Hỏa Linh Ưng hình như cảm nhận được sát khí, trong mát chúng hiện ra sát ý lành lạnh. Một tiếng hót dài, hai cánh khẽ run, lần thứ hai hướng về Sở Hành Vân tấn công.
Toàn thân nó tràn ngập lửa đỏ, lao đi như một tia lửa. Nếu như bị nó đánh trúng thì coi như là cao thủ Tụ Linh Cảnh cũng sẽ bị thương không nhẹ.
Khoảng cách giữa Sở Hành Vân và Hỏa Linh Ưng ngày càng rút ngắn lại, linh kiếm trong tay hắn chiến ý sôi trào.
Xùy!
Khi khoảng cách với Hỏa Linh Ưng còn ba thước, bóng kiếm hiện lên như sấm sét đánh vào không trung, soi sáng cả vách núi, chuẩn xác đâm trúng cổ Hỏa Linh Ưng.
Một màn sương máu tràn ngập, nhiễm đỏ bầu trời, Hỏa Linh Ưng không một tiếng động, trong nháy mắt từ trên không rơi xuống dưới.
Nhìn Hỏa Linh Ưng đang rớt xuống vách núi, trên khóe miếng Sở Hành Vân hiện lên một nụ cười nhạt. Khi hắn muốn thu liễm khí tức, từng âm thanh tức giận của loài ưng vang lên khiến cả vách núi khẽ run.
Nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, ở chỗ không xa trên không trung xuất hiện khoảng mười đầu linh ưng.
Những Hỏa Linh Ưng đã phát hiện cái chết của đồng bạn, ánh mắt không khỏi tức giận nhìn về phía Sở Hành Vân, đột nhiên tăng tốc, lấy một loại tốc độ khủng khiếp lao tới.
“Thực là xui xẻo!” Sở Hành Vân khẽ quát một tiếng, dưới sự tấn công của nhiều Hỏa Linh Ưng như vậy, với vị trí hiện tại của hắn thì hoàn toàn không thể giữ mạng.
Dưới tình huống nguy cấp, Sở Hành Vân nắm chặt lấy dây thừng, nhanh chóng lao về phía cửa động.
Oanh!
Thân thể đột nhiên rơi xuống đất, đụng gãy nhiều cỏ dại và cây khô. Có điều Sở Hành Vân cũng không quan tâm nhiều lắm, tốc độ tăng tới cực hạn, mạnh mẽ xông vào trong sơn động.
Đám Hỏa Linh Ưng thấy Sở Hành Vân trốn vào sơn động thì trở nên càng phẫn nộ, tiếng ưng kêu điếc cả tai.
Tuy nhiên chúng nó cũng không cũng không mạnh mẽ truy sát, chỉ bay lẩn quẩn khu vực xung quanh sơn động, tựa hồ bên trong động có vật đáng sợ nào đó khiến chúng cực kỳ kiêng kỵ.
“Có vẻ chúng không đuổi theo nữa.” Sở Hành Vân dựa vào vách núi, nghe được tiếng ưng nhỏ đi rất nhiều, tạm thời yên tâm.
Sơn động trước mắt này cũng không rộng, chỉ đủ ba người cùng đi, Sở Hành Vân dựa theo kí ức của mình mà tiến vào bên trong, không ngừng đề phòng xung quanh.
Trước đây khi hắn đến chỗ này, tu vi đã đạt đến cảnh giới Thiên Linh Cảnh, dù ở Lưu Vân Hoàng Triều cũng thuộc tồn tại đỉnh cao, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ khiến Hỏa Linh Ưng bỏ trốn mất dạng.
Hiện tại không bằng trước đây, cẩn thận một chút cũng không sai.
Tiếp tục đi về phía trước vài trăm thước, lúc này Sở Hành Vân bỗng dưng dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía vách núi xung quanh.
Chỉ thấy trên vách núi đá có rất nhiều vết tích cổ quái, có lẽ vì quá cổ xưa
nên những vết tích nãy đã trở nên rất mơ hồ, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
Ở đời trước, Sở Hành Vân cũng phát hiện những vết tích này nhưng không lưu ý nhiều. Nhưng lúc này, hắn có kiến thức nghìn năm, một lần nữa thấy lại những vết tích này khiến cả gương mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ, thậm chí kinh hãi.
“Văn tự thượng cổ!” Sở Hành Vân kinh hãi hô to thành tiếng, những vết tích cổ quái này lại là văn tự đến từ thượng cổ!
Đời trước, lúc Sở Hành Vân tìm kiếm cơ duyên đột phá đến Đế cảnh, hắn đã từng xâm nhập không ít bí cảnh thượng cổ. Hắn đối với những văn tự thượng cổ này đã không còn xa lạ gì.
Thế nhưng, khi hắn nhìn về phía những văn tự này lại không thể hiểu được, nhìn lâu lại cảm giác hoa mắt, đầu óc choáng váng, tinh thần bắt đầu có chút hoảng hốt.
“Một tòa động phủ cường giả lại có chứa văn tự thượng cổ mà ta xem không hiểu, lẽ nào động phủ này giấu diếm bí mật gì?” Sở Hành Vân sắc mặt biến hóa, nhất thời càng thêm cẩn thận đánh giá xung quanh, không muốn bỏ qua bất kì chi tiết nào.
Tiếp tục tiến về phía trước, rẽ vào một hướng khác, Sở Hành Vân phá tan tầng đá vụn trước mặt, xuất hiện một nơi rộng rãi sáng sủa.
Trong mắt hắn là một không gian rộng lớn, có cây, có các kiến trúc, nhìn như một mảnh tiên cảnh.
Vì sự xuất hiện của văn tự thượng cổ, Sở Hành Vân đối với bất cứ chuyện gì đều trở nên cẩn thận hơn nhiều, nhưng càng đi về phía trước thì lại không phát hiện bóng dáng của văn tự thượng cổ.
Tòa động phủ này giống y hệt trong ký ức của hắn, vẫn hoàn chỉnh như vậy, mỗi một đồ vật, một cái cây, ngọn cỏ đều không có chút nào thay đổi, hoàn toàn lộ ra khí tức vắng vẻ.
“Lẽ nào sự xuất hiện của văn tự thượng cổ chỉ là trùng hợp?” Sở Hành Vân đem nghi hoặc giấu ở đáy lòng, cất bước đi thẳng tới tu luyện thạch thất của chủ nhân động phủ.
Thạch thất không lớn, dài rộng chỉ có ba thước, ở trung tâm thạch thất có một mảng cháy đen rõ ràng, một ít tán loạn khí cụ, trông rất mất trật tự.
Sở Hành Vân đi tới trung tâm, cúi người lụm lên một vật có phong cách cổ xưa.
Chiếc nhẫn này chính là nhẫn trữ vật của chủ nhân động phủ, sau khi mở ra phát hiện bên trong để không ít đủ loại võ học công pháp, linh thạch linh tài, thậm chí còn có chút đan dược, rất nhiều chủng loại, cất giấu cực kỳ nhiều.
Nhưng Sở Hành Vân đối với những thứ này không thèm để ý đến, trực tiếp đưa mắt nhìn về trung ương.
Ở nơi đó, trên một bãi đá lơ lửng một thanh kiếm dài bốn xích, bề rộng chừng hai ngón tay, thân kiếm xuyên thấu, đù không trực tiếp nhìn thẳng cũng có thể cảm nhận được độ sắc bén.
Kiếm này chính là pháp khí cấp thấp theo như lời của Sở Hành Vân, Trảm Không Kiếm.
Ong ong!
Linh kiếm trong tay Sở Hành Vân khẽ run, sinh ra cộng minh với Trảm Không Kiếm. Hắn buông lỏng bàn tay, linh kiếm phá không mà đi, nhanh như gió trực tiếp đâm về phía Trảm Không Kiếm.
Kim thiết đụng vào nhau truyền đến một tiếng thanh thúy, Sở Hành Vân nhìn thật kĩ, trong thời điểm hai kiếm va chạm, linh kiếm biến thành hàng nghìn hàng vạn ánh sáng, cùng Trảm Không kiếm dung hợp thành một thể.
“Kiếm tới!” thấy một màn như vậy, Sở Hành Vân mở miệng khẽ quát một tiếng.
Trảm Không Kiếm hình như cảm ứng được, đánh tan khói bụi, thân kiếm chuyển động, lập tức rơi vào trong tay của Sở Hành Vân.
Tinh tế nhìn, ở trên thân kiếm lượn lờ một cái như có như không khí tức phong duệ, thân kiếm khẽ động, cổ khí tức kia lập tức tuôn ra đủ để dễ dàng phá vỡ không khí.
Sở Hành Vân rất rõ ràng, khí tức phong duệ này đến từ Huyền Phong Kim Thạch.
Về phẩm cấp, Trảm Không Kiếm cũng không coi là cao, chỉ là pháp khí cấp thấp.
Nhưng luận chất liệu, Trảm Không Kiếm do Huyền Phong Kim Thạch rèn mà thành. Huyền Phong Kim Thạch, chỉ có ở nơi có âm sát khí mới xuất hiện, không chỉ cứng rắn mà còn khiến binh khí trở nên cực kỳ sắc bén, là tài liệu mà rất nhiều luyện khí sư khao khát sở hữu.
“Nếu như bảo bối như Huyền Phong Kim Thạch ở trong tay luyện khí đại sư, có thể đủ tạo ra binh khí cấp bậc vương khí. Trước đây cái tên rèn Trảm Không Kiếm hơn phân nửa là một thằng ngu, lại đem Huyền Phong Kim Thạch trở thành tài liệu phổ thông.”
Sở Hành Vân nhìn Trảm Không Kiếm trong tay, cổ tay chuyển động, thẳng hướng phía trước một kiếm chém tới.
Xuy lạp!
Không khí vỡ ra, bóng kiếm nhanh đến không phản ứng kịp, gần như chỉ thấy được huyễn ảnh.
Võ linh trên trời dưới đất có vô số, chủng loại hàng nghìn hàng vạn.
Nếu võ linh là thú hình, thì xưng là thú võ linh. Võ giả có thú võ linh có thể đem võ linh bám vào cơ thể, từ đó có thể sử dụng tính năng đặc biệt của riêng võ linh.
Nếu võ linh hiện ra khí hình, liền xưng là khí võ linh. Võ giả sở hữu khí võ linh có thể đem võ linh làm binh khí, đồng dạng cũng có thể đem võ linh dung nhập vào binh khí, phát huy ra lực lượng cường đại hơn.
Linh kiếm của Sở Hành Vân, thuộc về khí võ linh, dung nhập vào Trảm Không Kiếm khiến tốc độ trở nên nhanh hơn, cũng càng mờ ảo. Chỉ từ hai đại đặc tính để phán đoán, Trảm Không Kiếm đúng là rất thích hợp với Sở Hành Vân.
Đương nhiên, ngoại trừ khí võ linh cùng thú võ linh, cũng tồn tại nhiều hình thái võ linh khác, nhưng những chủng loại võ linh này rất thưa thớt, cũng rất là hiếm thấy, phẩm cấp phần lớn khá bình thường.
“Huyền Phong Kim Thạch không hổ là thạch tài mà luyện khí sư tha thiết ước mơ. Mặc dù chưa thể hoàn toàn phát huy ra đặc tính nhưng đã có được uy năng thế này. Xem ra ta sau này phải chú ý thu thập nhiều loại thạch tài quý hiếm, không chừng có thể thăng cấp Trảm Không Kiếm thành vương khí!”
Sở Hành Vân tự nói ở trong lòng, cũng không nóng ruột. Lấy tu vi bây giờ của hắn, Trảm Không Kiếm đã dư xài, nếu như hắn mạnh mẽ tăng cấp nó đến cấp bậc vương khí, trái lại hắn sẽ không thể hoàn toàn khống chế được.
“Chỗ cường hãn nhất của Trảm Không Kiếm chính là có thể phóng xuất ra Trảm Không phong nhận, Thối Thể Cảnh thất trọng thiên chưa chắc có thể hoàn toàn sử dụng.” Nghĩ tới đây, Sở Hành Vân liền cầm Trảm Không Kiếm rời khỏi mật thất, trong lòng lại có vài phần cảm giác chờ mong.
Dịch: Hào Ca
Biên: Mei_hnmn
Team dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: y.com
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...