Linh Hồn Bị Hoán Đổi

Âu Dương Hoa không rõ việc chuyển giao quyền điều khiển cơ thể giữa hai linh hồn diễn ra như thế nào, chỉ biết rằng nó diễn ra lúc cô ngủ.

“Lãnh Bá Ninh, anh có thể giúp tôi một chuyện được không?” Âu Dương Hoa hỏi.

“Nếu trong khả năng của tôi.”

“Tôi muốn chuyển lời cho Tần Liễu, tôi muốn nói với cô ta rằng, tôi mới là người nắm quyền điều khiển, cô ta không được phép tự ý hành động gì trái ý tôi.” Âu Dương Hoa biết điều này có phần quá đáng, nhưng nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân. Với tính cách của Tần Liễu, cô ta chắc chắn sẽ tìm cách phá hoại mọi thứ, và Âu Dương Hoa không thể nhân nhượng với cô ta. Điều này không chỉ liên quan đến cô mà còn ảnh hưởng đến cả các nhân viên khác ở công ty và cả Ngô Đình Ân.

“Việc này tôi có thể giúp cô, nhưng mà Tần Liễu tại sao phải nghe lời cô?” Lãnh Bá Ninh cảm thấy cách giải quyết này không tốt.

Âu Dương Hoa cũng biết không thể nói suôn được, cô nói thêm “Hãy nói với cô ta rằng, nếu cô ta làm bất cứ điều gì không tốt, thì tôi sẽ tự sát. Chúng tôi đã suýt chết hai lần rồi, sẽ không may mắn sống tiếp lần thứ ba đâu.”


“Cái gì? Cô muốn tự sát sao?” Lãnh Bá Ninh giật mình, anh không ngờ cô lại dùng đến cách cực đoan như vậy.

“Đúng thế. Nếu mà tôi để cô ta hủy hoại cuộc đời mà tôi xây dựng, thà rằng cả hai cùng chết còn hơn.” Âu Dương Hoa đáp. Cô không muốn chết, nhưng nếu không dùng đến cách này thì cô sẽ phải sống quãng đời còn lại với việc phải giải quyết các rắc rối Tần Liễu gây ra.

Sau một lúc suy nghĩ, Lãnh Bá Ninh cũng phải thừa nhận rằng chỉ có cách này mà thôi.

“Tôi sẽ chuyển lời lại. Bây giờ tôi có việc cần làm ở sở, tối tôi sẽ tới, chắc lúc đó Tần Liễu đã thế chỗ cô.” Lãnh Bá Ninh nhìn đồng hồ và nói.

Âu Dương Hoa chào tạm biệt anh và nằm xuống giường ngẫm nghĩ về tương lai và quá khứ. Cô tự hỏi mình và Tần Liễu có gì đặc biệt mà linh hồn cả hai cứ thoát ra và nhập vào một cách phi lý như thế. Cô cũng tò mò không biết trên đời này còn có vụ hoán đổi linh hồn nào nữa hay không.

Suy nghĩ miên man, cuối cùng thì cô cũng cảm thấy buồn ngủ. Không rõ có phải vì phải chứa đến tận hai linh hồn trong một cơ thể hay không mà cô cảm thấy buồn ngủ rất sớm, cũng ăn nhiều hơn. Âu Dương Hoa thầm nghĩ cứ như cơ thể cô muốn phát phì ra để chứa cả hai linh hồn vậy.

Buổi tối, Tần Liễu mở mắt, cô ta giật mình khi thấy mình đã ngủ tới tận chiều hôm sau.

“Chuyện gì thế này? Mình mệt mỏi quá chăng?” Cô ta nhìn sang giỏ hoa quả, thấy đã mất vài quả.

Tần Liễu tự hỏi ai lại bất lịch sự đến mức thản nhiên vào phòng của mình ăn đồ lúc mình đang ngủ. Bỏ qua chuyện đó, cô ta gọi cho Ngô Đình Ân.


“Chào anh yêu, em bỗng thấy thèm cháo bào ngư, anh có mua cho em không? Số cháo ở bệnh viện đúng là chán chết được.” Tần Liễu dùng giọng nũng nịu.

Ở phía bên kia, Ngô Đình Ân im lặng một lúc rồi hỏi lại “Em có bị làm sao không?”

“Em bị đói bụng thôi. Sao anh lại hỏi như thế?” Tần Liễu tự hỏi mình có nói gì sai không.

“Lúc sáng em bảo rằng em không thích anh cơ mà? Thế mà bây giờ lại tỏ ra như không có chuyện gì là thế nào?” Ngô Đình Ân đáp.

Lúc sáng? Tần Liễu không hiểu anh ta đang nói gì, rõ ràng cô ta đã ngủ cả ngày cơ mà?

“Ý anh nói vậy là sao? Lúc sáng em đã nói gì với anh sao?”

“Đúng là vậy, em bảo không biết cuộc nói chuyện tối qua. Như vậy nghĩa là sao cơ chứ?” Ngô Đình Ân cảm thấy ấm ức.


Cô ta suy nghĩ thật kĩ, vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng cô ta đành dùng cách tạm thời xoa dịu anh ta “Chuyện đó em thật sự không biết là tại sao. Anh có thể tới đây không, chúng ta sẽ nói chuyện thật rõ ràng. Em yêu anh mà, anh không tin em sao?”

Ngô Đình Ân suy nghĩ một lúc và quyết định vị tha với cô “Được, anh sẽ tới, và mua cả cháo bào ngư cho em nữa.”. T𝘳uyện hay? Tì𝘮 ngay 𝒕𝘳ang chính ﹢ T𝘳ù𝘮T𝘳u yện.Vn ﹢

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Liễu nghĩ thật kĩ về những gì đã nghe Ngô Đình Ân nói. Lúc sáng cô ta đã tỉnh dậy mà không hề nhớ tới việc đó, Tần Liễu đã từng xem một bộ phim về người đa nhân cách, sau khi làm việc xấu thì không nhớ được gì. Nhưng trước giờ cô ta không hề có dấu hiệu đó.

“Đa nhân cách ư? Có nghĩa là hai người cùng sống trong cùng một cơ thể, hai người ư? Hai linh hồn? Âu Dương Hoa?” Tần Liễu dần nhớ lại khoảnh khắc linh hồn mình và Âu Dương Hoa cùng tranh giành cơ thể. Tần Liễu đã ngỡ mình chiến thắng, nhưng phải chăng cả hai đều là người thắng.

Cô ta lo lắng không biết nên xử lý linh hồn của Âu Dương Hoa như thế nào. Đúng lúc đó thì cửa phòng bệnh bật mở, Lãnh Bá Ninh bước vào. Dựa vào thái độ cô ta nhìn anh, Lãnh Bá Ninh biết trước mặt mình chính là Tần Liễu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận