“Hồng Tinh?”
Nghe được cái tên này, Eli liền có chút quen quen.
Thế là cô bắt đầu nhớ ra, tháng trước, trong một lần vi vu lướt mạng, cô cũng đã nghe được hai chữ này.
Do mười sáu năm trước, chiến tranh xảy ra liên miên, nên lúc đó công nghệ mô phỏng ngày càng trở nên phát triển.
Đặc biệt nhất trong đó là công nghệ thực tế ảo.
Nhờ công nghệ này, một số thành phố và quốc gia đã liên tục giành chiến thắng trước các nơi còn lại.
Chiến tranh mặc dù đã kết thúc.
Nhưng cũng không phải vì thế mà công nghệ này sẽ bị thụt lùi.
Ngược lại, nó lại càng đi lên.
Bốn năm sau khi chiến tranh đã kết thúc, các nhà sáng chế của thành phố B cuối cùng cũng thành công chế tạo ra một cổ máy có hình dạng như cái hòm gọi là hộp game, thứ thể giúp con người thể nghiệm những trò chơi thực tế ảo một cách chân thực thực nhất.
Và hiện tại, bọn họ đã sáng tạo ra một trò chơi hoàn toàn mới.
Đây là một trò chơi thực tế ảo trực tuyến toàn cầu đầu tiên có với độ tự do cực cao: Hồng Tinh.
Trò chơi lấy bối cảnh là một hành tinh giả tưởng có tên là “Hồng Tinh”, vì nước biển tại hành tinh này có màu hồng do sự phát triển của các loài tảo đỏ, cho nên nó mới có tên gọi như vậy.
Theo cốt truyện trò chơi, người chơi sẽ cùng nhau lấy thân phận là mạo hiểm giả cùng nhau trải nghiệm cuộc trong thời kỳ trung cổ tối tăm của hành tinh này.
Ngoài ra, còn có một số yếu tố hoang đường như ma pháp và rồng cũng được thêm vào để tăng độ sinh động cho trò chơi.
Tóm tắt là như vậy.
Còn nội dung ra sao thì Eli cũng không rõ ràng.
Vì bản thân cô cũng không có hứng thú với game lắm.
Nghe tên trò chơi này, Sky và Sol đã rất muốn mua hai hộp game từ lâu.
Nhưng bọn họ hoàn toàn bị
Hakase ngăn cấm với một lý do rất đơn giản: Nhà chật, không đủ chỗ để chứa.
(Mặc dù lý do chính là vì không thích hai đứa kia sa đọa vào game.)
Tóm lại là dù vì lí do nào đi nữa, Sky và Sol đều không thể tự tậu cho mình hộp game tại nhà.
Chính vì thế, chỉ có thể tại nơi này, bọn bọn họ mới có thể trải nghiệm các trò chơi thực tế ảo được.
“Thôi cứ để bọn họ vui chơi một chút đi vậy.” Eli thầm nghĩ.
Dù sao cô cũng đã khiến bọn họ vất vả hơi nhiều rồi.
Thế là cô đành phải tới một cửa tiệm pha chế nhỏ rồi ngồi cầm điện thoại lên chờ hai người kia.
Ba mươi phút sau, khi Eli đang tiếp tục nhâm nhi cốc trà sữa, một người đàn ông từ trong thang máy vội vã bước ra.
- Eli! Sao em không báo với anh là bọn em sẽ đến chứ?
Đó là Troye.
- Chào anh Troye.
Hôm nay là vì hứng khởi nhất thời thôi ạ.
Chứ cũng không có công việc gì đâu.
Eli vừa hút một miếng trà sữa vừa giải thích.
“Phù!” Troye thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe được nguyên do mọi chuyện.
Hành động bất ngờ của nhóm Eli còn làm hắn tưởng lầm là đến đây gây sự nữa.
Trong trí nhớ của Troye, mỗi lần Eli đến nơi này, đều không có chuyện tốt!
“Vậy còn anh Hakase hiện tại thì sao rồi.”
Eli cố ý hỏi thăm.
Dù sao hiện tại cô cũng không có gì để làm, cho nên ngồi tám chuyện một chút thì vẫn vui hơn.
“Boss hả? Anh ấy vẫn tiếp tục bù lu bù loa xử lí công việc mà thôi.
Dù gì thì thiệt hại tại quận Huyền Vũ vẫn nặng nhất mà…”
“Vậy anh không phụ giúp anh ấy sao? Em nhớ là anh rất thích hỗ trợ anh ấy cơ mà?”
Dù sao Eli cũng chỉ là nhân viên chiến đấu, cô cũng không rành việc bàn giấy lắm.
Nhưng đâu đó trong tâm trí cô vẫn nghĩ là Troye vẫn nên đi làm thì hơn.
“Có một số chuyện cần Boss phải tự mình làm mới được.
Bộ em quên là anh ấy là một kẻ cuồng công việc hay sao?”
“Cũng đúng…”
“Hơn nữa anh đang trong giờ giải lao.
Mặc dù là do quá rách việc nên Boss thuận tay đuổi anh ra luôn hehe.”
“…” (-_-)
Sau nửa tiếng nói chuyện rôm rả, Troye cuối cùng cũng lấy cớ phải làm việc tiếp mà rời đi.
Để lại Eli tiếp tục chờ đợi hai người kia.
Nhưng vì thời gian quá lâu, cho nên cô quyết định đi dạo xung quanh nơi này để kiếm việc gì đó làm một chút.
Dù sao tất cả hàng hóa đều bị nhét vào cốp xe rồi, cô cũng chẳng còn gì để làm cả.
Trời đã là giữa trưa.
- Này cô gái! Có muốn xem bói không?
Giữa dòng người đông đúc trong siêu thị, có người thì băn khoăn nên mua gì, có người đang tính gây sự, và cũng có một bàn tay khả nghi xòe ra mời chào Eli.
???
“Nơi này thật sự thiếu khách đến như vậy sao?” Nhìn thấy bàn tay già nua xấu xí, Eli trong lòng có chút khó hiểu và ngạc nhiên.
Nhưng và vì lòng hiếu kỳ, cô vẫn nhìn vào nơi mà bàn tay đó đưa ra.
Đó một cái lều nhỏ được phủ lên một lớp vải đen tím mang màu sắc của sự huyền bí.
Bên cạnh còn để một cái biển hiệu với dòng chữ “Vận Mệnh Của Mèo Con”.
Ngoài ra, tại phía trung tâm của cửa hàng, có thể thấy có một đôi bàn tay với làn da trắng bệch nhăn nheo và móng tay sắc nhọn đang vuốt ve một quả cầu thủy tinh.
Từ biển hiệu cho đến họa phong mà nơi này lộ ra, có thể đoán sơ đây là một cửa hàng coi bói.
- Cũng… được thôi.
Sau vài giây chần chừ lưỡng lự, Eli vẫn lựa chọn tiến vào.
Sky và Sol đang bận ngồi trải nghiệm game, nên cô cũng khá là rảnh cũng chẳng có gì làm.
- Nơi này cũng ổn đó.
Bên trong cửa hàng coi bói cũng hơi khiến cô bất ngờ.
Trên các kệ hàng là một đống đồ linh tinh, nhưng mà cái nào cái đó cũng có vẻ rất là thần bí hoặc đáng sợ.
Đối diện cô là một người đàn bà lớn tuổi khoác lên mình một bộ áo choàng đen tuyền kín đáo.
- Vậy cô gái, cô muốn bà già này bói cái gì nào?
Đợi Eli an vị vào ghế, bà đồng vừa xoa cầu thủy tinh vừa hỏi.
- Gì cũng được.
Mặc dù cảm thấy hành động xoa cầu của bà đồng rất vô nghĩa, những mà Eli thoải mái đáp lại.
Đây là một hình thức dịch vụ mà, không có chút màu mè thì làm sao thu hút được người khác đến coi bói chứ?
Tại Lam Tinh, mặc dù chỉ có ba tôn giáo chính là ba vị Thủy Tổ.
Nhưng mà coi bói cũng không nằm trong số đó cũng không thuộc các hành vi mê tín cực đoan.
Đơn thuần mà nói thì việc này nghiên về mảng dịch vụ giải trí hơn.
Cho nên coi bói tại Ngũ Quốc và nhiều thành phố không quá coi trọng về tôn giáo (Như F, vì F quá coi trọng Cây Thần, mà nhòm ngó vận mệnh trong lãnh địa của Cây Thần thì lại coi như là một hành vi xúc phạm các vị Thủy Tổ) thì đây vẫn là một hình thức hợp pháp.
Thực tế thì mặc dù có chút tà dị, nhưng vẫn rất nhiều người đổ xô đi xem bói.
Con người mà, ai lại chẳng muốn biết trước tương lai của mình cơ chứ?
“Vậy để bà già này bói cho cô một quẻ về vận mệnh đi.” Bà lão cười đùa một chút rồi bắt đầu nghiêm mặt lại.
Như thể bả đang coi bói thật.
“Để xem, vận mệnh của cô rất bấp bênh, sẽ có những lúc cô phải tự mình đưa ra những quyết định khó khăn.
Nhưng hãy nhớ! Đêm Tối là nơi an toàn nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất.”
- Đếm Tối…?
Nghe vậy, Eli liền nhíu mày khó hiểu.
Đêm Tối là gì? Rồi cái thành ngữ kia là có ý gì?
- Của cô tổng cộng là 1 X.
Không cho Eli thời gian nghĩ ngợi lung tung, bà đồng già nua liền nói ra một cái giá.
- Rẻ thế!
Eli ngạc nhiên lấy ra một đồng xu rồi trao cho bà đồng.
Tại Lam Tinh, mặc dù các quốc gia hay thành phố khác nhau đều có đơn vị tiền tệ khác nhau.
Nhưng mà vì Z lại không có bộ máy hành chính tự trị riêng nên người dân tại nơi này thường dùng đồng X để làm đồng tiền chung.
Nhưng vì X cũng không phải là một thành phố có sức ảnh hưởng quá lớn, nên đồng X cũng không phải là một đồng tiền có giá trị cao.
Vì thế, một đồng X là một giá rất rẻ, chỉ tương đương hai bó rau mà thôi.
- Của bà đây.
Lúc đưa tiền, vì lòng hiếu kỳ, Eli cũng cố gắng nhìn vào mặt bà đồng một chút.
nhưng vì nơi này quá tối, lại thêm mũ trùm của áo choàng, nên cô cũng không thấy rõ mặt người đã coi bói cho mình là ai.
- Cảm ơn cô gái.
Trao tiền xong, Eli cũng rời đi.
Cô muốn trải nghiệm thêm vài thứ khác nữa như đồ ăn.
Đợi Eli rời đi, bà lão kia mới bắt đầu lộ ra một đôi mắt với hai tròng đen tối như hai cái hố đen không có bất kỳ lòng trắng nào.
“Hi vọng vận mệnh sẽ được cô dẫn lối.”
Trong nháy mắt, đôi mắt của bà lão đã quay trở về bình thường.
“Ủa? Mình vừa mới ngủ quên à? Sao lại có thêm một đồng ở đây?”
Bà lão tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn đồng xu trên tay như thể bản thân đã quên một chuyện rất quan trọng.
Nhưng mà sau đó bà lão cũng mặc kệ chuyện lạ này.
Bà cũng đã 70 tuổi rồi, tóc bạc răng cũng rụng gần hết rồi.
Việc bản thân trở nên lú lẫn hay quên đi một chuyện gì đó đối với bà cũng khá là bình thường.
Thế là Eli lại tiếp tục hành trình của mình.
Lại thêm 6 tiếng, Sol và Sky mới quay lại.
Rồi 1 tiếng đi xe lại trải qua, cả ba người cuối cùng cũng về đến nhà.
“Hôm nay thật là vui nhỉ mọi người?”
Eli hứng khởi nói.
Ngày hôm nay thật sự cô đã có rất nhiều trải nghiệm mới.
Với một con búp bê chỉ biết đến cuộc sống thông qua internet và những ký ức được tạo ra từ trải nghiệm giữa Elizabeth và Henry, những trải nghiệm mới về cuộc sống luôn khiến cô cảm thấy mình ngày càng gần với con người hơn.
“Ừm”!
Nghe được Eli nói, cả hai người còn lại đều gật đầu.
Đã lâu lắm rồi bọn họ mới có cơ hội trải nghiệm trò chơi thực tế ảo lâu như vậy.
Với người ham làm việc như Hakase, thời gian nghỉ ngơi của bọn họ thường chỉ là ban đêm thôi chứ ngày nghỉ họ vốn rất ít, huống hồ gì là thời gian đi đến Siêu Thị Lớn để chơi game?
Thế là cả ba cùng có một buổi tối vui vẻ bên bàn ăn.
Dù sao, ngày hôm nay Eli đã có cơ hội đi mua sắm một đống nguyên liệu nấu ăn mới, cho nên bữa tối hôm nay có rất nhiều món ăn mới lạ.
Sáng hôm sau.
“Này! Hai người ngày hôm qua chơi game vẫn chưa đủ à!”
Eli bực mình nhìn hai con nghiện game tiếp tục bấm tay cầm.
“Dạ không!”
Đáp lại cô chỉ là những cái lắc đầu dứt khoát.
Nói đùa? Với hai người bọn họ mà nói, chẳng bao giờ là đủ cả!
“Thật là sai lầm khi dẫn hai người đi chơi.”
Eli lắc đầu ngao ngán nhìn hai con nghiện hết thuốc chữa này.
Quả là mèo vẫn hoàn mèo, một buổi đi chơi không thể khiến hai người này thay đổi được!
Có lẽ lần sau cô sẽ rủ cả hai cùng đi dã ngoại chăng? Cũng không được!
Z quá nguy hiểm, mặc dù cả cô với Sky có được năng lực phòng vệ đối với lũ trộm cắp, nhưng mà Sol thì không!
“Vậy bây giờ mình nên tiếp tục làm gì đây ta?”
Eli ngẩn ngơ chống cằm suy nghĩ.
Sinh hoạt nhàn rã cứ thế mà trôi qua.
Năm ngày sau, Hakase cuối cùng cũng quay trở về từ cõi địa ngục dành cho người lười biếng rồi lại tự kiến tạo ra một cái địa ngục y như vậy tại cửa tiệm này.
Vậy là sau mười một ngày, tiệm sửa chữa Cơ Giới Người Ái Mộ cuối cùng cùng quay trở về hoạt động bình thường.
Mãi cho đến khi có một cuộc gọi khác xảy ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...