Lili Marleen

Thậm chí đã quên mất chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng bướm thầm thì.

Lúc cô đến, lúc cô đi, không thể đoán trước, cũng không thể giữ lại, chỉ có ánh trăng và ngọn gió mới có vinh dự được chiêm ngưỡng.

Nụ cười cô là ánh sao băng, xuyên qua màn đêm u tối. Khúc hát mừng giáng sinh vây lấy anh, dệt nên giấc mơ tráng lệ giữa thời chiến.

Trí tưởng tượng của anh đang dần khuếch đại theo tiếng hát, một bức tranh mở rộng vô tận theo tứ phía, dòng thời gian thay đổi từ chiều này sang chiều khác, anh nhìn thấy vẻ đẹp của cô trong bộ váy cưới, nhìn thấy sự rạng rỡ khi cô quay đầu lại trên chiếc xe mui trần, và còn vô số bức tranh khác -- từng khung cảnh đông cứng đang nổi lên như bong bóng xà phòng, nhưng thật đáng tiếc, trước khi mặt trời mọc từng người bọn họ sẽ trở thành kẻ đào ngũ.

Cô thu lại nụ cười, chấm dứt mọi ảo tưởng của anh.

"Dù thế nào đi nữa, xin anh hãy tránh xa tôi một chút. Ở quá gần anh, chỉ cần chào hỏi thôi cũng sẽ mang đến rắc rối cho tôi. Ngoài ra, tôi chân thành chúc anh giáng sinh an lành, thưa ngài Thiếu tá."

Cô thật nhẫn tâm, thẳng thừng từ chối những lời tỏ tình của anh, anh đã mất hai mươi phút để học cách nói "Anh yêu em" bằng tiếng Trung mà không bị mất ý thức trên đầu lưỡi, nhưng sau khi cười nhạo anh xong, cô vậy mà lại ra lệnh cho anh tránh xa cô một chút.

Cái gọi là chân thành chúc anh giáng sinh an lành, chỉ đều là dối trá, gương mặt thiên thần mang tâm địa ma quỷ, Chúa ơi, sao cô lại dám chà đạp lên trái tim anh.

Anh vô cùng tức giận và đau khổ, nhưng lại không đủ can đảm với tay lấy khẩu súng trên thắt lưng.

Anh là người lính cô độc phải đối mặt lâu dài với phòng tuyến Maginot, không còn lựa chọn nào khác ngoài lực bất tòng tâm.

"Vậy thì, tôi chúc anh ngủ ngon một lần nữa vậy, thưa ngài Thiếu tá." Cô cúi đầu đi vòng qua người anh, không chút thương tiếc.

Anh không nói được một lời nào, chỉ giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, dùng hết sức lực để khống chế bản thân, bằng không anh nhất định sẽ túm chặt lấy cánh tay nhỏ nhắn mảnh mai của cô, đẩy cô vào cửa xe rồi hôn cô ngấu nghiến, phải, anh sẽ trừng phạt cô, chắc chắn là như vậy, cũng do cô đã xé nát trái tim anh.


Người phụ nữ Trung Quốc này thật đáng chết, ác độc tựa như một đao phủ............

Cô nhanh chóng rẽ vào nhà bà Boulanger, anh là người duy nhất còn lại trên con phố Jacques, trong khoảnh khắc tuyệt đẹp khi người người đang ăn mừng giáng sinh quanh đống lửa, anh lại chậm rãi hút hết điếu này đến điếu khác trên chiếc Tatra cũng cô đơn giống như anh.

Chết tiệt thật, không có lấy một mùi vị nào cả.

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt, cô đã khiến anh mất đi sự phụ thuộc vào thuốc lá.

Nhưng có lẽ anh nên thử qua thuốc lá Camel Mỹ, có lẽ nicotine của Mỹ sẽ giúp anh ngừng nhớ Lily Marleen.

Ai biết được?

Khúc hát giáng sinh lại vang lên ngoài cửa sổ:

Boule de neige et jour de l'an

Et bonne année grand-mère!

Vive le vent d'hiver!

Giáng sinh an lành, tiếng chuông ngân vang, tiếng chuông khốn kiếp vẫn cứ reo mãi.


Anh bực dọc vứt bỏ điếu thuốc đang hút dở, vo tròn một quả cầu tuyết cứng cáp rồi ném lên cánh cửa sổ ở lầu hai.

Bà chủ nhà với mái tóc xoăn vàng khô mở cửa ra quát, "Ai đấy!"

Heinz đội quân mũ lên, đứng thẳng hai chân, kính chào kiểu quân đội với quý bà giận dữ, mặt đối mặt khoảng ba giây trên con phố Jacques phủ đầy tuyết. Sau đó anh bình tĩnh mở cửa xe, khởi động ô tô rồi lái xe rời khỏi hiện trường vụ việc.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng cửa sổ đóng lại, quý bà chửi rủa bằng tiếng Pháp, "Đồ người Đức chết tiệt chán ngắt!"

Heinz quay trở lại số 38 phố Jacques, ngọn lửa bừng cháy trong lò sưởi gia đình Bonnet đang sưởi ấm cho cả căn nhà. Anh quay lại căn phòng ngủ trên lầu hai, bước đến nơi anh gần nhất với Lily Marleen -- một cánh cửa sổ, cánh cửa sổ đang khép chặt, cách một sải tay, thứ tình yêu vừa chớm nở của anh đã bị chôn vùi dưới bồn hoa giữa hai tòa nhà, côn trùng ẩn dưới bùn đất đang gặm nhấm trái tim anh, cho đến khi--

Cho đến khi tiếng đàn piano truyền đến từ phía đối diện, như làn gió xuân đung đưa trong buổi tối, như buổi sáng sớm phủ đầy sương, như ánh hoàng hôn trên mỗi con phố, như từng cơn buồn ngủ sau giờ trưa. Nhẹ nhàng như ngọn gió ngọt ngào đưa anh về Berlin trong vòng tay ấm áp của quê hương. Rời xa chiến tranh, rời xa một tên Heinz biến chất, rời xa mọi thứ khiến con người ta phát điên.

Trong《 Rhapsody on a Theme of Paganini 》, mỗi lần gõ phím đều là một cái vuốt ve an ủi, anh như được ôm lấy thật chặt sau cánh cửa sổ đang mở, dù gió lạnh rét run, dù trời khuya tĩnh mịch.

Anh đang vui mừng trong tiếng đàn piano của cô, và cũng đã rơi lệ theo tiếng đàn ấy.

Chúng ta hãy trở về với cố hương, về lại căn nhà đổ nát vì chiến tranh tràn lan của mình, ôm lấy người mẹ đang khóc nức nở giữa nơi hoang tàn, nhìn về phía đám lửa ở phương xa.

Lily Marleen của tôi, em cũng đang dao động đúng không?

Bitte, bleib hier, Lili Marleen.


Tiếng đàn của Tố Tố đã kết thúc, cô ngồi trước cây đàn piano và thở dài. Kỹ năng chơi piano của cô không được tốt lắm, nhưng lại chưa bao giờ tuyệt vời như ngày hôm nay, cô gần như quên hết tất cả, gần như vứt bỏ chính mình.

Đều là do anh ta, tên đao phủ Nazi đáng chết.

Mang theo nỗi tức giận khó hiểu, Tố Tố đóng nắp đàn piano lại.

Bỗng dưng cô lại bắt đầu nảy sinh tò mò với "Nguồn gốc tội ác" ở nhà bên, không có cách nào để giải thích điều này cả, đôi khi, có một số việc chính là như thế, không mang ý nghĩa gì.

Cô thậm chí còn không biết mình muốn thăm dò điều gì, cô tựa như một tên ăn trộm ti tiện, một kẻ rình mò đáng xấu hổ, cô cẩn thận vén một góc rèm lên, tìm kiếm một thứ gì đó mờ mịt hư ảo qua khe hở.

Cô bị bắt quả tang tại trận.

Tên trộm ngu ngốc này đã hoàn toàn quên mất việc bỏ trốn, cô chết lặng, ngơ ngác, ngoài ý muốn bị rơi vào cặp mắt xanh như biển kia.

Anh phong độ như thế, đa tình như thế, là đóa hoa trên đống đổ nát, là bài thơ dưới đại dương bao la, là đồng bằng núi non lặng im, là sương đêm ngâm nga, là biển, là mây, là hiện thân của mọi vẻ đẹp.

Cửa sổ hé mở, làn gió lạnh khiến tấm rèm cửa vuốt qua mặt cô.

Anh vẫy tay với cô, mỉm cười, trong mắt anh vẫn còn giọt mưa từ đêm hôm qua.

"Guten Abend." (Buổi tối tốt lành)

Như vừa mới gặp, cũng như vừa gặp lại.

Ngay sau đó cô cũng mỉm cười, giờ này khắc này, không có một liều thuốc nào tốt hơn nụ cười cả, đủ để chữa lành cho anh, xây dựng lại anh.

Anh một lần nữa sống lại trước nụ cười ấy, anh muốn trèo qua bệ cửa sổ này biết bao, lao vào căn phòng ngủ ấm áp ngọt ngào của cô, ôm lấy cô, hôn cô thật nồng nhiệt.


Hãy để màn đêm lạnh lẽo xé nát tôi, hãy để gió xuân xoa dịu tôi, hãy để tôi yên, hãy cổ vũ tôi, hãy để tôi bò trườn, ngã nghiêng, sống trong say chết trong mộng vì em.

Cô vẫn đóng cửa sổ lại, cô vẫn cúi đầu.

Nhưng điều này không quan trọng, đúng vậy, điều anh muốn cũng đã đủ, thân là một thiếu gia quý tộc toàn tri, anh biết người Châu Á xưa nay luôn dè dặt, có thể cô đã rơi vào bể tình, nhưng cô sẽ không nói ra, cô khác hẳn với những cô nàng nhiệt tình trên đường phố Paris, không không không, cô khác với tất cả mọi người.

Anh xoay người lại, ngắm nhìn bản thân mình trong chiếc gương dài toàn thân, vô cùng đắc ý.

Một lúc sau, anh bày ra tư thế mời khiêu vũ, tất nhiên, không một ai có thể từ chối ngài Mackensen, anh ôm lấy Lily Marleen trong ảo mộng, dẫn dắt cô xoay tròn trên sàn nhảy, tất cả mọi người đều nhìn họ, không có ngoại lệ, tất cả đều nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Và đương nhiên, anh phải tự mình hát bài《 Hoàng hôn ở Vienna 》theo nhịp, xoay tròn rồi lại xoay tròn. Anh quay lại chỗ cũ, nhìn mình trong gương rồi bật cười sảng khoái.

Không phải anh khoác lác, anh có thể nhảy điệu valse rất giỏi.

Anh không khỏi nhếch miệng, nằm xuống giường với chiếc đầu ngập trong tưởng tượng, nhưng, khoan đã, anh đã nhìn thấy gì? Một chiếc tủ quần áo trống không, không có thứ gì trong đó.

Anh hốt hoảng nhảy cẫng lên, lao xuống dưới lầu --

Ôi Chúa ơi, nịt bít tất của tôi, không không không, không phải của tôi.

Ai có thể nói với anh rằng, anh đã lục lọi ghế sô pha và ngăn kéo tủ nhưng không thu hoạch được gì cả. Chẳng lẽ ngày hôm đó anh đã thật sự bị người Do Thái chọc giận đến mức vứt cả chiếc nịt bít tất vào lò sưởi âm tường rồi sao? Không thể nào, anh tuyệt đối không tin, thứ đó nhất định đã bị anh giấu bừa vào góc nào rồi.

Nhưng lại không thể la mắng người hầu gái và bảo cô ta đào lên chiếc nịt bít tất cô độc đó trước khi trời tối được.

Anh không muốn bị xử tử như một kẻ đồng tính luyến ái.

Ôi, Chúa ơi, cớ gì lại cứ tạo ra rắc rối cho anh chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận