Thiên địa chi thế trên người Sở Hành Vân càng ngày càng mạnh lên khiến cho linh kiếm đều khẽ rung động vang lên tiếng kiếm ngân, từng đạo kiếm ảnh linh hoạt kỳ ảo đột nhiên xuất hiện ở trên không trung, mỗi một đạo kiếm ảnh đều tựa như là chân thật vậy.
“Thế gian hỗn loạn, một kiếm phá vọng!” Ánh mắt Sở Hành Vân đột nhiên ngưng trọng lại, khẽ hét lên một câu.
Ngay lập tức tầng tầng lớp lớp kiếm ảnh dung nhập vào bên trong linh kiếm hóa thành đạo kiếm mang theo khí tức hủy diệt tựa như có thể chém tất cả thành hư không, đâm cực nhanh về phía quyền phong của Cổ Thanh Tùng.
“Thì ra là hắn đang chờ thiên địa chi thế hội tụ trên linh kiếm!” Dương Viêm nhất thời có vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn có thể cảm giác được uy lực một kiếm này của Sở Hành Vân cực kỳ kinh khủng, tuyệt đối đạt tới thánh giai, hơn nữa còn là đứng đầu trong thánh giai.
Lấy thực lực của Sở Hành Vân bây giờ chắc chắn không thể thi triển ra loại kiếm chiêu cấp bậc này cho nên hắn xảo diệu lợi dụng thiên địa chi thế để thôi động kiếm chiêu.
“Thiên địa chi thế là một loại lực lượng rất khó nắm trong tay, cần có cảm ngộ sâu đậm với thiên địa. Ngay cả ta cũng chỉ là nắm giữ chút da lông mà thôi nhưng Sở Hành Vân mới có bao nhiêu tuổi, sao hắn lại có thể hiểu rõ tới trình độ này?”
“Hơn nữa, cổ thiên địa chi thế này lại trong nháy mắt điên cuồng từ trong thiên địa tụ tập đến ngay khi hắn vừa đột phá cảnh giới Tụ Linh Cảnh, điều này tựa hồ có chút không phù hợp lẽ thường. Hắn rốt cuộc là làm sao làm được?” Trong đầu Dương Viêm xuất hiện tầng tầng lớp lớp nghi hoặc, kinh ngạc nhìn nhìn một kiếm kinh diễm, có cảm giác cực kỳ mơ hồ.
Không chỉ có mình hắn, mà hầu như tất cả mọi người có mặt tại đó đều trở nên ngây ngốc.
Không nói đến chuyện Sở Hành Vân đột nhiên đột phá bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh, chỉ là khí tức huyền diệu một kiếm này tỏa ra thì bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy. Tất cả bọn họ đều trợn to hai mắt, đầu óc trở nên trống rỗng không suy nghĩ được gì.
Ánh mắt Cổ Thanh Tùng hơi ngưng trọng lại khi nhìn thấy đạo kiếm chiêu này, còn chưa đến gần nhưng hắn cũng có thể cảm giác được lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong đó. Ống tay áo của hắn trong nháy mắt vỡ vụn ra thành từng hạt bụi rớt xuống, cánh tay cũng bắt đầu xuất hiện từng vết rách.
Oanh!
Quyền phong cùng kiếm ảnh va chạm vào nhau thì ngay lập tức một cơn cuồng loạn kình phong được hình thành ở trên lôi đài càn quét tất cả những thứ trên đường đi của nó. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể Cổ Thanh Tùng bị đánh bay ra ngoài, ở trên không trung chảy ra một chút máu tươi, rơi xuống đất ở phía xa lôi đài.
“Hô!” Sở Hành Vân thấy kết quả này liền thở ra một ngụm trọc khí thật dài, cả gương mặt trở nên trắng xám, thân thể bắt đầu run rẩy nhè nhẹ.
Tuy một kiếm vừa rồi chủ yếu mượn thiên địa chi thế để tạo ra nhưng linh lực trong cơ thể của hắn cũng hầu như là bị hút không còn, không dư thừa một chút ít nào.
Đoàn người thấy cả người Sở Hành Vân có vẻ tàn tạ nhưng không có người nào dám đứng ra giễu cợt mà ngược lại không hẹn mà cùng duy trì trầm mặc, làm cho cả quảng trường cũng trở nên lặng ngắt như tờ.
Cổ Thanh Tùng, trưởng lão truyền công của Vân Mộng Vũ Phủ tuyệt đối là cường giả Địa Linh Cảnh hàng thật giá thật.
Người mạnh mẽ như vậy không chỉ có bị một kiếm của Sở Hành Vân đẩy lùi mà còn khiến hắn bị thương. Lúc này, hầu như tất cả mọi người cũng chưa thể phục hồi tinh thần lại, trong đầu bọn họ một lần rồi lại một lần hiện ra một đạo kiếm vừa rồi, không thể không nghĩ tới đạo kiếm đó.
- Súc sinh!
Lúc này, Cổ Thanh Tùng vừa bị đánh bay ra ngoài lôi đài đứng lên, hét lên hai tiếng, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ cùng giận giữ.
Hắn liếc nhìn vết máu trên người mình rồi lại nhìn vẻ mặt đờ đẫn của mọi người, ở sâu trong nội tâm bỗng dâng lên cảm giác xấu hổ.
Là trưởng lão Vân Mộng Vũ Phủ, địa vị Cổ Thanh Tùng cực kỳ tôn quý, dưới một người trên vạn người, coi như là ở trong các thế lực phức tạp trong Hoàng Thành thì hắn cũng có một chỗ đứng.
Nhưng ngày hôm nay, hắn lại bị Sở Hành Vân làm bị thương, hơn nữa còn là tại ngay trước mặt của mọi người bị một kiếm đánh bay.
Việc này nếu như có người truyền đi, hắn nhất định sẽ trở thành trò cười, thậm chí ngay cả Vân Mộng Vũ Phủ đều có thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, trở thành đề tài để mọi người bàn tán lúc (1)trà dư tửu hậu.
Nghĩ tới những chuyện này, cả gương mặt Cổ Thanh Tùng đều trở nên rất khó coi. Hắn điên cuồng xông lên, trong đầu hiện lên ý nghĩ muốn giết chết Sở Hành Vân nhằm lấy việc này rửa sạch nỗi sỉ nhục vừa rồi.
Võ Linh Huyền Quy nặng nề biến thành một đạo ánh sáng dung nhập vào trong cơ thể Cổ Thanh Tùng khiến không khí đều phát ra âm thanh thình thịch thình thịch âm hưởng muốn ra tay nhưng trong nháy mắt hắn đột nhiên phát hiện Sở Hành Vân chậm rãi giơ linh kiếm trong tay lên.
Cả người Cổ Thanh Tùng như bị điện giật, không tự chủ được run một cái, tốc độ trở nên chậm lại, mở miệng nói:
- Hiên tại, ngươi đang cực kỳ suy yếu, chỉ sợ ngay cả con nít ba tuổi đều có thể đơn giản đánh bại. Ngươi cố gắng phô trương thanh thế như thế thì có tác dụng gì?
- Có phải phô trương thanh thế hay không, ngươi có thể tới đây thử một lần rồi sẽ biết!
Sở Hành Vân nhìn Cổ Thanh Tùng cười nói, đồng thời từ linh kiếm hắn đang cầm bắt đầu tản mát ra khí tức sắc bén.
Vẻ mặt của Cổ Thanh Tùng không ngừng biến hóa. Hắn rất muốn ra tay giết chết Sở Hành Vân nhưng ở sâu trong nội tâm lại có một chút kiêng kỵ.
Mặc dù một kiếm vừa của Sở Hành Vân rồi có thể tổn thương được hắn nhưng nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Cố Thanh Tùng quá sơ suất quá, không có đem thế tiến công của Sở Hành Vân để vào mắt.
Nhưng dù hắn có khinh thường Sở Hành Vân, cũng không thể phủ nhận uy lực của một kiếm kia đích thật là mạnh mẽ.
Sở Hành Vân có thể xuất thủ ra một kiếm như vậy thì ai cũng không dám bảo đảm là hắn có hay không còn giấu con bài tẩy nào? Nếu không thì Sở Hành Vân cũng không có khả năng ở dưới tình huống suy yếu như vậy còn dám lớn tiếng thách thức.
Càng muốn ra tay thì Cổ Thanh Tùng lại càng cảm giác thấy có gì đó không phù hợp, bước ra bước chân rồi thu lại, còn liên tiếp lùi vài bước về phía sau.
Kinh ngạc trong lòng mọi người còn chưa hoàn toàn tiêu tán đi thì lúc này, bọn họ lại tiếp tục thấy Cổ Thanh Tùng vì một câu nói Sở Hành Vân liền sợ đến không ngừng lui về phía sau. Mỗi một người đều là kinh ngạc đến nín thở, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì xảy ra.
Duy chỉ có vài người đại biểu Vũ Phủ còn tỉnh táo, bên trong ánh mắt của bọn họ chợt hiện lên tinh mang, trong lòng có chút lý giải cho hành động của Cổ Thanh Tùng.
- Nếu Cổ trưởng lão không muốn ra tay nữa thì kết quả cứ tính như thế đi, chúng ta cũng không cần tiếp tục lãng phí thời gian.
Lúc này, người đại biểu Thương Phong Vũ Phủ có chút không nhẫn nại được, mở miệng nói một tiếng. Sau đó, ánh mắt của hắn sáng lên nhìn về phía Sở Hành Vân, nói:
- Sở Hành Vân, Thương Phong Vũ Phủ của ta chân thành mời ngươi gia nhập, nguyện ý cho ngươi tùy ý chọn một môn võ học hoặc công pháp thánh giai!”
Nghe vậy, đoàn người đang trong mơ hồ bỗng nhiên bừng tỉnh. Võ học, công pháp thánh giai là một điều kiện cực kỳ hấp dẫn, so với điều kiện mời Thủy Thiên Nguyệt gia nhập vừa nãy lớn hơn gấp mấy lần.
Nhưng chuyện này cũng đúng.
Độ hòa hợp Võ Linh của Sở Hành Vân liên tục tăng ba đẳng chiến thắng Thủy Thiên Nguyệt, còn đối mặt với áp lực Cổ Thanh Tùng tạo ra không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn nhờ vậy mà bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh đả thương hắn. Thiên phú cùng ý chí như vậy quả thực có thể nói là kinh thế hãi tục, ai lại nguyện ý bỏ qua thiên tài yêu nghiệt như vậy.
- Già Lam Vũ Phủ ta đồng dạng cũng đồng ý cho người tùy chọn một môn võ học hoặc công pháp thánh giai, còn có thể nhờ một gã trưởng lão tự mình chỉ dạy ngươi, tất cả nghi hoặc của ngươi trong lúc tu hành đều có thể nhờ hắn giải đáp.
- Tử Dương Vũ Phủ ta cũng giống như vậy, chỉ cần ngươi có bất kỳ yêu cầu gì thì chúng ta đều có thể cố gắng hết sức thỏa mãn!
Người đại diện hai đại Vũ Phủ còn lại cũng lập tức mở miệng đưa ra điều kiện của mình. Những điều kiện này đều nhiều hơn gấp mấy lần so với lúc mời chào Thủy Thiên Nguyệt gia nhập, thậm chí bọn họ đều tựa như đã quên đi Thủy Thiên Nguyệt trên lôi đài, đều đưa ánh mắt tập trung ở trên người Sở Hành Vân.
- Sở Hành Vân, ta thừa nhận ngươi có tư cách gia nhập Lăng Tiêu Vũ Phủ!
Dương Viêm hắng giọng nói một câu.
Sau đó hắn nhìn Sở Hành Vân mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Lăng Tiêu Vũ Phủ là lựa chọn tốt nhất của ngươi. Chỉ có gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ thì thiên phú của ngươi mới có thể hoàn toàn được phát triển một cách tốt nhất!
(1)Trà dư tửu hậu: uống trà và sau khi uống rượu
Dịch: lushi
Biên: Mei_hnmn
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...