Linh Lan muốn đi rửa mặt cho sạch sẽ khói bụi, cũng muốn xem vết thương thế nào.
Cô lết tấm thân vàng ngọc vào nhà vệ sinh, đứng trước gương cô thương cảm cho cái cổ trắng nõn của mình.
Nó đã bị Mạc Hạo Hiên hành hạ, vết thương không nghiêm trọng mấy nhưng qua tay anh ta thì bị làm cho đỏ cả một vùng rộng lớn, thậm chí còn có chỗ rơm rớm máu.
Linh Lan khóc không ra nước mắt, Mạc Hạo Hiên "chà" thuốc chứ không phải "bôi" thuốc.
Xong xuôi mọi chuyện, cô muốn ngủ một giấc bù trước cho tối nay lại gặp ác mộng.
Linh Lan vừa ngả lưng xuống cái giường êm ái, bên ngoài vang lên tiếng gỗ cửa và tiếng nói của A Hạo (đàn em dưới trướng của Thanh Long): "Chúng ta đi thôi chị Linh Lan."
Mắt chưa kịp nhắm, lưng chưa kịp nóng đã phải rời đi.
Mặc dù cô biết trước chắc chắn sẽ không ở đây lâu, cũng phải tầm một đến hai giờ đồng hồ mới đi nhưng đi liền là quá nhanh, quá gấp gáp.
Mạc Hạo Hiên có lẽ cũng đánh hơi được nguy hiểm ở nơi đây.
Linh Lan vác vẻ mặt khó chịu đi ra xe, không có ai bị chặn giấc ngủ mà phải vui vẻ hết cô cũng không ngoại lệ.
Vừa lên xe bắt gặp gương mặt khó chịu gấp trăm ngàn lần của Mạc Hạo Hiên bỗng chốc gương mặt của Linh Lan trở nên bình thường.
Đoán chắc vì đợi một mình Linh Lan nên Mạc Hạo Hiên mới khó chịu tốt nhất cô không nói, không thắc mắc ngồi đúng vị trí và bổn phận của bản thân.
Mạc Hạo Hiên đưa mắt nhìn gương chiếu hậu ra hiệu cho xe chạy.
Xe xuất phát được khoảng một đoạn Mạc Hạo Hiên tựa đầu vào vai cô, mắt nhắm lại cứ thế mà ngủ.
Linh Lan khó hiểu, Mạc Hạo Hiên cứ lên xe là ngủ, anh ta thiếu ngủ đến thế à? Đã thế ngày càng cô cảm thấy mình dần biến thành cái gối tựa cho Mạc Hạo Hiên tựa đầu vào lúc nào cũng được.
"Cô có muốn hỏi gì không?" Thanh Long đưa mắt quan sát sắc thái của Linh Lan thông qua gương chiếu hậu.
Anh rất ngạc nhiên với thái độ của Linh Lan, nếu những người khác gặp trong tình huống nguy hiểm như vậy sẽ tò mò muốn hỏi kẻ tấn công là ai.
Riêng cô thì bình nhiên đến lạ, trưng ra vẻ mặt không mấy quan tâm.
Linh Lan khẽ nhìn Mạc Hạo Hiên trên vai sau đó giương mắt nhìn Thanh Long cười nhẹ, khẽ nói nhỏ: "Thế anh muốn tôi hỏi cái gì? Hỏi ai là người tấn công chúng ta hay hỏi tại sao lại phải rời khỏi Hàn gia?" Với chuyện tấn công nói thật ra cô cũng không quan tâm mấy, Mạc Hạo Hiên gây thù không biết với bao nhiêu người, chuyện bị tấn công là bình thường hơn chuyện cô không được ăn sáng.
Còn việc rời khỏi Hàn gia nhanh như vậy, đơn giản cô nghĩ đây không phải là biệt thự của Mạc Hạo Hiên hoặc nhiều hơn nữa vừa qua anh ta loan tin sẽ mở rộng lĩnh vực làm ăn nếu ở Hàn gia lâu sẽ khiến đối phương nghi ngờ.
Thanh Long gật đầu: "Cô đã có câu trả lời?"
Linh Lan cảm giác như Thanh Long đang muốn tiết lộ điều gì đó với cô nhưng không muốn nói thẳng muốn cô tự động đoán ra, vấn đề là cô lười đoán cũng chẳng muốn đoán.
Cô chống tay lên cửa sổ xe, mắt nhìn tràng cỏ vô tận đang cố gắng hứng chịu những tia nắng cuối cùng của một ngày đầy nóng nực.
Gương mặt cô đỏ ửng lên vì ánh hoàng hôn chiếu rọi vào, môi nhếch lên cười: "Anh quá coi thường tôi rồi Thanh Long.
Tôi không ngu ngốc đến nổi không đoán ra người muốn giết Mạc Hạo Hiên là ai và anh nên nhớ tôi từng sống trong rừng, mũi của tôi rất nhạy với mùi của sự nguy hiểm."
Nói thừa việc đi lên rừng rồi xuống rừng là chuyện rất dễ dàng, nhưng việc sống trong một khu rừng nguy hiểm ngày ngày phải đối diện với biết bao nhiêu thú rừng rình rập.
Đối diện với nỗi cô đơn, việc đầu tiên cần trang bị chính là kỹ năng sống, còn phải có khả năng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Tay vẫn cầm vô lăng đánh lái rất điệu luyện, coi thường cô là điều mà Thanh Long chưa bao giờ nghĩ đến.
Đại ca có hứng thú với Linh Lan chắc chắn chính vì ở con người cô ta quy tụ cả ác quỷ và thiên thần.
Cô ta dám hi sinh bản thân để cứu lấy đại ca là điều anh không ngờ tới.
Đến khi Linh Lan mở cánh cửa xe Thanh Long vẫn chưa tin rằng đây là cô gái bé nhỏ, khoảnh khắc đó cô to lớn hơn bao giờ hết.
Hai chữ "tốt bụng" đột nhiên hiện ra trong từ điển của thế giới hắc đạo, khi dính trên người Linh Lan nó lại đi kèm theo đó là hai chữ "tàn nhẫn" ra tay rất dứt khoát.
Thanh Long cười: "Vậy cô muốn biết đáp án liên quan đến Hàn gia không?"
Linh Lan dời mắt nhìn bóng lưng của Thanh Long: "Anh muốn nói gì?"
Thanh Long nhận được câu trả lời đúng ý, anh ta nhìn xuyên kính chiếu hậu cười nói: "Đám chuột trong Hàn gia chắc giờ này đang chạy hoảng loạn."
"Lũ chuột" khiến Linh Lan khó hiểu: "Hàn gia có nội gián?" Cô ngồi thẳng người lên vô tình đánh thức Mạc Hạo Hiên.
Thanh Long lập tức không nói thêm nữa khi thấy đại ca đã thức giấc.
Gương mặt vừa mới ngủ dậy của Mạc Hạo Hiên và lúc bình thường không khác một chút nào.
Linh Lan còn thầm nghĩ có khi nào Mạc Hạo Hiên giả vờ ngủ.
Suy nghĩ vừa lóe lên đã bị đè bẹp, Mạc Hạo Hiên giả vờ ngủ là chuyện phi lý nhưng cũng tạm thuyết phục.
Mạc Hạo Hiên ngồi thẳng người, lạnh nhạt lên tiếng: "Hai phát súng bắn trúng vào cùng một điểm với độ lệch hầu như không có, chỉ có thể là người của Hàn gia."
Linh Lan như được giác ngộ, nếu trong một môi trường lý tưởng hai chiếc xe chạy với vận tốc như nhau viên đạn được bắn ra trúng vết bắn cũ là chuyện có thể xảy ra thường xuyên.
Nhưng với trường hợp này hai chiếc xe không chạy cùng một vận tốc, không ổn định lại còn va chạm với rất nhiều phương tiện trên đường cho nên việc bắn trúng vào cùng một điểm qua hai lần bắn căn bản rất khó.
Hàn gia chuyên đào tạo các tên sát thủ có tiếng, kỹ thuật bắn súng rất nổi bật về độ chính xác trong mọi tình huống.
Có thể cho là ăn may nhưng cũng không loại bỏ bất kỳ trường hợp nào.
Việc rời khỏi khu căn cứ của Hàn gia nhanh chóng cũng nói lên ít nhiều kết quả mà đám người Thanh Long điều tra được.
"Lũ chuột" mà Thanh Long vừa nói là nội gián nằm trong Hàn gia hoặc có thể là cả Hàn gia đang gài bẫy Mạc Hạo Hiên.
Việc đi đến đó chỉ muốn cho họ biết với chiêu trò phục kích này chỉ giống như đang gãi ngứa cho Mạc Hạo Hiên, đồng thời muốn biết rằng Hàn gia có phản bội Mạc Hạo Hiên hay không? Mạc Hạo Hiên cố tình nói cho Linh Lan biết chắc chắn đã có kết quả xác đáng, rất có thể Hàn gia đang nuôi một "lũ chuột" thật sự, cũng không nguy hiểm đến khả năng diệt tộc.
Linh Lan thật sự rất buồn ngủ, có lẽ do vận động khá nhiều cộng thêm một thời gian dài mất ngủ nên cơ thể cô không trụ nổi.
Mạc Hạo Hiên thấy đôi mắt của Linh Lan sắp sụp mí, anh nói: "Ngủ đi." Sau đó đỡ đầu cô để lên vai anh.
Cô cũng không kiêng dè, đây đâu phải lần đầu nên cô không còn sợ như trước.
Có qua phải có lại, Mạc Hạo Hiên chắc chắn không có tính toán.
Đến khi Linh Lan thức dậy đã là sáng hôm sau.
Theo thói quen hằng ngày, sau khi thức giấc Linh Lan sẽ kéo rèm cửa sổ hít khí trời sáng sớm để ổn định tinh thần.
Trước mặt cô là tràng cỏ thể hiện cho sự thoái hóa đất trầm trọng trên khu vực này, Linh Lan cười nhẹ bây giờ hiểu được thế nào là "cây khô cũng làm nên phong cảnh cho núi".
Mặc dù là khoảng không gian cỏ nhiều cây ít nhưng rất đẹp tạo thì một bầu trời rộng lớn không thấy điểm dừng làm cho cô có cảm giác thật sự rất thoải mái.
Tối qua Linh Lan ngủ rất ngon, từ lúc trở về từ Anh đây có thể nói là giấc ngủ trọn vẹn nhất của cô.
Linh Lan cũng ngẫm nghĩ, đây là lần thứ hai cô được ngủ ngon giấc.
Lần đầu là khi trên đường về Mỹ cùng với Mạc Hạo Hiên nếu không bị lạnh thì khó có thể cô sẽ thức, lần thứ hai chính là tối qua.
Không lẽ sát khí của Mạc Hạo Hiên có thể làm cho những nỗi sợ của cô bỏ chạy.
Linh Lan tán thành suy nghĩ này, nói không chừng khí chất tàn bạo hung ác của anh ta trấn áp được những chuyện tiêu cực, phải thử lại!
Do ngủ ngon nên tâm trạng của Linh Lan cũng rất tốt, vẻ mặt cũng tươi tắn hơn, ăn cũng ngon hơn hẳn thường ngày.
Tâm trạng của cô tốt đến cả Thanh Long còn tưởng cô lâu ngày không được ăn cùng đại ca nên mới trở nên như vây, nhưng không chắc chắn, anh hỏi: "Cô có chuyện vui sao?"
Linh Lan lắc đầu: "Tốt qua ngủ ngon thôi." Rồi gắp một miếng thịt cho vào bát của Thanh Long, anh ta liền gắp bỏ lại chỗ cũ khi thấy ánh mắt chết người của Mạc Hạo Hiên đang nhìn anh như kiểu chỉ cần anh cắn một miếng, răng trong miệng lập tức sẽ không còn bất kỳ cây nào, tiện thể quăng cho cô một câu nhắc nhở kèm theo nụ cười gượng gạo: "Cô nên gắp cho đại ca."
Khí sắc hôm nay của cô tốt nên mọi chuyện cũng trở nên màu sắc hơn, cô cũng đưa đũa gắp cho Mạc Hạo Hiên một miếng thịt: "Mời đại ca." Sau đó Thanh Long cảm thấy không khí cũng đỡ lạnh hơn, anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bữa cơm chỉ vừa mới ăn được phân nữa, A Hạo từ ngoài đi vào cầm theo một bức thư: "Đại ca có thư." Sau đó đưa thư cho Thanh Long, anh ta kiểm tra kỹ lưỡng rồi mở ra xem: "Là lão Chike gửi thư mời đại ca đến dự tiệc tại gia."
Linh Lan dừng đũa, nói thế nào đi nữa tên Chike là người liên quan trực tiếp đến phi vụ lần này lại còn ảnh hưởng đến Hàn gia.
Cô không tò mò không được, máu đang chảy trong người Linh Lan là máu của Hàn gia.
Mặc khác Hàn gia đối xử với cô rất tốt, Linh Lan không thể nhắm mắt làm ngơ.
Mạc Hạo Hiên quan sát thái độ của Linh Lan, có vẻ cô rất tò mò về bữa tiệc lần này.
Anh nghiêng đầu về thân hình bé nhỏ của cô, lạnh lùng lên tiếng: "Cô muốn đi?"
Linh Lan bình thản trả lời: "Lão ta muốn thử xem chúng ta có trúng kế điệu hổ ly sơn hoặc rất có thể là chắc chắn nghĩ rằng chúng ta trúng kế.
Vậy tại sao chúng ta không thuận nước đẩy thuyền." Mạc Hạo Hiên hỏi cô tức là muốn nghe ý kiến từ cô.
Dù gì Linh Lan cũng là con cháu của Hàn gia, Mạc Hạo Hiên miễng cưỡng xem cô là người trong cuộc mà hỏi ý kiến cũng không lạ.
Linh Lan không biết là Mạc Hiện có tin Hàn gia hay không? Nhưng những điều vừa nói trên như một lời minh chứng rằng Linh Lan tin Hàn gia, tin Hàn Dương Âu không phải loại người bất nghĩa dẫm đạp lên anh em.
Mạc Hạo Hiên cố tình cho loan tin muốn mở rộng lĩnh vực làm ăn, mục đích chính là muốn tạo ra một cái cớ để bước chân vào mối quan hệ của Chike và Hàn gia.
Khi kim cương là đối tượng để Mạc Hạo Hiên đầu tư, các ông trùm trong giới trang sức sẽ mặc định Hàn gia là ứng cử viên sáng giá.
Chike mặc dù là ông lớn trong ngành này nhưng về quyền lực ông ta đứng trước Mạc Hạo Hiên như con kiến đang đối diện với cái cột đình, lập tức sẽ nhận ra bất lợi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...