Vương Lăng cảm nhận kiếm ý mà hắn nhận được, hiểu ra sử dụng kiếm lấy mạng người khác sẽ tỏa ra sát khí giết người, thế nhưng thật sự nếu không thể khống chế sát ý thì sẽ lâm vào ma đạo, bản thân sẽ dần lạc lối trong con đường tu luyện sau này.
Hắn cần dùng tâm để khống chế, không để bộc lộ chút sát ý giết người nào nhưng đủ để giết bất cứ ai.
Hắn hiểu ra ‘Lục Liên kiếm pháp’ không phải là kiếm pháp giết người mà là kiếm pháp dùng kiếm bằng tâm, nếu sát tâm quá nặng thì kiếm sẽ chỉ còn là một công cụ, học môn kiếm pháp này cũng trở nên vô dụng.
Lĩnh hội được điều cơ bản trong đó, hắn ngay lập tức đột phá tầng 2 ‘Lục Liên kiếm pháp’, điều này cũng nhờ Lộc Khách đã làm hắn hiểu ra trong lúc giao đấu, hắn có thể giết đối phương nhưng lại không thể tùy ý khống chế sát ý mang tới, trong giây lát ý thức bản thân nổi lên sát tâm.
Qua thời gian dài nghỉ ngơi, linh lực hắn hồi phục, hắn nhìn vào phía bên trong hang đi nhanh vào, ngay sau đó hắn nhận ra có gì đó phía sau lưng thì một viên ngọc màu lam bắn tới phía hắn, nhanh tay chụp lấy hắn nhận ra con Thanh Linh Giao này giao cho hắn chiến lợi phẩm là yêu hạch của yêu thú thua cuộc kia, phần thịt đang được hai mẹ con thằn lằn nhai ngấu nghiến trong tổ.
Vương Lăng cất đi viên yêu hạch này rồi quyết đoán đi vào, vô số những ảo cảnh dần xuất hiện.
Hắn thấy rõ cái chết của vô số dong binh đoàn chém giết lẫn nhau vì tranh giành bảo vật, bảo vật chưa thấy đâu thì đoàn người đã tự tàn sát, cảnh tượng máu me khủng khiếp, tất cả là do mê trận gây ra.
Hắn còn có thể thấy nhiều người vì vợ con mà ra đi làm dong binh đoàn kiếm tiền, có người vì cha mẹ già ở nhà, người thân,… tất cả cũng vì cuộc sống bản thân mới làm dong binh, cái chết dẫn tới việc những quả phụ bị người khác vũ nhục, cô nhi không nơi nương tựa, có người chết, có người sống không bằng chết, …
Hắn nhìn dàn cảnh này trong lòng có chút thương xót nhưng lại không hiểu ý nghĩa việc đem dàn cảnh này ra hù hắn.
Đối với hắn không nhiều tác dụng nhanh chóng vượt qua, lại thấy hắn đi trên một vùng đất màu đỏ, không khí cũng bao trùm màu đỏ, những xác chết la lết đi nhìn hắn, bàn tay họ với lấy muốn chạm lấy hắn, những tiếc hét, lời oán hận của những kẻ hắn đã giết, những người hắn gián tiếp hại chết.
Vương Lăng thở dài, thật sự không phải hắn tàn sát bừa bãi mà chỉ là hắn phải làm vậy để tiếp tục tồn tại, con người bắt buộc phải sống theo hoàn cảnh thay đổi nếu như muốn tiếp tục tồn tại, tài nguyên là có hạn mà kẻ thù thì rất nhiều. Ừ thì thế giới trước giết người là sai, còn thế giới này lại khác biệt hoàn toàn, muốn sống thì phải giết người, yếu sinh lý thì đã không thể sống.
Hắn giương kiếm đánh bạt những ảo ảnh kia tiếp tục tiến bước, cái mê trận này quả nhiên luôn đánh đến những điểm yếu của người khác.
Hắn lại tiếp tục đi, lần này xuất hiện là cảnh vật trước kia của hắn, là nơi hắn từ nhỏ lớn lên, ba mẹ hắn từng yêu thương hắn hết mực, tuy hắn còn nhỏ chưa đủ để nhận thức nhưng cảm giác thì vẫn còn, nhìn trước mắt là hai người sinh ra hắn tuy biết là giả nhưng cảm giác vẫn không thể kiềm chế.
Lại sau đó chứng kiến cảnh cha mẹ hắn gặp tai nạn mất đi, đến đây hắn lại cảm giác đau đầu dữ dội, cảm nhận có điều gì không đúng, hắn lại nhìn thấy bạn bè hắn từng quen, hắn không hiểu tại sao lại không thể kiếm được bất cứ người bạn thân thiết nào.
Hắn rõ mục đích của đám bạn hắn, dĩ nhiên những bạn bè này là do tất cả được ông hắn an bài, người ông hắn luôn xếp trước mọi thứ cho hắn, đặc biệt là để cho hắn có một người vợ chẳng có chút tốt đẹp nào, chỉ biết xài tiền hắn, ra ngoài tay trong tay với nam nhân khác trong khi hắn không có thời gian rảnh, hắn biết vì hắn thuê thám tử theo dõi vợ hắn mà.
Tất cả không ai tốt với hắn, thật vậy sao, giờ đây hắn nhận ra ông hắn cũng vì tốt cho hắn mà thôi, cuộc sống hắn lúc trước đâu thiếu gì, chỉ là thiếu tình cảm chân tình người khác với hắn mà thôi, cũng vì thế mà hắn quý trọng những nữ nhân đối với hắn thật tâm như thế giới này, vì lý do đó hắn muốn nắm giữ lấy.
Vương Lăng càng thêm vững tin tiến bước, cuộc sống trước đây không hề liên quan đến bây giờ, hắn chỉ cần tiếp tục sống cho bản thân của hiện tại là được, trở nên cường đại không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn giữ gìn lấy hạnh phúc mà hắn luôn kiếm tìm trước kia.
Lại cảnh tượng khác hiện lên trước mặt, từng nữ nhân của hắn chết trước mặt hắn, là Băng Mộ Tuyết, là Vương lục Nhi, là Tử Y Tiên, Hàn Bắc Nguyệt, Tần Thanh Y, Sở Ngọc, cả Long Hiên và Lãnh Thiên Tố.
Vương Lăng cắn nát môi, môi hắn nhuộm đỏ, hắn biết bản thân thực lực vẫn chưa cường đại, hắn biết đây là ảo ảnh nhưng bản thân lại đau khổ tột cùng.
Hắn lấy ra thanh kiếm rạch một đường trên cánh tay cố cho bản thân thanh tỉnh. Bản thân hắn vẫn theo lời Linh Tôn mà bước đi lướt qua cảnh tượng trước mặt.
Qua một lúc, hắn đã hoàn toàn thoát khỏi mê cảnh, tâm tính nhẹ nhõm, lại ngay sau đó một bóng đen hình người bao bọc bỏi làn oán khí màu đen. Cơ thể to lớn, hai mắt đỏ lè nhìn Vương Lăng giận dữ:
-Không ngờ ngươi có thể thoát khỏi mê cảnh, định lực tốt đấy, là đồ ngon đây rồi.
-Ngươi là oán linh, còn là U Linh Vương không ngờ lại lớn mạnh như vậy. Thế nhưng ngươi có ra sao, bản thân ta cũng không quan tâm.
Vương Lăng lấy ra Minh Dạ kiếm, phát động quang minh thuật đâm tới, U Linh Vương biết quang minh thuật lực sát thương với nó thế nào nên nhanh chóng tránh ra, tạo ra một làn hắc vụ tứ phía bay về chỗ Vương Lăng, hắn nhanh chóng phá hủy bằng quang cầu.
Tốc độ của hắn có thể so với nguyên lực cảnh sơ đoạn, vừa di chuyển hắn vừa bắn ra những quang cầu về phía U Linh Vương. U Linh Vương ngay sau đó cơ thể biến mất tại chỗ, Vương Lăng giật mình canh chừng tứ phía rồi nhận ra có vô số bàn tay dưới đất trồi lên nắm lấy chân hắn.
U Linh Vương xuất hiện ngay trước mặt Vương Lăng, hắn nhận ra vô số bàn tay đã bao bọc lấy người hắn trong khí hắn còn chưa kịp phản ứng.
Cảm nhận linh lực biến mất nhanh chóng, Vương Lăng kinh hãi, vội vàng dùng ‘Bạo Linh Hóa Quyết’ tiêu diệt những ám khí bao quanh, pháp quyết này luôn rất tiện dùng trong những hoàn cảnh đột ngột linh lực suy giảm thế này.
Nhìn vật thể đen to trước mặt, Vương Lăng nhíu mày sau đó lấy ra ‘Hấp Huyết Ma kiếm’. Mũi Kiếm vừa chạm vào hắc khí thì ngay lập tức sau đó bị tiêu thất mất, đúng hơn là bị ma kiếm hấp thụ. U Linh Vương kinh hãi mau chóng biến mất không dấu vết, Vương Lăng ngó nghiêng xung quanh không hề thấy tăm hơi nó đâu lấy làm lạ.
-Trong đây có 4 điểm mấu chốt để triệt để cắt lấy nguồn oán linh của nó. Ngươi cứ phá hủy chúng là được.
-Vãn bối hiểu rồi.
Vương Lăng chạy qua một góc bên trái, quả nhiên nhìn thấy một đầu lâu màu đen mang nồng đặc hắc khí, mũi kiếm đâm tới nhưng có một lực cản cường đại chống đỡ, lại sau đó nguồn hắc khí tiêu thất rồi bị ma kiếm nuốt sạch. Tương tự hắn nhanh chân đi tới các phía phá hủy tiếp hai cái đầu lâu, đến cái cuối cùng thì U Linh VƯơng đã xuất hiện, run run nhìn Vương Lăng.
-Xin đại nhân tha mạng, ta hứa sẽ không cản đường đại nhân đâu.
-Ngươi nghĩ dễ dàng thế sao.
Vương Lăng cười lạnh nhìn con U Linh VƯơng trước mặt oán khí dần mất, hắn lquan sát chằm chằm con yêu linh trước mặt ra chủ địch:
-Tốt thôi, chỉ cần người ký khế ước nô bộc thì ta sẽ tạm thời tha cho ngươi.
-Cái này, ta đường đường là U Linh Vương từng đánh ngang với ma đế làm sao quy phục nhà ngươi.
-Thế ngươi có lựa chọn sao, hiện ngươi chẳng phải rất yếu sao. Ngoan, nghe lời ta, ta sẽ giúp ngươi bá hơn trước nữa kia.
-Thật sao.
-Dĩ nhiên. Đây ký đi.
Vương Lăng từ trong ý thức hải xuất ra một bản khế ước nô bộc, cái loại khế ước này chắc chỉ có hắn là có bản hoàn chỉnh, đầy đủ chinh phục mối quan hệ chủ tớ, chỉ cần nô bộc có suy nghĩ phản chủ cũng đủ cho nô bộc đó ôm đầu mà khóc.
U Linh VƯơng có chút chần chừ, quay qua nhìn lại thấy khuôn mặt dần trở nên lạnh của Vương Lăng, sợ hắn đổi ý nên nó đành nhanh chóng ký lấy khế ước.
Vương Lăng vui vẻ cười, bàn tay có một đạo ấn ký màu vàng, ngay sau đó U Linh Vương biến thành một bộ xương trắng khoát áo choàng đen bên ngoài, mắt đỏ, có điều nó chỉ nhỏ bằng bàn tay Vương Lăng có lẽ do tiêu tốn qua nhiều oán lực.
Vương Lăng cười cầm con U Linh Vương đem nhốt vào không gian ý thức, nó hốt hoảng nhận ra bản thân đang ở một nơi tối om, ngay sau đó Vương Lăng xuất hiện bện cạnh nó lấy ra Hấp Huyết Ma kiếm chứa nồng đậm hắc khí, đặt cạnh U Linh Vương làm nó cảm thấy phấn khích.
-Thanh kiếm này sẽ tỏa ra vô hạn hắc khí, ngươi cứ dựa vào nó mà tu luyện, đừng nghĩ đến ý định chống đối nào.
-Vâng.
U Linh Vương vui vẻ nghe lời, đùa gì chứ hắn vừa có ý nghĩ hành hạ Vương Lăng thì cảm giác đau muốn xỉu làm sao dám chống đối chứ.
Vương Lăng vui vẻ đi đến phía ánh sáng phá trước, bản thân hắn nhận ra hiệu quả phụ của ‘Bạo Linh Hóa Quyết’, giảm đi còn hiện như không có, bản thân không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, có lẽ do cảnh giới nâng cao, không sử dụng quá nhiều linh lực mà chỉ tạm thời bạo phát thoát thân nên không sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...