“Thật không ngờ, Tần Vũ Yên lại là nữ nhi của Tần Thiên Vũ!” Sở Hành Vân tiến vào không gian trong Luân Hồi Thạch rồi nhưng vẫn cảm giác có chút khó tin.
Hắn không xa lạ gì với Tần Thiên Vũ, thậm chí từ góc độ nào đó mà nói thì Tần Thiên Vũ còn là ân nhân của hắn.
Trước đây, Sở Hành Vân rời khỏi Tây Phong Thành, sau đó cùng Thủy Lưu Hương lưu lạc đến Lưu Vân Hoàng Triều, sống trong cảnh màn trời chiếu đất.
Có một ngày, bọn họ đi vào Hoàng Thành nhưng lại bị cấm quân đánh đuổi ra ngoài khiến họ bị thương không nhẹ.
Vừa lúc, thương đội Tần gia đi ngang qua. Tần Thiên Vũ thấy thương cảm bọn họ liền tiện tay cho một ít ngân lượng giúp bọn họ bình yên rời đi.
Chuyện này đối với Tần Thiên Vũ có lẽ chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng để tâm, nhưng Sở Hành Vân lại âm thầm ghi tạc trong lòng, sau đó hắn còn phát thệ muốn báo đáp Tần Thiên Vũ, báo đáp Tần gia gấp trăm lần,.
Nhưng mà chuyện sau này có ai biết trước được.
Cách việc này một thời gian không lâu thì trong Hoàng Thành xuất hiện phong ba. Tần gia là thế lực đứng đầu thương hội nên gặp phải ám sát, bao gồm cả Tần Thiên Vũ ở bên trong thì rất nhiều người Tần gia đều mất tích bí ẩn trong đêm tối.
Ba ngày sau, có người ở trong rừng núi hoang vắng phát hiện thi thể của bọn họ. Tất cả đều chết rất thảm, ngay cả thi thể đều không được toàn vẹn mà bị chia lìa thành nhiều mảnh.
Sau khi Tần Thiên Vũ chết đi, đệ đệ Tần Thiên Phong của hắn thừa kế vị tri gia chủ Tần gia. Từ đó, Tần gia bắt đầu trở nên ngang ngược thô bạo khiến mọi người khinh thường, dần dần suy tàn.
“Tần gia người đứng đầu thương hội trong Lưu Vân Hoàng Triều, thế lực cực kỳ khổng lồ, ít có khả năng trong vòng một đêm liền bị người khác tiêu diệt. Hơn nữa, lúc đó Tần gia chết nhiều người nhưng chỉ có tên Tần Thiên Phong này còn sống, việc này khó mà khiến người khác không nghi ngờ.”
Năm đó, Sở Hành Vân cũng âm thầm điều tra chuyện này. Hắn rất hoài nghi Tần Thiên Phong nhưng chỉ tiếc là vụ án xảy ra không lâu nhưng vẫn không tìm ra manh mối, từ từ việc này cũng hoàn toàn biến mất trong dòng sông thời gian.
Dựa theo thời gian để tính toán, Hoàng Thành sẽ nhanh chóng gặp một cơn phong ba nổi loạn, mà Tần gia sẽ phải chịu liên lụy. Hắn không muốn lại nhìn thấy tần gia gặp thảm kịch cho nên nhắc nhở Tần Vũ Yên một tiếng, mong nàng có thể nhận ra, nâng cao cảnh giác.
Về phần độc thủ phía sau chuyện này rốt cuộc có phải là Tần Thiên Phong hay không thì sau khi Sở Hành Vân đến Hoàng Thành cũng sẽ âm thầm điều tra, lấy việc này trả nợ ân tình Tần Thiên Vũ giúp hắn năm đó.
Trong đầu suy nghĩ về những chuyện này, sau một lúc lâu Sở Hành Vân mới thu hồi tạp niệm, tiến vào trạng thái tu luyện, không lãng phí bất kì thời gian nào để có thể tăng cường thực lực của chính bản thân.
Trên bầu trời, mặt trăng cùng các vì sao dần biến mất, ở phía đông chân trời lại xuất hiện mặt trời dần tỏa sáng mọi vật.
Sở Hành Vân mở hai mắt ra, cảm thấy cả người cực kỳ dễ chịu, đứng lên sửa sang trang phục của mình rồi cất bước đi ra đình viện.
Hôm nay là ngày bắt đầu Vũ Phủ khảo hạch, đồng thời cũng tròn một năm ước định giữa hắn và Thủy Thiên Nguyệt, hôm nay liền có thể phân định thắng thua.
...
Mặt trời ở trên cao tỏa ra ánh nắng cực kỳ gay gắt xuống mặt đất, bao phủ cả tòa thành trì cổ xưa Hắc Thủy Thành này.
Bên trong thành có chằng chịt lầu các đình đài, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời những kiến trúc rộng lớn này lộ quang cảnh vô cùng đẹp đẽ, từng tảng đá xanh khảm vào mặt đất kéo dài đến cùng một nơi. Ở nơi đó có một tòa lôi đài cực kỳ to lớn, xung quanh lôi đài là khán đài to lớn.
Lúc này, trên khán đài đã có vô số người ngồi chờ.
Những người này có một phần là người địa phương Hắc Thủy Thành nhưng càng nhiều hơn là đến từ cái thế lực gia tộc thành trì khác. Bọn họ đi đến đây là muốn chính mắt thấy cảnh náo nhiệt của Vũ Phủ khảo hạch.
Hưu hưu hưu!
Đúng lúc này từ phía xa xuất hiện bóng dáng của một nhóm người khiến cho ánh mắt của mọi người tập trung chăm chú nhìn vào.
Những người đó đều mặc trang phục cực kỳ nổi bật, họa tiết trên áo được vẽ cực kỳ tinh xảo, tỏa ra sức sống bừng bừng.
“Lăng Tiêu Vũ Phủ đến rồi! Lần này, người đại diện cho Lăng Tiêu Vũ Phủ là Dương Viêm đại sư. Nếu như có thể được hắn chọn, tương lai ngươi nhất định có thể trở thành đại nhân vật trong Lưu Vân Hoàng Triều.” Không ít người tỏ ra vẻ kích động nhìn phía Dương Viêm, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo vẻ nóng rực như lửa vậy.
“Vân Mộng Vũ Phủ cũng tới rồi, người đại diện là Cổ Thanh Tùng. Xem ra Vân Mộng Vũ Phủ đối với lần Vũ Phủ khảo hạch này mang theo rất lớn mong đợi.”
“Già Lam Vũ Phủ, Thương Phong Vũ Phủ, còn có Tử Dương Vũ Phủ, năm đại Vũ Phủ rốt cục đến đông đủ.” Mọi người liên tục kinh hô.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được năm đại Vũ Phủ tề tụ, cũng là lần đầu tiên thấy nhiều cường giả nổi tiếng đến vậy.
Người năm đại Vũ Phủ đi xuống hàng ghế đầu của khán đài, đầu tiên là nhìn mọi người chung quanh một vòng rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
Chỗ của Vân Mộng Vũ Phủ có một người nam tử trung niên mặc một bộ quần áo màu xanh tự tin đứng thẳng. Hắn có một đôi mắt hình tam giác, hai gò má gầy gò, hình dạng có vài phần tương tự với hồ ly.
Người này tên là Cổ Thanh Tùng, là trưởng lão truyền công của Vân Mộng Vũ Phủ, đồng thời cũng là người chủ trì lần Vũ Phủ khảo hạch này.
Hắn đứng lên nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Hôm nay, người nào dưới hai mươi tuổi, tu vi trên Thối Thể Cảnh bát trọng thiên đều có thể tham gia lần khảo hạch này, người nào đủ điều kiện mời mau chóng lên đài.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt hạ thi lập tức có không ít người vọt lên, nhưng càng nhiều người hơn lại người đứng thở dài. Dưới hai mươi tuổi, tu vi Thối Thể Cảnh bát trọng thiên cảnh giới, độ khó lần Vũ Phủ khảo hạch này quả nhiên tăng lên rất nhiều.
“Hình như người đó là Lâm Xuyên? Người này là đệ nhất thiên tài Lam Tinh Thành, có người nói tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Tụ Linh Cảnh nhị trọng thiên, còn sỡ hữu Võ Linh tam phẩm Lam Hổ, là một nhân vật phi phàm.”
“Diệp Tầm Phong, tuổi gần mười tám. Tuy thời gian gần đây mới bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh nhưng hắn lại tu luyện được một môn kiếm thuật trung cấp linh giai. Một kiếm đâm ra như huyễn ảnh, vô hình, có cơ hội rất lớn được Vũ Phủ tuyển chọn.”
“Kia là đệ nhất thiên tài của Hắc Thủy Thành chúng ta, Tô Khinh Nhu. Tuổi chưa tới mười bảy, có tu vi Tụ Linh Cảnh nhị trọng thiên, sỡ hữu Võ Linh tam phẩm Phong Điệp. Lấy tu vi cùng thiên phú của nàng thì hầu như chắc chắn là sẽ có một chỗ.”
Đoàn người đưa ánh mắt nhìn về phía những thiên tài nổi danh này, lên tiếng nghị luận làm cho bầu không khí trở nên huyên náo, tràn đầy tiếng ồn ào.
Lúc này, trên khán đài, Thủy Thiên Nguyệt đột nhiên đứng lên khiến cho tất cả mọi người bị hấp dẫn dừng việc nghị luận, đưa ánh mắt nhìn.
Đệ nhất thiên tài, đệ nhất mỹ nữ Tây Phong Thành, tu vi Tụ Linh Cảnh tam trọng thiên cảnh giới, sỡ hữu Võ Linh tứ phẩm Huyền Thủy Linh Hồ. Đây là một người thiếu nữ xinh đẹp như hoa, lại có nhiều vinh quang khiến cho nhiều người ngưỡng mộ.
Thủy Thiên Nguyệt cực kỳ hưởng thụ ánh mắt của mọi người, tiếp tục bước đi, tóc dài màu đen bay theo gió, dung nhan tuyệt mỹ. Chỉ một cái nhăn mày, một tiếng cười đều đủ để làm cho tim người khác đập thình thịch.
“Tuyệt đại giai nhân, yêu nghiệt thiên tài!” Rất nhiều người phát ra tự đáy lòng cảm thán.
Cô gái này không chỉ có dung nhan xuất chúng mà thiên phú cũng là vô song, chức quán quân này chỉ sợ là sẽ rơi vào tay nàng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Thủy Thiên Nguyệt tùy ý đứng ở trên lôi đài.
Hầu hết ánh mắt của tất cả mọi người, thậm chí ánh nắng gay gắt đều tập trung vào trên người của nàng,.
“Sở Hành Vân, năm đó ngươi định ra một năm ước hẹn, nói là muốn trong Vũ Phủ khảo hạch làm cho ta ta biết ai mới là ếch ngồi đáy giếng. Hiện tại, ta đã leo lên lôi đài, ngươi vì sao còn co đầu rút cổ ở phía dưới, ngươi sợ rồi sao?”
Thủy Thiên Nguyệt hít sâu một hơi nói. Trong lời nói xen lẫn hồn hậu linh lực, truyền vào trong tai của mọi người vô cùng rõ ràng làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Dịch giả: Lushi
Biên tập: Mei_hnmn
Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...