Diêm Độc không còn bế quan tu luyện ở trong mật thất.
Giờ phút này, hắn đang ngồi xếp bằng hai đầu gối ở bên ngoài mật thất của Sở Hành Vân, hai mắt nhắm lại. Mặc cho có người thường xuyên đi qua lại nhưng hắn đều không để ý chút nào, giống như là nhà sư một lòng (*)khổ hạnh tu hành vậy.
Thấy Diêm Độc hành động cổ quái như vậy, Tần Vũ Yên cùng Tần Sơn từng ra hỏi thăm qua nhưng Diêm Độc im lặng không nói gì, hơn nữa thời gian hắn ngồi xuống đó tới nay đã tròn hai ngày.
Lúc này, cửa tu luyện mật thất đột nhiên mở ra, Sở Hành Vân từ bên trong đó chậm rãi bước ra.
Diêm Độc bỗng nhiên mở hai mắt ra, từ dưới đất đứng lên, bước nhanh đi đến về phía Sở Hành Vân.
Trên người Diêm Độc phát ra khí tức cùng mười ngày trước cực kỳ khác biệt. Khí tức của hắn dường như trở nên càng thêm hùng hậu, giống như cùng thiên địa có một tia câu thông khiến cho mọi người ở đây đều phải tránh đường, căn bản không dám ngăn trở.
“Nô bộc Diêm Độc xin tạ ơn chủ nhân đã ban ân. Bắt đầu từ hôm nay, ta xin thề với trời, nhất định luôn đi theo ở bên người chủ nhân, có chết cũng không chia lìa!” Diêm Độc đi tới trước mặt Sở Hành Vân, cúi người quỳ xuống nói với giọng hùng hồn.
Chỉ một thoáng, đám người chung quanh đều bị lời nói này làm kinh ngạc. Hắc y lão giả trước mắt này không ngờ lại là Diêm Độc, từ khi nào mà hắn đi theo Sở Hành Vân, còn gọi Sở Hành Vân là chủ nhân?
“Trong vòng mười ngày liền bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh, ngươi không có làm ta thất vọng. Nhưng nếu ngươi muốn đi theo bên cạnh ta thì nguy hiểm không hề nhỏ, chút thực lực như vậy vẫm còn chưa đủ.” Sở Hành Vân nhìn về phía Diêm Độc, bình thản như nước nói.
“Bước vào Địa Linh Cảnh!”
Đám người chung quanh đều bị lời nói này làm cho chấn động, ngay cả Tần Vũ Yên cùng Tần Sơn cũng lộ vẻ hoảng sợ cùng thất kinh. Chẳng lẽ lúc Diêm Độc rời khỏi mật thất tu luyện thì hắn đã bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh rồi?
Hơn nữa, nghe Diêm Độc nói hắn có thể bước vào Địa Linh Cảnh, hoàn toàn là nhờ vào sự trợ giúp của Sở Hành Vân, điều đó không có khả năng. Tu vi của Sở Hành Vân thấp như vậy thì làm sao có thể trợ giúp được Diêm Độc?
Hai người Tần Vũ Yên cùng Tần Sơn trố mắt nhìn nhau.
Đến bây giờ, bọn họ rốt cục hiểu vì sao Diêm Độc lại nguyện ý chết cũng muốn đi theo Sở Hành Vân, thậm chí còn cho rằng chuyện trở thành nô bộc của Sở Hành Vân là quang vinh.
“Lời nói của chủ nhân, Diêm Độc sẽ ghi nhớ trong lòng. Dù cho không thể theo bên người chủ nhân, ta cũng sẽ liều mạng bảo hộ Sở gia.” Diêm Độc nghiêm nghị nói, không có chút nào giả tạo mà hoàn toàn phát ra từ thật lòng.
“Nếu như ta nhớ không lầm thì Diêm Độc là người thứ nhất bước vào Địa Linh Cảnh trong thành Tây Phong chúng ta. Đường đường là cường giả Địa Linh Cảnh, không ngờ lại nhận Sở Hành Vân làm chủ. Chẳng lẽ Sở gia muốn nhất phi trùng thiên rồi sao?”
“Từ hôm nay trở đi, Sở gia chắc chắn trở thành đệ nhất gia tộc thành Tây Phong, đủ sức ngồi ngang hàng với phủ thành chủ.”
Đám người nghị luận ầm ỉ, trong giọng nói mang đủ ngũ vị tạp trần, có đố kị, không hề cam tâm, có thở dài nhưng càng nhiều hơn là ước ao giống như Sở Hành Vân có thể thu phục được loại cường giả như Diêm Độc.
“Chỉ có một mình ngươi xuất quan thôi sao? Cố Thanh Sơn đâu?” Sở Hành Vân đảo ánh mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy được thân ảnh của Cố Thanh Sơn liền hỏi.
Theo lý mà nói, thời gian xuất quan của hắn hẳn là cùng Diêm Độc không sai biệt lắm mới đúng.
“Cố thành chủ đang ở Bách Bảo Lâu!” Ánh mắt đoàn người hơi ngưng trọng lại.
Diêm Độc cùng Cố Thanh Sơn là hai cao thủ hàng đầu thành Tây Phong, làm thế nào lại trùng hợp đều cùng ở bên trong Bách Bảo Lâu?
“Cố thành chủ còn đang bế quan, Sở gia chủ có muốn đến quan sát một chút hay không?” Tần Sơn mở miệng nói, vừa nói vừa chỉ hướng mật thất tu luyện Cố Thanh Sơn đang bế quan.
Sở Hành Vân gật đầu đồng ý bước đi.
Vừa đi đến trước cửa mật thất tu luyện, Sở Hành Vân bỗng nhíu mày, khuôn mặt có vẻ hơi ngưng trọng lại vì hắn cảm giác được một ba động dị thường từ bên trong mật thất tản ra.
“Không tốt!” Giọng Sở Hành Vân trầm xuống, lập tức quát: “Diêm Độc, lập tức phá cái cửa đá này cho ta!”
Đoàn người vốn đang nghị luận ầm ỉ liền lập tức dừng lại. Cố ý quấy rối trong lúc người khác bế quan tu luyện là điều tối kỵ giữa các võ giả, tại sao Sở Hành Vân lại làm điều ngu xuẩn như vậy?
Diêm Độc cũng tràn đầy nghi hoặc nhưng hắn không có ngu ngốc đi hỏi lại. Hầu như lúc giọng nói Sở Hành Vân vừa vang lên thì ngay lập tức cả người hắn liền xông lên phía trước, hai tay vung lên đập từng chưởng cực mạnh vào trên cửa đá mật thất tu luyện của tên thành chủ họ Cố kia.
Tiếng đập đùng đùng của Diêm Độc cùng tiếng cửa đá vỡ vụn ầm ầm vang lên. Đoàn người đưa mắt nhìn vào liền có thể thấy Cố Thanh Sơn mặc cẩm bào xếp bằng ngồi dưới đất, nét mặt vẫn không có phản ứng nào, dường như hoàn toàn không bị tiếng động này chấn tỉnh.
“Tại sao có thể như vậy?”
Diêm Độc đã tiến vào cảnh giới Địa Linh Cảnh nên hắn có thể cảm giác được cực kỳ rõ ràng ở trong mật thất tu luyện tràn đầy cuồng loạn âm sát khí. Hơn nữa, cổ âm sát khí này lại lượn lờ ở chung quanh thân thể Cố Thanh Sơn, giống như sài lang mãnh hổ hung ác muốn cắn nuốt hoàn toàn hắn vậy.
“Thật là một tên ngu xuẩn!”
Sở Hành Vân cắn răng tức giận mắng một tiếng khiến cho ở đây tất cả mọi người càng thêm bị chấn kinh. Tuy Sở Hành Vân ngươi có cường giả như Diêm Độc bảo hộ nhưng không có lí do gì lại đi chửi rủa Cố Thanh Sơn, thật là to gan lớn mật.
“Trước đó, ta rõ ràng căn dặn hắn không nên nóng vội. Hiện tại, hắn đã tẩu hỏa nhập ma, những thứ âm sát khí này xâm nhập trong cơ thể hắn đã bắt đầu ăn mòn lục phủ ngũ tạng.” Sở Hành Vân căn bản không có để ý tới thân phận của Cố Thanh Sơn, chửi ầm lên, hơn nữa còn mắng với giọng rất lớn làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.
“Bây giờ còn có thể cứu hắn hay không?” Tần Vũ Yên nói với giọng sợ hãi.
“Diêm Độc, ngươi ở bên ngoài canh chừng giúp ta, cho dù là bất cứ kẻ nào đến đều không cho phép đi vào.” Sở Hành Vân nói một câu rồi thân ảnh lóe lên nhảy vào mật thất, đi tới trước mặt của Cố Thanh Sơn.
Giờ khắc này, hai mắt Cố Thanh Sơn đang mở nhưng lại không có chút tinh thần nào mà ngược lại là có vẻ ảm đạm không ánh sáng, trong linh hải linh lực sôi trào cuồn cuộn, điên cuồng lao đi tứ phía không theo một quy luật nào.
“Cố Thanh Sơn!” Sở Hành Vân đưa tay phải ra vỗ mạnh vào vai Cố Thanh Sơn.
Linh lực bộc phát ra khiến Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ảm đạm lóe lên một tia quang mang yếu ớt.
“Âm dương lưỡng nghi, ngũ hành tương sinh tương khắc, trong trời đất này, thân thể người chỉ là một cái vật dẫn, vật dẫn có thể chứa vạn vật, âm sát ở dưới, dương cương ở trên, lấy âm nhập dương...”
Sở Hành Vân nói ra từng chữ rõ ràng. Mỗi một âm tiết tựa như có ma lực nào đó khiến cho tia sáng trong ánh mắt Cố Thanh Sơn càng ngày càng mạnh, âm sát khí lượn lờ ở chung quanh thân thể hắn cũng đột nhiên trở nên ôn hòa rất nhiều, không còn là điên cuồng muốn thôn phệ hắn.
“A!”
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn khôi phục ý thức hét lên một tiếng.
Hắn chỉ cảm thấy có một lực lượng mạnh mẻ ở trong người tỏa ra, hai tay quét ngang liền tạo ra cuồng phong gió xoáy đem cả người Sở Hành Vân thổi bay ra ngoài.
Diêm Độc chăm chú chú ý nhất cử nhất động trong mật thất.
Trước khi Sở Hành Vân rơi xuống mặt đất, hẳn liền nhảy lên giúp cho Sở Hành Vân bình yên tiếp đất.
“Hắn như thế nào rồi?” Tần Vũ Yên vội vàng đi tới hỏi.
Thấy Cố Thanh Sơn té trên mặt đất không nhúc nhích, tâm tình nàng ta ngay lập tức trở nên nặng nề như rơi vào đáy biển, sắc mặt cũng tái nhợt lên.
“Ta tự mình xuất thủ. Cho dù hắn đã bước lên cầu Nại Hà thì ta cũng có thể cứu trở về được!” Sở Hành Vân có vài phần suy yếu nói.
Sau đó, hắn cất bước đi tới trước mặt của Cố Thanh Sơn làm một cái hành động khiến cho tất cả mọi người rơi vào trong tình trạng kinh ngạc há hốc mồm.
Chỉ thấy hắn thoáng lui lại mấy bước, sau đó dẫm chân một cái thì thân thể như là mũi tên rời cung bay đi. Mắt thấy muốn đụng vào Cố Thành Sơn thì chân phải Sở Hành Vân quét ngang đá vào ngực Cố Thanh Sơn.
()Khổ hạnh: Nói người tu hành chịu đựng kham khổ ()
Dịch giả: lushi
Biên: Mei_hnmn
Nguồn: y.com
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...