Ba đoạn thân thể máu thịt mơ hồ từ không trung chậm rãi rơi xuống, còn chưa rod xuống đất, Hạ Ngôn đã nhanh chóng lùi ra, kéo giản khoảng cách với ba tu luyện giả còn lại.
- Cổ Chung Vũ!
Đôi mắt Mã Phương Kiệt như muốn lồi ra, cổ Chung Vũ thế nhưng ở trước mặt hắn cứ như vậy bị đánh chết, hoàn toàn tử vong. Bốn người đến từ cùng một đại thế giới, quen biết hơn trăm vạn năm, hôm nay lại tận mắt nhìn đồng bạn chết ở chỗ này. Tuy rằng tiến vào bãi săn thú ngoại giới liền hiểu được tùy thời có thể gặp phải nguy hiểm trí mạng. Nhưng là khi nguy hiểm thật sự tới, vẫn làm cho người ta không thể lập tức chấp nhận.
- Hỗn đản. Đi chết đi!
Phùng Kính gầm lên, mái tóc dài hỗn loạn bay múa. Tuy trước đó không lâu cổ Chung Vũ còn ôm oán hắn không phối hợp làm một cường giả cấp Điện chủ chạy thoát Nhưng là cảm tinh giữa bọn họ cũng sẽ không bởi vì một vài câu ôm oán mà thay đổi cái gì. cổ Chung Vũ tuy tính tình không tốt, nhưng là đối với đồng bạn của mình lại Phi thường hào sảng. Tài vụ mà bốn người giết tu luyện giả đạt được, cổ Chung Vũ chưa từng so đo vấn đề phân chia.
Xuy-
Sụp đổ!
Cả không gian đều lập tức Sụp đổ, trong vòng ngàn dặp không còn một ngọn cỏ. Tất cả mọi thứ trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Hạ Ngôn thu hồi vài món thần khí từ cổ Chung Vũ, trong mắt lóe linh quang.
- Bốn người, bây giờ còn lại ba
Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua trên thân ba bóng người còn lại.
"Thực lực hiện tại của ta cho dù chính diện gặp phải ba bốn gã cường giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Điện chủ đình, ứng phó đều không thành vấn đề. Nhưng nếu là tu luyện giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Hạch Tâm Điện chủ, ta không thể luyến chiến".
- Người tiếp theo, chính là ngươi đi!
Hạ Ngôn trong không gian vung ra một Thái cực, gắt gao ngăn cản công kích của ba người, tuy nhiên lực chấn động cường đại làm cho Hạ Ngôn có chút không thoải mái. Chẳng qua dựa vào thân thể mạnh mẽ, hành động của Hạ Ngôn lại không bị trở ngại chút nào.
- Đại Trọng Lực Thuật!
- Hắc hắc, còn muốn chạy? Đại Phân Thân Thuật!
Từ Đông bị Hạ Ngôn tập trung vội vàng lui về phía sau, thân hình liên tục lóe lên muốn tránh khỏi truy kích của Hạ Ngôn. Chẳng qua tốc độ của hắn so với Hạ Ngôn vẫn còn chậm không ít, chỉ Phi hành ngàn dặm đã bị một kiếm của Hạ Ngôn đánh trúng, thần khí phòng ngự lóe lên, lúc mờ lúc tỏ.
- Kiếm thứ hai!
Kiếm thứ nhất, hộ thuẫn thần khí phòng ngự hình thành sắp tan vỡ. Kiếm thứ hai, thần khí phòng ngự biến mất khỏi không gian. Kiếm thứ ba, Từ Đông — Chết!
Ba kiếm có thể đánh chết được tu luyện giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Điện chủ cường đại. Bốn bóng người sau khi giết chết Từ Đông hợp vào làm một, lập tức trong không trung na di tới bên cạnh thân thể Từ Đông, thu lấy vật phẩm. Lúc này Phùng Kính cùng Mã Phương Kiệt hai người mới đuổi tới, nhìn thấy Từ Đông đã chết, hai người quả thực như điên cuồng. Trong thời gian ngắn ngủi, trong bốn người đã có hai người chết, mà địch nhàn đáng chết, cảnh giới rõ ràng đều không tới cấp Điện chủ. Đối phương sử đụng thần thông đáng chết kia, vô luận bọn họ công kích như thế nào, đều sẽ bị ngăn cản gắt gao.
- Hừ!
Mã Phương Kiệt rất nhanh bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng trừng Hạ Ngôn.
- Hắn liền tục sử dụng Đại Phân Thân Thuật, linh lực tiêu hao khẳng định Phi thường lớn. Trong kịch chiến, hắn cũng không có đủ thời gian hồi phục linh lực tiêu hao. Thừa cơ hội này, giết chết hắn.
Mã Phương Kiệt truyền âm nói với Phùng Kính bên cạnh
- Được.
Phùng Kính gật đầu.
- Còn lại hai tên, mục tiêu tiếp theo, chính là người đi!
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn Mã Phương Kiệt, cười lạnh nói.
- Khóac lác vừa thồi, chết đi!
Mã Phương Kiệt dẫn đầu phát động công kích, năng lượng kinh người phảng phất như sóng thần kinh thiên động địa cuồn cuộn ập tới trong phút chốc liền chấn vỡ vô số không gian.
- Quả thực thực lực mạnh hơn ba người khác không ít, chẳng qua còn không đạt tới cấp Hạch Tâm Điện chủ.
Ánh mắt Hạ Ngôn hơi chuyển, linh lực lưu chuyển ra, thân thể rất nhanh lóe lên mấy lần.
Tiếp theo, thân hình Hạ Ngôn không ngờ trực tiếp vọt tới hướng Mã Phương Kiệt.
- Thần kiếm ra!
Kiếm quang màu đỏ lóe lên màu. sắc làm người ta sợ hãi, quét tới Mã Phương Kiệt ở đối diện. Kiếm khí hai người hung hăng va chạm vào cùng một chỗ trong không gian. Lấy hai người làm trung tâm, một lỗ hổng màu đen thật lớn xuất hiện, vách không gian bị đánh xuyên, không gian loạn lưu rõ ràng có thể nhìn thấy. Lực hút thật lớn thậm chí hình thành một lốc xoáy, vô số mảnh nhỏ nham thạch trong phút chốc đều bị hắc động này hút vào, trở thành một bộ phận trong không gian loạn lưu.
Mà Hạ Ngôn cùng Mã Phương Kiệt lại không chút nhích động lơ lửng ở nơi đây, kiếm khí hai người đang không ngừng quấn lấy nhau, ý đồ đánh chết đối phương.
- Hắn sử dụng, rốt cục là thần khí gì, không ngờ lợi hại như vậy? Cảnh giới của hắn không bằng ta, lực lượng đơn thuần cũng không cường đại như ta. Nhưng là dựa vào thần khí này lại có thể cùng ta giằng co không thua.
Mã Phương Kiệt trong lòng vạn phần chấn đọng, gắt gao trừng mắt nhìn kiếm khí màu đỏ quỷ đị này.
Uy năng của Thần Khí Pháp Tắc cũng có khác biệt rất lớn, bình thường có quan hệ với thực lực bản thân của người sử đụng. Thực lực người sử đụng càng mạnh, như vậy lực lượng pháp tắc nắm trong tay càng cao thâm, uy lực của thần khí nuôi dưỡng cũng tự nhiên càng lớn. Cảnh giới của Hạ Ngôn chỉ có cấp Chuẩn Điện chủ, nhưng là nguyên chủ Nhân của thần khí này lại không phải hắn.
Lấy thực lực Hạ Ngôn hiện tại cũng không thể đi nuôi dưỡng Thần Khí Pháp Tắc, nhưng cho dù là nuôi dưỡng Thần Khí Pháp Tắc mới, uy lực cũng khẳng định vĩnh viễn không bằng Thần Khí Pháp Tắc của cường giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Hạch Tâm Điện chủ thậm chí là Điện chủ.
Nguyên nhân chính là như thế Mã Phương Kiệt kia mới càng thêm chấn động. Thần Khí Pháp Tắc của hắn đã nuôi dưỡng han trăm vạn năm, nhưng là uy năng lại không bằng Thần Khí Pháp Tắc của đối phương. Mã Phương Kiệt còn mơ hồ có thể cảm giác ra, lực lượng pháp tắc trong ThầNhuận Khánh HảiíPháp Tắc của đối thủ tựa hồ còn không đầy đủ, hình như là một thầa khí từng bị tổn thương.
Thần khí bị thương tổn mà uy lực còn to lớn như thế, nếu là thần khí đầy đủ, vậy uy lực sẽ mạnh đến mức nào?
Nghĩ vậy, trong lòng Mã Phương Kiệt mạnh mẽ xuất hiện một loại dục vọng, muốn chiếm thần khí nảy làm của mình.
- Nếu ta chiếm được thần khí này, như vậy thực lực của ta có thể tăng lên một bậc!
- Tiểu tử, Nhận chết đi!
Vào lúc Hạ Ngôn thúc giục thần khí công kích Mã Phương Kiệt, Phùng Kính ở bên cạnh cũng trực tiếp xông tới, kiếm khí tung hoảnh, bắn vào tầng mây, cơ hồ muốn chém giết Hạ Ngôn trong khoảnh khắc.
Hạ Ngôn mặc dù đang chiến đấu sinh tử với Mã Phương Kiệt, nhưng là đương nhiên không có khả năng thả lỗng quan sát với tên còn lại. Lúc này nhìn thấy người này vung kiếm xông tới, thân hình nhất thời dừng ở không trung.
- Đại Thôn Phệ Thuật!
Linh lực vô cùng vô tận trong khoảnh khắc tràn vào trong thân thể Hạ Ngôn. Kim quang phảng phất như hoa nở rộ, ngay cả Mã Phương Kiệt nhìn thấy kim quang đều không nhịn được hơi híp mắt lại.
- Phá!
Theo kim quang sáng rọi, Hạ Ngôn hét lớn một tiếng, kiếm khí màu đỏ ở trong kim quang giống như một con rồng dài màu đỏ khổng lổ, há mồm cắn tới.
Ầm~
Màn kiếm của Mã Phương Kiệt lập tức bị kiếm khí của Hạ Ngôn xé ra một lỗ hổng thật
lớn. Cái khe này vừa xuất hiện, màn kiếm màu đen khổng lồ kia trong khoảnh khắc liền Sụp đổ tan rã. Kiếm quang màu đỏ trong khoảnh khắc xẹt qua thân hình Mã Phương Kiệt, đem thân thể Mã Phương Kiệt cuốn thành một đống thịt nát màu đỏ.
- Hừ, còn lại một tên cuối cùng.
Hạ Ngôn hơi ngẩng đầu lên, thân thể khẽ chuyển, đối diện với Phùng Kính từ sau vọt tới, lập tức đưa kiếm quang dẫn qua
- Điều này sao có thể?
- Không tốt!
Phùng Kính thấy Mã Phương Kiệt tử vong, thân thể lập tức dừng lại trong không trung, mắt mở trợn trừng, trong mắt tràn ngẩy không thể tin.
- Tên biến thái. Nếu không đi, ta cũng phải chết ở nơi này.
Phùng Kính lập tức chuyển thân, linh lực dưới chân như núi lở lập tức tràn ra, trong phút chốc liền chạy ra ngoài vài ngàn dặm.
Phùng Kính này cũng thật quyết đoán, sau khi thấy Mã Phương Kiệt bị Hạ Ngôn giết chết lập tức lựa chọn chạy chốn, không có chút dừng lại cùng chần chờ. Nếu là chậm thêm giây lát, hắn cũng không có cơ hội chạy trốn.
Hạ Ngôn thu hồi thần khí Mã Phương Kiệt để lại, lúc này mới lắc mình, đuổi theo hướng Phùng Kính kia chạy trốn.
- Một tên đều không thoát!
Ý niệm Hạ Ngôn phóng ra, cảm ứng khí tức cấp tốc bỏ chạy phía trước.
- Đáng chết. Tốc độ tiểu tử này thế nhưng nhanh như vậy.
Phùng Kính lúc này cũng mới chạy ra được vài ngàn dặm, rất rõ ràng có thể cảm ứng được Hạ Ngôn đang đuổi theo mình. Hắn phát hiện khoảng cách hai bên rất nhanh rút ngắn lại, mỗi một hô hấp đều. rút ngắn lại vài trăm dặm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không được bao lâu hắn sẽ bị đối phương đuổi kịp.
- Đáng chết. Ngay cả tu luyện giả Mã Phương Kiệt đều không phải đối thủ. của hắn, nếu ta bị hắn đuổi kịp, khẳng định là một con đường chết.
Phùng Kính cắn răng, hung hăng thúc giục linh lực đã sôi trào trong cơ thể
- Không được, sắp bị đuổi kịp. Xem ra, Chỉ có thể.
Trong mắt Phùng Kính chợt lóe lệ quang, toàn thân hơi khẽ rung lên một chút.
- Truy Tinh Trục Nguyệt!
Trong miệng Phùng Kính, một tiếng rống giận cao vút vang lên.
- Hừ, lại thêm một lát là có thể đuổi kịp.
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng:
- ổ, sao lại thế này? Tốc độ người này thế nhưng trong phút chốc tăng lên nhiều như vậy?
- Làm sao lại như vậy?
- Tốc độ của ta, có thể so với Tạo Hóa cấp Hạch Tâm Điện chủ. Kỳ quái, tốc độ của hắn vì sao trong khoảnh khắc tăng lên?
Trong mắt Hạ Ngôn lộ ra nghi hoặc
- Thế nhưng. dần dần kéo giản khoảng cách! Chẳng lẽ, là một loại thần thông bí pháp sao?
Hạ Ngôn lập tức lièn đoán ra, một gã tu luyện giả cuối cùng kia hẳn là nắm giữ thần thông bí pháp nào đó, mới có thể trong khoảnh khắc bùng nổ ra loại tốc độ kinh người này.
- May mắn. May mắn sư phụ dạy ta loại thần thông hiếm thấy thế gian này, Truy Tinh Trục Nguyệt. Nếu không, hôm nạy ta khó tránh khỏi kiếp nạn. Đáng chết, một lần sử dụng Truy Tin Trục Nguyệt, ước chừng tiêu hao một nửa linh lực của ta! Thực lực của ta lúc này chỉ là cấp Chuẩn Điện chủ, nếu gặp phải cường định chặn đường, vậy thì nguy hiểm.
Phùng Kính oán hận nghiến răng nói.
- Hỗn đản này, giết chết ba người bọn Mã Phương Kiệt. Ta nhớ kỹ hắn rồi, đáng chết, ta nhất định sẽ báo thủ.
Phùng Kính có chút kích động chuyển ý niệm.
Cảm ứng được địch nhân phía trước càng ngày càng xa, Hạ Ngôn cũng từ bỏ không đuổi theo nữa. Tại bãi săn thú ngoại giới này, đuổi giết địch nhân chặng đường dài là hành động rất nguy hiểm. Tuy rằng thời gian Hạ Ngôn ở bãi săn thú ngoại giới không tính dài, nhưng cũng hiểu được rất nhiều quy tắc ở đây. Nếu không thể rất nhanh đuổi kịp địch nhân chạy trốn, vậy tốt nhất là từ bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...