Hôm nay Đường Gia Duệ tan tầm về nhà, nhận được điện thoại của em gái. Hai người ân cần hỏi thăm nhau xong, lại kể nhau tình hình gần đây của cả hai xong, em gái hỏi chuyện nhờ anh lần trước.
“Cái gì, anh còn chưa đến thăm em ấy nữa? Khai giảng cũng đã qua hai tháng rồi!” Em gái cằn nhằn đầu dây bên kia.
“Cho nên anh nghĩ không cần đi.” Đường Gia Duệ nửa đưa đẩy, nửa thấy may mắn.
“Cái gì?”
Sau khi hét một câu, em gái tức đến không biết nói gì nữa, lúc này Đường Gia Duệ cũng hiểu mình tựa hồ có chút quá đáng. Anh quyết định thỏa hiệp, đến thăm đứa nhỏ kia một lần, chỉ làm xong nhiệm vụ, hoàn thành tâm nguyện của em gái. Khi nói với em gái mình sẽ đi, đồng thời Đường Gia Duệ cũng tự nói trong bụng – chỉ một lần này, làm xong rồi cũng thoát khỏi phiền phức kia.
Đường Gia Duệ xem số điện thoại trong sổ tay, gọi điện cho cậu sinh viên ‘cần anh quan tâm’. Sau khi tự giới thiệu, Đường Gia Duệ nói: “Em gái tôi là bạn của chị cậu, mấy cô nương dặn tôi đến trường thăm cậu.”
Bên kia điện thoại im lặng, ban đầu Lý Nhạc Manh có chút không hiểu, đến khi nghe đối phương nhắc đến ‘chị’, cậu mới hiểu ra. Cậu từng nghe chị mình nhắc đến, anh trai của đồng nghiệp đang làm việc ở Hương Đảo sẽ trông chừng cậu khi lần đầu tiên xa nhà.
“Chị của tôi nhờ anh…”
Đường Gia Duệ đột nhiên phát hiện, cái được gọi là ‘chăm sóc’, cũng không nhờ anh mang thứ gì cho cậu sinh viên, cũng không có lời nhắn, nếu muốn anh đến trường thăm cậu, bản thân còn phải chuẩn bị quà.
Thôi quên đi, quà thì quà đi. Đường Gia Duệ nghĩ vậy, “Ngô, ngày mai tôi muốn đến trường cậu, mấy giờ thì cậu tan lớp?”
“Sau ba giờ chiều thì không còn tiết nào nữa.”
“Tôi sẽ đến tìm cậu.” Không để cho đối phương từ chối, Đường Gia Duệ tự quyết định, sau đó liền cúp điện thoại.
Một cuộc hẹn mù cứ như vậy quyết định.
Dựa theo tin tức em gái cho, Đường Gia Duệ tìm được trường đại học, hỏi thăm văn phòng khoa, sau đó tìm được tòa nhà kia.
“Hiện tại tôi đang ở dưới tòa nhà, cậu xuống đây đi.”
Lý Nhạc Manh vừa nghe, biết người kia thật sự đến đây, nhất thời tay chân hơi luống cuống. Vội vàng dọn dẹp sách vở, mang tâm tình lo lắng chạy xuống lầu.
Liếc mắt nhìn thấy Đường Gia Duệ đứng ở bên ngoài tòa nhà, Lý Nhạc Manh nhất thời ngây ngẩn.
Không phải chứ.
Phát hiện thanh niên từ trên lầu lao đến là cậu nhân viên ở cửa hàng hoa, Đường Gia Duệ cảm thấy ngoài ý muốn.
“Tiểu Manh?” Đây là của cậu sinh viên mà em gái nói cho Đường Gia Duệ biết.
Lý Nhạc Manh gật đầu, “Phải, tôi là Lý Nhạc Manh.”
“Nga!”
Sau khi tự giới thiệu, hai người nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.
Đường Gia Duệ nhớ đến chuyện tặng quà, anh đã chuẩn bị một bao lì xì. Anh muốn tặng giày đá banh, lại không biết kích cỡ, muốn tặng sách, lại không loại sách gì thì được, lại càng không biết cậu sinh viên kia thích cái gì, chỉ chuẩn bị một phần tiền tiêu vặt.
“Nha, cái này cho cậu.” Đường Gia Duệ đưa ra một bao đo đỏ.
Lý Nhạc Manh lập tức đỏ mặt, “Cái này…”
“Cầm đi, là bậc phụ huynh cho.”
Bậc phụ huynh? Lý Nhạc Manh nhìn Đường Gia Duệ, anh ta còn trẻ như vậy, sao được tính là phụ huynh.
Thấy biểu tình của Lý Nhạc Manh, Đường Gia Duệ nói: “Chị gái cậu là đồng nghiệp của em gái tôi, tuổi mấy em ấy bằng nhau, đương nhiên tôi cũng được tính là bậc phụ huynh của cậu.”
“Dạ.” Lý Nhạc Manh nhận tiền lì xì.
Vốn đã định lấy lý do sinh viên còn phải học thêm, sau đó nói tạm biệt, hiện tại Đường Gia Duệ không muốn rời đi. Nhìn đồng hồ, Đường Gia Duệ đề nghị: “Cùng đi uống nước đi.”
“Ân, được.”
Hai người sánh vai đi trên đường, Đường Gia Duệ cũng không nói gì. Lý Nhạc Manh muốn tìm đề tài, cậu nhớ đến lần gặp nhau trước đây.
“Vậy chậu trúc phú quý kia, giờ ra sao rồi?”
Đường Gia Duệ bị hỏi, suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Ngô, tôi không biết.”
“Không biết?”
Đường Gia Duệ thầm xấu hổ, “Ừm… Sau khi đem về nhà cắm trong nước rồi không để ý đến nữa.”
“A…”
“Tối hôm nay tôi sẽ về nhìn thử.”
Trong thời gian uống nước, Đường Gia Duệ giới thiệu một chút về bản thân cùng công việc của anh với Lý Nhạc Manh. Nghĩ như vậy cũng xem như kết bạn rồi, đã bắt đầu rồi, một bước đầu tiên rồi, Lý Nhạc Manh thầm vui mừng.
Uống nước xong, coi như hoàn thành nhiệm vụ, Đường Gia Duệ muốn đi. Lý Nhạc Manh lại sợ hai người sẽ mất đi mối liên hệ, nhưng lại không biết phải làm gì mới tốt. Chẳng lẽ lại đi nói với anh ấy – hãy làm bạn với tôi đi, tôi đã nhất kiến chung tình với anh.
Nhìn theo Đường Gia Duệ lên xe đi, Lý Nhạc Manh lê bước trở về trường.
Lý Nhạc Manh mang một bụng đầy tâm sự kể hết với Giang Như Hạo, đối phương không chút khách sáo nói: “Nhát như cáy!”
“Tôi phải làm thế nào? Trực tiếp thổ lộ, lỡ dọa anh ấy chạy mất thì làm sao bây giờ? Tôi thật vất vả mới gặp được…” Nói xong, Lý Nhạc Manh đột nhiên có chút ủy khuất, mím môi cúi đầu.
Giang Như Hạo xòe tay đặt lên đỉnh đầu Lý Nhạc Manh đè xuống, “Anh không muốn nói chứ, đáng lẽ chị cậu với em gái anh ta là bạn, lúc đó cậu phải hùng hồn với anh ta rằng ‘anh phải chiếu cố tôi’, sau đó lấy lý do đó mà mỗi ngày quấn lấy anh ta. Phải biết là, bước vào cuộc sống của đối phương, đó là bước đi quan trọng đầu tiên a!”
Lý Nhạc Manh ngập ngừng: “Nhưng làm như vậy tôi sợ anh ấy sẽ coi thường tôi, coi tôi là con nít, không thể lo cho bản thân.”
Giang Như Hạo liếc nhìn Lý Nhạc Manh, “Trước sợ sói, sau sợ hổ, sao làm được chuyện gì. Cậu băn khoăn nhiều như vậy thì thành công được hả!”
“Làm sao giờ…” Lý Nhạc Manh kéo áo Giang Như Hạo, năn nỉ.
Giang Như Hạo hừ một tiếng, sau đó hối hận thở dài: “Ai, làm anh cũng không dễ, còn phải hướng dẫn tiểu thụ theo đuổi nam nhân nữa. Anh còn chưa có bạn gái nữa đó.”
“Tôi…” Lý Nhạc Manh vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Giang Như Hạo nghĩ nghĩ, nói: “Thôi vậy đi, bước đầu tiên là tiếp xúc nhiều một chút, cũng có thể để cậu hiểu anh ta. Ấn tượng đầu tiên không đáng tin, lỡ anh ta không hợp với cậu thì sao. Cậu không phải đã nói, sau khi anh ta mua chậu trúc phú quý về rồi thì không thèm chăm sao, nè, gọi điện thoại cho anh ta, hỏi thăm chậu trúc phú quý đi.”
“Hỏi về trúc phú quý?” Lý Nhạc Manh rất nghi ngờ lý do này đối phương có thể chấp nhận hay không đây.
“Anh thiệt coi thường cậu đó, đó gọi là viện cớ thôi, hiểu không a.”
Lý Nhạc Manh vội gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Giang Như Hạo khẽ vỗ vỗ đầu Lý Nhạc Manh, “Tốt lắm, LÀM ĐI!”
Lý Nhạc Manh làm y như Giang Như Hạo chỉ, gọi điện thoại cho Đường Gia Duệ, hỏi tình hình của chậu trúc phú quý.
“A…” Ở đầu dây bên đây, Đường Gia Duệ nhất thời ngẩn ngơ. Từ sau lần uống trà kia, anh đã quăng chậu trúc đó ra sau đầu.
Đứng dậy khỏi bàn làm việc, Đường Gia Duệ cầm điện thoại bước ra phòng khác, nhìn chậu trúc phú quý, nói: “Ách, tôi không biết nữa.”
“Rễ có mọc thêm không? Lá có tươi xanh không?”
“Ách…” Đường Gia Duệ cúi người dí sát mặt vào, cẩn thận nhìn nhìn nước trong bình, vui mừng nói, “A, có dài, có dài?”
“Còn lá thì sao?”
“Lá hả… Có vài phiến lá phần đầu ngả vàng.”
Lý Nhạc Manh nghe xong nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: “Ngả vàng…”
Đường Gia Duệ nhìn chậu trúc, trong bụng mơ hồ, rễ dài là chuyện tốt, chứng tỏ mình trồng giỏi, nhưng mà lá ngả vàng rõ ràng là chuyện xấu. Thiệt là, chắc không phải mới trồng chưa được bao lâu đã chết đi.
“Nếu được, sau khi tan tầm tôi qua xem thử?” Lý Nhạc Manh đề nghị, khi nói những lời này, cậu vừa khẩn trương vừa mong chờ, tim đập binh binh trong ngực.
“A…” Đường Gia Duệ ngạc nhiên. Trước tiên anh cảm thấy chuyện này chỉ là việc nhỏ, không muốn để Lý Nhạc Manh phải mất công. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nếu đã mua cây cỏ về, mặc kệ lúc mua là do xúc động, mua về rồi cũng phải chăm sóc cẩn thận. Bây giờ rõ ràng vì sự lơ là của chủ nhân để cho cây biến thành như vậy, vẫn nên nhờ người am hiểu về nó đến nhìn một chút.
“Ừ, thật sự đã làm phiền cậu rồi.”
Nghe Đường Gia Duệ nói vậu, Lý Nhạc Manh thầm hô ‘Yes!’ trong lòng.
Sau khi hẹn buổi tối sau giờ làm sẽ đến xem chậu trúc phú quý, Đường Gia Duệ cho Lý Nhạc Manh địa chỉ và số điện báo. Cúp điện thoại rồi Đường Gia Duệ vẫn suy nghĩ như vậy có phải chuyện nhỏ xé ra to không, nghĩ kỹ lại, nếu đứa em gái nói anh phải chiếu cố Lý Nhạc Manh, để cậu ta đến nhà chơi, lại cùng ăn một bữa cơm, cũng coi như một kiểu gặp mặt, sau đó cũng có chuyện nói với em mình. Nghĩ xong, Đường Gia Duệ liền không lưu tâm nữa.
Sau khi hết giờ làm việc ở cửa hàng hoa lúc bảy giờ, Lý Nhạc Manh chạy tới nhà Đường Gia Duệ. Tòa nhà kia cách cửa hàng hoa cũng không xa mấy, đi bộ khoảng chừng mười phút. Lý Nhạc Manh không khỏi nghĩ, quả nhiên anh ấy ở gần đây.
Nghe thấy chuông cửa kêu, Đường Gia Duệ đang ngồi ở bàn làm việc bước ra mở cửa, đón Lý Nhạc Manh vào nhà.
Nhà Đường Gia Duệ chỉ có hai phòng đơn giản, ngay cửa sổ phòng khách là bàn làm việc to lớn của anh, bên cạnh là kệ sách khổng lồ cao tới nóc.
“Nè, ở đây nà.” Đường Gia Duệ chỉ vào một góc phòng khác.
Lý Nhạc Manh nhìn chậu trúc phú quý được đặt ở đó, liền bước qua xem xét, sau đó vươn tay sờ sờ phiến lá. Nước cũng không quá nhiều, ánh sáng cũng vừa đủ, vì sao lá lại vàng?
Lý Nhạc Manh ngẩng đầu hỏi: “… Anh có bón nước dinh dưỡng cho nó không?”
“Ơ… không nhớ nữa.” Đường Gia Duệ cảm thấy hơi lúng túng, nghĩ nghĩ, huơ huơ hai tay, “Hình như là dùng khoảng bằng một nắp lọ.”
Lý Nhạc Manh hiểu ngay, “Đây là do thừa dinh dưỡng, nhiều quá sẽ rất nóng.”
“Nóng?”
“Bón quá nhiều phân, lá trúc phú quý sẽ ngả vàng ở chóp. Loại cây này cũng không cần bón quá nhiều dinh dưỡng.”
“Như vậy a…”
Giúp Đường Gia Duệ cách chăm sóc cây xong, Lý Nhạc Manh được Đường Gia Duệ mời ngồi ở sofa. Pha trà cho Lý Nhạc Manh rồi, Đường Gia Duệ vẻ như có lỗi nói với cậu, “Bây giờ tôi còn một bài dịch đang làm dở, không ngồi chơi với cậu được, cậu cứ tự nhiên.”
Lý Nhạc Manh gật đầu. Đường Gia Duệ quay trở lại tiếp tục làm việc.
Cầm ly trà, Lý Nhạc Manh lặng lẽ đánh giá bốn phía, cậu chú ý thấy trên bàn làm việc của Đường Gia Duệ có đặt một giá sách loại nhỏ có thể xoay tròn, trên đó để đầy sách, chỉ cần xoay nó một chút là có thể lấy được sách, Lý Nhạc Manh thấy có chút thú vị. Qua quan sát căn nhà, Lý Nhạc Manh có thể khẳng định, Đường Gia Duệ vẫn còn độc thân, hơn nữa hiện tại vẫn chưa có người yêu.
Ngồi một lúc, nhìn nhìn đồng hồ, Lý Nhạc Manh vẫn không muốn nói tạm biệt ra về.
Lúc này Đường Gia Duệ đang ngồi ở bàn làm việc viết say sưa nói: “Ngô, tôi nhớ rồi, trong tủ lạnh có nước trái cây, cậu tự lấy uống nhé.”
Lý Nhạc Manh mở tủ lạnh ra, phát hiện ngoài mấy lon bia, xúc xích hun khói và mấy hộp cơm nấu sẵn, vài hộp súp ra, trong tủ lạnh gần như trống lốc, cậu không thể không hỏi lại: “Thức ăn của anh hết rồi sao?”
Đường Gia Duệ cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Thức ăn gì?”
“Thức ăn đó a. Anh vẫn độc thân mà, thức ăn mỗi tuần mua ở siêu thị về trữ đâu rồi?”
Đường Gia Duệ trả lời: “Tôi không có mua.”
“Gì, anh không nấu cơm hả?”
“Không có. Cơ quan có cơm văn phòng, ở ngoài có quán ăn. Tôi không có thời gian nấu.”
Lý Nhạc Manh thầm nghĩ, nói không có thời gian, chỉ e lý do là nam nhân độc thân lười biếng, hoặc còn nói là không biết, cho nên vẫn ăn ở ngoài.
“Tôi nấu cho anh nha.” Lý Nhạc Manh thốt ra.
Đường Gia Duệ đang tập trung, không để ý đối phương đang nói gì, “Cái gì?”
Lý Nhạc Manh đã bước tới, đứng sau lưng Đường Gia Duệ: “Tôi làm việc ở cửa hàng hoa xong khoảng hơn bảy giờ, sau đó về ký túc xá. Sau này mỗi tối tôi qua đây nấu cơm giùm cho anh.”
Đường Gia Duệ giờ đã nghe rõ, anh ngừng tay, tháo mắt kiếng xuống, quay lại nhìn Lý Nhạc Manh, “Chuyện này sao vậy được?”
“Vì sao không được?”
Đường Gia Duệ trừng mắt nhìn, thầm nghĩ, hai người họ vẫn chưa thân thiết, lại nói Lý Nhạc Manh là em út, phải là anh chiếu cố Lý Nhạc Manh, như thế nào lại đảo ngược để sinh viên năm nhất chiếu cố mình.
“Cứ như vậy đi, ăn ở ngoài rất tiện, cậu đi học còn đi làm thêm, đã vất vả rồi.”
“Không… không sao, tôi không vất vả.” Lý Nhạc Manh nhiệt tình nói, cậu phi thường hy vọng có thể giúp Đường Gia Duệ làm vài việc, đây cũng là cách tiến đến gần Đường Gia Duệ hơn.
Đường Gia Duệ lắc đầu, “Không, không được, thật sự không cần. Cám ơn cậu.”
Lý Nhạc Manh vội vàng năn nỉ, “Thật tình không sao mà, tôi muốn như vậy. Kỳ thật nấu cơm cũng không mất nhiều thời gian. Mà mỗi ngày đều ăn bên ngoài, tốn tiền không nói, cũng có vấn đề về vệ sinh thực phẩm. Thức ăn ở quán dĩ nhiên ngon rồi, nhưng thức ăn ở nhà cũng có vị ngon riêng chứ.”
“Buổi tối không phải tự học sao? Cậu qua đây nấu cơm tối cho tôi, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu.” Đường Gia Duệ lại mấy lý do từ chối.
“Không đâu, tôi về trước chín giờ là được, không ảnh hưởng đâu.”
“Sẽ ảnh hưởng, không được.”
“Thiệt là không ảnh hưởng mà.”
“Chắc chắn có ảnh hưởng, sinh viên lấy việc học làm trọng. Cậu đi làm đã mất tinh lực rồi.”
Sau đó Đường Gia Duệ khuyên nhủ một lúc, tiếc rằng vô luận nói như thế nào cũng không đập tan kế hoạch kiên định trong đầu Lý Nhạc Manh, anh nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý.
“Phiền cậu quá, thật sự cảm ơn cậu.”
Lý Nhạc Manh rất vui vẻ, “Không, không phiền, thiệt mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...