Sở dĩ Lạc Nhan Sơ và Cẩm Sắt luôn bị đặt chung một chỗ mà so sánh, ngoài bởi vì cái thân phận "nữ nhân tài ba" này ra thì còn có một nguyên nhân khác nữa, hai người là biểu tỷ muội.
Nhạc gia có ba tỷ muội, Nhạc Dung Hoa gả cho Tề Võ Đế Tiêu Trách, sau đó sinh ra Tiêu Tử Hãn, mẫu thân của Cẩm Sắt thì gả cho Nam Lang Tà tướng quân, mà mẫu thân của nàng... không có gì bất ngờ cả, chính là gả cho cha nàng.
Lúc còn rất nhỏ, nàng và Cẩm Sắt đã được người ta nói là dung mạo rất giống nhau, mà hai nàng cũng không giống mẫu thân của mình, lại giống dì của các nàng là Nhạc Dung Hoa.
Nguyên nhân quan trọng nhất khiến Lạc Nhan Sơ ghét Cẩm Sắt không phải bởi vì Cẩm Sắt lợi hại hơn nàng, mà là Cẩm Sắt thích giả mạo nàng.
Cho nên lúc đó nàng bình tĩnh ngẫm lại, một trò cười như bị té ngã đương nhiên Cẩm Sắt sẽ không muốn lấy danh nghĩa của chính mình ra mà nhận trách nhiệm, cho nên mới dứt khoát vứt luôn cho nàng, dù sao thì bình thường mười lăm tháng nào nàng cũng đi dâng hương, mấy chuyện như thỉnh thoảng đụng phải xe ngựa, với cái trình độ sơ ý của nàng thì chắc chắn là có thể làm ra được, mà với trí nhớ của nàng thì chắc chắn là sẽ không nhớ được.
Bất hạnh là quả thật tháng nào nàng cũng đi dâng hương, chỉ có tháng trước là không đi.
Lạc Nhan Sơ rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường, một công tử tốt đẹp như vậy, nếu như nàng lỡ rồi cứ liều thì hắn chính là người của nàng, nếu sau này hắn có phát hiện ra mình nhận lầm người thì chắc chắn cũng đã là đêm động phòng hoa chúc, đến lúc đó ép hắn gạo nấu thành cơm... Hừ hừ hừ hừ.
Nhưng dùng cách đó để chiếm được một người, nói thế nào cũng thấy giống như Cẩm Sắt chả thèm thuồng gì nhượng lại cho nàng, vậy thì nàng cũng không thể thích được, nếu không chẳng phải chính là đã bị lép vế.
Nàng cắn răng, ra vẻ ta đây rất là tiêu sái, bước ra khỏi bức bình phong, lạnh nhạt nói: "Không ngờ công tử lại là người chu đáo như vậy, nhưng ngay cả chuyện này mà cũng không hiểu rõ, một người luôn có hành vi cử chỉ ổn thỏa như ta thì sao có thể ngã vào xe ngựa của người khác chứ, ngươi nhận lầm người rồi!"
Lúc nàng nói đến mấy chữ "hành vi cử chỉ ổn thỏa", từ chỗ bức bình phong truyền tới tiếng cười cố nén của Tiểu Lâm.
Lạc Nhan Sơ giả bộ như không nghe được âm thanh này, rất lạnh nhạt nói hết câu.
Lục công tử thấy nàng đi ra thì hai mắt tỏa sáng, chờ đến khi nàng nói xong thì lại yên lặng nhìn nàng một hồi, ánh mắt dần tối đi: "Thật sự xin lỗi... Tiểu sinh... Tiểu sinh đã mạo phạm rồi..."
Đương nhiên là cha nàng rất tức giận: "Hoang đường! Chuyện này mà còn có thể nhầm được!"
Thiên Tứ nghe đến đây cũng rất tức giận: "Hoang đường! Sao ta có thể nhầm được chuyện như vậy chứ!"
Lạc Nhan Sơ nghiêm mặt: "Thần tiên à, ngươi mất trí nhớ thật là triệt để."
Thiên Tứ gõ lên đầu nàng một cái: "Đừng nói linh tinh, đã bảo không phải mất trí nhớ rồi, ta chưa bao giờ bị mấy bệnh tầm phào như vậy."
Lạc Nhan Sơ nói: "Vậy rốt cuộc ngươi là thế nào?"
Tự dưng đi đổi tên họ thì có thể phủi sạch những chuyện trước kia sao?
Hơi bị hời rồi đấy!
Thiên Tứ hỏi một đằng đáp một nẻo: "Nàng nói Cẩm Sắt thích giả mạo nàng là có ý gì? Nàng ta từng giả mạo nàng mấy lần rồi?"
Lần giả mạo thứ hai của Cẩm Sắt đã làm thay đổi toàn bộ số mệnh của Lạc Nhan Sơ.
Tất cả những nam hài tử không gần gũi với cha thì đều có một loại tình cảm rất phức tạp đối với mẹ mình, cho nên đương nhiên nữ hài tử mà bọn họ thích ít nhiều gì cũng có đôi chỗ giống với mẹ bọn họ -- nhưng việc Lạc Nhan Sơ bị Tiêu Tử Hãn đón vào cung lại chẳng có liên quan gì tới chuyện này cả.
Ngày đại thọ của dì, Lạc Nhan Sơ và Cẩm Sắt đều bị truyền vào cung gảy đàn chúc thọ, vì ngày này mà cha Lạc còn bắt nàng khổ luyện từ cả tháng trước. Nhưng chuyện đời không như mơ, đêm trước ngày hôm đó nàng lại đột nhiên bị sốt cao, hôm sau chẳng làm được gì chỉ biết nói mớ, Cẩm Sắt sang thăm nàng, buồn tẻ nói: "Sơ Nhi không đi thì ta cũng không đi."
Đương nhiên không thể làm vậy được, cả hai đều không đi thì mặt mũi hoàng thất biết để vào đâu?
Tư tưởng cốt lõi của giáo dục chính quy là: trước yêu nước, sau yêu nhà, cuối cùng mới yêu tới bản thân. Cho nên chỉ cần còn một hơi thở thì dù có phải bò thì ngươi cũng phải bò tới. Đương nhiên, nếu ngươi chết trên đường bò tới thì đó chính là do số kiếp của ngươi, nước nhà sẽ không yêu ngươi, nhưng mà sẽ tỏ ý rằng sẽ mãi nhớ về ngươi, đương nhiên là thật ra cũng chẳng nhớ được bao lâu.
Cha Lạc nghĩ ngợi một chút, quyết định sai người đưa Lạc Nhan Sơ tới lộ mặt một chút, có gảy được đàn hay không là vấn đề về trạng thái sức khỏe, nhưng có đi hay không thì lại là vấn đề về trạng thái tâm lý, chuyện này phải phân rõ.
Cẩm Sắt nghe vậy thì nhíu mày, bình tĩnh nói với hắn: "Để ta tới giải thích với dì, không cần phải giày vò Sơ Nhi như vậy."
Đời này cha Lạc nghiêm khắc với nàng đã quen, vốn không hề cảm thấy làm như vậy là giày vò, cũng rất bình tĩnh: "Không sao, tỏ lòng hiếu thảo quan trọng hơn, sức khỏe của nó vẫn xếp sau chuyện này."
Vẻ mặt Cẩm Sắt không được vui cho lắm: "Ta nhất định sẽ mang tấm lòng hiếu thảo của Sơ Nhi tới!"
Nàng ta nói đi thì đi thật, dáng vẻ rất quang minh lỗi lạc, tiếc là sau khi tới đó thì lại miêu tả tình huống thành thế này: "Cẩm Sắt bị bệnh liệt giường, Sơ Nhi trình diễn thay, mong dì không phật lòng."
Ba bốn năm dì mới gặp mặt các nàng một lần, chỉ còn nhớ mang máng dáng vẻ các nàng lúc còn nhỏ, Cẩm Sắt tự xưng là Nhan Sơ, dì liền thật sự cho rằng nàng ta là Nhan Sơ, còn nói ngươi đã vất vả rồi, ở lại trong cung thêm mấy ngày đi.
Chính là lần ở lại này đã dẫn đến vấn đề.
Theo như những gì các cung nữ trong cung miêu tả lại, sau khi Tiêu Tử Hãn nghe được tiếng đàn của Cẩm Sắt thì đã yêu nàng ta đến hết cả thuốc chữa, trong mấy ngày nàng ta ở lại trong cung thì tìm đủ cơ hội gần gũi nàng ta, liếc mắt đưa tình đủ kiểu.
Chỉ thương cho Lạc Nhan Sơ bị bệnh vừa khỏi thì đã lập tức nhận được thánh chỉ, triệu nàng vào cung phong làm phi.
Vào trong cung, vừa xốc khăn voan lên nhìn thì đã bắt đầu thảm kịch.
Lúc đầu Tiêu Tử Hãn đùng đùng nổi giận, có cảm giác mình bị lừa, nhưng sau đó thấy có người còn tức giận hơn cả hắn thì lại ngây ra.
Lạc Nhan Sơ thật sự tức giận.
Nàng đòi phải gặp Cẩm Sắt, bắt nàng ta nói cho rõ xem tại sao hết lần này tới lần khác gây ra cho nàng mấy chuyện đào hoa nát vụn như vậy.
Nàng tức giận: "Ta đâu phải là không gặp được ý trung nhân, nhưng mà lại bị đám hoa đào nát vụn này cản đường, nhân duyên có tốt thế nào thì cũng phải bỏ chạy mất!"
Lúc đó Tiêu Tử Hãn rất sợ nàng làm lớn chuyện lên sẽ khiến Cẩm Sắt bị truy cứu tội khi quân, lập tức lựa lời khuyên bảo nàng, nói đầy lý lẽ: "Đâm lao phải theo lao chưa chắc đã không phải là duyên phận, chỉ cần ngươi không vạch trần Cẩm Sắt thì chuyện gì cũng có thể thương lượng."
Lạc Nhan Sơ đâm lao thì phải theo lao, một mặt thì cảm thấy mình đã xuất giá, dù sao vẫn không nên để người ta trả hàng, như vậy nhất định sẽ gây ra tổn hại đối với danh dự của nàng, nhưng mặt khác lại cảm thấy cứ xuất giá như vậy thì thật là oan uổng, đúng là đâm lao thì phải theo lao, nhưng mà tại sao nàng lại là người sai chứ.
Nàng nghĩ ngợi một hồi, quyết định không chịu động phòng, Tiêu Tử Hãn cũng không ép nàng, chỉ đưa đồ ăn ngon tới cung của nàng, coi như là bồi thường cho nàng, còn đồng ý sau này nàng nhìn trúng ai thì hắn nhất định sẽ tìm cách gả nàng cho người đó.
Chỉ tiếc Lạc Nhan Sơ còn chưa chờ được tới lúc hắn thực hiện lời hứa hẹn này thì hắn đã chết.
Thật ra chuyện Cẩm Sắt tự sát có một phần lớn nguyên nhân không phải là do không muốn gả cho Tiêu Loan, mà là bởi vì Tiêu Tử Hãn đã chết.
Đời này, người nàng ta yêu nhất, cũng yêu nàng ta nhất, đã chết.
Khiến Lạc Nhan Sơ không cam lòng nhất chính là nàng còn chưa được trải qua một tình yêu oanh oanh liệt liệt như Cẩm Sắt, những thứ mà Cẩm Sắt đã có từ lâu thì đến tận bây giờ nàng vẫn chưa có được.
Thiên Tứ rất là không tán thành với ý nghĩ này: "Cái gì gọi là nàng chưa có được chứ? Không phải nàng đã có ta rồi sao?"
Lạc Nhan Sơ không nói gì.
Thiên Tứ vội ho một tiếng: "Ta sẽ từ từ giải thích với nàng những chuyện trước kia, nàng đừng nhìn ta như vậy."
Lạc Nhan Sơ vẫn không nói gì.
Thiên Tứ vuốt ve tóc nàng: "Đã bảo đừng có nhìn ta như vậy rồi, ta không hề bị mất trí nhớ, cũng không có ý đùa giỡn nàng... À, nàng rất ghét Cẩm Sắt kia phải không? Mặc dù nàng ta đã chết nhưng ta vẫn có thể khiến nàng ta phải chịu vài hình phạt nghiêm khắc hơn một chút, ví dụ như luân hồi làm thú vật, hoặc là kiếp sau đầu thai làm một nữ tử xấu xí, tùy nàng chọn, có được không?"
Lạc Nhan Sơ vẫn không nói tiếng nào.
Thiên Tứ chớp mắt: "Nàng không tin năng lực của ta sao? Ở âm phủ ta cũng rất có thế lực, đừng quên Đông Nhạc đã từng cho ta một nửa chức quan."
Mãi lâu sau.
Thiên Tứ khụ một tiếng: "Được rồi, xem ra nếu hôm nay ta không gõ cửa địa ngục thì chưa thể tỏ rõ danh dự trượng phu của ta rồi."
Nói xong thì lập tức vỗ tay ba cái.
Giữa không trung vang lên tiếng "thình thịch", sau đó đột nhiên hiện ra một người vóc dáng thấp bé, cao chưa tới một thước, lưng còng, mặt bôi phấn bột dày tới nỗi nhìn không ra ngũ quan ban đầu, cả người khoác đồ đen, mở miệng phát ra âm thanh nghe rất chói tai: "Tinh quân gọi ta?"
Lạc Nhan Sơ kinh ngạc há hốc mồm.
Thiên Tứ cũng hơi ngạc nhiên, dù rằng nguyên nhân khiến hắn ngạc nhiên khác hẳn Lạc Nhan Sơ: "Tại sao lại là ngươi? Tiểu Tam đâu?"
Tên kia cung kính nói: "Hôm nay tiểu nhân trực ban."
Thiên Tứ điều chỉnh lại tâm trạng một chút, thấp giọng nói với hắn: "Là thế này, ta có chút chuyện nhỏ muốn nhờ sứ quân, phu nhân ta muốn nhìn một chút xem cửa địa ngục có hình dáng thế nào, ngươi mở ra cho nàng ấy nhìn một chút."
Sứ quân rất bình tĩnh: "Tinh quân, việc này không nhỏ chút nào."
Thiên Tứ hạ thấp giọng hơn chút nữa, kề sát tới bên tai hắn: "Ngươi không nhớ rõ Thái Lai công chúa sao? Làm nàng ấy vui vẻ, đương nhiên Đại Đế sẽ thăng chức cho ngươi."
Sứ quân nhìn Lạc Nhan Sơ một lúc: "Như vậy, sao Đại Đế có thể biết chuyện ta đã từng làm công chúa vui vẻ chứ?"
Thiên Tứ nói: "Đương nhiên là ta nói cho hắn biết."
Sứ quân nói: "Nhưng tinh quân à, ngươi đang lén trốn xuống hạ giới, như vậy chẳng phải là tự nhận tội của mình sao?"
Thiên Tứ nói: "À..."
Sứ quân trầm ngâm một lúc, cảm thấy mình đã tự nghĩ ra cách, đi tới trước mặt Lạc Nhan Sơ, cung kính nói: "Công chúa, tiểu nhân là Hoàng Tuyền nhị sứ quân, vô cùng vinh hạnh được gặp mặt công chúa, mong rằng sau này công chúa có thể nhớ rõ mặt mũi tiểu nhân."
Lạc Nhan Sơ hơi lúng túng liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng tới mức trông rất đáng sợ kia, rất cẩn thận thảo luận với hắn: "Phải nhớ rõ sao?"
Nhị sứ quân nói: "Nếu như không nhớ thì chẳng phải là hôm nay đã uổng công tiểu nhân làm trái quy định sao?"
Lạc Nhan Sơ không dám nhìn thẳng vào mặt hắn: "À... Sẽ không quên được đâu, ngươi yên tâm đi."
Hoàng Tuyền nhị sứ quân kề sát mặt tới trước mặt Lạc Nhan Sơ: "Công chúa vẫn nên nhìn cẩn thận một chút, rất nhiều thần tiên đều nói đám quỷ sứ bọn ta trông chẳng khác nhau là mấy, rất dễ nhớ nhầm."
Lạc Nhan Sơ sợ tới mức không biết nên tránh đi đâu: "Trí nhớ của ta rất tốt, đã từng gặp thì sẽ không quên được, ngươi đừng xích lại đây, đừng tới, đừng tới mà... Đừng tới đây! Cứu mạng!"
Thiên Tứ chắn trước mặt Hoàng Tuyền nhị sứ quân: "Nhớ tên ngươi không phải là được rồi sao, Hoàng Tuyền nhị sứ quân, tên đọc oang oang như vậy sao có thể quên được chứ."
Hoàng Tuyền nhị sứ quân nghiêm túc nói: "Đây chỉ là số thứ tự thôi, sau này có thể sẽ thay đổi nhân sự, công chúa nhớ rõ mặt ta vẫn đảm bảo hơn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...