Sống trên núi không biết đã bao lâu, Hạ Ngôn ở Ngọc Thủy sơn đã tu luyện suốt nửa năm, trong nửa năm này, Hạ Ngôn cũng không bị ai quấy rầy. Từ lần giết con hổ lúc trước, Hạ Ngôn cũng không gặp được con thú nào.
Còn người của Hạ gia, gần như là quên mất hắn rồi, lễ hội Mừng tuổi quan trọng ở Long Chi đại lục, Hạ Ngôn cũng không tham gia, người trong gia tộc cũng không có ai tìm hắn. Tam gia gia Hạ Trường Hà thấy lá thư của Hạ Ngôn trong phòng, hắn cũng hiểu tâm tư Hạ Ngôn, cũng không có đi tìm hắn.
Cứ một tháng trôi qua là Hạ Ngôn trở lại Ngọc Thủy thành mua một ít lương khô.
Ngày xuân, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống mọi nơi, Hạ Ngôn giờ so với nửa năm trước, lại cao hơn một chút.
Hôm nay, Hạ Ngôn vẫn giống như mọi khi ngồi xếp bằng trên tảng đá, đột nhiên mở to mắt. Từ hai tròng mắt, trong nháy mắt xuất hiện quang mang quỉ dị. Luồng hào quang này vô cùng sáng, qua hai ba hơi thở, mới dần dần biến mất.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Ngôn lúc này, chậm rãi hiện ra một nụ cười.
"Rốt cục, rốt cục ta cũng đả thông đươc mười hai võ đạo kinh mạch. Vậy là ta cũng hoàn thành giai đoạn luyện thể, giai đoạn tiếp theo đó là luyện cốt, đả thông ba mươi sáu kinh mạch!" Hạ Ngôn đứng lên, vận động tay chân cho máu lưu thông.
Vừa rồi, Hạ Ngôn mới đả thông mười hai kinh mạch. Hắn cảm giác được, lực lượng toàn thân tăng gần thập bội.
Nếu là con hổ như lúc trước mà đến, Hạ Ngôn có thể cho nó một đấm là ngã, cũng không cần dùng vũ kĩ gì.
Hạ Ngôn hung hăng đấm ra một đấm, cảm giác nội lực phóng ra trên tay, cơ thể toàn thân, giống như liền thành một khối. Một đấm xuất ra, vậy mà mang theo một luồng khí nhỏ.
Hoàn tất giai đoạn luyện thể, da thịt trở nên vô cùng cứng cỏi.
"Đả thông mười hai kinh mạch, cũng có thể học vài vũ kỹ bất nhập lưu!"
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, thân thể nhanh nhẹn trên tảng đá nhảy xuống, phi thân rất nhanh về sơn động.
Vào sơn động, Hạ Ngôn đem ra một quyển bí tịch.
Bản bí tịch này có bìa màu trắng, ngoài bìa có năm chữ " nhật nguyệt vô song kiếm ", nghe Tam gia gia nói, trong các loại vũ kĩ bất nhập lưu hạng trung, vũ kĩ này có thể xem là thượng thừa!
"Ta đã qua giai đoạn luyện thể, tuy bây giờ tu luyện vũ kỹ cũng hơi khó khăn, nhưng cũng thử xem!" Hạ Ngôn cầm quyển bí tịch trong tay, khóe miệng cười cười.
Đả thông mười hai kinh mạch, qua được giai đoạn luyện thể. Sau đó đả thông ba mươi sáu kinh mạch, là giai đoạn luyện cốt. Mà đả thông được một trăm lẻ tám kinh mạch, chính là giai đoạn tẩy tủy, trở thành hậu thiên cường giả.
Mà sau khi tẩy tủy, phối hợp cùng với vũ kỹ tốt, mà tu luyện giả tư chất tốt, liền có thể đột phá hậu thiên lên cảnh giới tiên thiên, đợi một thời gian, trong thân thể hình thành Tụ Linh huyệt, hấp thụ thiên địa linh khí, trở thành Linh sư được vạn người kính ngưỡng!
"Tiểu tử, ngươi mang cuốn sách bại hoại này ra làm gì?" Khi Hạ Ngôn tính lật cuốn sách coi thì một âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tai.
Hạ Ngôn ngây người một chút, liền biết ai đang nói chuyện với mình, là lão Thánh Hoàng đã lâu rồi không xuất hiện.
Đầu cũng không quay, ánh mắt chớp một cái rồi nói: "đương nhiên là tu luyện vũ kỹ, ta hiện tại không thể lãng phí thời gian, bốn tháng sau, đại hội tuyển chọn đệ tử bắt đầu rồi! Ta nếu không tu luyện vũ kỹ, ở trong đại hội chỉ có rớt mà thôi. "
Hạ Ngôn nói xong, tính đọc tiếp quyển sách…
"Tiểu tử, ngươi thật sự là ngu không ai bằng. "Lão Thánh Hoàng nghe lời nói của Hạ Ngôn, mặt tức giận đỏ bừng, giống như mông con khỉ đít đỏ, trừng mắt thổi râu quát: " tiểu tử, ngươi làm ta tức chết thì phải! Nếu không phải vì ngươi là truyền nhân của Linh La giới thì ta đã bóp chết ngươi rồi, ta chả muốn quản ngươi nữa. Có được " Linh La bí điển ", lại còn tu luyện vũ kĩ bất nhập lưu gì đó!"
Trên mặt lão Thánh Hoàng, tràn đầy bi thương, hắn cực kì thất vọng Hạ Ngôn!
Hạ Ngôn hơi sửng sốt, lão có ý gì?
" Ta cũng chả muốn nói lời vô nghĩa với ngươi. Nói trực tiếp cho ngươi hay, từ hôm nay trở đi, ngươi mỗi ngày phải rèn luyện cường độ thân thể, buổi tối tiếp tục đả thông mấy kinh mạch còn lại." Lão Thánh Hoàng đảo cặp mắt trắng dã, hướng về phía Hạ Ngôn mà gào.
Hạ Ngôn rất bất mãn thái độ của lão Thánh Hoàng, bất quá nể mặt mũi lão lúc trước là Thánh Hoàng, cũng không cãi với lão, nhưng trong lòng thì la to mấy câu oán hận.
"Rèn luyện cường độ thân thể, rèn luyện như thế nào a?"
Làm sao để đả thông ba mươi sáu kinh mạch thì Hạ Ngôn cũng biết, như trong Linh La bí điển nói, kế tiếp là đồng thời đả thông hai mươi bốn kinh mạch. Lúc trước đã đả thông mười hai kinh mạch, giờ phải đả thông ba mươi sáu cái, là vào giai đoạn luyện cốt. Nhưng với cách rèn luyện độ cứng cỏi của thân thể, Linh La bí điển lại không có phương pháp cụ thể.
Lão Thánh Hoàng nghe lời của Hạ Ngôn, tức giận muốn phun máu. Đáng tiếc, hắn chỉ là linh hồn, không da không thịt, cho dù muốn ói máu cũng ói không ra gì.
"Vù vù hô" Lão Thánh Hoàng ôm ngực, bộ dáng thở dốc, kỳ thật lão cũng không cần thở, lão chỉ còn hồn phách mà thôi.
"Từ giờ trở đi, ngươi mỗi ngày, chạy từ ngọn núi đến chân núi, rồi dưới chân lên đỉnh núi, đúng mười lần cho ta." Nói xong, lão Thánh Hoàng tức giận lườm Hạ Ngôn một cái, rồi biến mất. Lão ta lại chui vào trong giới chỉ.
"Mười lần?" Hạ Ngôn bị con số mười dọa cho hoảng sợ.
Ngọc Thủy sơn tuy không cao, cũng không tính là dốc, nhưng lên xuống mười lần, nếu hoàn thành trong một ngày, cũng không phải người bình thường có thể làm! Sắc mặt trắng bệch của Hạ Ngôn một lúc lâu mới trở lại bình thường, tuy trong lòng rất bất mãn, nhưng hắn vẫn làm theo lời lão Thánh Hoàng. Nhìn sắc trời, Hạ Ngôn quyết định bắt đầu ngay hôm nay.
"Úc, thật có thể chết người mà!" lần đi xuống thứ nhất!
"Úc, thật làm người sống mà chết dở mà!" lần quay lại!
"Vù vù hô" lần thứ mười, đã đến tối, Hạ Ngôn chỉ còn sức nằm trên mặt đất mà thở dốc.
Nghỉ ngơi một hồi, Hạ Ngôn liền ngồi xuống, vận chuyển nội lực trong kinh mạch tiếp tục nhiệm vụ đả thông kinh mạch. Qua một đêm tu luyện, Hạ Ngôn ngày hôm sau phát hiện, sức lực mất do vận động, giờ hoàn toàn hồi phục.
Ngày thứ hai, Hạ Ngôn mỗi ngày lên núi xuống núi tổng cộng đúng hai mươi lần.
Ba tháng sau, Hạ Ngôn đả thông ba mươi sáu kinh mạch, hoàn thành giai đoạn luyện thể!
Tháng thứ tư, Hạ Ngôn mỗi ngày lên xuống núi một trăm lần, hơn nữa là khi hoàn thành thì tinh thần cực kì sảng khoái. Chấm dứt tháng thứ tư, Hạ Ngôn thành công đả thông hoàn toàn một trăm lẻ tám kinh mạch, hoàn thành giai đoạn tẩy tủy.
Lão Thánh Hoàng ngẫu nhiên đi ra thấy Hạ Ngôn, cũng phải âm thầm gật đầu, không hổ là truyền nhân mà Linh La giới chọn, có cả ý chí cứng cỏi cùng thiên phú trác tuyệt. Tu luyện tuy khổ như thế, Hạ Ngôn lại không lười biếng chút nào, thấy Hạ Ngôn ngày càng tiến bộ, lão Thánh Hoàng cảm thấy vui mừng khôn xiết.
"Nội lực trong cơ thể, đã tới trạng thái cực đại, nội lực tự động vận chuyển, hai nấm đấm có thể đánh vỡ cả tảng đá to, một cước đá ra, cho dù là người sắt cũng không chịu nổi. Kinh mạch trở nên rộng mở, toàn thân tràn đầy lực lượng. Tu luyện giả sau khi tẩy tủy, thật mạnh. Bây giờ cũng là thời điểm ta học vũ kĩ!"
Theo thứ tự tu luyện trong Linh La bí điển, sau khi đả thông một trăm lẻ tám kinh mạch lúc này mới có thể học vũ kỹ.
Hạ Ngôn tĩnh tâm, hồi tưởng lại nội dung bên trong Linh La bí điển. Ước chừng hơn một chén trà nhỏ, trong ánh mắt của Hạ Ngôn, bắn ra hai tia nghi hoặc. Linh La bí điển, vậy mà không có miêu tả công pháp.
Nội dung sau, có thể là tâm pháp hành công nội lực đả thông các kinh mạch, nhưng nội dung sau, Hạ Ngôn căn bản là xem không hiểu, cũng không phải vận dụng nội lực đả thông kinh mạch gì.
So sánh với nội dung sau, phần đả thông một trăm lẻ tám kinh mạch, đúng là không đáng nhắc tới.
"Vậy là sao?" Hạ Ngôn hoàn toàn khiếp sợ.
Trước mặt Hạ Ngôn, một đạo nhân ảnh, chậm rãi hiện lên, là Lão Thánh Hoàng trong Linh La giới. Lão Thánh Hoàng thấy Hạ Ngôn vẻ mặt buồn rầu, nhịn không được cười ha hả.
Hạ Ngôn nhịn không được liếc lão già Thánh Hoàng một cái, trong lòng nói thầm, lão năm đó tu luyện chắc cũng như ta thôi mà cười?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...