(っ◔◡◔)っ ♥ 010.
Hàng xóm ♥
Bùi Kính không ngờ cô lại nhanh như vậy.
Hơn nửa đêm qua anh đã gọi điện cho Chu Khiếu, hỏi hắn có thể liên hệ với người môi giới của chung cư XX được hay không, đêm đó sau khi đưa Giang Giang về nhà anh đã để ý, có bụi trên cửa nhà đối diện, hình như không có ai ở.
Sáng sớm Chu Khiếu trả lời anh, hắn đã thương lượng với chủ nhà rồi, sau đó hắn gửi mật mã để anh trực tiếp đi vào.
"Sao vậy? Chị dâu nhỏ muốn dọn đến ở cạnh tiệm hoa của anh à?" ở đầu bên kia giọng Chu Khiếu khàn khàn hỏi, không biết tối hôm qua hắn đã làm gì.
"Cảm ơn, là tôi muốn chuyển đến ở đối diện nhà cô ấy." Bùi Kính không muốn nói chuyện với hắn ta nữa, trả lời xong thì anh cúp máy.
Buổi sáng anh đã mời quản gia đến dọn dẹp nhà cửa, tới gần trưa anh gọi cho nhà hàng Nhật Bản gọi đồ ăn cho hai người.
Sau đó anh mới nhắn tin cho Giang Giang, hành lý trong phòng rất lộn xộn, tất cả đều cho thấy sự vội vã của gia chủ, anh đang chuẩn bị mang theo hộp đồ ăn xuống cửa hàng chờ cô.
Nhưng không ngờ sau khi mở cửa lại vừa vặn nhìn thấy cô.
Bùi Kính cầm hộp đồ ăn trên tay, đối diện với tầm mắt kinh ngạc của Giang Giang, một cái tay khác của anh đóng cửa lại.
"...!Ông chủ Bùi, sao anh lại dọn đến đây?"
Giang Giang nhón chân nhìn sau lưng anh."
"Là việc từ mấy hôm trước rồi, tôi định thu dọn xong mới nói cho em biết." Sắc mặt của Bùi Kính rất bình tĩnh, anh nở một nụ cười.
"Xin lỗi, tôi vẫn đang quét tước dọn vệ sinh, trong nhà hơi bừa bộn." Bùi Kính giơ hộp cơm lên: "Cơm trưa có thể ăn ở nhà em được không?"
Trên bàn cơm, Giang Giang bị thu hút bởi hộp thức ăn cao làm bằng gỗ trước mắt.
"Giống chiếc hộp trong phim quá." Cô đưa tay ra chạm vào.
Bùi Kính mở từng tầng một ra, bên trong là mười mấy loại sushi, một đĩa tempura cùng hai chén thịt cua.
Đôi mắt của người đối diện sáng lên, Bùi Kính âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tối qua anh đã xem trang cá nhân của LilyJ, sau đó đoán sở thích của cô dựa vào những bức ảnh mà cô đã đăng.
"Nhím biển...!còn có trứng cua và cá tuyết nữa." Giang Giang thèm thuồng nhìn các loại sushi hải sản ở trên bàn.
"Cảm ơn ông chủ Bùi, vậy tôi không khách khí nữa nhé."
Bùi Kính mỉm cười, ra hiệu cho cô cứ tự nhiên, sau đó anh rót nước cho cô.
"Tiểu Giang, tôi có thể gọi em như vậy không?"
Bùi Kính nhìn cô, khi ăn Giang Giang rất đáng yêu, miếng sushi không tính là nhỏ nhưng cô có thể ăn hết trong một miếng, hai má bị nhét đầy nhìn như một con sóc.
"Năm nay tôi 23 tuổi, ông chủ Bùi..." Giang Gaing ngẩng đầu nhìn anh, trên khóe môi dính hạt cơm.
"Tôi 31." Bùi Kính cười cong mắt, anh duỗi tay lau cho cô: "Lớn hơn em vài tuổi, em có thể gọi tôi là..."
"Anh..." cảm nhận dược độ ấm nơi khóe miệng, Giang Giang tiếp lời theo bản năng.
"Có được không?" cô phản ứng ngay lập tức, tim đập rất nhanh, nhằm che giấu nên cô hắng giọng.
"Được thôi." Bùi Kính giật mình ngay sau đó khẽ cười đáp.
Giang Giang nhìn người trước mắt, anh rất đẹp trai, đôi mắt trong veo, lông mày dịu dàng.
Thời gian không để lại dấu vết trên gương mặt anh, dường như chỉ giúp anh lắng đọng khí chất.
Sau khi ăn xong, Giang Giang muốn giúp anh dọn dẹp nhà cửa, Bùi Kính nói không cần, anh định trực tiếp đi xuống tiệm hoa.
"Nơi tôi sống trước đó khá xa tiệm hoa và chợ hoa, vị trí của chung cư này rất phù hợp, tôi tình cờ nhìn thấy ngôi nhà phía đối diện ở chỗ người môi giới, nên thuê luôn."
Bùi Kính dừng một chút: "Em không phiền chứ?"
Cô có phiền không? Giang Giang lắc đầu, thậm chí cô còn mong đợi được đến gần hơn một chút, nhưng bên cạnh đó cũng lo sợ rằng những điều tăm tối trong cô sẽ bị anh phát hiện.
Không phải cô không cảm nhận được thiện chí của Bùi Kính, cô chỉ ngại đáp lại.
Cô sẵn sàng chìm đắm trong sự mờ ám này, nhưng lại do dự không dám tiến về phía trước.
Việc chuyển nhà lần trước vẫn khiến cô sợ đến tận bây giờ.
Cô biết những thứ đó không thể lộ ra ngoài.
Mọi người có thể thản nhiên hưởng thụ sự vui thích nhưng lại chỉ cho phép nó diễn ra trong góc tối ẩm ướt.
Cô không muốn sau khi mọi chuyện phanh phui phải nhìn thấy biểu cảm ghê tởm của anh.
Sau khi Bùi Kính chuyển đến đây, lịch sinh hoạt của Giang Giang trở nên có quy luật hơn.
Cô vẫn ngủ đến khi mặt trời lên cao, chẳng qua sau khi tỉnh dậy sẽ không cần để bụng đói suy nghĩ xem hôm nay nên ăn gì nữa.
Nếu cửa hàng bán hoa bận rộn Bùi Kính sẽ gọi cơm hợp cho hai người, hai người cùng ăn tại cửa hàng, nếu rảnh Bùi Kính sẽ tự mình xuống bếp, tay nghề của anh hơi vụng về, Giang Giang sẽ ở bên cạnh hỗ trợ, sau khi mặt xám mày tro bận rộn cả nửa ngày thành quả cũng khó khăn lắm mới ăn được.
Thời gian ở cửa hàng bán hoa của Giang Giang cũng nhiều hơn, khi Bùi Kính làm việc cô sẽ ngồi trên bàn viết kịch bản của video làm đẹp, nhưng đại đa số thời gian cô đều ngồi ngẩn người.
Cô thích nhìn Bùi Kính mặc tạp dề dính hoa và lá, khi anh cúi đầu để xếp bó hoa trên bàn.
Ánh sáng lúc nào cũng ưu ái anh, luôn giúp anh đánh bóng nhẹ nhàng.
Mấy ngày nay, ban ngày cô đều ở bên cạnh Bùi Kính, thỉnh thoảng vào buổi tối cô sẽ quay chụp quảng cáo cho thương hiệu trong nhà tắm.
Chu Khiếu nói rất đúng, con đường của beauty blogger rất hạn chế, tuy thỉnh thoảng cô sẽ quay một vài video hướng dẫn trang điểm nhưng số liệu tương tác đều bình thường.
Nghĩ đến những điều này cô trầm mình vào nước, nước trong bồn rất nóng khiến cô thả lỏng.
Sau bao ngày ở bên cạnh Bùi Kính, cô càng ngày càng đắm chìm.
Cô bắt đầu không muốn một mình ở trong phòng nữa, cửa hàng bán hoa gần như trở thành ngôi nhà thứ hai của cô.
Cô không kiểm soát được bản thân.
Cô với tay xuống nước, ấn vào điểm nhạy cảm, đầu ngón tay dùng sức, chỗ kia càng thêm đứng thẳng.
Mặt nước dập dềnh, nước ấm như từng cơn sóng đánh vào miệng huyệt, khiến cả người cô nóng lên.
Chương trình livetream bắt đầu vội vàng, trên người cô vẫn còn ướt, điện thoại đặt ở cửa đối diện với bồn tắm.
Đôi tay non mịn mơn trớn khắp người, cô ngồi bên cạnh bồn tắm, hai chân dang rộng, ngón tay uốn lượn đẩy vào miệng huyệt.
Trong màn hình sương khói lượn lờ, khiến cho người trong hình càng thêm trắng như tuyết, tóc cô ướt nhẹp dính trên vai, đây là vẻ đẹp im lặng mà gợi cảm.
Dục vọng dâng lên như cơn sóng, Giang Giang không rảnh đi để ý đến những thứ khác, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Bùi Kính, là đôi mắt dịu dàng của anh, là đôi tay với những khớp xương rõ ràng, là bóng dáng cao lớn.
Ngón giữa và ngón áp út khép lại, cô dùng sức ấn lên nhụy hoa mảnh mai, ngay sau đó chọc vào những cánh hoa, hai ngón tay đi vào bên trong, đầu ngón tay vuốt ve từng nếp uốn.
thỉnh thoảng cô lại cuộn tròn, tìm kiếm trong nơi vực sâu, đóa hoa bị kích thích run lên, tinh tế phun mật ra bên ngoài.
Giang Giang dừng lại để thở dốc, ngón tay rút ra khiến cái động nhỏ trống rỗng, cô lấy thứ gì đó từ trên bồn rửa mặt, là một quả trứng rung nho nhỏ, hình elip màu hồng nhạt, đầu kia được kết nối không dây với điều khiển từ xa.
Cô bật công tắc, chọn tần số cao nhất, dán nó lên huyệt đạo, khoái cảm gần như lấp đầy cơ thể..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...