"Tộc trưởng đại nhân, các vị trưởng lão đại nhân, bốn mươi ba người đã diễn luyện vũ kỹ xong!" Hạ Cổ Thu ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua Hạ Ngôn, rồi xoay người đối mặt đài cao cao giọng nói.
Hạ Cổ Thu tuy rằng nhìn ra kiếm kĩ của Hạ Ngôn có chút không tầm thường, nhưng cũng không nhận ra Hạ Ngôn diễn luyện sở bày tinh hoa kiếm kĩ, cho nên hắn nhìn về phía Hạ Ngôn có chút cổ quái, lại thêm chút nghi hoặc.
"Ân. Các vị trưởng lão, các vị cảm thấy đệ tử Hạ gia vũ kỹ diễn luyện như thế nào?" Hạ Phi Long nhẹ gật đầu với Hạ Cổ Thu, chợt lại hỏi chín vị trưởng lão.
" Vũ kỹ Hạ Ngôn, cực mạnh!" Tứ trưởng lão ánh mắt chợt lóe, vuốt ve chòm râu xám trắng nói.
"Ta cũng hiểu được vũ kỹ Hạ Ngôn cực mạnh, " nhật nguyệt vô song kiếm " của Hạ Ngôn cũng làm cho ta tự than thở không thôi!" Ánh mắt Thất trưởng lão ngưng tụ, tán thưởng nói.
Thất trưởng lão trước kia cũng tu luyện vũ kỹ " nhật nguyệt vô song kiếm ". Hắn với " nhật nguyệt vô song kiếm "đã có mấy chục năm lĩnh ngộ, ở trong Hạ gia cơ hồ không ai có thể vượt qua hắn. Mà hắn tán thưởng Hạ Ngôn diễn luyện " nhật nguyệt vô song kiếm " như thế, có thể thấy được.
"Đại trưởng lão, ngươi cảm thấy được như thế nào?" Hạ Phi Long lại đem ánh mắt nhìn phía Hạ Lai.
Trong lòng Hạ Lai sớm đã sôi trào không thể bình tĩnh, hắn thấy biểu hiện của Hạ Ngôn hôm nay làm tâm thần có chút không yên.
Nghe được câu hỏi của Tộc trưởng, Hạ Lai vội nói: " Vũ kỹ của Hạ Ngôn, đúng là trong đám đệ tử trẻ tuổi không ai có thể so sánh. "
Hạ Phi Long gật gật đầu nói: " ân, ta cũng nghĩ như thế!"
Kết quả tuyên bố cuối cùng, làm cả quảng trường lại một mảnh sôi trào!
Hơn một ngàn người đệ tử Hạ gia, trăm triệu lần cũng không thể tưởng được Tộc trưởng lại ca ngợi một tên đệ tử Hạ gia.
Tộc trưởng nguyên là nói như thế này: năm nay đại hội tuyển chọn đệ tử ưu tú, làm ta cùng các vị trưởng lão vạn phần cao hứng, bởi vì Hạ gia chúng ta lại có một thiên tài. Thiên tài này, chính là Hạ Ngôn! Hạ Ngôn không chỉ đã đả thông một trăm võ đạo kinh mạch, mà còn tu luyện vũ kỹ đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh!
Tộc trưởng đã nói như vậy, tự nhiên là không có giả! Hạ Ngôn sử dụng tam kiếm đơn giản vô cùng, vậy mà có thể làm Tộc trưởng cùng các vị trưởng lão chấn động như thế!
"Ba!"
Đột nhiên, Hạ Lưu theo trong đám người nhảy đi ra, trong tay cầm thanh trường kiếm chỉ vào Hạ Ngôn.
Khi hắn nghe xong tộc trưởng nói, sắc mặt nhất thời xanh mét, phẫn nộ nhìn Hạ Ngôn. Hắn không phục, hắn cảm thấy Hạ Ngôn sử dụng mấy kiếm kia hoàn toàn không có uy lực gì. Tộc trưởng cùng các vị trưởng lão, nhất định là đang bị Hạ Ngôn lừa bịp.
"Hạ Lưu, ngươi làm gì?" Hạ Cổ Thu thấy Hạ Lưu theo trong đám người nhảy ra dùng trường kiếm chỉ vào Hạ Ngôn, vội trách mắng.
Hạ Lưu đỏ mặt lên, cả giận nói: "Hạ Ngôn này rõ ràng không có bản lĩnh, Tộc trưởng đại nhân cùng các vị trưởng lão đang bị hắn che đậy, nếu hắn có bản lĩnh thật sự, thì dám cùng ta đánh một trận không? Hạ Ngôn, ngươi có lá gan cùng ta giao chiến không?"
Hạ Ngôn khinh miệt quét mắt Hạ Lưu một cái, Hạ Lưu hiện tại, đã không đáng để cho Hạ Ngôn hứng thú. Một năm trước, Hạ Ngôn còn cho rằng Hạ Lưu thực mạnh, nhưng bây giờ, Hạ Lưu cùng hắn đã kém nhiều lắm. Hơn nữa tên Hạ Lưu này lòng dạ hẹp, mồm miệng bẩn, làm hắn chán ghét vô cùng.
Thấy Hạ Ngôn cũng không trả lời, Hạ Lưu càng cho rằng Hạ Ngôn đang sợ hãi.
"Ha ha ha, Hạ Ngôn, ngươi thật nhu nhược, ngươi nhát gan, vậy mà lại không dám ứng chiến! Hừ, hôm nay ngươi hãy cho Tộc trưởng cùng các vị trưởng lão xem bản lĩnh của ngươi đi!" Hạ Lưu ha ha cười nói.
Hạ Cổ Thu cũng chần chờ nhìn Hạ Ngôn, thầm nghĩ, hay là Hạ Ngôn thật sự chỉ là cái gối thêu hoa?
"Tiếp ta một kiếm!" Hạ Lưu cười to, trường kiếm phất lên, chân sải ba bước, " đát đát đát " hướng về Hạ Ngôn tấn công.
Ra tay tàn nhẫn dị thường, giống như ép Hạ Ngôn vào chỗ chết!
"Hạ Lưu!" Hạ Cổ Thu thấy Hạ Lưu vậy mà ra tay ngoan độc thế, vội ra tiếng muốn Hạ Lưu dừng lại, bất quá lúc này Hạ Lưu đã không dừng lại được. Ngắn ngủn một hơi thở, trường kiếm đã tiến tới gần Hạ Ngôn.
"Cẩn thận!" Hạ Tử Hân lo lắng vì Hạ Ngôn mà đứng lên, ánh mắt trợn to, miệng nhỏ mở ra hô lên.
"Không biết tự lượng sức!" Hạ Ngôn chỉ lạnh lùng nói một câu, ánh mắt nâng lên, hai chân vững vàng đứng trên mặt đất, trên mặt không có chút biểu tình. Hạ Lưu một kiếm đã đâm đến trước ngực hắn, hắn vậy mà lại bất động.
"A. "
Rất nhiều Hạ gia đệ tử, cũng nhịn không được đứng lên kinh hô, mắt thấy
Hạ Ngôn sắp nhuốm máu tươi bị Hạ Lưu giết chết ngay đương trường!
"Khanh"
Đúng lúc này, dị biến xuất hiện, nguyên bản Hạ Ngôn vẫn không nhút nhích, cánh tay phải huy động trường kiếm hình thành một tàn ảnh quỷ dị, vậy mà làm mọi người đang xem có chút hi vọng. Đợi cho đến khi mọi người nghe được kiếm đánh văng thì chăm chú nhìn lại, trường kiếm trong tay Hạ Lưu đã bay xa ra ngoài, mà mũi kiếm của Hạ Ngôn lại để ngay cổ họng Hạ Lưu.
Một luồng khí lạnh lẽo theo cổ họng nhanh chóng truyền khắp toàn thân Hạ Lưu, mồ hôi như hạt đậu to không ngừng lăn trên trán Hạ Lưu xuống.
Hắn cũng không có nghĩ tới, tử vong lại cách hắn gần như thế. Chỉ cần mũi kiếm Hạ Ngôn đưa xa lên một tấc, như vậy yết hầu của hắn bị xuyên qua mà chết.
Phải biết rằng, đó là do hắn khiêu khích trước, hơn nữa ra tay ngoan độc muốn đẩy Hạ Ngôn vào chỗ chết, ai nấy đều thấy được. Cho dù một kiếm này trực tiếp giết hắn, cũng là do đang phòng vệ. Huống hồ, hiện tại Hạ Ngôn bây giờ đã không phải Hạ Ngôn ngày xưa, cho dù Hạ Ngôn giết hắn, Tộc trưởng cùng các vị trưởng lão cũng không có khả năng bắt Hạ Ngôn bồi mệnh!
"Hạ Lưu, niệm tình huynh đệ của ta với ngươi, hôm nay ta tha ngươi một mạng. Về sau, ngươi mà lại vũ nhục mẫu thân ta, đừng trách ta không khách khí!" Hạ Ngôn giọng lạnh lùng nói, đồng thời, trường kiếm thu lại, nhanh chóng lui ra phía sau từng bước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hạ Lưu toàn thân run rẩy.
Hai mắt Hạ Lưu lúc này vô thần kinh hãi nhìn Hạ Ngôn, tâm thần hỗn loạn. Vừa rồi một kiếm của Hạ Ngôn, hắn căn bản không biết Hạ Ngôn như thế nào đâm ra, lúc ấy hắn cảm giác trên trời dưới đất đều là bóng kiếm, hắn thậm chí ngăn cản như thế nào cũng không rõ ràng lắm.
"Một kiếm! Hạ Lưu bị một kiếm đánh bại!"
"Hạ Ngôn mạnh như vậy? Xem ra, vậy là trước kia hắn vẫn che dấu a! Về sau, chúng ta nói chuyện phải cẩn thận hơn!"
"Hừ, ta đã sớm nói, phụ thân Hạ Ngôn là Hạ Đông Thăng, Hạ Đông Thăng là đệ tử xuất sắc nhất Hạ gia chúng ta gần trăm năm qua. Hạ Ngôn là con của Hạ Đông Thăng, sao có thể là phế vật được?"
Chúng đệ tử Hạ gia, nghị luận sôi nổi.
Từ hôm nay trở đi, địa vị Hạ Ngôn ở Hạ gia, đều phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Biểu hiện của Hạ Ngôn hôm nay, đã khiến hắn trở thành hi vọng của Hạ gia. Nếu Hạ Ngôn có thể trở thành Linh sư, vậy địa vị Hạ gia ở Ngọc Thủy thành, là thẳng tắp mà tiến, vượt xa Vương gia và Tịch gia.
"Đem Hạ Lưu dẫn đi, canh giữ nghiêm cẩn!" Hạ Phi Long sắc mặt như mực, trầm giọng nói.
Rất nhanh có hai gã hộ vệ động tác nhanh nhẹn tới giữa sân đem Hạ Lưu ngu dại dẫn xuống.
"Hạ Ngôn, từ nay về sau, ngươi đến Phi long viện ở đi!" Hạ Phi Long theo trên đài cao đi xuống, cười nói với Hạ Ngôn.
Phi long viện là viện tử cho đệ tử ưu tú nhất Hạ gia ưu ở. Trước kia, phụ thân Hạ Ngôn Hạ Đông Thăng cũng là ở trong Phi long viện.
Hạ Ngôn lại lắc đầu, chừng mực nói: " cảm tạ ơn trạch của tộc trưởng! Bất quá, ta đã quen ở tại tiểu viện cũ, không muốn đi địa phương khác. Thỉnh tộc tưởng đại nhân, cho phép tiếp tục ở lại tiểu viện kia. "
"Ha ha. " Hạ Phi Long cười cười xấu hổ, thầm nghĩ, trước kia như thế nào không phát hiện tiểu tử Hạ Ngôn này lại một mực che giấu đâu?
Hạ Phi Long cùng đại đa số người giống nhau, đều cho rằng Hạ Ngôn trước kia là che dấu! Bằng không, như thế nào có thể lập tức trở nên lợi hại như vậy?
Tam trưởng lão Hạ Trường Hà lại thâm sâu nhìn Hạ Ngôn một cái, chỉ có hắn rõ ràng Hạ Ngôn trước kia một cái kinh mạch cũng không có đả thông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...