Căn hộ đối diện có cùng kiểu dáng với nhà Giang Giang, nhưng phong cách độc đáo hơn, phòng để quần áo thông với phòng tắm, bên trong có chiếc bồn lớn và cửa sổ lồi.
Bùi Kính bọc cô lại trong chiếc khăn, ôm cô vào lòng.
Anh mở cửa đi ra ngoài hành lang, Giang Giang nằm trong ngực anh khẽ nhỏ giọng: "Anh nói xem chúng ta có bị nhìn thấy không?"
"Không đâu." Bùi Kính cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, mỉm cười: "Không ai nhận ra em đâu, nếu có họ sẽ chỉ cảm thấy anh đang lợi dụng em thôi."
Sau khi vào nhà, Bùi Kính đặt cô lên sô pha còn anh đi xả nước.
Đây là lần đầu tiên Giang Giang bước vào căn nhà đối diện, trong nhà được trang trí rất đơn giản, không quá nhiều đồ decor, phòng khách rất to nhưng trên bàn uống nước chỉ có một chiếc gạt tàn.
Cô bọc khăn tắm đi vào phòng ngủ của Bùi Kính.
Phòng ngủ đang kéo rèm, tầm nhìn khá tối, ga giường màu xám đậm, ở đầu giường là tai nghe và dây sạc, còn có một quyển sách, Giang Giang đi đến bên cạnh mở ra xem, tên sách là "Thì hoa chí."
Cô mở trang đang được đánh dấu ra, cẩn thận đọc: "Các họa sĩ của Tô Châu rất đam mê sáng tạo, họ đã làm việc chăm chỉ trong một vài tháng và tạo ra hơn 100 bức tranh vẽ non nước, vẽ hoa cỏ, nhân vật...!để trưng bày trong lễ hội mùa xuân ở Di Viện* (Di Viện khu vườn cổ ở Tô Châu) thật là đẹp đẽ vô cùng.
Có vài vị họa sĩ nữ đã hợp tác vẽ một bức tranh hoa cỏ đầu mùa xuân rất tinh tế, đặt tên là "Nghênh xuân đồ" (Bức vẽ chào mừng mùa xuân) mời tiên sinh Chương Bính Lân (nhà tư tưởng, nhà sử học, nhà cách mạng DTCN) và phu nhân Thang Quốc Lê ( Vợ Chương Bính Lân bà cũng là một nhà thơ, nhà tư tưởng của TQ)..."
"Chương tiên sinh nhanh trí làm thơ, đề lên đó một bài thất ngôn tứ tuyệt:
Xá tử yên hồng biệt dạng nghiên
Hân hân khai tại bách hoa liên
Bất tu canh hướng đông giao khứ
Nghênh thủ xuân quang nhập họa tiên." Một giọng nói trầm thấp mang theo ý cười từ phía sau truyền đến, Bùi Kính thấp giọng đọc tiếp, anh xoay người cô lại: "Giang tiểu thư, em có đồng ý đi tiếp đoạn đường mùa xuân này với anh không?"
Đêm qua là một đêm hoảng loạn, nhưng bây giờ ánh đèn trong phòng tắm sáng ngời, Giang Giang mới có thể nhìn rõ da của Bùi Kính rất trắng, ở dưới ánh đèn ấm áp trở nên căng bóng.
Anh vai rộng chân dài, cơ bắp ở phần lưng nhô lên, vòng eo thon săn chắc mượt mà.
Dáng người được duy trì bởi việc tập thể hình hằng năm, nhưng cơ bắp của anh rất gợi cảm chứ không bị quá đà.
Đường nhân ngư nơi eo kéo xuống dưới, xuống sâu hơn nữa...
Đột nhiên một đôi tay ấm áp che lên mắt cô, đôi môi cũng nóng lên rồi bị mở ra, hơi thở ấm áp của hai người đan xen vào nhau.
Đây là một nụ hôn nóng bỏng mà lại sâu sắc.
Khi Giang Giang sắp không thở nổi Bùi Kính mới khó khăn thả cô ra, anh kéo tay cô trượt xuống dưới.
"Em đang nhìn gì thế?"
"Trực tiếp sờ vào không tốt hơn à?"
Tay cô bị kéo xuống, chạm vào nơi vừa cứng vừa nóng kia, ngón tay cô trắng nõn thon dài nhưng cũng không thể nắm lấy toàn bộ.
Cô xấu hổ nhìn anh, lại đỏ mặt bởi cái nhướng mày của Bùi Kính.
Trong nước không có trọng lực, cảm xúc trong tay cũng bị lệch đi, dòng nước tinh tế lướt qua, như tạo thành một lớp màng mỏng mơ hồ giữa lòng bàn tay và gậy th*t của anh.
Bùi Kính nắm tay cô trượt lên trượt xuống, cô dựa vào ngực anh, trộm cúi đầu nhìn.
Mặt nước lay động, màu đậm và màu nhạt va chạm vào nhau, mơ màng như đang ngắm hoa trong sương nhưng lại có thêm một phần mờ ám.
Đầu ngón tay cô mềm mại mơn trớn phần đỉnh, kích thích run rẩy, Bùi Kính cúi đầu xuống hôn cổ người dưới thân.
Giang Giang tăng thêm sức mạnh của bàn tay, ngón út thỉnh thoảng lại cọ qua trứng dái, ánh mắt anh tối đi, anh tiến về phía trước cọ sát vào phần đùi non mịn của Giang Giang, chậm rãi cọ sát ở bắp đùi của cô.
Thỉnh thoảng anh lại đụng phải cánh cửa đang khép chặt kia, nhưng anh không đi vào sâu hơn mà chỉ lướt qua lối vào.
Trong động đã sớm ướt đẫm, Giang Giang nhịn đến mức khó chịu, cô hơi nâng thân trên lên ôm chặt cổ anh, thân mật hôn lên tai anh, nhỏ giọng nỉ non.
"Cắm vào đi anh."
Thân dưới của cô không bị lấp đầy ngay lập tức, dương v*t của Bùi Kính trượt trong nước, nước ấm theo chuyển động chen vào huyệt đạo, khô nóng nhắm vào chỗ sâu.
Cô còn chưa kịp thích nghi thì vòng eo đã bị nâng lên, nước ấm chảy ra khỏi cửa động.
Ngay sau đó Bùi Kính thả tay ra, cô sợ hãi ngã vào nước, trọng lực nâng đỡ cô giúp cô lại một lần nữa nuốt vào ngập cán.
Sóng nhiệt vỗ vào tận cùng, khơi dậy sự nóng bỏng của linh hồn.
Cửa sổ phía sau không che được ánh trăng mềm mại, kết hợp cùng ánh đèn đêm, Giang Giang thở hổn hển ngẩng đầu lên, ánh đèn neon trong thành phố rơi vào đôi mắt trìu mến của anh.
Mép bồn tắm trơn và ướt, tay cô không có sức lực, Bùi Kính nâng eo cô lên, để cô gần như nằm trên vai anh, mặt hai người kề sát vào nhau, chân cô quấn lên eo anh, cánh mông bị tách ra, cửa động lúc đóng lúc mở hết lần này đến lần khác.
Cô giống một chú cá cô đơn đang bơi giữa đại dương bao la, vô số con sóng đánh tới nhưng cô vẫn ở trong vùng biển này.
Núm vú của cô đột nhiên bị ngậm lấy, cô đẩy vai anh theo bản năng, nhưng lại bị một bàn tay to quấn chặt lấy.
Cô không có gì để dựa vào, chỉ đành trôi nổi theo từng nhịp sóng.
Bùi Kính khẽ cắn núm vú xinh xắn kia, răng anh khẽ nhay cắn, đầu lưỡi đảo quanh, rồi dừng lại ở chỗ nốt ruồi nhỏ.
Nốt ruồi nhỏ trên bầu ngực trắng nõn như chấm mực trên tờ giấy trắng, khiến anh lưu luyến không rời.
Ngực cô bị liếm vừa ngứa vừa tê, thân dưới vẫn phải chịu đựng sự va chạm như cũ.
Cô bị dòng nhiệt nóng bọc lấy và ném lên cao, đánh sâu vào tận cùng linh hồn, khi lên đỉnh cô siết chặt tóc Bùi Kính.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ thật quyến rũ, nhưng không ai biết chỗ càng quyến rũ ở sâu bên trong.
Bùi Kính ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại cúi đầu hôn cô.
"Giang tiểu thư, em là ánh trăng của anh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...