Rời khỏi Hạ gia, Hạ Ngôn dạo một vòng ở trên đường tùy tiện ăn chút bữa sáng, lại tiện đường dạo quanh dò xét phường thị khu Bắc. Hiện tại chức vụ của hắn là Trưởng tuần tra phường thị khu Bắc, mỗi mười ngày nửa tháng vẫn phải tới xem phường thị một lần, những chuyện cần làm là nghe người bên dưới báo cáo sổ sách.
Phường thị khu Bắc của Hạ gia tự nhiên không ai dám tới nơi này gây sự. Từ sau sự kiện Tịch Thu Thủy, buôn bán ở phường thị khu Bắc cũng càng ngày càng tốt, danh vọng Hạ gia ở thành Ngọc Thủy đã mơ hồ có xu thế vượt qua Tịch gia cùng Vương gia.
Tới gần buổi trưa, Hạ Ngôn mới đi vào một ngõ ngách đội mặt nạ, đi về phía phòng bán đấu giá. Dọc theo đường đi, Hạ Ngôn đều lựa chọn đường nhỏ, cũng không gặp phải mấy người.
Hơn nữa lấy tốc độ của Hạ Ngôn, cho dù có người thấy hắn, cũng chỉ là nhoáng một cái là mất dạng rồi.
Lúc này, trong tiệm bán thuốc phòng bán đấu giá, Mạc Khải mặc trường bào quý giá đẹp đẽ, đang nôn nóng liên tục đi qua đi lại, bàn tay xoa xoa vào nhau, có vẻ tâm sự nặng nề.
Ngày hôm nay, chính là ngày hắn hẹn giao dược liệu cho Hạ Ngôn!
- Cái này làm sao mới được chứ.
- Giờ phải làm sao đây.
Trong miệng Mạc Khải, thỉnh thoảng toát ra mấy câu than thở.
- Ta thấy người đeo mặt nạ kia cũng không giống người không nói lý lẽ, hẳn là hắn sẽ không tức giận đâu.
Cô gái nhỏ trong cửa hàng thấy bộ dạng Mạc Khải ủ rũ giống như trời sập xuống, không khỏi thấp giọng rụt rè nói.
- Ngươi thì biết cái gì, ngươi không thấy chưởng phong hắn chém ra ngày đó! Nếu hắn nổi điên, một chưởng là có thể đánh chết ta rồi. Lúc trước ta nói trong vòng một tuần là có thể chuẩn bị tốt dược liệu, thế nhưng hiện giờ lại thiếu một thứ, hắn có thể không nổi giận sao?
Mạc Khải trừng mắt.
Tiểu cô nương kia thấy Mạc Khải như vậy, cũng không nói tiếp nữa, chỉ là tiếp tục cúi thấp cái đầu nhỏ làm việc trên tay.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên lóe lên một cái bóng, một người bước vào, trên mặt đeo mặt nạ.
Hạ Ngôn mang mặt nạ, trong ánh mắt chợt lóe tinh quang, ánh mắt trực tiếp rơi trên người Mạc Khải.
Tuy rằng Mạc Khải không nhìn thấy sắc mặt Hạ Ngôn, thế nhưng bị ánh mắt này nhìn vào, sau ót lập tức toát đầy mồ hôi lạnh.
- Mạc Khải tiên sinh! Dược liệu ta cần đều chuẩn bị tốt rồi chứ? Ta đã mang kim phiếu tới.
Vừa nói, Hạ Ngôn lấy trong người ra một xấp kim phiếu, ánh vàng lóng lánh, hết sức đẹp mắt.
Quang mang trên kim phiếu này, còn phải sáng ngời hơn cả kim tệ.
- Này.
Sắc mặt Mạc Khải trắng bệch, ấp a ấp úng.
Hạ Ngôn nhăn mày lại:
- Chẳng lẽ mấy loại dược liệu kia còn chưa chuẩn bị tốt sao?
Mặc dù là hao phí nhiều kim tệ một chút, Hạ Ngôn cũng vẫn muốn sớm chuẩn bị dược liệu cho tốt. Kim tệ với hắn mà nói cũng không quan trọng bằng trực tiếp nâng cao thực lực, Hạ Ngôn cũng không quá coi trọng với thực lực.
- Tiên sinh tôn kính, ngài. ngài nghe ta giải thích đã! Chuyện. chuyện này. là thế này! Cái. cái đó, trong tám loại dược liệu tiên sinh cần, trong đó bảy loại đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng. nhưng mà cái. cái cuối cùng là Tỳ Bà Thảo, ta. ta thật sự không tìm được!
Mạc Khải thiếu chút nữa khóc ra tiếng, thân thể cũng không ngừng run run.
Chân mày Hạ Ngôn hơi giãn ra, xem vẻ mặt đau khổ của Mạc Khải lúc này, nhất định cũng đã làm hết sức rồi.
- Lúc đầu không phải đã nói là không có vấn đề sao?
Hạ Ngôn vẫn còn có chút bất mãn.
- Tiên sinh! Chủ yếu là trước đây ta cũng không biết loại dược liệu Tỳ Bà Thảo này quý hiếm như vậy. Sau khi ta truyền tin tức tới thành Tử Diệp, mới biết được hiện tại Tỳ Bà Thảo căn bản khó có thể tìm thấy. Dù ngay cả phòng đấu giá cũng thiếu thốn loại dược liệu quý hiếm này. Nếu có thể tìm được một gốc, phòng đấu giá cũng sẽ trực tiếp cử hành hội đấu giá bán ngay.
Thấy Hạ Ngôn dường như cũng không có dấu hiệu nổi giận, Mạc Khải cũng nói năng thông thuận hơn nhiều.
Hạ Ngôn nhíu mày lần nữa.
Tỳ Bà Thảo. Trước đây Hạ Ngôn cũng không nghe nói qua, nếu thực sự là khó tìm như thế, vậy thì không phải kế hoạch phối chế dược phẩm sẽ phải kéo thêm một thời gian dài sao?
- Nhưng mà.
Mạc Khải đột nhiên chuyển lời.
Hạ Ngôn vội chuyển ánh mắt về phía Mạc Khải.
- Ta nghe được là Tỳ Bà Thảo sinh trưởng trong Mê Vụ Sơn Cốc ở Tội Ác Sâm Lâm. Tiên sinh tôn kính, ngài chỉ cần tới đại sảnh dong binh thuê một đoàn dong binh mạo hiểm thực lực mạnh mẽ, sau đó để bọn họ đi Mê Vụ Sơn Cốc tìm kiếm Tỳ Bà Thảo là được. Chẳng qua chỉ sợ ngài phải tới thành Tử Diệp thuê dong binh mới được, dong binh thành Ngọc Thủy này không đủ mạnh, khó có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Mạc Khải vội nói nhanh.
- Mê Vụ Sơn Cốc? Tội Ác Sâm Lâm?
Hạ Ngôn càng nhăn mày chặt hơn.
Tội Ác Sâm Lâm, chính là nơi hung hiểm nhất Đại Lục Long Chi. Một đầu khác của Tội Ác Sâm Lâm, chính là Đại Lục Ám Dạ.
Ở Tội Ác Sâm Lâm, mỗi một ngày đều có rất nhiều người Đại Lục Long Chi cùng người Đại Lục Ám Dạ ngã xuống trong chém giết.
Mỗi một ngày, đồng dạng cũng có vô số người dũng mãnh tràn vào Tội Ác Sâm Lâm.
Mặc dù có nguy hiểm rất lớn, thế nhưng tương ứng Tội Ác Sâm Lâm tuyệt đối là một bảo tàng khổng lồ.
Bên trong có ẩn chứa dược liệu, khoáng thạch, cùng với một ít thân thể dã thú quý hiếm, đều là bảo bối vô giá. Hơn nữa, còn có thể đánh giết người Đại Lục Ám Dạ thu được công trạng quý giá!
- Đúng vậy! Tiên sinh tôn kính, ta trải qua rất nhiều cố gắng rốt cuộc cũng lấy được bản đồ Mê Vụ Sơn Cốc, ta thấy ngài nhất định có chỗ dùng. Chẳng qua Mê Vụ Sơn Cốc hết sức hung hiểm, hiện tại dù là dong binh cũng đã không có người nào chịu đi vào trong đó tìm kiếm Tỳ Bà Thảo nữa, cho nên Tỳ Bà Thảo trên đại lục mới có thể khan hiếm như vậy.
Mạc Khải vội vã đưa ra một tấm bản đồ bằng da. Kỳ thật, Tỳ Bà Thảo cũng chỉ là dược liệu trung cấp, chỉ là bởi vì khó có thể thu hoạch, mới làm nó trở nên hết sức quý hiếm.
Nhìn ra được, bởi vì không tìm được Tỳ Bà Thảo, Mạc Khải đã suy nghĩ không ít biện pháp khác bù đắp lỗi của mình.
Bản đồ Mê Vụ Sơn Cốc này, tất nhiên là sau khi hắn không tìm được Tỳ Bà Thảo mới nghĩ biện pháp lấy tới.
Hạ Ngôn tiếp nhận bản đồ, ngưng thần nhìn một hồi.
Hạ Ngôn chưa từng tiến vào Tội Ác Sâm Lâm, hiện tại cũng chỉ có thể xem nhớ tuyến đường đi vào Tội Ác Sâm Lâm trên bản đồ.
Xuất phát từ cửa Bắc thành Ngọc Thủy, tiến vào thị trấn Ngưu Xà ở phía trước, sau đó đi qua cứ điểm Đại Lục Long Chi, sẽ tới Tội Ác Sâm Lâm. Về phần mấy trăm vạn cây số vuông bên trong Tội Ác Sâm Lâm, Hạ Ngôn căn bản không biết có thứ gì trong đó.
Hạ Đông Thăng, phụ thân hắn cũng chết trong Tội Ác Sâm Lâm. Mà mẫu thân Hạ Ngôn, cũng là Hạ Đông Thăng mang về Đại Lục Long Chi từ bên trong Tội Ác Sâm Lâm.
- Đoán Cốt Thảo, Hoàng Ngọc Hoa, Thanh Liên trăm năm.
Ánh mắt Mạc Khải nhìn Hạ Ngôn, trong miệng liên tiếp dọc ra mấy tên dược liệu:
- Bảy loại dược liệu này, ta đều đã chuẩn bị tốt rồi.
Nói xong, Mạc Khải quay sang tiểu cô nương trong tiệm thuốc đánh một ánh mắt, tiểu cô nương khả ái kia liền lấy trên quầy hàng một chiếc hộp tinh xảo khá lớn mang tới bên này.
Hạ Ngôn gật đầu:
- Ta biết ngài cũng tận lực rồi. Bảy loại dược liệu này, tổng cộng cần bao nhiêu kim tệ?
Tuy rằng chồng kim phiếu vàng chói trong tay Hạ Ngôn làm Mạc Khải liên tục nước bọt, thế nhưng Mạc Khải thật sự không dám hét giá cao.
- Hắc hắc! Tiên sinh tôn kính, đây. tổng cộng là ba vạn năm ngàn kim tệ, tính giá tám phần là hai vạn tám ngàn kim tệ.
Trên mặt Mạc Khải cười hắc hắc vừa híp mắt nói.
Tuy rằng tính tám phần, thế nhưng trong đó vẫn có lợi nhuận rất lớn. Thoáng cái làm thành một buôn bán ba vạn kim tệ, đây cũng là một món làm ăn lớn.
Hạ Ngôn không nói thêm gì, trực tiếp rút ra hai vạn tám ngàn kim tệ kim phiếu giao cho Mạc Khải. Lấy bản đồ cùng kim phiếu còn lại nhét trở vào, sau đó cầm chiếc rương xem một chút. Tuy rằng hắn không nhận ra những dược liệu này, chẳng qua cảm thấy Mạc Khải không dám lừa gạt hắn.
- Đa tạ Mạc Khải tiên sinh! Sau này nếu còn cần, sẽ quay lại tìm ngài, hợp tác vui vẻ.
Hạ Ngôn nói với Mạc Khải.
- Cũng cảm ơn cô!
Sau khi nói với Mạc Khải, Hạ Ngôn lại nhìn về phía tiểu cô nương đáng yêu kia, cười cười nói.
Tiểu cô nương kia mặt đỏ lên, tuy rằng không nhìn rõ diện mạo Hạ Ngôn, thế nhưng ánh mắt của hắn thật làm cho người ta mê muội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...