Xuân nương sinh ra trong một gia đình thương nhân, là con gái duy nhất nên được cả nhà cưng chiều.
Đáng tiếc, dù yêu thương đến mấy, tới lúc cần thiết, con gái cũng có thể trở thành vật hy sinh.
“Xuân nương, nay gia đình đang gặp khó khăn, cha mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
Cha dắt tay nàng, đôi mắt ngấn lệ khiến nàng chạnh lòng.
Gả cho đứa trẻ nhỏ hơn mình bảy tuổi còn tốt hơn là gả cho một ông già để làm thiếp, nàng cố gắng khiến bản thân nghĩ theo chiều hướng tốt.
Sau khi về nhà chồng lại tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng, nàng chỉ vui mừng vì mình được gả tới một gia đình tốt.
Phu quân từ từ lớn lên, dần hiểu được tình yêu, hắn cưng chiều Xuân nương hết mực.
Nhưng rốt cuộc y yêu người hay yêu vẻ xinh đẹp?
Mới có hai năm, việc làm ăn nhà phu quân nàng cũng sa sút, ngày ngày giận cá chém thớt, cuối cùng thế mà lại thành lưu lạc chốn thanh lâu.
Đàn ông trên thế gian này bạc tình biết bao.
Trái tim nàng vốn dĩ đã chết lặng, nhưng lại không sao ngờ được rằng phu quân lại hoang đường đến mức này.
Hắn vậy mà lại muốn bán mình vào thanh lâu.
“Xuân nương, ta đối xử với nàng không tệ, nàng đồng ý với ta đi.”
Hắn kéo tay Xuân nương, khóc sướt mướt.
Xuân nương chỉ nhìn hắn một cái rồi rút tay mình ra.
“Chàng cho rằng ta là cái gì chứ?”
Chung chăn gối nhiều năm, thậm chí có thể nói rằng một tay nàng nuôi lớn phu quân, thế mà giờ lại muốn đánh ngất nàng rồi bán cho tú bà.
Nàng nghĩ, đời người có mười phần thì phải đến chín phần là không vừa ý.
Đánh trả chút nữa là qua rồi, đáng tiếc, nàng không muốn phản kháng nữa.
Lúc đứng trên Chuyển Luân điện nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chuyển Luân Vương, nàng lạnh lùng nói:
“Làm người không có gì thú vị cả, không muốn làm người nữa.”
Chuyển Luân Vương cũng không giận, chỉ ném cho nàng một quyển trục rồi rời đi.
“Không muốn làm người, vậy thì làm quỷ.”
Nàng nhìn quyển trục trong tay, tự ý thức được rằng ký xong thì sẽ không thể quay đầu lại, nhưng nàng không muốn trải qua kiếp người thống khổ lần nữa.
Công việc của chưởng quỷ cũng không khó, chẳng qua là phải giao thiệp với đủ loại quỷ.
Trong đó, để lại ấn tượng sâu đậm nhất cho nàng chính là Lý Yến Đồng.
Linh hồn của một thái tử mất nước mà lại khí phách đến vậy.
Nàng nhận ra thái độ của Chuyển Luân Vương đối với quỷ hồn này có điểm khác biệt, thế là cũng khách khí với y hơn.
Mấy ngàn năm nay, nàng chứng kiến tất thảy mọi chuyện giữa Chuyển Luân Vương và Lý Yến Đồng.
Thì ra trên thế gian thật sự có người chân thành đến vậy.
Nàng âm thầm ra một quyết định.
Có điều, nhìn sắc quỷ luôn một mực bầu bạn bên cạnh nàng những năm này, nàng hỏi:
“Tướng mạo ta tầm thường, vì sao lại thích ta?”
“Trên đời này không còn cô gái nào xinh đẹp hơn nàng.”
Sắc quỷ háo sắc, không thèm để ý dung mạo nàng, có một người là đủ rồi.
Lòng nàng chợt trùng xuống, thành quỷ chẳng có gì vui, nàng cũng không muốn tiếp tục làm quỷ nữa.
“Xuân nương muốn xin đại nhân giải trừ khế ước chủ tớ.”
Khế ước chưởng quỷ là vĩnh viễn, nếu giải trừ thì ắt phải hồn phi phách tán.
“A Xuân, ngươi có biết hậu quả không?”
“Đại nhân, làm quỷ cũng không thú vị.”
Xuân nương cười dịu dàng, nàng biết đây là sự lựa chọn tốt nhất.
Nếu dùng một mình nàng mà đổi được tâm nguyện của hai người, vậy cũng đáng.
“A Xuân, ngươi không cần phải thế.”
Trên mặt Chuyển Luân Vương lộ ra sự thống khổ, đây là lần đầu tiên nàng thấy đại nhân có vẻ mặt như vậy.
“Đại nhân, đây là do Xuân nương tự mình lựa chọn.”
Khi làm người, nàng cũng không được lựa chọn, nay cô ấy muốn tự quyết định số mệnh của mình.
Nàng quỳ xuống hành đại lễ với Chuyển Luân Vương, sau đó một mình bước tới dòng Vong Xuyên.
Làm quỷ quá lâu, nàng không thể quay lại luân hồi được nữa, chỉ có thể từ từ chờ đợi khoảnh khắc linh hồn trở lại dương gian.
“Xuân nương, ta đi cùng nàng.”
Sắc quỷ đuổi kịp và sánh bước bên nàng.
Xuân nương nhìn hắn, nở một nụ cười kiều mị.
Cởi lớp ngụy trang cũ xuống, Xuân nương xinh đẹp động lòng người nói với hắn:
“Nếu như có kiếp sau…”
…
Đáng tiếc kiếp sau ấy sẽ không bao giờ đến nữa.
“Độ…”
Hứa Chu Thành mở mắt nhưng lại không nhìn thấy một bóng người nào.
Phỏng ngủ rộng lớn như vậy mà lại không có nổi một ai khiến cậu bối rối.
Độ đi đâu rồi? Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Biết rõ hắn là Diêm Vương đại nhân không gì là không thể nhưng trái tim cậu vẫn đập rộn lên.
Có lẽ là vì quan tâm sẽ bị loạn, cậu liều mạng chạy ra ngoài.
“A Chu!”
Độ xuất hiện từ khoảng không vô định rồi ôm cậu vào lòng.
Lắc mình một cái, hai người đã yên vị trên bờ.
“Anh đi đâu thế? Có sao không?”
Hứa Chu Thành cũng chẳng buồn để ý tới cảnh đẹp xung quanh, bàn tay cậu lần mò trên người Độ, sợ hắn thiếu mất miếng thịt nào.
Dáng vẻ sốt sắng của cậu khiến tâm trạng Độ tốt lên.
Hắn vươn tay xoa đầu và gò má cậu, dịu dàng nói:
“Ta không sao.
A Chu, chúng ta cùng nhau tiễn Xuân nương, được không?
Hứa Chu Thành nhìn dải ngân hà phát ta ánh sáng bạc trong bóng tối đằng xa, không hiểu ý của hắn cho lắm.
“Đây là Vong Xuyên, quỷ hồn đi qua sông này sẽ quay về với trời đất.
Những ánh sao lấp lánh kia chính là hồn phách của bọn họ.
“Xuân nương? Vì sao?”
“Không vì sao cả, nàng ấy nói không muốn làm quỷ nữa.”
Độ kéo cậu vào trong ngực, cằm hắn dán lên đỉnh đầu cậu, dịu dàng cực kỳ.
Thập Điện Diêm Vương có hôn khế, mà hôn khế của Chuyển Luân Vương đã bị Tần Quảng Vương xé bỏ từ tận một ngàn năm trước rồi.
“Ngươi! Suốt đời suốt kiếp chịu sự trừng phạt của nỗi cô đơn hiu quạnh cho ta!”
Trước đây hắn không thèm để ý, nhưng mất đi thứ này, sao hắn có thể đưa người hắn yêu ra khỏi biển luân hồi cay đắng?
“Đại nhân, chức chưởng quỷ chỉ có một, để cho Lý Yến Đồng làm, vẹn cả đôi đường.”
“A Xuân, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Hắn tự biết đây là biện pháp tốt nhất, nhưng hắn có tư cách gì mà yêu cầu Xuân nương phải hy sinh vì tình cảm của hắn.
“Đây là mong muốn của Xuân nương, mong đại nhân tác thành.”
Lần đầu tiên Xuân nương quỳ xuống trước mặt hắn một cách trịnh trọng như vậy cuối cùng lại là vì rời đi.
Độ nhìn nàng, không nói thêm gì nữa.
“Độ, khế ước kia là gì thế?”
Giọng Hứa Chu Thành đánh thức hắn khỏi dòng suy nghĩ miên man, hắn sững sờ một lúc mới định thần lại.
“Khế ước chưởng quỷ.”
“Ồ? Em còn tưởng là hôn khế đấy…”
Hứa Chu Thành liếc hắn với cái biểu cảm kỳ quái.
Hiểu được ẩn ý trong lời nói kia, Độ nâng mặt cậu lên cắn một cái.
“Thất vọng sao?”
Hắn nghĩ thật buồn cười, hiếm khi thấy A Chu vui vẻ như vậy.
“Sao có thể! Vậy sau này em chính là… của đại nhân.”
Cậu nghịch ngợm nhìn ánh mắt Độ, nhưng lại không nói mấy chữ kia ra.
“Là gì? Nương tử?”
Độ cam tâm tình nguyện rơi vào cái bẫy của Hứa Chu Thành.
Hắn hôn lên eo cậu, ai ngờ người kia đẩy hắn một cái, lại còn cắn lên miệng hắn như thể đang trả thù cho cái dấu răng trên mặt mình.
“Chúng ta còn chưa kết hôn, đại nhân không được làm Đăng Đồ Tử đâu.”
Hứa Chu Thành đẩy hắn ra, giống như muốn vạch rõ ranh giới với hắn.
“Đại nhân, làm người phải biết giữ lễ nghĩa.”
Cậu còn giả bộ hành lễ một cái.
“Ta là quỷ, không cần giữ lễ.”
Độ mỉm cười, lại kéo người vào lòng, lần nữa cắn lên mũi cậu.
Hứa Chu thành rất bất mãn, cậu không hiểu sao tự nhiên Độ lại thích cắn mình như vậy.
“Vậy ta là gì của em?”
Độ nói xong thì khẽ vỗ nhẹ vào eo Hứa Chu Thành một cái, cậu hiểu rõ ý tính uy hiếp ẩn trong cái vỗ ấy.
“Anh là đại nhân của em, em là quỷ nhỏ của anh.”
Hắn giả bộ không hiểu hết lần này đến lần khác, chỉ muốn chọc tức người đang bắt nạt hắn.
Nếu bây giờ không trêu chọc cậu một trận, buổi tối lên giường chả biết lại bị hành đến mức nào nữa.
“Lặp lại lần nữa?”
“Quỷ nhỏ không hay, dùng ngôn ngữ hiện đại để gọi thì là linh hồn.
Vậy sau này em là linh hồn nhỏ của đại nhân nha.”
Hứa Chu Thành cười rạng rỡ.
Độ nhìn nụ cười từ tận đáy lòng của cậu, cảm thấy nó còn đẹp hơn cả biển sao trời.
Nhất thời cậu quên mất mục đích ban đầu của mình.
“Được, em là linh hồn nhỏ của ta, suốt đời suốt kiếp.”
_Hết chương 6 – Hoàn thành chính truyện_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...