Nhị Vương vừa báo động thì theo bản năng đoàn người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía dòng sông, để rồi kinh hoảng phát hiện có tới hai ba mươi khúc gỗ thô đen đang trôi ngược dòng về phía này. Dân Nam có kinh nghiệm mấy ngàn năm tranh đấu với thủy quái, đặc biệt là loài giao long nên họ nhanh chóng nhận ra trên thân những khúc gỗ này là từng lớp vảy dày, trên phần đầu có hai đôi mắt đầy hung quang cùng những chiếc răng bén nhọn lập lờ dưới màn nước đục.
“Mau bảo vệ đàn voi.” Nhị Vương nhìn con giao long vừa giống cá sấu vừa có chiếc cổ dài và to như trăn đang lướt tới con voi con đang ngơ ngác không hiểu và ra lệnh.
Lập tức có mấy chục trai tráng xăm mình đầy hình thù dữ tợn hoặc vẩy cá chi chít lao nhanh về phía bờ sông, trên tay họ cầm xiên cá hoặc trường thương cùng với những chiếc lưới to đầy gai nhọn. Đây là những thợ lặn sành sỏi trong các buôn làng, bọn họ noi theo tục lệ xăm mình từ thời các vua Hùng xưa, là lực lượng chủ chốt chiến đấu dưới nước.
Hành động bất ngờ của đoàn người làm đàn voi nâng lên cảnh giác. Mấy con voi to lớn rống lên cảnh cáo con người vì sợ họ bất ngờ tấn công mình nhưng lập tức đổi thành những tiếng rú hoảng sợ khi thấy đàn đã bị bầy giao long vây lại lúc nào không hay. Con voi trắng cũng thấy con mình sắp gặp nguy hiểm trí mạng, nó rống lên, hai chân trước bỗng chốc giơ cao lấy đà húc vào thân cây đang quấn dây tạo nên những tiếng rầm rầm làm mặt đất động đậy dữ dội. Đoạn thân thể nó giãy dụa càng thêm dữ dội muốn thoát khỏi kiềm chế làm tung lên một quần bụi mù dày đặc. Nhóm ba người Thục nương biết thuần voi không thể lại tiếp tục cũng buông tha níu giữ nó. Phương Dung dựa vào thân thể linh hoạt né tránh con voi đang lồng lộn, phóng cây dao găm tinh chuẩn cắt đứt sợi dây buộc chân trước trong ánh mắt nghi ngờ của đầu voi, nàng cười với nó rồi đón lấy nhánh roi mây được tên Lê ném tới, vội vàng đuổi theo Đào Kỳ cùng Thục nương đang lao ra bờ sông.
Đào Tam Lang đã chụp lấy cây đinh ba vốn được chàng cắm xuống gần đó, thân thủ nhanh nhẹn cởi bỏ chiếc áo bên ngoài để lộ ra hình xăm giao long dữ tợn đang vùng vẫy giữa biển khơi. Chàng hít một hơi thật sâu trước khi lao mình như mũi tên vào lòng sông, thân thể như rái cá lượn nhanh đến một con giao long đang chuẩn bị đánh lén một đầu voi khác, cây đinh ba vung mạnh đâm xuyên từ cái mõm dài của nó, lún tận sâu vào trong người tạo nên một mảng sông đầy máu tươi do con ác quái quằn quại tạo ra. Tuy nhiên một con voi khác cách đó không xa đã bị hai con giao long cắn lấy, chúng kéo nó ra xa thật nhanh trước khi đàn voi kịp cứu, xoắn nát thân thể con voi tội nghiệp. May mắn mấy con voi lớn cũng đã kịp thời phản công, chúng dùng vòi để quất bay mấy con giao long tới gần, nhanh chóng lập thành một vòng rào gồm những hàng ngà dài nhọn chĩa ra tua tủa, từ từ bảo vệ cả đàn về bờ.
Con voi đầu đàn lúc này đã điên lên, nó rú lên dữ dội ra hiệu cho đàn voi phản công trước khi lao nhanh về phía con giao to tướng đang bơi về phía đầu voi trắng non. Đáng tiếc nơi nó đấu cùng ba người Thục nương đã quá xa nên nó có lao hết tốc lực thì cũng không thể nhanh hơn con giao được. Liên tiếp có mũi tên từ quân Lĩnh Nam phá không bay tới, chuẩn xác bắn vào mắt hoặc mõm con ác giao theo sự mệnh lệnh của Nhị Vương. Tuy nhiên một phần vì sợ ngộ thương con coi, một phần vì con giao da dày thịt béo nên những mũi tên này chỉ có thể tạo nên những âm thanh đan đát chát chúa trước khi nảy ra rớt vào lòng sông. Con giao long nhe hàm răng sắc bén khinh thường thây kệ sự cố gắng của quân Lĩnh Nam, tốc độ không những không chậm lại mà còn không ngừng gia tốc về phía con voi đang hoảng sợ lao lên bờ. Hai hàm răng con giao đã hơi mở, ánh mắt nó lóe lên tia khát máu, càng lúc nó càng gần con mồi trong tiếng kêu rên tuyệt vọng của con voi đầu đàn.
Ngay khi con voi con sắp rơi vào miệng ác giao, một bóng người lao nhanh tới, Thuận Thiên băng vào chém trúng mõm giao, vạch lên một đạo vết thương dài làm con thủy quái đau đớn lồng lên lui ra sau. Nó hung ác nhìn vào bóng hình mảnh mai của Nhị Vương, cơn đau truyền lại làm nó quên đi con mồi vốn có mà chuyển mục tiêu sang cô gái nhỏ. Con ác giao im lặng đánh giá gương mặt đang vì căng thẳng mà lấm tấm mồ hôi của nàng, nhẹ nhàng lui ra sau chìm vào làn nước đã bị quấy lên đục ngầu.
Trưng Trinh gồng mình mở to mắt nhìn vào làn nước yên bình, nàng rất rõ tập tính của loài giao nên hiểu đây là nó đang chuẩn bị chiêu sát thủ của loài mình. Giao long nguy hiểm nhất là khi chúng lặn sâu xuống, dựa vào dòng chảy lặng yên không tiếng động tiếp cận mục tiêu, đợi khi con mồi lơi là cảnh giác chúng mới phóng ra bằng tốc độ khó có thể tưởng tượng được, một chiêu giết chết mục tiêu.
Khải Minh lúc này cũng căng thẳng, cậu giật mình nhận ra khi Trưng Trinh lao mình vào dòng nước tim cậu bỗng co rút lại, xót đến không tả. Ráng lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ mông lung đang không ngừng hiện ra trong lòng, Minh vớ lấy cây cung từ một tên trai tráng gần đấy, giương cung bắn vào dòng sông. Dù con giao đã lặn xuống nhưng theo tập tính của nó cậu biết nó sẽ trồi lên lần nữa. Với tốc độ của loài thú này thì dù Trưng Nhị Vương có phản xạ nhanh đến đâu cũng không thể kịp thời né tránh, do đó Minh phải tìm thấy nó trước khi nó tấn công thì Trưng Trinh mới có thể phản ứng kịp. Vừa bắn Minh vừa hô to:
“Mau mau hỗ trợ.”
Cùng suy nghĩ như Minh hiển nhiên có không ít người, bọn họ nhao nhao giương cung cài tên bắn loạn xạ vào dòng sông hòng ép con giao ngoi lên. Thế nhưng da nó như một lớp giáp dày hoàn hảo ngăn chặn những nhánh tên này, khiến cho chúng nổi lềnh bền trên nước hoặc cắm sâu vào lòng sông. Minh chỉ bắn có hai phát cung thì tập trung nhìn vào mặt sông. Chợt mắt hắn tỏa sáng chỉ vào một khúc sông bên trái Trưng Trinh nơi vốn không có mũi tên nào nổi lên được bỗng dưng xuất hiện hai ba mũi tên trồi lên mà hét vang: “Bên trái.”
Nơi Minh chỉ cách Nhị Vương phải một đoạn nữa, vốn cũng không phải rất gần, thế nhưng nghe hắn nói vậy, Trưng Trinh không hề nghi ngờ vung kiếm chắn về phía tay trái, vừa vặn nàng bị một nguồn cự lực khổng lồ tông trúng hất nàng bay rơi ra sau. Mọi người nghe cây gươm báu và hàm răng con ác giao va chạm một tiếng keng rõ to như thể hai thanh vũ khí đang đấu mà giật hết cả người không kịp phản ứng, tất nhiên cũng có ngoại lệ. Thục Nương cùng Phương Dung lập tức bắn hai phát tên rất hiểm trúng vào phần da mềm nơi bụng con giao vừa lộ làm cho nó đau đớn rống lên. Còn Đào Tam Lang thì đã chạy lấy đà từ khi Minh thông báo, cây đinh ba trong tay chàng nhanh như chớp vạch một đường cong đâm thẳng vào phần lưng con ác giao, lực quăng mạnh mẽ làm nó bị hất văng lên gần bờ, vùng vẫy tạo nên từng vòng sóng nước đục ngầu.
Con giao long chưa kịp hồi phục tinh thần thì mặt đất bỗng rung lắc dữ dội, đầu voi trắng không biết từ khi nào đã chạy đến bên cạnh. Chiếc vòi to khỏe cuộn ngay phần đuôi con giao kéo nó lên vùng đất cạn sau đó không ngừng trái kéo phải lôi khiến nó choáng váng. Con giao long đương nhiên không chịu thua kém, nó vùng vẫy tấm thân nặng nề thành công giãy khỏi chiếc vòi voi sau khi nhận lấy vô vàn vết sướt nơi thân. Con giao này vậy mà to lớn đến gấp hai so với những con thường (4m), nó hung dữ đớp lấy chân trước con voi định kéo nó xuống dòng sông nhưng không thành liền đổi đớp thành xoay thân vung đuôi quất thẳng vào đầu voi. Đào Kỳ nhân lúc hai con đang giao chiến thì lao sang, trên đường đi chàng thuận tay đấm bay hai con giao long khác, nhặt lấy một sợi thòng lọng rồi nhảy hẳn lên thân con giao. Chàng vung tay ôm chặt nó, dây thừng linh hoạt không ngừng cuốn quanh mõm con ác giao. Sức lực của Đào Tam Lang vốn không nhỏ, đã vậy con giao còn bị một tên đối thủ khác cũng hung dữ không kém kiềm chân nên chỉ một chút công phu sau là hàm răng nó đã bị trói lại. Mất đi vũ khí đáng sợ nhất con ác giao mới nhận thấy tính mạng nó bị đe dọa, nó vội vung người tách ra khỏi con voi muốn lao vào dòng nước đào tẩu.
Trên lưng con giao Đào Kỳ không ngừng dùng tay đám vào đầu nó nghe thùm thụp, đoạn chàng thấy con giao sắp về nước thì giận dữ hét to, vận lực gồng sức đấm thẳng vào hốc mắt nó. Con giao đau thấu tim gầm lên, con mắt bị nắm đấm của chàng đục mù, máu thịt tung tóe, con voi nhân cơ hội dùng vòi như một chiếc roi quật thẳng vào đầu nó tạo nên một tiếng ỳ đùng vang dội. Đào Kỳ nhận thấy con ác giao bị yếu đi hẳn sau khi dính hai nhát trí mạng thì nghiêng người hô to: “Mau tới, tủa lưới kéo nó lên.”
Tên Nghĩa và Lê đứng chờ nãy giờ vội chạy đến chỉ huy đám trai tráng vung lưới cùng dây thòng lọng vào chân con ác giao, rồi cứ hai người một tổ họ hò nhau lôi kéo con thủy quái lên bờ. Lúc đầu nó vùng vẫy dữ dội khiến mấy chàng trai chật vật rất nhiều, mãi đến khi con voi cùng Đào Hầu lại bồi thêm một nhát song kích con ác giao mới lịm dần đi vì kiệt sức. Qua buổi trưa thì trận chiến chấm dứt, mọi người trói gô tám đầu giao long cùng con ác giao lên bờ, trái dòm phải ngó đánh giá chúng. Trận chiến đấu bất ngờ này may mắn hữu kinh vô hiểm được mọi người vượt qua. Cả trận thủy chiến chỉ có hai đầu voi bị thương ngoài da, nếu không tính con voi xấu số thì người bị thương nặng nhất là Trưng Nhị Vương.
Cú táp của con ác giao tuy được Thuận Thiên chống đỡ một phần nhưng lực lượng vẫn mười phần mạnh mẽ, không chỉ làm cổ tay nàng sưng to vì lực phản chấn mà còn làm toàn thân nàng đau nhức không thôi. May thay sau khi Thục Nương cùng Phương Dung xem xét kỹ lưỡng thì nàng cũng không có bị thương đến gân cốt, chỉ bị sái tay nhẹ. Lúc này Nhị Vương đang ngồi dài trên một gò đất cao đưa tay cho Minh băng lại, tầm mắt nhìn bờ sông nhộn nhịp nơi Đào Kỳ đang tổ chức mọi người mổ xẻ mấy con giao long. Giao long toàn thân đều quý giá, da nó là loại bì giáp lợi hại bậc nhất, xương và thịt đều có thể sử dụng, vì thế đây không ngờ là một vụ thu hoạch hết sức phong phú cho Lĩnh Nam quân. Đặc biệt là con ác giao có làn da dày và cứng đến nỗi cây đinh ba của Đào Tam Lang cũng không thể đâm xuyên được. Khải Minh nhìn nàng mà nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng dịu bớt lại, thay vào đó là một loạt xao động khác làm hắn vô kế khả thi. Hắn thở dài nhìn gương mặt thanh tú động lòng người đang mím môi chịu đựng khi mình băn bó vết thương, tâm sự chồng chất. Hắn đương nhiên hiểu cảm giác của mình khi thấy nàng gặp nguy hiểm trí mạng là gì, vì thế hắn lo âu. Trưng Trinh nghe tiếng thở dài thì quay sang ngạc nhiên hỏi thăm: “Quân sư, anh không khỏe sao?”
Minh ấp úng cười với nàng: “Không sao, chả qua Minh chỉ có mấy đầu suy nghĩ lung tung…”
Trưng Trinh hiểu hắn có việc không thể nói ra, nàng cắn răng nhìn hắn an ủi: “Quân sư, dù anh có khó khăn gì thì vẫn có Trinh ủng hộ anh.”
Lời nàng nói như một dòng nước ấm chảy qua tim Minh, hắn mỉm cười với nàng, ánh mắt hàm xúc đơn giản nói: “Cám ơn nàng.”
Hai người không hề chú ý rằng những gì cả hai đang thể hiện đã được ba kẻ ác tâm quan sát. Thật ra là hai người một voi, con voi trắng con lúc này đang hớn hở chạy đến bên ân nhân cứu mạng của mình thì bắt gặp Thục Nương và Phương Dung đang lén lút núp sau một bụi cây thấp nhìn ngó ân nhân của nó. Giác quan của một ả chiến binh cừ khôi trong nó mách bảo ánh mắt của hai người này là rất nguy hiểm. Vì thế nó hất chân tăng tốc ủi thẳng vào mông hai cô công chúa khiến họ bất ngờ la oai oải cả lên. Để rồi nó vui vẻ chạy đến bên Trưng Trinh, rất ỷ lại cọ cọ vào thân thể nàng trong ánh mắt tóe lửa của Bát Nạn đại tướng quân cùng Đào phu nhân.
Trưng Trinh cười khúc khích chơi đùa với con voi con chưa được bao lâu thì đàn voi rừng đã đi đến bên người nàng. Con voi đầu đàn im lặng nhìn con voi con bằng ánh mắt hết sức phức tạp. Khung cảnh này thật sự rất lạ khiến cho không ít người lo lắng Nhị Vương sẽ bị đàn voi tấn công vội gấp rút bơ qua việc xử lý đám giao long, xách lấy vũ khí lao về bên này. Tuy nhiên họ chạy chưa được bao xa đã gặp Âu Mạn cùng mấy tên sói binh Khí thôn cản lại, họ lắc lắc đầu tỏ vẻ Nhị Vương an toàn rồi cùng quay đầu nhìn về phía gò bằng ánh mắt chờ mong.
Con voi con thấy đàn của mình đứng vây ân nhân mãi không làm gì thì tỏ vẻ bất mãn lắm. Nó đến trước con đầu đàn reo lên ý ới không ngớt. Con voi trắng lặng im nhìn nó, rồi bỗng buông xuống hai chân trước nó quỳ mọp xuống, cái vòi duỗi ra lạy về phía Trưng Trinh trong ánh mắt ngỡ ngàng và mừng rỡ của mọi người. Theo sau nó tám đầu voi còn lại mặc kệ lớn bé đều quỳ lạy nàng. Lúc này đây ai cũng hiểu hành động này có ý gì, mọi người kích động hò hét vang dội. Con voi con hớn hở bằng lòng với biểu hiện của đàn, nó lúc lắc cái vòi vội chạy lại bên người Trưng Trinh, điệu bộ buồn cười ngã hẳn cái đầu to lớn vào lòng nàng để đón lấy nụ cười như gió xuân từ cô gái trẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...