Tần Liễu đã thuê thám tử tìm hiểu về cuộc sống hiện tại của Âu Dương Hoa. Cô ta tức giận khi thấy cô vẫn sống tốt.
[ Tần Liễu, 22 tuổi, hiện đang học tại trường đại học An An chuyên ngành công nghệ thông tin. Ngoài việc học tại trường, cô còn tham gia nhiều dự án tự do. Là một thiên tài trong trường, Tần Liễu đang hoàn thành chương trình học rất nhanh và được các giảng viên coi trọng và mời tham gia các dự án. Về quan hệ xã hội, Tần Liễu không có nhiều mối quan hệ. Bạn học và hàng xóm đều đánh giá tốt về cô nhưng họ bảo cô là người bận rộn. Mối quan hệ thường xuyên nhất là với Ngô Đình Ân, trợ lý chủ tịch công ty phần mềm Âu Dương. Hiện vẫn chưa rõ họ có phải mối quan hệ hẹn hò hay không. Trước đây cô làm việc tại một quán ăn nhưng gần đây đã chuyển sang làm việc tự do. Khoảng thời gian thất nghiệp tôi đoán là cô ta có được sự giúp đỡ tài chính, có lẽ là từ Ngô Đình Ân. Ngoài ra tôi còn biết Tần Liễu là người bị chiếc xe Audi hỏng phanh đâm trúng vào một năm trước, cô là người đã điều khiển nó. Liệu việc này có liên quan đến chuyện cô muốn thuê tôi tìm hiểu về cô ta?]
Tần Liễu không phản hồi, nghĩ trong lòng rằng tên thám tử này thật nhiều chuyện. Bên dưới tin nhắn còn có bảng thống kê các thông tin cá nhân khác của Tần Liễu, cô ta không cần quan tâm đến chúng.
Cô ta vẫn còn nhớ đường tới nhà cũ của mình, Tần Liễu yêu cầu tài xế đưa mình tới đó. Khác với tay thám tử tò mò, người tài xế không thắc mắc gì mà đưa cô tới đó. Lúc trước Âu Dương Hoa đều tự lái xe, nhưng Tần Liễu lại không biết lái nên cô ta đã thuê tài xế, vẫn lấy lí do là do chấn thương. Mạc Phi dù thấy cô thay đổi khá kì lạ nhưng cũng không phản đối, thuê một tài xế đối với họ không phải chuyện lớn.
Trở về nhà cũ, Tần Liễu không cảm thấy chút hoài niệm nào, chỉ cảm thấy chán ghét. Cô lên thẳng căn hộ của “Tần Liễu”.
Âu Dương Hoa nghe tiếng chuông cửa, đoán có lẽ là hàng xóm sang tìm có việc, cô không ngờ được lại thấy Tần Liễu. Sau một năm không thấy chính mình, cô dường như suýt quên mất mình từng trông thế nào.
“Cô tới tìm tôi để làm gì?” Âu Dương Hoa cảnh giác, cô vẫn không quên được mình rơi vào tình cảnh này là do ai.
“Đâu cần phải tỏ ra gay gắt thế. Chúng ta vào trong phòng nói chuyện nhé?” Tần Liễu giơ hai tay lên chứng tỏ mình không hề đem theo vũ khí. “Hay là cô muốn soát người luôn mới yên tâm.”
Âu Dương Hoa thấy cô ta chỉ mang một túi xách, kiểm tra trong đó không có gì. Thể chất hai người ngang nhau nên cô nghĩ cô ta cũng không liều lĩnh tấn công mình.
“Mời vào.” Âu Dương Hoa nhường lối cho Tần Liễu vào nhà.
Quan sát xung quanh, Tần Liễu thấy Âu Dương Hoa không còn giữ những món quà của Mạc Phi nữa. Thay vào đó là rất nhiều sách và tài liệu, cô ta thầm nghĩ quả là đồ mọt sách.
“Cô tới đây làm gì? Có thể nói ngay được rồi.” Âu Dương Hoa rót hai tách trà “Nếu giờ cô cảm thấy muốn đổi lại thì tôi cũng không có cách đâu.”
“Ai lại thèm đổi chứ, dù bây giờ cô đã khá hơn, nhưng vẫn còn thua xa tôi. Có lẽ cái mà cô hơn tôi bây giờ chỉ là cô trẻ hơn tôi thôi, đánh đổi tài sản lấy sáu năm tuổi trẻ kể cũng hay mà nhỉ?” Tần Liễu nói.
“Phải, người ta nói tuổi trẻ không lấy lại được, có lẽ chúng ta là ngoại lệ rồi.” Âu Dương Hoa đáp “Thế cô tới đây chỉ vì nhớ tôi thôi à?”
“Cô điên à? Có vẻ cô bắt đầu học được cách chọc cười người khác rồi đấy. Tôi nghe Ngô Đình Ân bảo anh ta muốn cô vào làm tại công ty của tôi.”
Âu Dương Hoa sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng cô không cần phải sợ, cô ta có thể làm gì cơ chứ? Bây giờ cô là Tần Liễu, một người không liên quan gì đến công ty Âu Dương, vụ phá thắng xe cũng đã được Lãnh Bá Ninh giải quyết.
“Đúng là Ngô Đình Ân có đề nghị nhưng mà tôi không đồng ý. Anh ta chỉ cho tôi mượn tiền thôi.”
“Bao nuôi?”
“Đừng nghĩ ai cũng như cô. Tôi đã nói rõ về Ngô Đình Ân rằng tôi sẽ sớm trả lại cả gốc lẫn lời, anh ta giúp tôi là vì lòng tốt và không nhất thiết phải giúp. Tôi chịu ơn anh ta, nhưng chắc chắn không phải mối quan hệ tình cảm hay bao nuôi, là bạn bè giúp đỡ nhau.” Âu Dương Hoa cảm thấy bị xúc phạm, nếu không phải vì bị mất việc, cô cũng không muốn nhận sự giúp đỡ của Ngô Đình Ân. Mặc dù anh bảo không phải để lấy lòng cô và cũng không cần cô báo đáp nhưng Âu Dương Hoa biết trong lòng anh vẫn thầm hy vọng cô sẽ cảm động.
“Tần Liễu, tôi chỉ thắc mắc cuộc sống hiện tại của cô sau khi nghe Ngô Đình Ân nhắc tới thôi. Xem ra cô vẫn ổn, tôi không cần lo.” Tần Liễu đứng lên và ra về.
“Tạm biệt, Âu Dương Hoa.” Âu Dương Hoa nói, cô đã chấp nhận thân phận Tần Liễu từ lâu.
Mặc dù cuộc sống của cô ta hiện đang rất tốt, nhưng không hiểu sao, thấy Âu Dương Hoa không phải chịu cực khổ, Tần Liễu lại cảm thấy không thỏa mãn, Cô ta nghĩ mình nên nhúng tay vào việc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...