Vương Lăng cẩn thận ẩn giấu linh lực nhảy lên cây tiến về phía có linh lực dao động.
Cảnh trước mắt làm hắn có phần quen mắt, à thì một đám nam nhân hơn chục người đang bao vây một thiếu nữ mang mạng che mặt, không bàn tới khuôn mặt chỉ là thân hình của nàng cũng đủ khiến bất cứ nam nhân nào động tâm.
Bộ ngực ngạo nghễ nhô cao, bờ mông cong vênh, eo bó hẹp, thân mang bạch y tuy không bó sát nhưng cũng dễ dàng nhìn ra dàng người, mái tóc bạch kim phấp phới dài tới eo.
Nhìn gái một lúc thì hắn nhận ra cái mỹ nhân này thực lực vô cùng cường đại, bị đám cường giả dung linh cảnh bao vây nhưng nháy mắt đã đồng lúc đánh ngã cả đám người. Những đạo quang tuyến bắn ra tứ phía làm ai trúng chiêu đều nằm lăn lóc, hắn cũng nhận ra là nàng đã nương tay không hề ra sát chiêu, có chút không đồng tình với cách làm này.
Quả nhiên nàng liên tục ra chiêu nhưng do nương tay nên không lâu sau đám người kia đứng lên lại tấn công nàng, nàng có chút hoảng loạn tránh né, nàng cảnh giới vượt xa nhưng rõ ràng nhìn rất thiện lương, ngây thơ không phù hợp chiến đấu.
Vương Lăng nhíu mày chốc lát đã xuất hiện bên dưới, tiến sát tới từng tên vận ‘Hấp Huyết pháp quyết’ hấp thu linh lực từng tên.
Đám người hoảng loạn sự xuất hiện của Vương Lăng quay qua đánh hắn nhưng vì hắn quá nhanh nên cả đám người vô thanh vô tức toàn diệt.
Hắn hấp thu linh lực nhiều người như vậy nhưng bản thân cảm giác đột phá tiếp theo lại không hề có chút cảm giác, hắn không quan tâm đến ánh mắt thiếu nữ kia mà tiến đến lục soát bên trong đám này, lấy được 30 thẻ bài có lẽ còn có cướp đoạt người khác, thêm chút thức ăn sau này nữa.
Quay người hắn nhanh chóng nhảy biến đi nào ngờ thiếu nữ kia đã xuất hiện trước mặt hắn:
-Ngươi sao lại như không thấy ta vậy.
Vương Lăng biết nàng cảnh giới cao nhưng lại không ngờ lại cao hơn cả hắn, hắn không muốn dây dưa thêm nữa đành tìm cách đuổi khéo nàng đi:
-Vị cô nương này cần gặp ta có chuyện sao.
-Còn nói, rõ ràng ngươi làm ngơ ta.
-Ta nói này, ta chỉ là muốn giúp cô giải quyết triệt để đám người này mà thôi, cũng không phải là vì cô mà là vì lệnh bài đó. Hay là cô muốn nó.
-Ta không cần. Chỉ là vì sao ngươi lại phải ra tay giết người, chỉ cần lấy lệnh bài là được rồi mà.
-Aida. Không giết chúng sau này chúng tha cho ta sao. Đừng nói nữa, ta còn có việc gấp muốn đi trước à.
-Đứng lại người không thể bỏ mặc ta.
-Lại cái gì. Chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần thôi, cũng đâu có quen biết.
-Ta biết thế nhưng do ta không có ai đi cùng. Lúc nãy ngươi cũng là có ý tốt giúp ta, ta biết ngươi là người tốt, chúng ta có thể đồng hành.
Vương Lăng há hốc mồm nhìn vào đôi mắt ngây thơ kia, nếu như để mặc nàng thì không biết nàng bị bao nhiêu người dụ dỗ nữa, nhưng mà hắn lại có suy nghĩ nàng đang đóng kịch cũng không muốn rướt sói về nhà.
-Ta thật chỉ vì nhân lúc bọn chúng thể chất yếu ớt hơn mới dễ dàng ra tay, cũng khiến chúng tinh thần hoảng loạn giảm sức chiến đấu. Còn nói ta cứu cô, nhìn cô còn mạnh hơn tôi thì ai cứu ai chứ, ta cũng không muốn mất công. Đã nói mục đích ta là lệnh bài, đã cô vì nó mà giữ tôi lại thì đành trả nó lại vậy.
-Ta không cần, ta đến đây để tìm biểu tỷ không phải tham gia tuyển chọn gì cả. nếu ngươi đã không muốn thì ta chỉ có cách rời đi vậy.
Nhìn thấy nàng biến mất Vương Lăng yên tâm, lại nghĩ đối phương ngây thơ như vậy thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có chút lo lắng cho nàng.
Gạt bỏ cái ý nghĩ này, hắn nhanh chóng quay về, kiểm tra kĩ càng xung quanh lần nữa hắn mới ngáp dài gọi Hàm Trương cùng Trấn Bạch dậy, bản thân thì qua chỗ Tần Thanh Y cùng Sở ngọc ôm các nàng ngủ. May mắn cả hai người cùng nằm một chỗ hắn vui vẻ chui vô giữa ôm lấy hai nàng, cả hai mở mắt thấy hắn không nói gì e dè để hắn ôm lấy, thật sự ấm hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau đoàn người tiếp tục hướng phía thượng nguồn đi tới, quả không uổng công, trên này có một hồ nước chảy êm ả còn có thác nước đỏ xuống từ trên cao.
Vương Lăng quyết định chọn chỗ này làm nơi trú ẩn, đám nam nhân chia nhau chặt gỗ xây tạm một căn nhà để ở đủ làm hai gian phòng lớn cho nữ nhân và nam nhân, đám nữ nhân cũng giúp lợp ngói, lấy nước. Có linh lực cũng dễ dàng hơn rất nhiều, không bao lâu đã hoàn thành gian nhà, nhìn thành tựu bản thân hắn vô cùng hài lòng.
Nhìn vào hồ nước hắn thấy cá đang bơi lội tung tăng phía dưới thì không lo thiếu thức ăn cùng nguồn nước, giờ chỉ là cẩn mật giăng cạm bẫy xung quanh.
Không lâu lắm sau đó có một số kẻ dính bẫy đều bị giải quyết gọn gàng thu thêm 5 cái lệnh bài nữa, hắn cũng không hoàn toàn muốn giết người nên chỉ phá vỡ thạch đá, với hắn nếu quá lạm sát thì dễ dính tâm ma của ma kiếm sau này. Hiện tại trong tay hắn gần như đủ lệnh bài cho Tần Thanh Y rồi nên cũng không quá khẩn trương, dĩ nhiên việc giúp đỡ những người kia chỉ là nếu có khả năng thôi.
Ở một phía rừng một công tử mặc lục bào cầm trong tay Băng Nghê Cung vương cấp cực phẩm, là danh bài đệ tứ trong bát đại công tử, Lĩnh Phong, vốn dĩ hắn tham gia tuyển chọn cũng vì hắn đã rời khỏi gia tộc, không có sự chống đỡ của gia tộc cũng chỉ còn cách tự đứng bằng sức lực bản thân.
Hiện Lĩnh Phong đang bị bao vây bởi hơn 10 tên dung linh đỉnh phong. Tên cầm đầu băng cướp này là Lãi Tín hóa linh đỉnh phong là thủ lĩnh Lục Tam dong binh, vốn dĩ đám này chỉ vì kiếm tiền tham gia cướp lệnh bài rồi bán với giá cao. Lãi Tín cười nhìn Lĩnh Phong:
- Ngoan ngoãn giao lệnh bài ra đây, đừng như những tên trước không biết điều phá hủy thạch bích rời khỏi đây. Nếu không sau này bọn ta gặp lại sẽ bất lợi cho ngươi.
- Các ngươi có bản lĩnh đó sao.
- Một tên chỉ biết dùng cung mà cũng hống hách. Đã không nghe lời, lên cho ta.
Đám thuộc hạ nghe vậy nhào lên, Lĩnh Phong đã nhanh chóng dùng ‘Tật phong Dật’ lách người nhảy ra xa, bắn ra vô số mũi tiễn cản đường, đám người cười tránh xa những mũi tên nào ngờ những cành cây bị gãy ngã đè lên làm vài tên bất tỉnh.
Lãi Tín giật mình phóng ra hỏa cầu hướng phía Lĩnh Phong, mấy tên kia cũng phối hợp theo. Lĩnh Phong thở mạnh cung tiễn giương ra, hàn khí tích tụ đầu mũi tên theo hướng gió bay tới tạo thành ‘Băng Tiễn’ đem một phần vùng đối diện biến thành băng địa, vài tên bị đóng băng cứng ngắt trong đó.
Lãi Tín nhờ linh bảo phòng ngự không xảy ra vấn đề gì, nhìn lại đám thuộc hạ tức giận đuổi theo Lĩnh Phong, do Lĩnh Phong mới chỉ là dung linh đỉnh phong nên so tốc độ không cách nào bằng được Lãi Tín, ngay sau đó bị gã đánh cho ngã xuống đất.
Lĩnh Phong vẫn cố giữ thăng bằng bắn ra một số tiễn thuật, Lãi Tín hừ lạnh tạo ra lớp thổ thuật chặn lại, lớp thổ thuật phòng ngự vừa tan thì từ trong đất mọc ra một số cây dây leo quấn chặt lấy Lãi Tín làm gã kinh ngạc:
-Hóa ra ngươi có quan hệ với tinh linh tộc, hèn gì cung thuật lai lợi hại như vậy.
-Nếu vậy thì sao.
Lĩnh Phong đứng dậy chỉnh chu y phục phóng đi, hắn chỉ có thể cầm chân Lãi Tín một chút thời gian, chỉ có thể tranh thủ thời gian bỏ chạy.
Quả nhiên một khoảng thời gian sau Lãi Tín đã thoát khỏi dây trói theo hướng Lĩnh Phong đuổi theo, trong lòng gã bực tức muốn giết Lĩnh Phong vì làm tiêu tốn của hắn một số linh bảo đáng giá.
Cuối cùng gã cũng đuổi kịp Lĩnh Phong, bắn ra vô số hỏa cầu bắn cháy rừng cây hướng người hắn, Lĩnh Phong nghiêng người bắn ra Linh tiễn phá bỏ xuyên qua, hắn nhảy xuống đất dừng lại hướng cung về phía Lãi Tín.
Lãi Tín cười lạnh ngay sau tiễn băng của Lĩnh Phong vừa tới thì gã do ưu thế tốc độ xuất hiện trước mặt Lĩnh Phong giáng một nện vào người hắn khiến hắn ngã lăn ra đất, gã từ từ tiến đến trong tay cầm chùy thủ:
-Để xem ngươi còn chạy được không.
-Có vẻ ta không thể chạy được nữa rồi.
-Xem ra giải quyết người thế nào.
Nói rồi Lãi Tín giơ cao chùy thủ đâm về hướng Lĩnh Phong, mũi dao vừa đâm tới thì gã nhận ra một mũi tên bắn xuyên qua ngực hắn làm gã kinh hãi ngã gục trên đất miệng lẩm bẩm:
-Không thể nào, ngươi còn có đồng đội.
-Dĩ nhiên là không. Ngươi nghĩ ta ngẫu nhiên đi vào nơi này sao, chiêu tiễn này là ‘Luân Nã Tiễn’ ta bắn trước kia canh thời gian cùng sức gió và vị trí mới hạ được ngươi.
-Điều này có thể sao. Tiễn thuật ngươi sao lại đạt tới mức độ này.
-Cảnh giới cao hơn không phải là tất cả, nhớ lấy.
Nói thế nhưng Lĩnh Phong đã giương mũi tên bắn nát shot Lãi Tín, Lĩnh Phong thở phù đem lệnh bài trên người Lãi Tín thu lại rời đi tìm một nơi trị thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...