Linh Khí Bức Nhân

Dịch giả: Thông Nhầm Bố Vợ

"Không phải, đại thúc, hiểu lầm, đây nhất định là cái hiểu lầm, ta cũng không nhận ra các ngươi!

"Cuối cùng xảy ra chuyện gì a, ta, ta lạc đường trong rừng rậm, các ngươi nhiều người như vậy hung thần ác sát truy ta, ta đương nhiên liền chạy, thật ra thì, ta là trong sạch a!

"Đại thúc, ta sai rồi, ta lần sau cũng không dám nữa, ngươi liền thả ta đi, ta cam đoan không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không phải, ta lúc đầu cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì a!"

Sở Ca bị Thượng Tá xách lên, giống như tóm cổ con gà, hai chân hắn loạn đạp, giống như trẻ nít vô tội, không ngừng ồn ào.

Thượng Tá trầm mặc bước đi, thẳng đến lúc quá ồn ào lúc, mới nói ngắn gọn nói hai chữ: "Quần áo."

"A?" Sở Ca nghe không hiểu.

"Ngươi còn mặc y phục của chúng ta." Thượng Tá giải thích.

"Ây..."

Sở Ca nhìn trên người mình, là quân phục rằn ri cùng áo chống đạn của đội đột kích Liệt Phong, mặt trên còn chiến huy Liệt Phong,, không thể chối cãi.

Hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thượng Tá khiêng hắn khiêng về nơi mới vừa chiến đấu cùng Bồng, Dainaitoudo Yuya.

Đã có hơn mười người lính đánh thuê, sắc mặt khó coi đứng thành một vòng.

Dainaitoudo Yuya vô cùng mất mặt, giận sôi lên.

Bồng càng là giận tím mặt, hận không thể chém chết Sở Ca.

Thượng Tá ném Sở Ca lên mặt đất.

"Bồng, bất quá nghỉ ngơi mấy tháng, không nghĩ tới thân thủ của ngươi trở nên trì độn."


Thượng Tá lạnh lùng nói, " ngay cả một cái tiểu gia hỏa miệng còn hôi sữa, đều không đối phó được."

"Khốn nạn."

Hai mắt Bồng đỏ rực, tiến lên một bước, hung dữ nhìn Sở Ca, "Đứng lên!"

"Dậy không nổi."

Sở Ca tội nghiệp nói, " eo của ta giống như bị gãy rồi."

"Nói, ngươi đến tột cùng là ai?"

Bồng nổi giận, lôi Sở Ca dậy, một quyền hung hăng đánh vào mặt Sở Ca, hơi kém tí nữa là đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

Sở Ca tựa như con rối đứt dây, lần nữa xụi lơ trên mặt đất, "Ô ô" kêu thảm.

"Nói chuyện, nếu không ta từng đao từng đao róc xương lóc thịt ngươi!"

Bồng tiến lên đang định tẩn Sở Ca lần nữa.

Lại không ngờ tới xương sống, trung khu thần kinh cùng cơ bắp của sở được năng lượng chấn kinh bảo vệ, đã sớm khôi phục hơn phân nửa, vừa rồi giả ra suy yếu vô lực, hoàn toàn là đánh lừa hắn.

Khi hắn lần nữa tiếp cận, Sở Ca bỗng nhiên trợn hai mắt lên, ánh mắt tách ra ánh sáng vô cùng hung ác, « Kích Não Thuật » thần thông "Hổ uy", phát huy đến cực hạn.

Tương phản mãnh liệt, khiến Bồng sợ hãi cả kinh.

Sau đó, Sở Ca há miệng, "Phốc", một ngụm máu đi kèm một cái răng cứng đâm thẳng vào mắt trái của Bồng.

Bồng vội vàng nghiêng đầu, chiếc răng sượt qua khóe mắt của hắn, Sở Ca giống như lò xo nhảy dựng lên, kéo chặt lấy cổ của hắn cùng nửa người trên.

"Uống!"

Sở Ca toàn thân phát lực, xương sống nhô lên giống như cự mãng ở trên lưng, tứ chi tuôn ra tiếng vang "Răng rắc răng rắc" liên tiếp, giống như là dây thừng thép, hoàn toàn lún vào trong cơ thể Bồng.


Dù Bồng là lính đánh thuê tinh nhuệ, nhưng bởi vì bản thân bị trọng thương, thể lực không duy trì được lâu, lại bị Sở Ca lập tức khóa cứng khớp nối, nên không tránh thoát được, gương mặt lập tức biến thành màu xanh tím, chỉ còn lại một đôi mắt hoảng sợ muốn tuyệt, càng trừng càng lớn.

Khóa kín Bồng, cũng không phải là mục đích cuối cùng của Sở Ca, hai chân của hắn so với hai tay càng linh hoạt, vây quanh trước mặt Bồng, ý đồ đi đoạt lựu đạn.

"Cái gì?"

Đông đảo lính đánh thuê không nghĩ tới Sở Ca dũng mãnh như vậy, dưới tình huống ác liệt như vậy, còn có thể đả thương người khác, tất cả đều cực kỳ kinh ngạc.

"Đừng nhúc nhích."

Thượng Tá lại đã sớm chuẩn bị, không đợi Sở Ca lấy được lựu đạn, nòng súng lạnh lẽo đã dí vào đầu của hắn.

Cảm giác được viên đạn bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ gào thét mà ra, Sở Ca phun ra một ngụm trọc khí, chỉ có thể buông ra Bồng.

Hy vọng cầu sinh lại chưa từng cắt giảm nửa phần, mà hàng vạn điểm sáng màu vàng lại điên cuồng tràn vào trong đầu, khiến Sở Ca lần nữa đụng chạm đến lĩnh vực trí tuệ cực hạn.

"Khục khụ, khụ Khụ khụ khụ!"

Bồng hai tay chống đất, ho khan nửa ngày, nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Sở Ca, nét mặt của hắn dữ tợn như ác quỷ, lần này, lại không dùng khuỷu tay cùng đầu gối, mà ra một thanh đao quân dụng.

"Bồng, ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, Dainaitoudo, ngươi lên trong nửa phút giải quyết hắn." Thượng Tá ngăn cản Bồng.

Dainaitoudo Yuya nao nao: "Thượng Tá, đằng sau còn có truy binh, tổ chức Thiên Nhân còn đang chờ chúng ta."

"Ta biết, cho nên, chỉ cấp ngươi nửa phút." Thượng Tá nói.

Dainaitoudo Yuya nhíu mày, không rõ ý của Thượng Tá.

Sở Ca cũng nao nao, không hiểu chút nào.


Nếu như đối phương muốn giết người, nhiều lính đánh thuê như vậy vây quanh, hắn không thể trốn được một kiếp này.

Thượng Tá lại để cho một lính đánh thuê cùng hắn đơn độc đọ sức, không giống giết chóc, giống như là một loại khảo nghiệm nào đó...?

Chẳng lẽ, Thượng Tá nhìn ra hắn không phải vật trong ao, ngày khác chắc chắn bay tới mây xanh, khinh thường cửu tiêu, cho nên bất kể hiềm khích lúc trước, muốn mời chào hắn nhập bọn?

/// Các vị độc giả có cảm thấy thực ra lão Thông ta cũng không phải vật trong ao, ngày khác chắc chắn bay tới mây xanh, khinh thường cửu tiêu không (((= ////

Không để hắn nghĩ rõ ràng, một đạo kình phong đập vào mặt hắn.

Sở Ca không muốn liều mạng, dùng tư thế xấu xí nhất lộn nhào lui về phía sau.

Thượng Tá cũng không ngăn cản, thậm chí mệnh lệnh cho tất cả lính đánh thuê đều tản ra một vòng, có chút hưng phấn nhìn Sở Ca chật vật chạy trốn dưới thế công của Dainaitoudo Yuya.

Cùng so sánh với Muay Thái hùng hổ dọa người của Bồng, kĩ thuật chém giết của Dainaitoudo Yuya càng thêm vững chắc, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở gì.

Đặc biệt là chiến đao bên hông, mặc dù còn chưa ra khỏi vỏ, lại giống như là rắn độc ẩn núp trong huyệt động, một mực kiềm chế lại Sở Ca.

"Răng rắc! Răng rắc!"

Cổ tay chặt bổ vào trên cành cây, lực phá hoại còn mạnh hơn so với chiến phủ, nếu là bổ vào trên thân người, chỉ sợ một chưởng liền có thể đứt gân gãy xương.

May mắn Sở Ca giống như là quái vật, thể năng cơ hồ là vô tận.

Mà bốn phía có cây cối rậm rạp, lại có để hắn phát huy chiến thuật vượt nóc băng tường đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhìn ra Thượng Tá tạm thời không có sát ý, Sở Ca dứt khoát dùng một loại chiến thuật vô lại—— trực tiếp leo lên trên ngọn cây đi.

Lần này, Dainaitoudo Yuya có chút há hốc mồm.

Nổ súng lên ngọn cây tựa hồ làm trái ý của Thượng Tá, nếu chính mình cũng vọt lên ngọn cây, vậy thì không thể xử lý đối phương trong ba mươi giây.

" hèn hạ vô sỉ!" Dainaitoudo Yuya cảm thấy đau đầu.

"Tốt, Dainaitoudo, về hàng đi."

Thượng Tá mỉm cười, họng súng nhắm ngay ngọn cây, nhàn nhạt nói, " xuống đi."

Sở Ca ngoan ngoãn nhảy xuống, giơ cao hai tay đầu hàng, vẻ mặt vẫn ngây thơ, vô tội, trong sạch, "Các ngươi nghe ta giải thích, trong này khẳng định có hiểu lầm vô cùng lớn, ta cái gì cũng không biết a!"


Thượng Tá không thèm để ý hỏi: "Ngươi chính là Sở Ca?"

"Không phải."

"Ta gọi Hứa Quân!"

"Vậy ngươi cũng không phải là người ta muốn." Thượng Tá đưa ngón tay lên trên cò súng.

"Không không không, ta không phải Hứa Quân, ta là Sở Ca." Sở Ca chỉ có thể thừa nhận.

Không thừa nhận cũng không được a, chỉ cần đưa hắn tới trước mặt người hướng đạo liền lộ ra à.

"Sở Ca?"

Đông đảo lính đánh thuê nghe được cái tên này, đều nhảy dựng lên giống như ong vò vẽ đâm vào mông, "Chính ngươi nổ nát nhà kho phía Tây!"

"Ta làm thịt ngươi!" Bồng càng là khí thế hùng hổ, hướng Sở Ca đánh tới, lại bị Thượng Tá ngăn lại.

"Thượng Tá!"

Hốc mắt của Bồng cơ hồ nổ tung, "Vì cái gì ngăn cản ta báo thù cho bọn Harley? Ngài đã nói không muốn lạm sát kẻ vô tội, chẳng lẽ tiểu tử này hại chết mười mấy cái huynh đệ, hại cho chúng ta chỉ lấy được một nửa thuốc biến đổi gien, cũng là "Vô tội"?"

"Không sai, Thượng Tá, lần này, chúng ta một mực khắc chế, ngay cả những lính trinh sát kia đều không có giết."

Dainaitoudo Yuya trầm giọng nói, " nhưng tiểu tử này, phá hủy toàn bộ kế hoạch của chúng ta, còn giết chết bọn Harley, chẳng lẽ vì Harley báo thù, cũng không được sao?"

"Đương nhiên là được, chỉ bất quá, các ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, hắn chính là người trên TV." Thượng Tá ngồi xuống, nhìn xem Sở Ca, như có điều suy nghĩ.

"Trên TV?"

Đông đảo lính đánh thuê nao nao.

"Chính là tiểu tử đại phát thần uy kịch chiến ba trăm hiệp trong bão linh năng là trên sân vận động Linh Sơn."

Thượng Tá nói, " lúc ấy chúng ta cũng ào ào cảm thán, tiểu tử này không may mắn giống như chúng ta, đây là lần huy hoàng cuối cùng của cuộc đời hắn, sau đó hắn khẳng định bị trọng thương, biến thành phế nhân.

"Nhưng là, vẫn chưa tới mười hai giờ, hắn lại nhảy nhót tưng bừng xuất hiện ở đây, không những náo cái long trời lở đất trong nhà máy hóa chất, vừa rồi liên tục đối phó hai tên lính đánh thuê tinh nhuệ, khiến cho các ngươi chật vật như thế, chẳng lẽ, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui