Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người trú tại nhà trọ trở nên náo nhiệt hẳn lên, tiếng ngựa hí không ngừng. Toàn bộ khách trọ gần như đều là lính đánh thuê đảm cùng đảm nhận nhiệm vụ bảo hộ giống như đám người Bạch Hoa vậy.
Mà mấy con cháu Lục gia được bảo hộ kia tuổi cũng đều xấp xỉ Hạ Ngôn, tuy nhiên lời nói lại kiêu ngạo, ở trong mắt bọn họ thân phận những lính đánh thuê này tất nhiên không thể so sánh với bọn chúng.
Hạ Ngôn ở trên Ngưu Xà Trấn tạm thời mua một số dược phẩm trị ngoại thương cùng trừ độc, hắn còn mua một quyển " Sổ tay Đại lục kỳ trân dị bảo". Lần này tiến vào Tội Ác Sâm Lâm Hạ Ngôn là muốn tìm kiếm dược liệu Tỳ Bà Thảo, nhưng vốn hắn đối với dược liệu cũng không hiểu rõ, cho dù gặp được cũng chưa hẳn có thể nhận ra, mà trong quyển "Sổ tay đại lục kỳ trân dị bảo" này lại ghi lại gần như tất cả chủng loại dược liệu khoáng thạch vốn có trên đại lục.
Tuy rằng giá cả xa xỉ, nhưng cũng đáng giá.
Mặt trời vừa lên, mọi người lập tức rời Ngưu Xà Trấn tiếp tục đi tới phương bắc. Trên con đường khói bụi bóng dáng mọi người dần dần biến mất ở xa xa.
Tiếp tục tiến về hướng bắc ba mươi dặm, đó là Cứ điểm lục địa đầu tiên. Cứ điểm này bình thường cũng không có trọng binh phòng thủ, chỉ khi nào quân đội Đại Lục Ám Dạ xâm phạm quy mô lớn thì Thánh địa mới có thể triệu tập toàn bộ đại lục tập trung quân đội khổng lồ đến nơi đây phòng ngự địch nhân.
Bạch Nhị vẫn luôn đi cùng bên cạnh Hạ Ngôn, nàng thấy Hạ Ngôn vừa đi vừa xem quyển " Sổ tay đại lục kỳ trân dị bảo" dày cộp kia, không khỏi có chút tò mò.
Quyển sổ tay này cho dù ở thành Bạch Thanh cũng phải bán với giá một kim tệ. Mà giá cả ở Ngưu Xà Trấn dường như càng cao hơn một chút. Bạch Nhị có chút khó hiểu, vì sao Hạ Ngôn lại tạm mua quyển sổ tay này.
Hạ Ngôn vừa đi theo đội ngũ vừa hết sức chuyên tâm đọc sách, khiến trong lòng Bạch Nhị vẫn luôn suy tính. Nhìn bộ dạng chăm chú của Hạ Ngôn dường như không giống giả vờ.
Bạch Nhị tất nhiên không biết năng lực của Hạ Ngôn, Hạ Ngôn sau khi tu luyện tâm pháp Linh La, năng lực trí nhớ trở nên siêu quần, ngay cả điển tịch khó hiểu chỉ cần đọc qua cũng không thể quên được, chứ đừng nói gì đến một quyển " Sổ tay đại lục kỳ trân dị bảo" này. Hạ Ngôn chỉ cần xem một lần là có thể nhớ kỹ bất cứ hình dạng nào của tất cả khoáng thạch cùng dược liệu có trong đó, hơn nữa còn có các loại mùi vị đặc thù cùng vài thứ khác Hạ Ngôn đều có thể kể ra một chữ cũng không sai.
Mấy con cháu Lục gia ngồi trên xe ngựa rộng lớn, ánh mắt thường xuyên đảo qua đám dong binh, thỉnh thoảng toát ra thần sắc khinh thưởng.
- Ồ?
Hạ Ngôn ánh mắt chợt lóe.
Bất tri bất giác quyển sổ tay đã được lật đến mấy trang cuối cùng. Trong mấy trang cuối cùng này màu sắc giấy cũng không giống những trang trước, chữ viết cũng lớn hơn rất nhiều. Hạ Ngôn nhìn thấy trên trang đầu tiên trong số đó viết rõ ràng rằng "Đại Lục Long Chi" cùng dòng chữ " Mười đại quý hiếm".
Nhìn tiếp xuống phía dưới đều là một số dược liệu cùng hình ảnh khoáng thạch thoạt nhìn phi thường kỳ dị, trên đó đều có giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ.
- Mười đại quý hiếm!
Hạ Ngôn lắc đầu, trong mắt tỏa ra quang mang hưng phấn.
Hắn đọc thấy những lời giới thiệu trên quyển sổ tay này thì mười đại quý hiếm mỗi loại đều là vật báu vô giá, ở trên đại lục căn bản mua không được, cho dù có nhiều kim tệ đến đâu cũng mua không được. Bất cứ một loại dược liệu cùng khoáng thạch nào đều là bảo vật mà vô số người tu luyện điên cuồng truy tìm. Nhưng mấy thứ này ở trên đại lục gần như thuộc về truyền thuyết.
Phần trước mười đại quý hiếm có giới thiệu rất nhiều loại dược liệu cùng khoáng thạch đặc thù, đều là bảo bối vô giá. Nhưng khi Hạ Ngôn nhìn thấy mười đại quý hiếm này không khỏi liền cảm thấy những dược liệu cùng khoáng thạch phía trước cho dù được ghi chú là đặc thù vô giá đều rất bình thường.
- Quả nhiên là mười đại quý hiếm!
Hạ Ngôn xem xong mới cảm thán thấp giọng khen một câu.
- Ôi! Tiếc là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Hạ Ngôn khẽ cười một tiếng, mười đại kỳ trân mặc dù tốt tuy nhiên cưỡng cầu cũng không được, muốn có được những kỳ trân đó cần cơ duyên xảo hợp.
- Cái gì chỉ ngộ mà không thể cầu?
Thấy Hạ Ngôn gấp quyển sổ tay lại, Bạch Nhị mới rốt cục lên tiếng nói chuyện. Mới vừa rồi chứng kiến Hạ Ngôn còn đang chăn chú xem sách, Bạch Nhị vẫn nhẫn nhịn không có quấy nhiễu.
- À! Là đại lục mười đại kỳ trân!
Hạ Ngôn cười cười chỉ tay vào bìa quyển sách nói:
- Bạch Nhị! Cô đã từng xem quyển sổ tay này chưa?
Bạch Nhị bĩu đôi môi nhỏ nhắn nói:
- Dong binh chúng ta nếu không xem qua sổ tay vậy còn gọi gì là dong binh nữa chứ? Ngươi thật là. Trước kia chưa từng xem sổ tay sao?
Câu hỏi của Hạ Ngôn quả thật có chút ngốc, nghe Bạch Nhị hỏi lại như vậy Hạ Ngôn đành phải cười khan mấy tiếng.
- Ừ! Trước kia ta chưa bao giờ xem qua, vẫn luôn tranh thủ tu luyện. Lần này ta tiến vào Tội Ác Sâm Lâm là muốn tìm kiếm một loại dược liệu, cho nên tạm thời xem quyển sổ tay này, tránh cho đến lúc gặp được dược liệu lại không biết.
Hạ Ngôn khẽ cười nói.
Bạch Nhị chớp chớp đôi mắt, cười duyên nói:
- Vậy ngươi đây là nước đến chân mới nhảy sao, chẳng lẽ khi gặp được dược liệu sau đó lại lấy sổ tay ra so xem có đúng không?
Hạ Ngôn nhét quyển sổ tay vào trong bọc sau lưng rồi lắc đầu nói:
- Ta đã nhớ kỹ nội dung trên đó, hiện tại nếu nhìn thấy dược liệu này sẽ nhận ra được.
Bạch Nhị hơi sửng sốt một chút rồi sau đó cười "ha ha", ngón tay trắng nõn tinh xảo chỉ vào Hạ Ngôn rồi cười đến mức run rẩy cả người.
Hạ Ngôn khó hiểu nhìn Bạch Nhị, chân mày hơi nhăn lại.
Bạch Nhị cười được một hồi lâu hơi thở mới bình thường lại nói:
- Ta cảm thấy ngươi rất hay đùa, nói mạnh miệng thật đáng yêu, ngày hôm qua nói sắp trùng kích cảnh giới Linh sư, hôm nay lại xem quyển sổ tay chưa đến nửa ngày đã nói nhớ kỹ toàn bộ. Hì hì! Ngươi muốn nói mạnh miệng cũng phải nói làm sao người khác có thể tin một chút chứ!
Nghe Bạch Nhị nói như vậy, Hạ Ngôn mới đảo cặp mắt trắng dã, thì ra Bạch Nhị cho rằng hắn đang nói mạnh miệng.
- Hừ!
Một tiếng "hừ" lạnh từ trong xe truyền ra.
Trong mấy tên con cháu Lục gia có một người là nữ tử, tuổi mười sáu mười bảy, dung mạo thật ra rất quyến rũ, tuy nhiên so với những nữ tử như Hạ Tử Hân, Vương Ngữ Yên thì kém hơn một bậc. Ngay cả Bạch Nhị cũng đẹp hơn so với nàng vài phần. Từ lúc nhìn thấy Hạ Ngôn nàng kia vẫn luôn để tầm mắt trên người Hạ Ngôn.
Lúc này thấy Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn nói cười, khẳng định trong lòng không thoải mái cho nên thẳng thắn "hừ" một tiếng.
Bạch Nhị đưa mắt nhìn thùng xe cũng không để tâm.
- Này! Thực ra ngươi không nên mất nhiều tiền mua sổ tay như vậy, khi ngươi nhìn thấy dược liệu, sau đó mới mở sổ tay ra so sánh đúng sai thì làm sao còn kịp nữa, sớm đã bị người ta đoạt mất rồi. Ngươi phải tìm dược liệu gì để ta bảo ca ca ta tìm cho ngươi.
Bạch Nhị không để ý tới tiếng "hừ" lạnh cùng ánh mắt đố kỵ trong thùng xe, vừa vui mừng vừa nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ nói:
- Ta thật sự đều nhớ kỹ, quyển sổ tay này hiện tại đối với ta đã không còn tác dụng nữa.
Bạch Nhị vỗ vỗ hai má có chút cả giận nói:
- Ngươi thật là sĩ diện đến chết đó, vậy ngươi nói xem trong sổ tay đó có bao nhiêu loại dược liệu bao nhiêu loại khoáng thạch.
Hiển nhiên Bạch Nhị muốn làm khó Hạ Ngôn một chút, người bình thường cho dù ghi tạc tất cả các loại dược liệu cùng khoáng thạch trong sách vào đầu, chỉ sợ cũng sẽ không biết rốt cuộc có bao nhiêu chủng loại.
Hạ Ngôn nhìn Bạch Nhị một chút, phát hiện trong ánh mắt Bạch Nhị có một tia tinh quang giảo hoạt, liền nở nụ cười.
- Thế nào? Không nói ra được sao? Đúng ngươi nói mạnh miệng!
Bạch Nhị đắc ý giơ giơ lên nắm tay trắng như phấn.
Lúc này Hạ Ngôn lại đáp:
- Tổng cộng có năm trăm bốn mươi tám loại dược liệu sơ trung cao cấp, bốn mươi hai loại dược liệu đặc thù, bảy loại dược liệu quý hiếm. Tổng cộng có năm mươi ba loại khoáng thạch, mười một loại khoáng thạch đặc thù, ba loại khoáng thạch quý hiếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...