Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu
Nàng nhìn Vương Lăng đánh giá nam nhân trước mặt, do hắn còn mang mặt nạ nên nàng chỉ thấy một tên tướng mạo vô cùng bình thường, dễ dàng gặp bất cứ đâu còn có chút hèn mọn. Nàng hiện lên chút thất vọng hai mắt rưng rưng nhìn Vương Lăng ngẹn ngào trả lời:
-Ta là Linh Mộng. Do ta cùng muội muội bị cướp nên bị bắt đến đây.
Vương Lăng ngạc nhiên không ngờ đối phương lại là tỷ tỷ của Linh Lung nhưng hắn không hiểu vì sao Linh Lung được đối xử có vẻ rất tốt.
-Ta thấy muội muội ngươi được đối xử rất tốt a. Còn gọi tên Bạch Đồ là đại ca nha
-Ngươi gặp muội muội ta.
Nàng ngây thơ giọng nói ẩm ướt khiến nam nhân nào cũng sinh lòng muốn bảo hộ. Linh Mộng lại ủy khuất nói tiếp:
-Tỷ muội ta đáng lẽ là mất thân trong tay Bạch Đồ củng may lúc đó quân đội đế quốc tấn công. Cả hai bên đều trọng thương, Bạch Đồ cùng hùng hải bị thương nặng. Do ta từ nhỏ có học y thuật nên muốn nhân cơ hội cứu giúp hai người khiến chúng từ bỏ ý định với tỷ muội ta.
Vương Lăng nhìn nữ nhân trước mặt công nhận nàng rất ngây thơ, trong sáng.
-Ngươi cứu chúng mà không sợ chúng hồi phục rồi cưỡng gian hai người sao.
-Không sợ. Phụ thân ta nói học y là để cứu người, ta cứu họ ta tin họ sẽ không hại ta, trong mỗi người đều có phần thiện.
Vương Lăng ngao ngán lắc đầu:
-Rồi sao nữa.
-Hai người họ khôi phục, từ đó Bạch Đồ đối với hai tỷ muội ta rất tốt. Hắn trở thành đại ca của ta và muội muội.
-Thế. Đại ca sao lại thành thân với muội tử đây.
-Cái này. Bạch Đồ nói hắn thích ta nên muốn thành thân với ta, ta sợ từ chối hắn sẽ giận đối xử không tốt với hai tỷ muội bọn ta. Ta thì không sao, muội muội ta vẫn còn nhỏ mà ta cũng chỉ là nữ tử yếu ớt thôi.
Vương Lăng thở dài, cũng thông cảm với nàng. Hắn công nhận nàng là một nữ tử hiền lành đảm đang còn biết y thuật, cái này là một mẫu người vợ lý tưởng.
Tự nhiên ý thức được có chỗ không đúng nếu vậy tại sao tên kia lại nhắc đến Tô Dịch, chẳng lẽ Bạch Đồ muốn cưới cả hai. Vương Lăng nghĩ cái này hợp lý, hôm nay là hôn lễ với Linh Mộng sau này hắn lại tiếp tục cưới Tô Dịch.
Vương Lăng không ngờ tên mặt đô lại có suy nghĩ hào phóng như vậy, sau này chắc hắn sẽ thu hết mỹ nữ vào làm áp trại phu nhân. Vương Lăng lắc đầu tập trung vào vấn đề chính.
-Ngươi đồng ý cưới hắn sao.
-Ta không đồng ý thì thế nào được. Chỉ trách ta số khổ không cách nào nắm giữ vận mệnh bản thân.
-Ta có thể giúp nàng.
-Ngươi. Bản thân ngươi yếu ớt như vậy làm sao có thể giúp ta. Ngươi đừng lo dù ta bị bắt ép nhưng không quá đau khổ, cũng có thể yên ổn sống sót sau này. Ngươi không cần vì ta mà mạo hiểm bản thân đâu.
Vương Lăng nhìn nàng càng thêm thiện cảm, lúc này hắn mới lấy lại diện mạo thực cười nhìn nàng. Linh Mộng nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, có thêm khí chất ung dung điềm đạm thu hút nàng.
Linh Mộng nghĩ đến việc hắn mới phi lễ nàng khuôn mặt trở nên đỏ ửng, dường như với nàng không phải điều gì quá ủy khuất nữa. Nàng nhanh chóng giấu đi xấu hổ, Vương Lăng cũng thấy biểu hiện nàng càng thêm cảm thán mĩ mạo bản thân. Hắn cười nhìn Linh Mộng:
-Ta là Vương Lăng, thiếu chủ Vương gia của Mạn Đà đế quốc. Có thể nàng đã từng nghe
Linh Mộng há mồm nhìn nam nhân trước mặt, đoạn đường nàng đi có nghe vô số người nhắc tới cái tên Vương Lăng cũng khiến nàng tò mò. Bây giờ gặp được người thật nàng cũng tin vào lời đồn.
Nàng hiện giờ nghĩ không biết đối phương có phải hay không có tình ý với nàng. Nghĩ vậy khuôn mặt nàng nhanh đỏ, cũng không phải nàng tự luyến chỉ là thế giới này cũng giống cổ đại, nam nhân cũng rất có chừng mực huống hồ là một tài tử như Vương Lăng cũng không thể tùy tện đi hôn một nữ nhân mà hắn không thích.
Vương Lăng không biết điều này, hắn chỉ nghĩ đến việc lợi dụng nàng thu phục tên Bạch Đồ kia. Vương Lăng tiếp tục nói:
-Nếu cô nương có thể giúp ta. Ta đảm bảo Vương gia có thể giúp nàng mở một hiệu thuốc cung cấp dược liệu cùng trạm xá cũng có thể bảo hộ nàng.
-Điều này là thật. Nhưng công tử bảo ta giúp cái gì.
-Giúp ta đối phó với Bạch Đồ.
-Cái này. Dù cho hắn ép ta thành thân nhưng hắn vẫn đối với ta rất tốt sao ta có thể hại hắn.
-Cô nương khỏi lo. Ta cũng không muốn mệnh hắn, chỉ là thu phục hắn đi theo con đường đúng thôi.
-Cái này cũng tốt. Công tử có cách.
Vương Lăng suy nghĩ chốc lát đưa cho nàng một viên đan được.
Cái này là Ngưng Linh Đan mà hắn mới trộm được của Linh Lung. Lúc nàng cho hắn ăn hắn đã nhanh chóng trộm lấy lọ đan này, do trước kia móc túi khá chuyên nghiệp nên hắn mới tìm hiểu đề phòng nhưng không ngờ giờ đây lại vận dụng. Linh Mộng cầm viên đan dược, quay người hỏi hắn:
-Cái này không phải độc dược. Hình như ta từng thấy muội muội sử dụng, cái này là do muội muội chế ra mà.
Vương Lăng không khỏi khâm phục đôi tỷ muội này, hai người đều có tài trong phục dụng dược liệu có lẽ khác với lluyện đan nhưng cơ bản vẫn liên quan đến nhau, hắn cười nói:
-Cái này muội muội ngươi gọi là Ngưng Linh Đan, làm người dùng không thể dùng linh lực.
-Nếu vậy ta làm sao dụ hắn uống chứ.
-Cái này đơn giản. Tí hắn thế nào cũng uống say, ngươi kêu hắn đây là giải rượu đưa cho hắn. Hắn đối với ngươi căn bản không nghi ngờ nên yên tâm.
-Ta hiểu. Công tử yên tâm.
Nói đến đây thì bên ngoài một trận ồn ào náo nhiệt hiển nhiên Bạch Đồ trở về.
Đám thuộc hạ cung cung kính kính chúc mừng hắn ở bên ngoài. Bạch Đồ vui vẻ cười nói, giọng ồm ồm đứt quảng cũng hiểu là đã say ngất, hắn ngay sau đó tiến đến trướng bồng nhìn thấy Linh Mộng miệng cười thỏa mãn:
-Nương tử, để nàng đợi lâu.
-Ngươi sao lại say đến như vậy. Cả người nồng nặc mùi tửu.
Vương Lăng trốn sau trướng màn không ngờ nàng lại phối hợp ăn ý như vậy không như vẻ bề ngoài.
-Hôm này là ngày vui. Phải uống say cùng huynh đệ mới đúng. Ta cùng bọn chúng vào sinh ra tử, nếu không uống là không nể mặt huynh đệ.
-Ta hiểu. Ngươi cũng cần giữ gìn sức khỏe. Uống nhiều không tốt.
-Cảm ơn nàng. Ta nhất định đối với nàng toàn tâm toàn ý.
Vương Lăng nghe Bạch Đồ nói cũng khinh bỉ không ngờ hắn lại trắng trợn như vậy, còn nói toàn tâm toàn ý thế mà đánh chủ ý lên người Tô Dịch. Linh Mộng cũng không để ý đến lời nói Bạch Đồ mà lấy ra một khoản đan dược đưa hắn:
-Đây là đan dược giải rượu. Ngươi dùng nó giải trừ tửu khí trên người đi.
-Cảm tạ nương tử.
Bạch Đồ đem đan dược nuốt vào, ngay sau đó hắn cũng không cảm thấy dị dạng gì.
Vương Lăng thấy vậy cười ha hả, nghe tiếng cười Bạch Đồ giật mình nhìn lại thấy Vương Lăng, hắn lúc này đã mang lại bộ dáng tiểu nhị kia. Bạch Đồ nhận ra hắn giọng căm phẩn ngón tay chỉ thẳng:
- Là ngươi. Ngươi làm gì ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...