Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu
Hắn không ngờ tên thủ lĩnh lại khôi phục linh lực nhanh như vậy, ‘Nhuyễn Hợp Hương’ cơ bản là một trong những vũ khí tạo nên uy danh Vạn Độc Môn không phải dễ dàng giải độc như vậy. Thấy hắn trầm tư tiểu la lỵ cười khúc khích tiến đến gần:
-Ngươi nghĩ loại độc hương kia ta không giải được sao. Bổn tiểu thư vốn là khắc tinh của Vạn Độc Môn, loại này ta quá quen thuộc. Tiếc là linh dược không đủ nhưng cũng đủ giải cho đại ca.
-Đại ca ngươi.
Vương Lăng nhìn tiểu la lỵ cùng tên thủ lĩnh tìm điểm tương đồng, lắc đầu chịu thua. Thấy hắn như vậy tiểu la lỵ phồng má hậm hực nói:
-Vốn đại ca là đại ca ta ngươi nhìn cái gì. Nếu ngươi chịu trao ra loại hương liệu kia ta có lẽ sẽ nói đại ca tha ngươi một mạng.
-Cái này là thật.
Vương Lăng tạo vẻ mừng rỡ nhìn nàng, tiểu la lỵ vui vẻ cười nhìn hắn:
-Dĩ nhiên, ta đang cần một tên nô bộc trung thành. Nếu ngươi đồng ý có thể làm nô bộc ta, đảm bảo không ai dám ức hiếp ngươi.
-Cái này. Đa tạ tiểu thư.
-Tốt. Để ta xem thương tích ngươi.
-Muội muội cẩn thận. Tên này có vẻ rất giảo hoạt.
Tên thủ lĩnh ánh mắt nhìm chằm chằm Vương Lăng, nãy hắn đã dùng một quyền tuy không phải toàn lực nhưng tên kia vẫn chưa chết làm hắn nghĩ Vương Lăng ít nhất cũng hóa linh cảnh giới mà không hiểu sao giờ hắn không cảm nhận được chút linh lực của đối phương.
-Cái này đại ca yên tâm. Muội có Ngưng Linh Đan đảm bảo hắn không thể dùng linh lực nếu không có thuốc giải của muội thì vô năng vận lực.
-Thế thì được.
Vương Lăng cũng không ngờ đối phương còn có chiêu này, hắn cũng đành chịu nhưng nghĩ chốc lát lại không bận tâm.
Dù sao đối phương có 2 người nguyên lực cảnh giới mà người kia đánh ngang Long Tam nguyên lực trung kỳ thì tên thủ lĩnh càng khó chơi hơn huống chi còn tiểu la lỵ này nữa.
Thấy Vương Lăng bị bắt, Long Tam định đến cứu nhưng thấy Vương Lăng nháy mắt với hắn, hắn cũng hiểu ý Vương Lăng nhanh chóng đối chưởng với Hùng Hải tạo trận sóng cát chạy mất dạng.
Tiểu la lỵ cũng ý thức ánh mắt của Vương Lăng, nét mặt hiện lên vẻ tinh nghịch. Vương Lăng cũng không ý thức đến nàng chỉ là hắn tò mò thân phận của nàng. Hắn nghĩ không chừng nàng có thể giải ‘Hồn Thi Tán’ kia.
Vương Lăng theo chân tiểu la lỵ về doanh chướng, nàng vui vẻ cười cười xòe bàn tay trắng nõn về phía Vương Lăng:
-Đưa nó đây.
-Rõ rồi thưa tiểu thư.
Vương Lăng cũng hiểu ý nàng đưa cho nàng ‘Nhuyễn Hợp Hương’ kia dù sao với hắn cũng không quá quan trọng. Vương Lăng đưa bình hương liệu cho nàng chạm vào da thịt mệm mại kia cảm thấy trong người rộn ràng. Hắn ngay lập tức ý thức lại bản thân càng trở nên đồi bại, ngay cả một tiểu cô nương chưa trưởng thành mà cũng động tâm.
Thấy hắn có vẻ đấu tranh nàng cũng không hiểu hắn nghĩ gì chỉ chú ý đến chiếc lọ trong tay. Thấy nàng phấn khích như vậy, Vương Lăng cảm thấy tiểu la lỵ rất đáng yêu không đáng ghét như hồi nãy, hắn lên giọng cắt ngang sự tập trung của nàng:
-Không biết ta nên xưng hô tiểu thư như thế nào.
-Ta là Linh Lung. Đại ca ta là Bạch Đồ, ta còn có một tỷ tỷ là Linh Mộng sau này ngươi phải tuyệt đối nghe lời ta cùng tỷ tỷ ta, còn đại ca không cần quan tâm. Cứ kêu ta là tiểu thư được rồi.
-Tiểu nhân đã hiểu.
-Được rồi ngươi lui ra đi. Khi nào ta gọi mới được vào.
-Vâng.
Vương Lăng bộ dáng thất thểu đi ra thấy hắn như vậy linh Lung tò mò hỏi:
-Còn có chuyện gì.
-Cái này. Tiểu nhân trúng ‘Hồn Thi Tán’ nếu không có thuốc giải thì …
-Hồn Thi Tán. Cái này chưa nghe qua, nếu có bình độc dược có thể có biện pháp, hóa ra là ngươi bị cái này khống chế à.
-Vâng. Tiểu nhân chỉ vì..
-Được rồi, ta không trách ngươi. Ngươi yên tâm, bọn ta bắt được nữ nhân kia sẽ thay ngươi tìm thuốc giải, dù sao
ta cũng thấy ngươi rất hợp với bổn tiểu thư.
Vương Lăng cố tỏ vẻ kích động nhưng trong lòng thì thất vọng đôi chút.
Do nghĩ đến giải được ‘Hồn Thi Tán’ mà Vương Lăng quên mất tìm đám người Tô Dịch.
Hắn lúc này mới ý thức nguy hiểm đến với Tô Dịch, có lẽ nàng sắp động phòng cũng nên. Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng lẻn đi.
Dù cho Linh Lung cho hắn ăn Ngưng Linh Đan nhưng với hắn chỉ là kẹo, hắn đã đạt trình độ thao túng linh lực mức lão luyện dễ dàng phân tán linh lực đem viên đan đó phục dụng chuyển sang làm linh lực.
Dù cho ‘Huyết Hà pháp quyết’ hắn chưa hấp thụ được hoàn toàn nhưng vẫn ngăn chặn được độc tính, huống chi nó lại không mạnh.
Vương Lăng ẩn giấu linh lực đí qua khắp các lều tìm kiếm nhưng vẫn không có thông tin.
Trong lòng hắn khẩn trưởng cực độ, kế hoạch không theo dự tính hắn không biết đám người Tô Dịch có manh động hay không nhưng ý thức Tô Dịch rất khôn ngoan hắn cũng yên tâm đôi chút.
Đi một hồi thì hắn gặp một đám nha hoàn nói chuyện đi từ một hướng đi tới, đám nha hoàn này đề cập đến tân nương làm Vương Lăng khẩn trưởng chạy ngay đến hướng đám nha hoàn vừa đi ra.
Đến một trướng bồng có treo chữ ‘song hỉ’ cùng bông đỏ khắp nơi. Vương Lăng biết hắn đã tìm đúng hướng nhanh chóng chui vào trướng bồng.
Vào trong phòng hắn thấy một nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp, mày hồng mắt phượng là một mĩ nhân hiếm có mặc trang phục tân nương, dĩ nhiên không phải Tô Dịch.
Dù nàng đẹp nhưng không thể so sánh với Tô Dịch, nữ nhân này Vương Lăng cũng không quen biết. Vương Lăng cũng không quá bận tâm thở dài, vị tân nương kia thấy Vương Lăng kinh hô định la lên bị Vương Lăng đến ngay trước mặt nàng lấy tay bịt lại. Hắn hai mắt trừng nàng giọng uy hiếp:
-Không được hét. Nếu không..
Vương Lăng muốn nói tiếp nhưng nàng giãy giụa mãnh liệt, tay cào cấu vào người Vương Lăng, hắn bực tức ra sức ngăn nàng lại nhưng sợ nàng đau nên không dùng nhiều sức nên mới để nàng dễ dàng vùng vẫy. Vương Lăng càng ngày càng bực nhìn nàng:
-Đừng dãy dụa nữa, ngươi ngoan ngoãn yên lặng thì ta sẽ không làm gì ngươi. Hiểu không. Nếu hiểu thì gật đầu
Nàng hai mắt nhìn Vương Lăng cùng ngấn lệ vẫn ráng dãy dụa. Vương Lăng chịu thua thả tay ra thì thấy nàng lại định hé miệng la hét ngay lập tức hắn không nhân nhượng đôi môi áp sát đôi môi nàng chiếc lưỡi ngoáy sâu vào miệng nàng hưởng thụ vị ngon ngọt cùng hương thơm xông vào mũi.
Nàng hai mắt mở to nhìn Vương Lăng, ý định đẩy Vương Lăng ra nhưng vô dụng, hắn nhìn nàng miệng giờ mới tách rời môi nàng hai mắt trừng to:
-Nếu nàng còn hét ta sẽ không khách khí đâu. Giờ hiểu không.
Nàng gật gật đầu nhìn Vương Lăng, đôi mắt đỏ hoe, chiếc môi mím chắt, bộ dáng ủy mị khiến ai nhìn cũng sinh lòng thương cảm.
Vương Lăng cũng hơi hối hận việc mình mới làm nhưng nghĩ đối phương là áp trại phu nhân trong lòng tò mò thay thế. Vương Lăng nhìn vị mĩ nhân trước mặt cười hỏi:
- Vị cô nương này ngươi nói cho ta nghe thử. Nàng là ai. Sao lại ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...