Dịch giả: Thông Nhầm Bố Vợ
Tên nam sinh đang nói chuyện mặc một cây hàng hiệu loè loẹt từ đầu tới chân, cũng là phú nhị đại, tên là "Tiết Minh triết".
Nói đến, nhà hắn cùng nhà Cao Bằng nhà còn có chút quan hệ, hai người là hồ bằng cẩu hữu, cá mè một lứa.
Thường ngày nếu như gặp được loại tình huống này, hắn chắc chắn muốn lên đi giúp Cao Bằng "Trợ quyền", sau đósẽ cùng đi uống rượu, chém gió một phen.
Hôm nay lại khác.
Nhìn thấy Cao Bằng chặn đường Diệp Phong, Tiết Minh triết lại bị dọa sợ tới run người.
Nguyên nhân rất đơn giản, lần trước ở hộp đêm Phú Hào, đúng là hắn trêu chọc Vạn Quốc Hào, suýt nữa bị Vạn Quốc Hào tươi sống đùa chơi chết.
Vô luận là nhà hắn hay là nhà Cao Bằng đều chỉ là nhà có tiền thuộc lớp trung lưu, không có quan hệ nhiều với đám lưu manh, chớ nói chi là dạng đại ca như Vạn Quốc Hào chân đạp hai đạo hắc bạch, lại có ô dù cỡ to trong hội đồng thành phố.
Lúc ấy hắn bị dọa đến chân nhũn ra, quỳ xuống van xin Vạn Quốc Hào, Vạn Quốc Hào vẫn không chịu buông tha, nhất định phải hắn đem bạn gái lưu lại mới bằng lòng bỏ qua.
Kết quả là, Diệp Phong một mực ở bên cạnh, yên lặng đứng ngoài quan sát, thậm chí vừa mới bị bọn hắn chế nhạo qua, đứng lên giải vây.
Ai cũng không nghĩ tới, Diệp Phong có vẻ ngoài rất bình thường, lại là một hung thú hình người, mười mấy cái lưu manh cộng thêm lính đánh thuê xuất ngũ, đều không phải là đối thủ của hắn, bị hắn đánh cho tan tác, như là rác rưởi vứt qua một bên.
Đến cuối cùng, Diệp Phong liếc nhìn bốn phía, vậy mà không ai dám cùng hắn đối mặt.
Chuyện này qua đi, mấy cái phú nhị đại đối với Diệp Phong đều kính như thần minh, ôm đùi hắn cũng không kịp, nào còn dám cùng hắn đối nghịch?
Tất cả mọi người là người thông minh, đương nhiên sẽ không tùy tiện ra ngoài nói lung tung, vô luận là Diệp Phong người mang tuyệt kỹ, hay là Vạn Quốc Hào mất hết mặt mũi, đều không phải là người bọn hắn có thể chọc nổi.
Tất cả mọi người rất ăn ý, im miệng không nói.
"Đây không phải bằng thiếu gia sao?"
Mấy tên tùy tùng đi cùng Tiết Minh không biết rõ nội tình, kinh ngạc nói, " Minh thiếu gia, Bằng thiếu gia giống như đang xung đột với người khác, chúng ta không đi lên hỗ trợ?"
"Giúp cái rắm!"
Tiết Minh Triết vội ho một tiếng, trừng mắt nói, " nơi này là trường học, các ngươi không sợ bị xử lý?"
Mấy cái tùy tùng liên tục chớp mắt, không rõ Minh thiếu gia luôn luôn ngang ngược, tại sao hôm nay lại quan tâm tới nội quy trường học.
Bọn hắn đang nói, bên kia đã vang lên tiếng Cao Bằng kêu thảm như heo bị làm thịt.
Chỉ gặp Diệp Phong một tay đút trong túi quần, tay kia tùy tiện khoác lên vai Cao Bằng, cũng không biết hắn dùng lực như thế nào, mặt Cao Bằng khuôn mặt liền chuyển sang thành màu gan heo,, cả người như như bị giật điện run rẩy, chậm rãi xụi lơ trên mặt đất.
Người cao gần hai mét, vậy mà khom lưng, quỳ gối trước mặt Diệp Phong!
"Đây là "
Các thành viên của nhóm bóng rổ, căn bản không rõ xảy ra chuyện gì, tại sao phó đội trưởng chỉ bị đối đụng một cái, liền biến thành cái bộ dáng này, giống như có người chém lên vai của hắn.
"A?"
Những nữ sinh đang lo lắng cho Diệp Phong cũng phát ra tiếng hô kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Diệp Phong.
Tiết Minh Triết cùng đám bạn xấu liếc nhau, ào ào hô may mắn ở trong lòng, may mắn chính mình thông minh, không đi lên trêu chọc Diệp Phong.
Đương nhiên, coi như bọn hắn vừa rồi cũng đi lên, khẳng định cũng là giúp đỡ Diệp Phong đối phó Cao Bằng, không bọn hắn không coi nghĩa khí ra gì, thật sự là Diệp Phong quá mạnh không khác gì quái vật.
"Lăn, hay là không lăn?"
Diệp Phong mặt không biểu tình, dường như chỉ là dùng hai cái đầu ngón tay nhẹ nhàng bắt được một con kiến, nhìn thẳng Cao Bằng, nhàn nhạt hỏi.
Ngay trước nhiều bạn học như vậy còn có các đội viên, Cao Bằng vốn dĩ còn muốn khoe khoang, cắn răng gượng chống, không chịu mở miệng.
Diệp Phong tay khẽ run năm ngón, con ngươi Cao Bằng bỗng nhiên co vào, đau đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Hắn khóc ròng ròng, liều mạng gật đầu.
"Ta không hiểu."
Diệp Phong nói, " lớn tiếng nói, lăn, hay là không lăn?"
"Lăn, lăn, ta lăn, ta cút!" Cao Bằng mếu máo khóc.
Diệp Phong gật gật đầu, buông lỏng tay.
Trên vai Cao Bằng nhìn không ra bất kỳ dị dạng gì, vậy mà một cánh tay lại tiu nghỉu xuống, vô lực lắc lư.
Mấy tên đội viên vội vàng đi lên để đỡ hắn dậy, nhưng vừa đụng một cái đến cánh tay của hắn, lập tức kích thích tiếng tru lên đau đớn.
"Đừng đụng ta."
Cao Bằng dắt cuống họng thét lên, "Chính ta đi, đừng đụng tay của ta!"
Chỉ bất quá, tuy không có ai động vào,nhưng lúc đi trên đường, cánh tay khó tránh khỏi muốn lắc lư.
Mỗi một lần lắc lư, hắn đều đau tới tái mặt, trước mắt bao người, không dám kêu thảm thiết, đành phải nhỏ giọng hừ hừ, thật sự là người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ.
Diệp Phong hừ lạnh một tiếng, thấy trên mặt đất còn có một quả bóng rổ lăn trên mặt đất, tiến lên một bước, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá lên lên, quá bóng vậy mà bay tới đầu ngón tay, xoay tròn liên tục.
Vô luận xoay như thế nào, bóng rổ tựa như là bị một lực hấp dẫn thần bí dính chặt vào đầu ngón tay của Diệp Phong.
Các nữ sinh không nghĩ tới Diệp Phong còn có kĩ năng xoay bóng tốt như vậy, si ngốc nhìn chăm chú hắn.
Trên miệng Diệp Phong câu lên một nụ cười tà mị, hắn nhẹ nhàng ném quả bóng rổ đi, vậy mà rơi vào cái rổ trên sân bóng cách bọn hắn không xa.
Bạch! Trúng rổ!
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, kinh ngạc đến không thể tự kiềm chế.
Phải biết, bọn đứng cách sân bóng rổ tương đối xa, tầm 50 m.
Dưới loại tình huống này, cũng không có ngắm gì cả, mà là tiện tay ném một cái, liền ném bóng trúng rổ?
Tất cả nam thanh nữ tú trên sân trường đều thất kinh, có chút không dám tin tưởng
Diệp Phong lại vẫn như thường, dường như đó chỉ là việc nhỏ không có ý nghĩa, hai tay đút trong túi quầ, tiếp tục bước đi.
Tiết Minh Triết nhịn không được.
Cơ hội ôm đùi, nâng bi tốt như vậy, sao có thể tuỳ tiện buông tha, nghe nói hiện tại Diệp Phong còn có quan hệ tốt với Vạn Quốc Hào, còn muốn giúp Vạn Quốc Hào lên lôi đài thi đấu ở võ đài bí mật, nghiễm nhiên là một ngôi sao mới nổi a!
Chính mình còn không thừa dịp người ta chưa quật khởi, mặt dày mày dạn dán đi lên?
Tiết Minh triết đang muốn lấy cớ cảm tạ lần trước Diệp Phong giúp mình ở hộp đêm, mời Diệp Phong ăn bữa cơm, mọi người liên lạc với nhau một chút.
Đã thấy một bạn học dáng người mập lùn, nhìn có chút thật thà vội vã đi lên, chạy đến trước mặt Diệp Phong, vịn đầu gối thở gấp.
"Hoàng Bình?"
Diệp Phong khẽ nhíu mày, "Chuyện gì, sao ngươi lại gấp như vậy?"
"Việc lớn không tốt, Phong ca."
Hoàng bình gấp nói, " ngươi lần trước không phải đắc tội với hội Taekwondo a? Hiện tại bên hội Taekwondo đã mời tới một đại sư huynh Taekwondo từ tỉnh thành, đầu nhuộm tóc vàng, nhìn rất hung hãn, một đá có thể đá gãy tấm ván gỗ cao hơn hai mét, hắn đang tìm ngươi khắp nơi, nói muốn cùng ngươi so tay một chút, còn hỏi ngươi có phải rùa đen rút đầu hay không, có dám phân cao thấp?"
Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.
Nếu như là năm phút đồng hồ trước đó, tất cả mọi người không coi trọng Diệp Phong, cho là hắn nhất định sẽ bị đại sư huynh Taekwondo đánh cho no đòn.
Nhưng hiện tại, được chứng kiến lược lượng thần bí mà kinh khủng của Diệp Phong, tất cả mọi người yên lặng lau vệt mồ hôi, ở trong lòng vì đại sư huynh Taekwondo mà thắp một nén hương.
Lấy thi đấu đối kháng mà nói, Taekwondo cũng không phải là quá lợi hại, nói không chừng vẫn cũng không lợi hại hơn vận động viên bóng rổ cao gần 2m.
Ngay cả phó đội trưởng đội bóng rổ, đều bị Diệp Phong nhẹ nhàng bóp, bóp tới kêu cha gọi mẹ, cái gì mà đại sư huynh Taekwondo, chẳng phải là đi tìm cái chết?
Trên mặt Diệp Phong, sát khí chợt lóe lên, cười lạnh.
"Hôm nay thật không biết là ngày gì, vốn dĩ tâm tình không tốt lắm, còn có nhiều gia hỏa không biết sống chết như vậy, muốn lãng phí thời gian của ta!"
Diệp Phong nghiêm mặt lại, ánh mắt sắc bén, chắp tay mà đi, phong phạm cao thủ không thể nghi ngờ, "Đi, vậy liền đi gặp đại sư huynh Taekwondo!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...