Tên mập mạp này đúng là chủ quán của tửu lâu này, kêu là Lưu Đức, ở thành Tử Diệp cũng có bối cảnh nhất định. Lúc trước, thời gian Hạ Ngôn ở thành Tử Diệp cũng không ngắn, tên mập mạp này cũng trùng hợp gặp qua Hạ Ngôn. Hắn vừa lúc vô ý nhìn ra cửa thì thấy tên phục vụ đang nói chuyện với Hạ Ngôn còn tưởng rằng mình hoa mắt. Nhưng khi cẩn thận nhìn kỹ thì Lưu Đức liền xác định, người này đúng là Hạ Ngôn, lập tức bước nhanh ra.
- Ngươi là.
Hạ Ngôn nhìn gã mập mạp này, trong đầu hồi tưởng lại nhưng quả thật không thể nhớ ra chút ấn tượng nào về người này.
- Ta gọi là Lưu Đức, chính là chủ quán của Vịnh Nguyệt tửu lâu này. Hạ Ngôn tiên sinh, ngài đương nhiên không nhận ra một tiểu nhân vật như ta rồi! Tuy nhiên ta lại nhận ra tiên sinh. Hắc hắc, tiên sinh mời tiên sinh mau vào trong.
Lưu Đức khom người, từng chữ một đều cực kỳ cung kính, thần thái hận không thể nâng dày cho Hạ Ngôn nữa.
- Hoá ra là Lưu Đức chủ quán!
Hạ Ngôn hướng về Lưu Đức ôm quyên cười nói.
Sau đó, dưới sự cung kính của Lưu Đức. Hạ Ngôn bước chân vào trong tửu lâu. Khi Hạ Ngôn đi vào rồi, Lưu Đức liếc mắt nhìn hai gã phục vụ một cái rồi cũng nhanh chóng theo sau. Hai tên phục vụ kia bị doạ cho mồ hôi lạnh túa ra đầy người. Tuy bọn họ cũng không mắc sai lầm gì nhưng nhìn ánh mắt cuối cùng của Lưu Đức chủ quán thì thân mình vẫn run lẩy bẩy.
Tên Lưu Đức này là một điển hình cho loại người tiểu nhân bỉ ổi. Vịnh Nguyệt tửu lâu này ở thành Tử Diệp cũng được xếp vào loại đại tửu lâu. Lưu Đức hắn thân là chủ quán nên địa vị tương đương cao. Ngày thường, trừ bỏ ba đại gia tộc và một số người của Thánh điện thì những người khác đến đây, hắn cũng không tự mình ra tiếp đón.
Nhưng hôm nay Lưu Đức này đối với người tên là Hạ Ngôn lại rất khách khí. Từ khi hắn làm chủ quán của tửu lâu này tới nay, hình như chưa lần nào Lưu Đức khúm núm với người khác như thế!
- Cái tên Hạ Ngôn tiên sinh này.
Một tên phục vụ ánh mắt loé loé lên.
- Chẳng lẽ lại là Hạ Ngôn của Học viện Tử Diệp kia??!
Đột nhiên nhớ tới người này khiến ánh mắt của tên phục vụ kia trừng lên. Hạ Ngôn của Học viện Tử Diệp chính là nhân vật truyền kỳ. Toàn bộ thành Tử Diệp, có rất nhiều người chưa từng thấy qua Hạ Ngôn, nhưng người chưa từng nghe đến cái tên này lại gần như không có.
- Hạ Ngôn tiên sinh, hai vị Trưởng lão đại nhân chính là ở trên lầu trên, đang cùng với Tề thiếu gia và Đổng thiếu gia đàm luận, ta mang ngài lên.
Lưu Đức chỉ về trên lầu, a dua theo Hạ Ngôn nói.
- Vậy thì làm phiền Lưu Đức chủ quán rồi!
Hạ Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cười cười gật đầu. Trong đại sảnh của tửu lâu cùng có không ít thực khách, thấy một màn này đều thầm đoán tới lai lịch của Hạ Ngôn. Dọc theo cầu thang lên tầng trên, Lưu Đức đưa Hạ Ngôn tới một gian phòng thanh nhã.
- Tam Trưởng lão, ngươi là Trưởng lão của Hạ gia, mà chúng ta cũng là Trưởng lão của Tề gia và Đổng gia. Thân phận của chúng ta là như nhau, sao ngươi lại có thể nói chúng ta không có tư cách trao đổi với ngươi?!
- Tề Vân nói khôngsai.
Lưu Đức đang muốn tiến lên gõ cửa thì bị Hạ Ngôn kéo lại. Vì hai câu nói này từ trong phòng truyền ra vừa lúc rơi vào tai Hạ Ngôn, hắn đã nghe được rõ ràng. Nghe được câu này, sắc mặt Hạ Ngôn lập tức trầm xuống.
Cửa của căn phòng này lập tức bị Hạ Ngôn đẩy ra. Lưu Đức thấy sắc mặt Hạ Ngôn xanh mét thì trong lòng cũng suy nghĩ tới không ít ý niệm. Câu nói cuối cùng của Tề Thiếu gia và Đổng Thiếu gia, hắn cũng nghe được, trong lòng không khỏi nổi lên nhiều suy nghĩ.
Hạ Ngôn đẩy cửa phòng ra, ánh mắt của mọi người trong phòng lúc này đều tập trung nhìn lại. Mấy tên hộ vệ của Đổng gia và Tề gia lập tức liền định xông về phía Hạ Ngôn. Ánh mắt Hạ Ngôn khẽ chuyển, lạnh lùng đảo qua khuôn mặt của Tề Vân và Đổng Xu:
- Các ngươi. Không có tư cách đàm phán!
Thanh âm lạnh như băng của Hạ Ngôn trực tiềp truyền vào tai của Tề Vân và Đổng Xu. Thân mình hai người này không tự chủ được run lên, trừng mắt nhìn Hạ Ngôn.
- Tam gia gia, Bát Trưởng lão!
Hạ Ngôn hướng về hai người này ôm quyền nói, sau đó lại nhìn về phía Tề Vân và Đổng Xu.
- Người của Tề gia và Đổng gia chết sạch rồi sao? Không ngờ kêu hai tên hậu bối như các ngươi đến đàm phán với Trưởng lão của Hạ gia!? Hừ!
Trên mặt Hạ Ngôn toát ra vẻ giận dữ, đến đứa ngốc đều có thể nhận ra.
- Ngươi là ai?
Vẻ mặt của Tề Vân biến ảo, cắn chặt răng chất vấn Hạ Ngôn.
Mấy tên hộ vệ cũng không dám xông lên, họ đang đợi lệnh của Thiếu gia nhà mình. Chỉ cần hai người Tề Vân và Đổng Xu làm một cái thủ thế thì sẽ lập tức lao về phía Hạ Ngôn.
- Ta là Hạ Ngôn! Là con cháu của Hạ gia!
Hạ Ngôn nói hai câu ngắn gọn hữu lực.
- Lập tức cút về cho ta! Nếu Tộc trưởng nhà các ngươi chưa chết thì bảo hắn lập tức tới Trạch viện Hạ gia gặp ta! Nếu không không còn đường để đi nữa!
- Ha ha, ngươi là cái đếch gì mà khẩu khí quả không nhỏ!
Đổng Xu dường như cũng không hiểu biết gì với cái tên Hạ Ngôn. Hắn nghe thấy khẩu khí của Hạ Ngôn lớn như thế liền cười lớn, khinh thường nói.
Ánh mắt Hạ Ngôn bắn ra lệ quang, khí thế trên cơ thể đột nhiên phát ra. Toàn bộ gian phòng đột nhiên bị cỗ khí thế uy nghiêm này bao phủ. Tề Vân, Đổng Xu và mấy gã hộ vệ của hai gia tộc này đều bị khí thế của Hạ Ngôn áp trụ. Sáu người này sắc mặt nhất tề đại biến, từ sâu trong linh hồn sinh ra một loại sợ hãi cùng cực!
- Niệm các ngươi không hiểu chuyện, hôm nay sẽ không giết các ngươi!
Ánh mắt của Hạ Ngôn lạnh như băng, đối mặt với Tề Vân và Đổng Xu, từng chữ một thốt lên, sau đó thu hồi khí thế lại!
- Tam gia gia, Bát Trưởng lão, chúng ta về gia tộc trước, chờ Tộc trưởng của Tề gia và Đổng gia tới.
Sắc mặt Hạ Ngôn khôi phục lại như cũ, nhìn về phía Hạ Trường Hà và Bát Trưởng lão nói.
- Ừm, chúng ta trở về.
Hạ Trường Hà gật đầu cười nói
Hắn không nghĩ tới Hạ Ngôn lại bất ngờ xuất hiện nơi này. Câu nói vừa rồi của Tề thiếu gia và Đổng thiếu gia cũng khiến bọn hắn tức giận không ít.
- Lưu Đức chủ quán, làm phiền rồi, chúng ta đi trước!
Sau khi ra khỏi căn phòng, Hạ Ngôn lại ôm quyền nói với Lưu Đức chủ quán đang khom người đứng bên cạnh.
- Không sao, không sao. Ha ha. Hạ Ngôn tiên sinh, Vịnh Nguyệt tửu lâu chúng ta có rất nhiều mặt phải dựa vào Hạ gia!
Lưu Đức như vô tình nói một câu.
Hạ Ngôn thoáng gật gật đầu.
Ba người chậm rãi đi xuống Vịnh Nguyệt tửu lâu.
- Lưu Đức, Hạ Ngôn này là con cháu của Hạ gia?
Đợi cho ba người đi rồi, Tề Vân và Đổng Xu mói từ trong hoảng sợ khôi phục lại, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt. Bốn tên hộ vệ kia cũng phải hít sâu một hơi. Khí thế cường đại áp bách vừa rồi khiến thân thể chúng muốn nhúc nhích cũng không được, rất đáng sợ. Bọn họ chưa từng gặp qua người nào đáng sợ như thế!
- Hai vị công tử, các ngươi chẳng lẽ không biết tới Hạ Ngôn của Học viện Tử Diệp?
Lưu Đức cười cười, khách khí nói với hai người.
- Cái gì, ngươi nói.
Ánh mắt của Tề Vân trừng lên.
- Hắn chính là tên Hạ Ngôn xuất phát từ Học viện Tử Diệp kia sao?
- Đúng thế, không là hắn thì là ai nữa!
Lưu Đức khẽ gật đầu, khoé miệng cũng lộ ra chút mỉa mai. Thân hình của Tề Vân và Đổng Xu chấn động nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ khó tin.
Trạch viện Hạ gia.
- Hạ Ngôn, may mà ngươi tới kịp, không thì hai lão già này đã mất hết thể diện rồi! Thể diện của Hạ gia cũng bị người ta giẫm lên mất!
Sau khi về tới gia tộc, Hạ Ngôn và hai vị Trưởng lão đi vào một căn phòng. Bát trưởng lão nhìn Hạ Ngôn nói.
- Tề gia và Đổng gia này xem ra cần phải chấn chinh đôi chút. Thật sự không được thì liền cho hai cái gia tộc này biến mất khỏi thành Tử Diệp đi!
Ánh mắt Hạ Ngôn mị mị, tuỳ ý nói.
Tam Trưởng lão và Bát Trưởng lão nghe Hạ Ngôn nói thế thì thân mình đều khẽ run lên, kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn. Qua một lúc mới dần khôi phục lại bình thường.
- Hạ Ngôn, con lần này sao lại tới thành Tử Diệp?
Hạ Truờng Hà chuyển đề tài hói:
- Tam gia gia, lần này con về đương nhiên là để thăm người.
Hạ Ngôn cười cười, lộ ra vẻ thân thiết nói.
- Ừm, được!
Khuôn mặt già nua của Hạ Trường Hà hơi giãn ra, ánh mắt cũng mang theo vẻ mui mừng, khẽ gật đầu. Thân phận của Hạ Ngôn hiện tại đã không cần nhiều lời. Hạ Ngôn có thể nhớ rõ vị Tam gia gia của hắn này khiến Hạ Trường Hà cực kỳ vui vẻ. Hôm nay, Hạ Ngôn không ngờ đặc biệt tới thành Tử Diệp là để hỏi thăm mình.
- Hai vị Trưởng lão, tiên sinh ở phòng thu phường thị mời hai vị đại nhân xem qua sổ sách.
Đúng lúc này, một tên hộ vệ tới ngoài cửa nói với hai vị Trưởng lão.
- Ừm, biết rồi, ta ra ngay đây!
Bát Trưởng lão nhìn nhìn ra cửa đáp lại.
- Tam Trưởng lão, Hạ Ngôn, các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước giải quyết việc này.
Bát Trưởng lão nghiêng người nói với Hạ Ngôn và Hạ Trường Hà.
- ừm!
Hạ Trường Hà gật gật đầu nói.
Sau khi Bát Trưởng lão ra khỏi phòng, Hạ Ngôn và Hạ Trường Hà lại hàn huyên một lúc. Hạ Ngôn kể lại những gì phát sinh gần đây cho Hạ Trường Hà, nhưng khi nói tới những tình huống nguy hiểm mà hắn đối mặt thì nói rất thoải mái mà cũng không tỉ mỉ. Hai người nói chuyện này cũng qua mất nửa canh giờ.
- Tam gia gia, con có hai thứ muốn cho người.
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn ra ngoài cửa rồi nhìn sang Hạ Trường Hà, đứng lên. Trong tay hắn xuất hiện một đạo năng lượng giao động, liền có hai vật phẩm hiện ra, chính là Nhất Nguyên Đan và Hỏa Diễm Kim Tinh.
Hạ Trường Hà nhướn mày, nghi hoặc nhìn hai thứ trong tay Hạ Ngôn.
- Hai thứ này tên là Hỏa Diễm Kim Tinh và Nhất Nguyên Đan.
Hạ Ngôn cười cười, dừng lại một chút rồi nói tiếp.
- Tam gia gia, người có biết vì sao mà Đổng gia và Tề gia lại khinh thường Hạ gia ta như thế không?
Sắc mặt Hạ Trường Hà khẽ đổi, thở dài nói:
- Đương nhiên biết!
- Đại bộ phận lực lượng của Hạ gia ta đều đã chuyển tới thành Tử Nguyệt. Hiện tại, ở thành Tử Diệp, vũ lực của Hạ gia đã yếu đi. Chúng ta nhưng vẫn giữ được phần trăm chuyện làm ăn tương đương với hai nhà kia. Tất nhiên hai nhà này sẽ không cam lòng.
Hạ Trường Hà thở dài, chậm rãi lắc đầu nói.
- Nếu Hạ gia có một gã Đại Linh Sư toạ trấn ở thành Tử Diệp thì bọn chúng cũng sẽ không dám khinh thường chúng ta như thế!
Tam gia gia cười khổ.
- Đáng tiếc, điều này cũng không thể được. Hạ gia chúng ta chỉ mỗi Tộc trưởng Hạ Phi Long là Đại Linh Sư, chờ qua mười năm nữa thì vũ lực Hạ gia mới cường đại hơn được, đến lúc đó thì sự tình sẽ ổn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...