Dịch: Thông Nhầm Bố Vợ
Võ quán Taekwondo.
Người người nhốn nháo, liên tục kinh hô, tất cả mọi người bị chấn kinh bởi động tác mạnh mẽ của đại sư huynh Taekwondo.
Chỉ thấy hơn mười hội viên của hội Taekwondo giơ từng tấm ván gỗ giơ lên chỗ cao nhất.
Đại sư huynh Taekwondo ra chân như điện, đằng không mà lên, cả người hóa thành một đoàn gió lốc.
"Soạt! Soạt! Soạt!"
Cả mười tấm ván gỗ, dứt khoát vỡ vụn, không lọt tấm nào.
"Thật là lợi hại!"
"Vậy mà nhảy cao như vậy!"
"Một hơi đá nát mười mấy tấm ván gỗ, dáng vẻ vẫn nhẹ nhàng như thường, hai chân của hắn đơn giản so với hai tay càng thêm linh hoạt!"
Khán giả dùng sức vỗ tay.
Thành viên của hội Taekwondo càng đắc ý và tự hào.
Thật ra thì, nếu có cao thủ Taekwondo chân chính ở chỗ này, hẳn là có thể nhìn ra, vị này gọi là "Đại sư huynh Taekwondo ", mặc dù tốc độ rất nhanh, nhảy đủ cao, ra chân cũng coi như sắc bén, nhưng cũng không phải là động tác chính thống của Taekwondo, tư thế cơ bản cùng phương pháp phát lực đều sai, thuần túy là bằng vào lực lượng rất mạnh để làm bừa mà thôi.
Bất quá, hội Taekwondo trong đại học vốn toàn là tay mơ, lấy ở đâu ra cao thủ, nhìn thấy vị đại sư huynh Taekwondo này đủ uy mãnh, đủ mánh lới, đủ doạ người, có ai không vỗ tay tới nát cả tay chứ?
Có ít người xoa nắm đấm, không kịp chờ đợi chờ đại sư huynh Taekwondo bay lên một cước đá nát khuôn mặt của Diệp Phong.
Cũng có chút người âm thầm vì Diệp Phong lo lắng, sợ cái hắn không phải là đối thủ của đại sư huynh Taekwondo hung thần ác sát.
Đúng lúc này, ở phía cổng loạn thành một đoàn, Diệp Phong đến rồi!
Không phải một người tới, mà là tiền hô hậu ủng, đi theo hắn là một nhóm lớn học sinh.
Cũng không phải Diệp Phong muốn kéo người đến trợ uy, thật sự là rất nhiều người vừa nhìn thấy Diệp Phong túm Cao Bằng như túm con gà, làm cho Cao Bằng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đoán không ra lai lịch của hắn, lại thêm lòng hiếu kỳ, nên cùng đi theo để xem náo nhiệt.
Tiết Minh Triết cùng các đồng bọn được chứng kiến Diệp Phong đại phát thần uy trong hộp đêm Phú Hào, càng là việc nhân đức không nhường ai, phất cờ hò reo cho Diệp Phong.
Nhân mã hai bên va chạm, tựa như là dầu nóng tưới lên khối băng, phát ra tiếng vang "Xuy xuy", ngay cả trong không khí đều tràn đầy mùi thuốc súng.
Diệp Phong nheo mắt lại, dò xét đại sư huynh Taekwondo.
Cái tên này...
Đầu nhuộm vàng chóe, làn da ngăm đen, thân hình ngược lại là có chút tráng kiện, xem xét liền không dễ chọc, khó trách lại được gọi là "Đại sư huynh".
Chỉ bất quá, mặt mũi của hắn cũng không tính là quá xấu xí, vì cái gì khắp người tràn đầy một loại khí chất không cách nào dùng bút mực miêu tả, để cho người ta xem xong liền rất muốn đánh hắn đâu?
Tựa hồ phát hiện Diệp Phong đi vào, đại sư huynh Taekwondo thi triển ra tuyệt kỹ kinh người.
Hắn để bốn tên xã viên phân biệt cầm trong tay bốn tấm gỗ, đứng tại đông, tây,nam, bắc bốn phương tám hướng.
Sau đó, hắn chạy lấy đà, đằng không mà lên, tung ra bốn cước liên hoàn nhanh như thiểm điện, gần như đồng thời bốn tấm ván gỗ bị đá nát.
Trong võ quán Taekwondo, lập tức vang lên tiếng sợ hãi thán phục như núi kêu biển gầm.
Sau khi chấn kinh vì sự cường hãn của đại sư huynh Taekwondo, tất cả mọi người vì Diệp Phong mà mướt mồ hôi.
Diệp Phong lại không hề lay động, chỉ là nhếch miệng: "Khoa chân múa tay."
"Ngươi nói cái gì!"
Đại sư huynh Taekwondo xông lại như một đầu man ngưu, trợn tròn tròng mắt, "Lặp lại lần nữa!"
"Không cần nói."
Diệp Phong ngáp một cái, "Muốn đánh liền đánh, phiền phức quá, ta đang gấp."
"Hảo tiểu tử, đúng là không sợ chết, vậy thì tới đi!"
Đại sư huynh Taekwondo quát lên một tiếng lớn, hất tóc vàng lên, bỗng nhiên tiến đến bên tai Diệp Phong, nhỏ giọng nói, " sớm cảnh cáo ngươi một câu, bản Đại sư huynh thế nhưng là rất mạnh, chiêu số bình thường chỉ sợ không có tác dụng gì với ta, ngươi có chiêu thức gì mà tất sát, siêu tất sát, kỳ công tuyệt nghệ, thần thông bá đạo, vậy thì sớm làm lấy ra, nếu không, ta sợ đánh cho ngươi cứt đái đầy người a!"
"..."
Diệp Phong trừng mắt nhìn.
Là ảo giác sao?
Vì cái gì hắn cảm thấy khí chất của đại sư huynh Taekwondo, bỗng nhiên lại phát sinh biến hóa vi diệu, nói năng có chút ngọt xớt.
Không đợi Diệp Phong suy nghĩ hoàn tất, "Hô", một đạo kình phong như xe tải lớn mười tám bánh hung hăng đâm tới tới.
Đại sư huynh Taekwondo lui lại hai bước, tung ra một cú đá xoay chân vô cùng mạnh và hiểm hóc, trực tiếp tấn công vào tim của Diệp Phong.
Cú đá xoay chân mặc dù hung mãnh, nhưng bởi vì quá trình phát lực quá dài, sơ hở quá nhiều, rất ít được sử dụng trong thi đấu.
Nhưng mà cú đá của đại sư huynh Taekwondo lại nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đánh tới.
Liền ngay cả người xem ở phía sau lưng Diệp Phong, đều có thể cảm nhận được kình phong đập vào mặt, đao cắt đâm nhói.
Con ngươi của mấy hội viên Taekwondo bỗng nhiên co vào.
Bằng vào một cước này, liền có thể nhìn ra đại sư huynh Taekwondo tuyệt không phải chỉ là hư danh, mặc dù động tác có chút vặn vẹo biến hình, nhưng đây nhất định là trong thực chiến làm rat hay đổi tinh diệu, bọn hắn còn không có đạt tới cấp bậc kia, không có cách gì thấy rõ mà thôi.
"Đại sư huynh cố lên, đánh chết tiểu tử này!" Những hội viên Taekwondo này ào ào ở trong lòng kêu to.
Những người vây xem mới vừa rồi nhìn thấy Diệp Phong bức bách Cao Bằng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vốn dĩ tràn ngập lòng tin đối với Diệp Phong, nhưng lúc này, lòng tin cũng bị một cước của đại sư huynh Taekwondo đạp lên chín tầng mây.
"Cao Bằng mặc dù cường tráng, nhưng chung quy là chơi bóng rổ, cũng không hiểu kĩ thuật chiến đấu, mà vị đại sư huynh này rõ ràng là cao thủ, Diệp Phong sẽ không thua hắn a?" Ý nghĩ như vậy, chợt lóe lên trong lòng người vây xem.
Mấy nữ sinh càng là nhẹ nhàng cắn môi, muốn nhìn lại không dám nhìn.
Chỉ có Tiết Minh Triết và mấy tên phú nhị đại khác biết thực lực chân chính của Diệp Phong, ở trong lòng cười lạnh không thôi.
Đại sư huynh Taekwondo mặc dù lợi hại, nhưng so với cận vệ của Vạn Quốc Hào, lính đánh thuê xuất ngũ "A Bưu", lại tính là cái gì chứ a!
Diệp Phong một quyền xuống dưới, "A Bưu" đều bị gẫy mấy chiếc xương sườn, giống con chó chết nằm gục dưới chân Diệp Phong.
Đại sư huynh Taekwondo đá trúng tấm sắt rồi.
Quả nhiên, Diệp Phong lại làm ra một cái động tác không thể tưởng tượng nổi.
Tay trái của hắn vẫn đút trong túi quần, chỉ là đưa tay phải ra, tùy tiện quơ tới, liền nắm lấy mắt cá chân của đại sư huynh Taekwondo, khiến " xe tải lớn mười tám bánh " ngạnh sinh sinh đụng phải tường đồng vách sắt.
Đại sư huynh Taekwondo biến sắc, gầm nhẹ một tiếng, cả người quay hai trăm bảy mươi độ, tung ra động tác đá bộ dọc từ trên không trung xuống “chiến phủ hồi toàn cước”!
Hô!
Không ít tóc của người vây xem đều bị thổi loạn do gió lốc được tạo ra bởi hồi toàn cước.
Kỹ xảo tinh xảo như thế, cho dù là trong trận đấu Taekwondo chuyên nghiệp cũng không gặp nhiều.
Nhưng Diệp Phong vẫn không tránh không né, thậm chí ngay cả tay trái đều không có rút ra, chỉ dùng tay phải nhẹ nhàng chặn lại, liền ngăn lại thế công của đại sư huynh Taekwondo.
Ngoại trừ bọn Tiết Minh Triết đã biết nội tình, tâm tình của những người khác đều giống như một chiếc thuyền con trong sóng to gió lớn, trầm bổng chập trùng.
Một giây đồng hồ trước, bọn hắn vẫn còn chấn kinh trước sự hung mãnh cùng sắc bén của đại sư huynh Taekwondo.
Một giây sau, lại bị động tác hời hợt của Diệp Phong làm cho hoàn toàn tin phục.
Đại sư huynh Taekwondo tựa hồ thẹn quá hoá giận, hai chân lượn vòng, đá liên tục vào hai bên huynh.
Động tác nhanh như thiểm điện, lại bị Diệp Phong hóa giải.
Thanh âm vốn dĩ còn đang vì đại sư huynh Taekwondo hò hét trợ uy, dần dần yếu ớt xuống, trở nên thưa thớt.
Một cái mồ hôi đầm đìa, một cái đi bộ nhàn nhã, coi như người ngoài nghề cũng nhìn ra được, đại sư huynh Taekwondo có chút chật vật.
"Chẳng lẽ Đại sư huynh muốn thua?" Sắc mặt không ít hội viên Taekwondo đột nhiên biến đổi.
"Hồng hộc, hồng hộc, hồng hộc."
Đại sư huynh Taekwondo rốt cục ngừng tiến công, miệng lớn thở dốc, tình trạng kiệt sức.
"Đây chính là chiêu thức mạnh nhất của ngươi? Xem ra, ta thật sự là đang lãng phí thời gian."
Diệp Phong lại lần nữa ngáp một cái, nhàn nhạt nói, " như vậy, một quyền, kết thúc chiến đấu đi!"
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người cảm thấy, toàn bộ không khí của võ quán Taekwondo đều bị một mình hắn hút khô.
Khí chất của hắn, trong nháy mắt phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Cơ bắp phìn ra, áo sơ mi trắng căng đến thật chặt, có thể rõ ràng nhìn thấy, cơ bắp quanh thân hắn đều như là nước chảy phun trào, từng lớp từng lớp lực lượng từ lòng bàn chân một mực phun trào đến cánh tay phải, cho đến đầu ngón tay.
Năm ngón tay nắm chặt.
Một quyền không có chút màu mè nào.
Ầm!
Cú đấm trúng vào chính giữa ngực của đại sư huynh Taekwondo.
Đại sư huynh Taekwondo bay ra ngoài, hung hăng ngã vào trong đám người.
Diệp Phong lại không nhìn một chút, mí mắt chớp xuống, hai tay đều đút trong túi, xoay người rời đi.
"Phiền phức nhường một chút."
Hắn rất khách khí nói với đám đông vây xem.
Dáng vẻ diềm nhiên như không có việc gì, dường như vừa rồi chỉ là đấm bay một con ruồi.
Ánh mắt của các nam sinh ngoại trừ kính sợ, không còn gì khác.
Trong đôi mắt nhu tình như nước của các nữ sinh thì tràn đầy ái mộ.
Diệp Phong cứ như vậy, rất huyeenh hoang đi đến cổng của võ quán Taekwondo.
"Diệp Phong, ngươi đừng đi!"
Phía sau vang lên tiếng gầm rú vừa sợ vừa giận của hội trưởng hội Taekwondo.
Diệp Phong khẽ nhíu mày.
"Ta nhiều lần tha cho các ngươi, vì cái gì các ngươi nhất định phải tự tìm đường chết."
Hắn cũng không quay đầu lại, "Ngay cả đại sư huynh Taekwondo đều bị ta đánh cho đứng không dậy nổi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn đi lên tự rước lấy nhục?"
"Ai nói đại sư huynh bị ngươi đánh cho đứng không dậy nổi?"
Hội trưởng Taekwondo nói, " hắn không phải vẫn đứng đấy sao?"
Diệp Phong sửng sốt.
Phong phạm chắp tay mà đi như cao thủ, xuất hiện một tia vết rách.
Quay đầu nhìn lên, quả nhiên, đại sư huynh Taekwondo vẫn đứng tại chỗ, giống như chuyện gì đều không có phát sinh, cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Vừa đánh, ngươi bỗng nhiên quay đầu dời đi, cái này có nghĩa là gì?" Đại sư huynh Taekwondo hỏi Diệp Phong.
"..." Diệp Phong không biết trả lời như thế nào, trợn mắt hốc mồm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...