện một việc đáng sợ: Giữa rừng cờ vẫn chậm rãi di động từ từ về trước, có tới năm sáu cây cờ vẫn lầm lì đứng yên tại chỗ, không hề chuyển động. Cho dù có người như hắn thoáng đứng lại theo dõi tình hình, lá cờ lệnh vẫn sẽ thoáng nhích trái nhảy phải, hết sức sinh động chứ không “chết” như những lá kia. Mà lá cờ của Văn Đinh vừa vặn là một trong số chúng.
“Có biến!” da đầu của Chu Đồng bỗng dưng không hẹn mà sởn hết cả lên, toàn thân hắn như rơi vào hầm băng. Quả thực nếu như hắn có thể đi đến bên lá cờ ghi chữ Văn kia, hắn sẽ thấy nơi đó đã trở thành một bãi tha ma, một khu tử địa. Mà trên con đường nhỏ chưa tới mấy trăm mét ấy, lá cờ đỏ được một thân thể hùng vĩ cao lớn cầm lấy, hoặc chính xác hơn, buộc chặt vào. Một bộ Hán quân giáo úy giáp trụ đã bị cắm chi chít tên nhọn, bên dưới là máu chảy như suối, bên trên đầu lâu đã bị cắt mất bằng những nhát rìu bổ hết sức vụng về.
“Chỉ là người thứ nhất?” Chu Đồng tất nhiên không rãnh đến đó nhìn. Lúc này hắn đã trốn sau lớp lớp thuẫn trận kiên cố, vừa cố gắng suy nghĩ đối sách, vừa bất an đề phòng xung quanh. Mấy trăm Hán binh dưới trướng càng là thần kinh căng thẳng, mũi kích ngọn giáo không lúc nào dám hạ xuống chĩa ra bốn phương tám hướng. Bọn chúng không hề chú ý ở dưới chân có thật nhiều làn khí mỏng nhẹ nhàng bốc lên. Cho đến khi Chu Đồng cảm giác toàn thân tê dại đến không sao nâng kiếm lên được nữa thì đã muộn. Thấy quân giặc đã đình trệ, từ khắp nơi, sau lũy tre, dưới gò đất, bên hòn đá, vô cùng vô tận Việt binh tuôn ra như bầy kiến nhanh chóng bu lấy quân thù.
“Giết! Chém sạch sẽ bọn chúng!” Phạm Võ đỏ mắt gào thét, y vung thanh gươm vào thẳng cổ Chu Đồng, lưỡi gươm mau chóng cắt đứt cổ tên giặc đã mất sạch sức chống cự, thế nhưng giữa đường lại bị miếng giáp ngực chặn lấy khiến tên giáo úy vẫn chưa chết hẳn. Trong cơn hấp hối, trong đầu Chu Đồng chợt lóe lên hai từ: địa đạo, khói độc, trước khi đầu lâu bị một cây búa chẻ làm đôi.
Cứ như thế, chỉ chốc lát sau là số lượng cờ chết của quân Hán đã nhảy vọt lên mười ba cây. Phía xa nơi chỉ huy quân Nam, nữ tướng Lê Thị Hoa vẫn im lặng chắp tay đứng đó, nhìn ngắm khắp chiến trường, an tĩnh như một vị kỳ thủ lão luyện giữa tiếng côn trùng kêu đêm rả rích.
“Tướng quân, Phạm cừ súy thành công lấy được đầu ba tên Văn Đinh, Chu Đồng, Thái Dương.”
“Tướng quân, Nhất Lang đã chém đầu Cao Lã, Trương Tấn, Trần Quỳnh.”
“Tướng quân, toàn bộ mười ba đường mai phục khí độc đều đã thành công, chúng ta hoàn toàn chém chết hơn ba ngàn giặc.”
Trái ngược với vẻ lãnh tĩnh của mẹ mình, Mai Thỏa nghe báo kích đọng nhìn bà hô:
“Mẹ, bước đầu đã hoàn thành tốt đẹp.”
Lê Thị Hoa ngửa đầu nhìn trời, giờ này đã là hai, ba giờ sáng, trời đêm chính là lúc tối đen nhất, con người cũng là lúc đang ngủ say nhất. Đặc biệt là Hán quân từ khuya đến giờ qua hơn sáu giờ tranh đấu miệt mài, quả thật chẳng còn bao nhiêu sức lực. Chúng hoàn toàn chỉ dựa vào tham niệm cùng lợi ích có được từ việc giết hại quân Nam để chèo chống lấy bản thân mà thôi. Vì lý do đó mà Lê Thị Hoa cố tình bỏ lấy lượng lớn của cải bên ngoài, chính là biết Bành Sâm nhất định muốn khích lệ chúng tối mắt vì tiền tiếp tục tiến lên sâu hơn nên phải thả cho quân sĩ cướp đoạt. Từ đó tranh thủ thời gian cho quân Nam chỉnh đốn và sắp đặt cạm bẫy. Nhưng một lý do khác sâu xa hơn, Bình Man đại tướng quân muốn trực tiếp đẩy sĩ khí của giặc lên cao nhất, để chúng hoàn toàn biến thành kiêu binh. Kiêu binh tất bại, vật cực ắt phản, bà chuẩn bị lâu như vậy chính là vì khoảng khắc có thể nuốt sạch hơn vạn quân giặc này. Chỉ thấy Lê Thị Hoa giơ tay về phía trước, bàn tay xòe ra co lại như muốn gôm hết quân thù làm một mà miết thành tro bụi.
“Đừng tưởng bọn mày có gấp mười quân ta mà tao sợ. Bắt đầu bước tiếp theo đi, ta muốn cho giặc Bắc phải hối hận vì đạp vào lãnh thổ Lĩnh Nam ta.”
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG
Theo lệnh của bà, hàng loạt tiếng chiêng trống cùng kèn sừng trâu bỗng chốc vang vọng khắp tòa tre trận. Tiếng động bất ngờ giữa màn đêm tĩnh mịch khiến quân Hán vốn hơi có chút uể oải lập tức giật bắn mình, thần kinh căng cứng. Để rồi trong ánh mắt khó có thể chấp nhận nổi, một phần ba số tướng kỳ của chúng bỗng chốt bốc lên thành mười ba ngọn lửa sáng rực thiêu cháy cả màn đêm, kèm theo là mùi thịt nướng lan tỏa khắp chốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...