Tóc Đỏ đi ra, tìm kiếm dọc theo nền tuyết, kéo Mắt Lam từ dưới lớp tuyết ra ngoài.
Mắt Lam chật vật không chịu nổi, Tóc Đỏ đắc ý bật cười.
Mắt Lam ho vài tiếng: “Mới nãy tiếng nổ từ đâu truyền tới vậy?”
Tóc Đỏ: “Phía tây, dẫn chúng đi chứ? Còn hai đứa học sinh phải xử lý thế nào?”
Mắt Lam: “Dẫn con trai của Phi ngư đi, những đứa khác để lại”
Tóc Đỏ nhìn nhìn sang lều bạt bên kia, Lâm Cảnh Phong mệt mỏi gắng gượng ra ngoài, dòm ngó xung quanh.
“Tiểu Tiện đâu?” Lâm Cảnh Phong cảnh giác gọi: “Tiểu Tiện_____! Lại đi đâu rồi?!”
Mắt Lam nói: “Trên xe, coi chừng kêu lớn quá tuyết lở nữa giờ, lão tử không muốn bị chôn lần thứ hai đâu”
Lâm Cảnh Phong đi tới trước một chiếc xe tuyết, thấy Triển Hành đang ngủ say trong xe, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tóc Đỏ nói: “Bị trận nổ chấn ngất, mới nhặt về đấy”
Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, Mắt Lam lên chiếc xe đi tuyết của bọn họ, dường như đang chờ đợi gì đó.
Hồi lâu sau, Mắt Lam ngạc nhiên hỏi: “Cậu không đi à?”
Lâm Cảnh Phong đeo kính râm lên, nói: “Đưa cậu ta về, xong dẫn về Bắc Kinh đi, quân đội sắp tới rồi”
Tóc Đỏ chẳng bình luận gì, nói: “Vậy chúng tôi đi đây, về Lhasa trước”
Bọn họ khởi động xe tuyết, Lâm Cảnh Phong vác thanh Tạng đao dài Hoắc Hổ đưa cho đi lên sườn dốc cao, xoay người cưỡi lên chiếc xe moto của mình, rồi rời đi theo con đường khác.
“Này! Chờ tôi với!”
Hoắc Hổ từ trong sơn động đuổi tới, trong lúc vội vàng thoáng liếc nhìn, rồi nhặt một cục đá chạy về, viết viết vẽ vẽ lên vách động.
Lông Đỏ mất kiên nhẫn nói: “Mau chút!”
Hoắc Hổ đuổi theo, chen lên xe.
Đỏ, Lam lái xe chở Hoắc Hổ và Triển Hành về Lhasa.
Hoắc Hổ hỏi: “Còn mấy học sinh khác thì sao?”
Mắt Lam lái xe, Tóc Đỏ ôm đại kiếm ngủ gật, đôi ủng dài gác lên cửa kính trước, thờ ơ nói: “Quân đội đóng biên giới sắp tới rồi, giao cho bọn họ xử lý”
Hoắc Hổ gật đầu, thở phào một hơi, sờ sờ trán Triển Hành đang ngủ say, bắt đầu lục túi của Triển Hành.
Lát sau lục ra một hộp sữa tươi và một gói khô bò.
Hoắc Hổ không còn việc gì, nhẹ nhõm cả người, bèn bắt đầu nhàn nhã hưởng thụ.
“Uống miếng không?” Hoắc Hổ hào phóng nói.
Tóc Đỏ nhìn nhìn qua kính chiếu hậu, khoát tay nói: “Không uống”
Mắt Lam lười biếng nói: “Thân thủ của anh không tồi, tới nơi này làm gì? Sau này muốn đi đâu?”
Hoắc Hổ dựa vào ghế xe, xoay Triển Hành lại một chút, để hắn gối lên đùi mình: “Không biết, chưa nghĩ ra, tới để thu thập phiền toái lúc trước để lại, sau này không còn chuyện gì làm nữa”
Mắt Lam lại hỏi: “Muốn nhập bọn không? Lao động trong nhà quá ít, chỉ còn tôi và Lông Đỏ hai người, hai kẻ khác là đồ lười biếng hết ăn rồi nằm, chưa bao giờ sẵn lòng làm nhiệm vụ”
Hoắc Hổ khoát tay: “Có bao ăn ở với bao quà vặt không?”
Mắt Lam: “Bao ăn ở, không bao quà vặt, có thể mang vợ theo”
Hoắc Hổ: “Vậy thôi đi, hơn nữa tạm thời chưa có vợ”
Mắt Lam cũng không miễn cưỡng, khẽ ngâm nga, Tóc Đỏ lại nói: “Anh có thể nếm thử một ly kem, hương vị khá ngon đấy”
Hoắc Hổ gật gật đầu: “Để sau này thử”
Xế chiều hôm sau, Lhasa.
Xe tuyết ngừng bên đường phố.
Triển Hành ngủ chừng hai mươi tiếng hơn, lúc tỉnh lại gần như đói phát điên.
Móng vuốt của Triển Hành vô lực vẫy tới vẫy lui, quơ tới chỗ tài xế: “Xin thương xót, cho ăn chút gì đi…”
Mắt Lam: “…”
Tóc Đỏ: “…”
Mắt Lam: “Phía trước là hẻm Bát giác, trong hẻm có bán đồ ăn, không phải nhà cậu giàu lắm sao?”
Triển Hành gật gật đầu, vác ba lô mơ mơ màng màng định xuống xe, chợt tỉnh táo lại, kêu toáng lên: “Không đúng! Tiểu sư phụ đâu?!”
Tóc Đỏ thờ ơ nói: “Đi rồi, kêu cậu tự lo thân cho tốt”
“Ờ” Triển Hành thất vọng nói: “Hổ ca đâu?”
Mắt Lam nói: “Anh ta đi thăm một người bạn cũ, kêu cậu về Bắc Kinh trước đi, không cần đợi anh ta, sau này có duyên gặp lại”
Triển Hành hít hít mũi, chuẩn bị xuống xe, đột nhiên quay đầu qua: “Mấy chú thì sao? Mấy chú ở đây làm gì?”
Đỏ, Lam trăm miệng một lời nói: “Đang đợi cậu xuống xe, còn không cuốn xéo?”
Triển Hành kêu òa một tiếng, ôm cổ Tóc Đỏ gào thét: “Anh cháu đi rồi! Tiểu sư phụ cũng mất tiêu luôn! Mấy chú phải chịu trách nhiệm! Không đúng! Chú đó không cần chịu trách nhiệm, chú mới chịu trách nhiệm! Chú Đỏ!”
Tóc Đỏ: “???”
Mắt Lam: “Còn la nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho ba cậu”
Triển Hành: “Cháu không sợ ổng!”
Mắt Lam: “Gọi điện thoại cho cậu cả cậu?”
Triển Hành lập tức lủi xuống xe như con thỏ, vừa mới xuống xe, Mắt Lam liền lật đật lái xe đi, Lông Đỏ đổ mồ hôi đầy đầu, thổn thức: “Thằng nhóc này còn khó đối phó hơn tiểu Đường nữa…”
Mắt Lam: “Cậu có thể đừng làm mất hứng vậy không, nhắc nó làm gì?”
Tóc Đỏ: “Được được, đi mua quà lưu niệm, chơi thêm mấy ngày hẳn về”
Hẻm Bát giác:
Triển Hành tìm tới một cửa hàng, tùy tiện mua vài phần ăn.
Bánh mì, thịt bò Tây Tạng, trà bơ.
Ăn vào miệng toàn là hương vị đắng chát, lấp đầy bụng chứ không lấp được đầy tâm.
Triển Hành lau lau mắt, ăn mình ên một hồi, nước mắt rớt vào chén.
Trong cung Potala, điện Nhật Quang:
Hoắc Hổ đan mười ngón tay vào nhau, trở tay đẩy ra phía trước, khiến các đốt ngón tay kêu rốp rốp, đi tới trước mặt lão Lạt ma, rồi xoa xoa lên cái cổ đau nhức của mình.
Hoắc Hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông, đôi đồng tử mèo của hắn lấp lánh màu hổ phách dưới trời chiều.
Hoắc Hổ: “Có gì ăn không?”
Lão Lạt ma mỉm cười nói: “Tán phổ muốn ăn gì?”
Hoắc Hổ ngẫm nghĩ: “Có kem không? Sữa bò, khô bò cũng được, đừng có lấy mấy món bỏ dầu nước cống đấy”
Lão Lạt ma hòa ái cười nói: “Kem không có, dầu nước cống cũng không”
Lão Lạt ma sai người bưng thức ăn lên, Hoắc Hổ xơi ngấu nghiến như hổ đói, xong chùi miệng: “Bất quá gần đây lấy được quyển sách, đột nhiên cảm thấy, có một bài thơ rất không tồi, để ta cho ông xem…”
Lão Lạt ma biến sắc: “Không không, xin Tán phổ đừng lấy ra, dưới núi xem thế nào cũng được, nhưng trong cung Potala không nên tùy tiện lật mới tốt”
Hoắc Hổ: “Xem thử đi…” Nói xong thò tay muốn lấy sách ra.
Lão Lạt ma: “Người đâu, tiễn khách”
Hoắc Hổ: “…”
Một vị hồng y Lạt ma bước nhanh tới, thấp giọng nói vài câu bên tai lão Lạt ma.
Lão Lạt ma chậm rãi gật đầu, chợt nói: “Thần đao của Tán phổ…”
Hoắc Hổ: “Tặng cậu ta đi, không sao đâu”
Lão Lạt ma hiểu ý mỉm cười, phân phó vài câu, vị Lạt ma kia chắp tay khom mình lui ra, đi truyền lời.
Hoắc Hổ: “Ta đi đây”
Lão Lạt ma khẽ động hàng mày trắng: “Tán phổ đi bây giờ à?”
Hoắc Hổ: “Không phải ông tiễn khách rồi sao? Cũng nên đi thôi, còn lại đôi mắt này, trải qua một đời cũng chẳng khác biệt gì”
Lão Lạt ma nói: “Nếu Tán phổ cần cù một chút, không phí mất mấy trăm năm lánh đời, thì hiện đã không có nhiều phiền não như vậy”
Hoắc Hổ duỗi eo: “Không muốn động, chỉ muốn phơi nắng ngủ thôi…Mua cho ta tấm vé máy bay đi, đi đại đâu đó vậy”
Lão Lạt ma gật đầu, làm động tác “Mời”, Hoắc Hổ cởi chuỗi hạt san hô mượn xuống, ném lên bàn, nói: “Sau này gặp lại”
Lão Lạt ma đứng dậy tiễn, cùng Hoắc Hổ tạm biệt.
Lâm Cảnh Phong lẳng lặng đứng trước lối vào Hồng cung thuộc cung điện Potala, hai tay cầm ngang thanh thần đao của Lãng Đạt Mã.
Một vị hồng y Lạt ma tiến tới khom người.
Hồng y Lạt ma hỏi: “Vì sao ngài mang vật này tới đây?”
Lâm Cảnh Phong đáp: “Đây chẳng phải đao của mấy người sao, vật quy nguyên chủ”
Hồng y Lạt ma nói: “Chủ nhân của thanh đao này không phải người trong đạo chúng tôi”
Lâm Cảnh Phong ngạc nhiên: “Không cần à?”
Hồng y Lạt ma lắc lắc đầu: “Ngài có thể giữ thanh đao này, nó có duyên với ngài”
Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, giắt trường đao ra sau lưng, đối phương lại nói: “Cảm tạ tâm ý của ngài, Lạt ma mời ngài tới hẻm Bát giác dùng một chung trà bơ”
Lâm Cảnh Phong: “Cảm ơn” Sau đó xoay người rời khỏi cung Potala.
Năm phút sau, Hoắc Hổ từ trên lầu đi xuống, hồng y Lạt ma khom người làm động tác “Mời”.
“Tán phổ đã nhiều năm rồi không tới” Hồng y Lạt ma hòa ái cười nói.
Hoắc Hổ nói: “Chào, Nhân Đức Thương Gia đại sư, ta luôn nghĩ không thông các người luân hồi chuyển thế như thế nào, trải qua nhiều kiếp như vậy mà vẫn nhớ rõ chuyện trước kia?”
Hồng y Lạt ma nói: “Tán phổ nói đùa rồi, trong tay ngài cầm thứ gì vậy?”
Hoắc Hổ dừng bước ngoài Hồng cung, lật lật quyển 《Thương Ương Gia Thố thi tập 》 trong tay, nói: “Thơ của người này, có vài câu ta rất thích” Nói xong xé xuống một trang cất kỹ, đem phần còn lại ném vào thùng rác.
Hồng y Lạt ma tiễn Hoắc Hổ một đường ra quảng trường, Hoắc Hổ đeo mắt kính vào, vạn ánh tà dương lấp lánh rải khắp Lhasa.
Ngụ trong cung điện Potala, ta là Tuyết vực vương tối cao.
Trôi giạt nơi đầu phố Lhasa, ta là tình lang tuyệt nhất thế gian.
Hẻm Bát giác:
Triển Hành ăn no xong nói: “Kê hóa đơn qua đây”
Người bán hàng: “Thật xin lỗi, gần đây hóa đơn dùng hết rồi, chờ tháng sau mới có, không thì lần tới ngài đến Lhasa hẳn lấy nhé?”
Triển Hành ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng.
Người bán hàng: “…”
Cho nên Triển Hành lấy được hóa đơn, thuận tay cà cà, không trúng, bèn ném lên bàn.
Triển Hành đứng dậy, đi dọc theo hẻm Bát giác, tia nắng hoàng hôn hắt lên ống xoay kinh, ống kinh ảm đạm phản chiếu tà dương màu kim, đan dệt vào nhau tạo nên ánh sáng kỳ lạ mà mỹ lệ.
Phía xa truyền tới tiếng tụng kinh muộn của Lạt ma, cung Potala gõ chuông, đám con nít cười đùa chạy qua.
Ở một bên hẻm Bát giác có hơn trăm ống xoay kinh dựng san sát nhau, du khách lác đác, Triển Hành lặng lẽ chậm rãi đi tới, dùng tay đẩy hàng ống kinh.
Lâm Cảnh Phong đi vào hẻm Bát giác, từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách nhất định, theo sau Triển Hành không xa.
Triển Hành đi tới cuối hẻm, sau khi xoay hết hàng ống kinh, thì ở khúc quanh trước mặt thấy một pho tượng Phật.
Cậu chùi nước mắt, buồn bã xoay người lại, Lâm Cảnh Phong đã đứng ngay trước mặt cậu.
“Anh…Tiểu sư phụ?” Triển Hành gọi.
Lâm Cảnh Phong nói: “Có người kêu tôi tới uống một chén trà bơ, em ăn cơm tối chưa?”
Triển Hành: “Mới ăn xong, thân thể anh đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Cảnh Phong tìm bàn ngồi xuống, gọi chén trà và bánh mì, đáp: “Ờ”
Triển Hành ngồi đối diện y, ghé vào bàn vọc đũa, hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng nhai của Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong ăn xong bánh mì, uống hớp trà, nói: “Đi đây, bảo trọng”
Triển Hành: “Đi đâu?”
Lâm Cảnh Phong: “Không thể về sư môn nữa, chỉ đành phải lưu lạc thiên nhai”
Triển Hành: “Thuốc của anh thì sao? Không phải anh bị…”
Lâm Cảnh Phong: “Không liên quan tới em”
Triển Hành: “Chúng ta cùng đi đi”
Lâm Cảnh Phong: “Không, em quá đáng ghét, mang hóa đơn qua đây”
Triển Hành: “Nhưng em yêu anh, tiểu sư phụ”
Lâm Cảnh Phong đem hóa đơn ném cho Triển Hành cào thưởng, nói: “Tôi không yêu em, cảm ơn, em cào đi, vận may của em không tệ”
Triển Hành vùi đầu cào cào phiếu, miệng nói: “Anh yêu em mà”
Lâm Cảnh Phong lạnh lùng hỏi: “Tôi có từng nói tôi yêu em sao?”
Triển Hành cào được năm đồng, vô ý thức giấu vào trong túi, thầm muốn lưu làm kỷ niệm, đáp: “Hình như không có”
Lâm Cảnh Phong nói: “Chẳng phải thế sao, cào trúng không? Đưa hóa đơn cho tôi, để tôi xem thử, định ôm đi đâu?”
Triển Hành đành phải đưa hóa đơn cho Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong nói: “Hẹn gặp lại, tiểu Tiện, đường ai nấy đi, nhà ai nấy về”
Triển Hành không nói thêm gì nữa, móc điếu thuốc ra ngậm vào miệng, rời khỏi hẻm Bát giác.
Phi trường:
Triển Hành lại quầy mua vé, ngẩng đầu nhìn lên quầy check – in.
Lhasa – Bắc Kinh, 4h20’ bắt đầu cất cánh.
Triển Hành đổi thẻ đăng ký, cầm ống xoay kinh quơ qua quơ lại, hành trình Lhasa kinh hồn bạt vía đã kết thúc. Chết thì đã chết rồi, tan thì cũng tan rồi, sớm biết vậy mua thêm nhiều quà lưu niệm chút.
Trở về còn không biết Tôn Lượng sẽ mắng thế nào, kế tiếp sẽ bị giải về New York, không thể nào trở lại Trung Quốc được nữa.
Nhớ tới Lâm Cảnh Phong, cậu liền nhịn không được rớt nước mắt, Triển Hành vừa đi vừa nuốt nước mắt vào bụng, xoay xoay ống kinh, chợt nhìn thấy một vị hồng y Lạt ma đứng trước cửa lên phi cơ.
Triển Hành ngừng bước, loáng thoáng cảm thấy người này quen mắt.
“Chào ngài” Triển Hành nói: “Chúng ta từng…A!”
Triển Hành nhớ ra rồi, đây chẳng phải là vị Lạt ma trong ngôi miếu lưng chừng núi trên quốc lộ Lazhar đó sao? Lúc ấy ông ta nhắm mắt, còn giờ thì mở mắt, nên thoạt nhìn Triển Hành không nhận ra.
Hồng y Lạt ma đáp lễ, hòa ái cười nói: “Tôi tới tiễn một vị trưởng bối lên phi cơ, cậu sắp về nhà rồi, có thu hoạch được gì ở Lhasa không?”
Triển Hành: “Chỉ mua được một món đồ, là cái này”
Hồng y Lạt ma tiếp lấy ống xoay kinh, nhắc nhở: “Ống xoay kinh phải quay theo chiều kim đồng hồ, cậu quay sai rồi”
Triển Hành xấu hổ cười nói: “Ừm, cảm ơn, ngài xưng hô thế nào?”
Hồng y Lạt ma trả ống xoay kinh lại cho Triển Hành, đáp: “Nhân Đức Thương Gia”
Triển Hành gật gật đầu, tiếp lấy ống xoay kinh thuận tay quay quay, hồng y Lạt ma lại nói: “Xoay một vòng, giống như niệm 《Đại Tạng kinh》 một lần; xoay hai vòng, giống như niệm tất cả kinh Phật một lần; ba vòng, có thể tiêu trừ chướng nghiệp tại thân, miệng, trong suy nghĩ; mười vòng, có thể tiêu trừ tội chướng tựa núi Tu Di; trăm vòng, công đức sánh kịp Diêm La; ngàn vòng vạn vòng, chứng được pháp thân; mười vạn trăm vạn, tất được an vui; ngàn vạn vòng, độ chúng sinh Lục đạo thoát ly bể khổ; tỉ tỉ vòng, lập địa thành Phật”
Triển Hành: “…”
Du khách sắp rời Lhasa bị thuyết giáo của lão Lạt ma hấp dẫn, bèn rối rít tụ tập thành một vòng xung quanh.
Triển Hành: “Cháu…chỉ biết xoay nó là có thể niệm kinh, thì ra còn có căn nguyên sâu xa như vậy, kinh văn bên trong là kinh gì? Cháu từng thấy qua kinh văn, nhưng đọc không hiểu tiếng Tạng”
Lạt ma Nhân Đức Thương Gia mỉm cười nói: “Có khi là Lục tự chân ngôn, có khi là kinh khác, trên tay cậu chính là ống kinh Ma ni”
Triển Hành gật gật đầu, nói: “Cháu mua được ở quãng trường cung Potala, có tác dụng gì?”
Nhân Đức Thương Gia đáp: “Tâm thành tất linh”
Triển Hành chợt nảy ra một ý niệm, mở nắp ống xoay kinh, thuận tay lấy kinh văn bên trong ra.
“Ngài…đi bộ tới sao?” Triển Hành hỏi.
Nhân Đức Thương Gia nói: “Ngồi xe tới”
Triển Hành: “Cháu muốn về hẻm Bát giác, có thể chở cháu một chuyến không?”
Nhân Đức Thương Gia: “Đương nhiên”
Cuối hẻm Bát giác:
Sắc trời mờ tối, chiếc bóng thon dài của Lâm Cảnh Phong hắt lên nền gạch cổ xưa, chân mày, gò má tạo thành một cái bóng cắt anh tuấn.
Y giơ hai tay lên, toàn thân ngã về phía trước, úp sấp trên mặt đất, thở dốc một hơi, rồi chậm rãi đứng dậy, sau đó ngã xuống lần nữa.
Toàn thân cứ lặp đi lặp lại động tác đứng thẳng, rồi ngã xuống, kế tiếp trán chạm đất, xong lại đứng thẳng dậy.
Tiếng bước chân của Triển Hành vang lên.
Lâm Cảnh Phong nghe thấy tiếng bước chân liền biết ngay là Triển Hành, nhưng đôi mắt vẫn thành kính nhìn hướng tượng Phật: “Tại sao quay về?”
Triển Hành: “Anh đang làm gì vậy?”
Lâm Cảnh Phong: “Quỳ lạy”
Triển Hành: “Có tác dụng gì?”
Lâm Cảnh Phong: “Cầu nguyện”
Triển Hành gật gật đầu, đứng ở một bên, Lâm Cảnh Phong liên tục ngã ra phía trước, cả người đẫm mồ hôi, trán đỏ ửng.
Triển Hành đứng đếm, Lâm Cảnh Phong cứ lạy cứ lạy, Triển Hành nhịn không được hỏi: “Anh muốn đập đầu mấy cái?”
Lâm Cảnh Phong: “Một ngàn cái, hiện tại được ba trăm hai mươi bảy rồi”
Triển Hành: “Em đếm giúp anh nhé”
Lâm Cảnh Phong một lần rồi lại một lần ngã tới trước, Triển Hành đếm:
“Ba trăm hai tám, ba trăm hai chín, bốn trăm, bốn trăm lẻ một, bốn trăm lẻ hai, bốn trăm ba mươi tám, bốn trăm ba mươi chín…Năm trăm…”
Lâm Cảnh Phong: “Em sẽ bị đày xuống địa ngục”
Triển Hành: “Phật bảo, ta không xuống địa ngục, thì ai xuống”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Triển Hành: “Anh lạy nhiều như vậy, là muốn cầu nguyện điều gì?”
Lâm Cảnh Phong: “Không liên quan tới em”
Lâm Cảnh Phong ngã người xuống, Triển Hành đu lên lưng Lâm Cảnh Phong, đè cứng y.
Lâm Cảnh Phong cắn răng chống người ngồi dậy, chống liên tục mấy lần: “Mưu_____sát_____!”
“Lại muốn làm gì! Đếm tới mấy tôi cũng quên tiêu rồi!” Lâm Cảnh Phong tức giận nạt.
Triển Hành ôm cổ Lâm Cảnh Phong, gục lên lưng y nói: “Đếm lại từ đầu nhé”
Lâm Cảnh Phong: “Tôi sẽ chết ở đây mất…Em mau xuống!”
Triển Hành: “Anh chịu nói cho em biết anh cầu điều gì, em sẽ không quấy rối nữa”
Lâm Cảnh Phong nằm sấp trên mặt đất, gò má dán vào nền gạch lạnh lẽo: “Nói ra sẽ không linh”
Triển Hành ôm Lâm Cảnh Phong, dựa vào lưng y: “Linh mà, mới nãy em gặp một vị Lạt ma, ông ấy bảo tâm thành tất linh”
Lâm Cảnh Phong: “Thế sao, thỉnh cầu của tôi là, nguyện cho người tôi yêu, đời này bình an hạnh phúc”
Triển Hành thoắt cái đỏ vành mắt, mũi cay cay: “Đã linh rồi a, hiện giờ em rất hạnh phúc”
Lâm Cảnh Phong: “Lại tự cho rằng mình đúng, có nói đó là em sao?”
Triển Hành: “Có, nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ”
Triển Hành lấy kinh văn ra, chầm chậm bày mở, đưa sát đến trước mặt Lâm Cảnh Phong, bên trên hiển nhiên là bút tích của y:
Triển Tiểu Tiện, anh cũng yêu em, qua đây đi_____Tiểu sư phụ.
Biên cảnh Zanda, trong địa cung Himalaya:
Các quân nhân lớn tiếng la hét, phất tay, xe quân sự chở thi thể rời đi.
Đại môn dần dần khép lại, giam địa cung vào trong bóng tối, dấu vết duy nhất còn sót lại chỉ có hai hình người be bé nhe nanh múa vuốt tay nắm tay trên vách đá dưới bức bích họa, ngoài ra còn có hình một con mèo ba chân vẽ chưa xong nhảy nhảy nhót nhót kế bên, cùng với vài bút tích rồng bay phượng múa:
Triển Tiểu Kiện đã tới nơi này chơi.
Lâm Tiểu Phong đã tới nơi này chơi.
Hoắc Tiểu Hổ đã tới nơi này chơi.
_______________Quyển 2 – PHẬT KHÔNG ĐẦU – Hoàn_______________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...