Lili Marleen

Nhà triết học vĩ đại người Đức Immanuel Kant đã từng nói rằng, trên đời này chỉ có hai thứ khiến nội tâm chúng ta rung động sâu sắc, một là bầu trời đầy sao bao la rực sáng trên đầu chúng ta, hai là những quy luật đạo đức cao cả trong lòng chúng ta.

Nhưng đối với Heinz, điều thứ ba gần đây đã khiến nội tâm anh rung động —— quý cô Thịnh đeo đèn thợ mỏ, xách theo túi dụng cụ, mạnh mẽ như một thợ cơ khí hạng nặng.

Này, em không thể làm như vậy được, em phải giữ vẻ tao nhã —— anh vô số lần muốn bước đến nhắc nhở cô, nhưng thực ra anh lại phải bó tay bởi vấn đề này, quý cô Thịnh được trang bị tận răng đang bị một nhóm sinh viên Nga vây quanh, trong đó có một người tên Andrew nhiệt tình hơn bất kỳ ai khác, Heinz dám cá rằng, nếu Andrew nhìn giáo sư ba phút, anh ta sẽ dành ba tiếng còn lại để nhìn quý cô Thịnh chăm chú, tỏ vẻ ân cần săn sóc.

Heinz vô cùng tức giận, vì thế mà anh đã suýt dùng cuốc bổ vào đầu tên Ivan mù chữ.

Tên Ivan đá Heinz một cước, sau đó còn dùng báng súng cho anh một nện vào sau đầu, nhổ nước bọt lên gáy anh, “Nghiêm chỉnh chút đi, con lợn Đức!”

Tinh thần tên Ivan vô cùng phấn chấn, hắn đã giành được thể diện trước mặt các sinh viên Moscow.

Gáy cổ Heinz đang bị chảy máu, trên chiếc áo khoác rách rưới của anh có một mảng hoa văn vừa bị nhỏ giọt, nhưng anh không thể dừng lại, anh đành phải nhặt cuốc lên và tiếp tục làm việc, nếu không tên Ivan mù chữ sẽ không ngại đánh anh thêm lần nữa.

Ha ha, ngài Trung tá uy phong lẫm liệt của Wehrmacht cũng chỉ là rác rưởi trong mắt nước Cộng hòa Xô-Viết vĩ đại.

Tố Tố không quay đầu lại, cô cúi người, đi theo Andrew và những người khác xuống mỏ, họ dự định tiến sâu hơn vào mỏ than để thu thập mẫu vật.

Karl thì thầm với Heinz: “Mẹ đang khóc.”

Heinz sờ lên gáy, chùi máu lên người Karl, không nói gì.

Nhóm sinh viên không sợ chết, ồn ào nhốn nháo đi xuống tầng dưới cùng, lính canh điều động thợ mỏ đi theo, Karl là người đầu tiên giơ tay, “Tôi đi!” Và vẫn không quên kéo theo Heinz, quả thực là năng động hơn cả khi nhận thức ăn.

Tố Tố ngồi cạnh Andrew, lái xe goòng chở than thăm dò độ sâu của lòng đất. Heinz theo sát phía sau, im lặng như một người câm.

“Đừng không vui như thế.” Karl an ủi Heinz, “Tôi biết mẹ vẫn luôn lo lắng cho anh.”

Heinz ngẩng đầu, nhéo môi Karl, “Đồ ngốc.”

Đến tầng dưới cùng, nhóm sinh viên tản ra đi tìm mẫu vật thích hợp.

Tố Tố vô cùng nghiêm túc với việc mình làm, điều này khiến Heinz cảm thấy hơi xa lạ.

“Đừng đi lung tung, Isabelle.” Andrew lo lắng nói, trông anh như muốn bỏ rơi cả đàn anh để đi theo Tố Tố.

Heinz bất ngờ lên tiếng, “Tôi sẽ dẫn đường cho quý cô.”

Tố Tố dồn hết sự chú ý vào khoáng vật, cô đuổi Andrew đi mà không màng ngẩng đầu lên, “Đừng lúc nào cũng lo lắng cho em, Andrew, em đã là người trưởng thành rồi.”

Nhưng cô là em gái của Alexander, vì vậy cô vẫn luôn duy trì dáng vẻ một cô bé trong mắt anh, Andrew nhíu mày nói: “Được rồi, nhưng anh đề nghị em đừng tin tưởng quân Đức, kể cả là tù nhân không có vũ khí.”

“Anh ta đang ghen tị.” Karl nói nhỏ vào tai Heinz, “Anh ta ghen tị vì anh được ở bên cạnh mẹ.”

Heinz nhún vai, không phủ nhận cũng không thừa nhận, “Cô đang tìm gì thế? Thưa quý cô.”

“Hematite*, hematite có kích thước phù hợp.”

*Quặng hematit là một nguồn nguyên vật liệu quan trọng trong ngành công nghiệp, nhất là ngành sản xuất sắt và thép


“Cô nên đổi chỗ đi.” Tiếng Nga của Heinz đang dần trôi chảy hơn, mặc dù anh thường không nói nhiều.

"Xin hãy đưa tôi đến đó, ngài tù nhân đáng kính.” Tố Tố cấu kết với anh lừa gạt người khác, ánh mắt nghiêm túc, khóe miệng mím chặt, trông thật đáng yêu.

“Tôi nghĩ nó chỉ ở quanh đây.” Heinz dẫn cô rẽ vào một nhánh, Karl cũng đi theo sau, đi không được bao xa đã đến cuối đường, phần còn lại của dự án vẫn chưa có thời gian để khai quật, chỉ có những thanh gỗ đỡ lấy phần mái mỏ thấp tũn.

“Thưa ngài, ngài dẫn tôi đến đây để làm gì thế?” Tố Tố cúi người, nghiêm túc hỏi.

“Tôi trịnh trọng nhắc nhở cô, cô Thịnh.” Heinz khựng lại một lúc, như đang cân nhắc tìm ý, “Chú ý cách ăn mặc của cô, với cả…… Tránh xa bọn người Nga bụng dạ khó lường, càng xa càng tốt.”

Tố Tố cầm đèn thợ mỏ huơ qua huơ lại trước mắt Heinz, khiến anh không khỏi nheo mắt, đồng thời cảnh cáo cô, “Đừng nghịch ngợm như vậy, thưa quý cô.”

“Tôi không nghĩ Andrew sẽ nguy hiểm hơn anh.”

“Ha ha, thế thì tôi phải nói rằng, cô biết rất ít về đàn ông đấy, thưa quý cô.” Heinz cười khẩy, nhân tiện trừng mắt với Karl ở cuối con ngõ nhỏ, Karl sợ hãi quay lưng lại, đứng gác thật nghiêm trang.

“Thật vậy sao? Được rồi, tôi sẽ tỉnh ngộ đúng lúc, hơn nữa còn chăm chỉ học hỏi và khám phá.”

“Khám phá? Này nhóc con, người đàn bà đa tình, em nói anh nghe xem, ngoại trừ thiếu gia Mackensen đẹp trai phong độ, em còn muốn khám phá ai nữa hả? Thằng nhóc thối chưa đủ lông đủ cánh ngoài kia ư?”

“Không tệ, em nghĩ anh ấy rất trưởng thành.”

“Hừ, đó là vì em chưa từng gặp một người đàn ông thực sự trưởng thành.”

“Đúng vậy, thật đáng tiếc, mặc dù em đã quen biết thiếu gia Mackensen nhiều năm, nhưng vẫn chưa được biết một người đàn ông thực sự trưởng thành là như thế nào.”

…………

Cổ họng Heinz nghẹn ứ, nguồn cung cấp máu cho tim bị tắc nghẽn, hô hấp đình trệ, anh đã bị đánh bại, anh phải thừa nhận rằng, anh thực sự không giỏi tranh cãi với phụ nữ. “Xem ra chúng ta phải tập trung tìm kiếm quặng sắt thôi.”

Heinz ủ rũ chán chường, nhưng nữ phù thủy nhỏ đáng ghét đầy dối trá, miệng lưỡi sắc bén này lại xuất hiện bên cạnh anh, ôm lấy anh từ phía bên phải, ngẩng mặt lên, cô và anh cùng dính lấy nhau bên dưới hầm mỏ cao một mét rưỡi, đôi môi hồng hào của cô áp vào tai anh, khiến tim anh đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch ——

Chết tiệt thật, anh lại phải đầu hàng.

“Còn đau không?” Cô cẩn thận xem xét phần gáy cổ bị trầy xước của anh, “Bọn họ có thường xuyên làm như vậy không?”

“Hừ, chuyện thường tình, như thể anh không bị thương thì bọn chúng sẽ không được thoải mái vậy.”

“May là chỉ bị trầy da.” Tố Tố bỏ tay ra khỏi gáy Heinz, cô hôn lên má anh, mắt cô rơi vào hàng lông mày bị gãy đoạn ấy —— chắc hẳn nơi này đã xảy ra chuyện gì đó, có thể phần xương lông mày đã bị mảnh đạn làm gãy, có thể là bị nắm đấm làm gãy, “Đừng ghen tuông vớ vẩn, Andrew là bạn của anh trai em.”

“Anh trai nào?” Heinz đổi tư thế, ôm cô ngồi trong hầm mỏ thấp bé. Anh quá cao, làm việc trong hầm mỏ thật sự rất vất vả.

Tố Tố cúi đầu nghịch ngợm bàn tay phải gần như thủng lỗ chỗ của anh, khẽ thở dài, “Anh họ Alexander của em.”

“Sao cơ?” Suýt thì quên mất tai của anh không được thính.

Tố Tố đành phải ngẩng đầu lặp lại lần nữa vào tai anh, làn hơi ấm nóng từ hơi thở của cô đã làm tai anh nóng ran, khiến anh bất giác đỏ mặt.

“Ồ, là anh ấy.” Heinz mơ hồ nhớ lại cảnh giằng co với tên điên Telekin ở vùng ngoại ô Moscow, “Là anh ấy đã cứu anh.”


“Hai người hòa nhau rồi đấy.” Tố Tố nói, “Người Trung Quốc chú trọng lấy ân báo đáp, nếu không cứu anh, lương tâm anh ấy sẽ không yên.”

“Được rồi, xem ra anh phải xem người anh họ này của chúng ta là người xa lạ thôi. Nhưng…… Em nhớ đòi lại bức ảnh nhé, nó là báu vật của anh. Nếu anh họ của em có điều gì vô đạo đức, thì chắc chắn là anh ấy đã tự ý tước đoạt quyền sở hữu ảnh của người con gái anh yêu, điều này khiến anh không thể buông bỏ được.”

Tố Tố không nén được bật cười, bấu véo bàn tay đầy sẹo của anh: “Đồ keo kiệt, anh còn chưa nói cho em biết rốt cuộc chuyện bức ảnh là như thế nào.”

“Để chuyện này đến khi chúng ta kết hôn rồi hẵng nói.”

“Ai muốn kết hôn với anh chứ?”

“Được rồi được rồi, anh biết các cô gái vẫn luôn thẹn thùng, nhưng đây là chuyện sớm muộn thôi.” Anh nhướng mày, nói đầy tự tin, “Em nói anh nghe xem nào, việc em muốn đến Shakhty, có phải Alexander đã ngăn cản em không?”

Tố Tố cụp mắt, vẻ mặt rầu rĩ, “Anh ấy cho rằng em bị điên, muốn báo với bố em để bọn họ trừng phạt em.”

“Anh nghĩ anh ấy đã làm rất đúng, cớ gì em lại không nghe lời khuyên? Đây chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, Shakhty tựa như địa ngục vậy, và Nga là một câu chuyện kinh dị đầy sống động.”

“Không một ai có thể ngăn cản được em, anh biết rõ điều đó hơn ai khác.” Mắt cô sáng ngời lạ thường, giọng nói đầy chắc nịch, xinh đẹp và rạng rỡ hơn bao giờ hết, thật đáng ngưỡng mộ.

“Được thôi, thật bó tay với em, nhưng em phải quay lại Moscow càng sớm càng tốt, nơi đó tốt hơn Shakhty gấp vạn lần.”

“Anh không có quyền quyết định việc này.”

“Hừ, đồ con bò cái ngoan cố, đừng tưởng anh không làm gì được em.”

Lời đe dọa của anh căn bản không có chút tác dụng nào, lông mày cô thậm chí còn không động đậy, thay vào đó cô lại nhớ ra một việc quan trọng, cô cúi đầu lấy ra một quả cam vàng tươi từ trong túi dụng cụ của mình, “Mau ăn nó đi.”

Heinz sửng sốt, “Nghe này bé yêu, cuối cùng em đã mang theo bao nhiêu quà đến Shakhty vậy?”

“Đừng nói nhảm nữa, mau ăn nó đi, em không muốn anh chết vì nhiễm trùng máu do bị thiếu vitamin C.”

“Nghe vẫn tốt hơn là bị quân Liên Xô đánh chết.” Tố Tố hoàn toàn không để tâm đến anh, cô bóc cam, cho cả vỏ lẫn thịt vào miệng anh, “Anh phải nghe lời, nếu không em sẽ đồng ý đi xem phim với Andrew đấy.”

“Em dám! Sau khi quay lại anh sẽ bắn chết anh ta!” Nói xong mới nhận ra lời này không được ổn, vì thế anh lúng túng nhai vỏ cam và nói, “Tuyệt đối không được, anh không bao giờ cho phép. Nhưng dường như quả cam này bị hỏng rồi……”

Tố Tố lại tìm một quả cam nhỏ khác, đưa nó cho anh cùng với một gói phấn rệp*, “Đưa cái này cho Karl, tối nay hãy tắm rửa thật sạch sẽ nhé.”

*Phấn rệp ở đây có thể là một loại phấn được làm từ con rệp, tựa như son rệp

“Được thôi người đẹp, đêm nay anh sẽ lén trèo qua tường, hái một đóa hồng gõ cửa sổ phòng em.” Heinz bật cười to, trông thật điển trai.

Cách đó không xa, Karl cảnh giác, cất cao giọng, “Báo cáo, quý cô đang tìm quặng bên trong.”

Tựa như một đôi nam nữ yêu đương vụng trộm, Tố Tố lập tức rời khỏi người Heinz, Heinz vội vàng tìm ra một khối đá to chuẩn bị nhét vào túi dụng cụ của Tố Tố, nhưng lại bị Tố Tố đẩy ra, “Không cần phải gấp, em đã sớm tìm được rồi.” Sau đó cô nói thêm, “Việc học tập không thể bị ảnh hưởng bởi tình yêu, anh có nghĩ vậy không?”

“Đúng vậy, em nói hoàn toàn đúng.” Heinz hơi nản lòng, anh cảm thấy quý cô Thịnh ngày càng trở nên lợi hại, nếu trong 20 năm sau cô trở thành tổng thống Trung Quốc, anh cũng sẽ không ngạc nhiên mấy.


Buổi tối trở về doanh trại, tâm trạng của Heinz rất tốt, anh dự định vào phòng tắm để rửa sạch những con rận phiền toái trên người, nhân tiện cạo râu hay gì đấy, dù sao…… Dù sao anh cũng phải luôn sẵn sàng để bị kiểm duyệt mọi lúc.

Trên đường đến phòng tắm, Heinz cuối cùng cũng tìm được cơ hội đưa quả cam cho Karl, “Ngậm mồm lại, ăn mau đi.”

Karl ăn ngấu nghiến cả quả cam, sau đó còn dùng đầu lưỡi liếm láp quanh nướu để thưởng thức, “Chỉ huy, làm sao mà anh có được trái cây tươi thế?”

“Là mẹ cậu đưa cho cậu đấy, nhưng có vẻ hơi cũ rồi.”

“Hả, thật sao? Tôi biết mẹ yêu tôi mà.”

“Chỉ là nhân tiện, nhân tiện!”

“Vâng, mẹ nhân tiện yêu tôi, ôi, tôi phải nghĩ xem mình có thể làm gì để báo đáp mẹ.” Karl xả nước, rửa sạch tro than đen kịt trên mặt, để lộ nét khôi ngô thuần khiết vốn có, “Mẹ thật giống thiên thần, mẹ là thiên thần của con……”

“Cậu khóc cái gì đấy?” Heinz bắt gặp Karl đang khỏa thân, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, không thể hiểu nổi.

Karl nghẹn ngào nói: “Tôi nghĩ tôi vẫn còn hy vọng, tôi nghĩ tôi vẫn có thể sống sót trở về…………”

Thôi được, tạm thời chia một phần mười Tố Tố cho tên ngốc này vậy……

Tuy nhiên, anh phải được tái sinh, anh sẽ không bao giờ có đứa con trai lớn xác như tên ngốc này, mặc dù anh đã 30 tuổi, đã đến lúc suy xét về vấn đề kết hôn sinh con đẻ cái, hơn nữa, do bị tra tấn nhiều lần sau khi bị bắt, nên em trai của anh dường như có hơi tệ một chút…………

Nửa đêm, đợi bọn Ivan đều đã ngủ say, Heinz lẻn ra từ phía sau doanh trại để đến phòng thư ký, hai tòa nhà này nằm rất gần nhau, khiến anh dễ dàng trèo vào phòng ngủ của Tố Tố qua cửa sổ phòng đang hé mở.

Ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng lờ mờ, cô đang ngồi trên giường, như thể vừa mới tắm xong, mái tóc tựa thác nước xõa tung trên vai, trông hơi ẩm ướt, phản chiếu một sự mê hoặc khó hiểu.

Heinz nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống, lòng bàn tay toát mồ hôi, anh còn căng thẳng hơn cả khi nhìn thấy tên thẩm vấn ác quỷ.

Tố Tố khóa cửa sổ lại, chỉnh nhỏ lửa ngọn đèn dầu. Ánh sáng trong phòng trở nên mờ nhạt, nhưng bóng dáng cô lại vô cùng rõ ràng, như thể mọi vẻ đẹp trên đời này đều tập trung vào những lọn tóc xoăn trên ngực cô.

Tất cả những điều này thật rực rỡ làm sao, anh ngồi vào bàn, vô thức đùa nghịch chiếc radio, “Anh phải sửa nó cho em, để không tạo cơ hội cho đám người Nga có ý đồ xấu.”

Tố Tố bật cười, dịu dàng như làn gió xuân, kèm theo hương hoa. Heinz lén nhìn cô, không khỏi lẩm bẩm: “Mùi hương này cũng ổn phết……”

“Là phấn rận, giống với của anh.”

“Thật à? Nhưng sao anh lại thấy em thơm hơn anh thế.”

“Vì anh thối quá đấy.”

“Đừng được nước lấn tới nhé quý cô, em sẽ hối hận về lời nói và việc làm của mình.”

“Em không tranh cãi với anh nữa.” Tố Tố đứng dậy đi về phía anh, “Để em xem qua vết thương của anh, em có mang theo rất nhiều thuốc bôi.”

“Anh nghi ngờ em đã mang theo ba mươi chiếc vali, nhưng…… Điều này không ổn lắm, anh có vài vết thương nằm ở những nơi khó coi, em chắc chắn muốn tự mình kiểm tra chúng không quý cô?” Giọng điệu của anh vô cùng xấu xa, giống hệt một tên lưu manh huýt sáo trêu chọc phụ nữ trên đường phố.

“Em rất chắc chắn.” Tố Tố lần lượt lấy thuốc, bông gòn và băng gạc ra, bày khắp bàn, “Đừng ép em dùng thước đánh anh.”

“Anh hy vọng đó là roi da, thưa quý cô. Anh nghĩ anh sẽ rất thích thú.”

Tố Tố lườm nguýt anh, anh đặt radio xuống, bắt đầu cởi bỏ từng lớp quần áo, cũng may đang là mùa hè, khiến anh không có nhiều thời gian để chần chừ, cũng không có nhiều cơ hội để ngại ngùng.

Chẳng bao lâu sau, anh đã trần truồng như nhộng, giống như lúc kiểm tra y tế ở trại tù binh chiến tranh Moscow.

Không biết xấu hổ —— Tố Tố thầm phỉ nhổ anh.

Nhưng khi cô nhìn thấy những vết thương ghê rợn trên cơ thể anh, cô không còn tâm trạng để so đo nữa. Nước mắt cô như muốn trào ra khỏi miệng cống, không cách nào ngăn lại được.


Nhưng ít ra cô vẫn giữ được nét bình tĩnh mà một y tá nên có khi đối mặt với bệnh nhân, tuy rằng người bị thương trước mặt là người cô yêu.

“Em đã học kiến thức điều dưỡng ở Moscow được nửa tháng.” Tố Tố nói, bắt đầu sát trùng và bôi thuốc lên vết thương cho anh, “Chí ít em có thể xử lý được vết thương ngoài da.”

“Đừng khóc, bé cưng, em khóc khiến anh càng cảm thấy xấu hổ, tựa như em không hài lòng với cơ thể của anh vậy.”

Tố Tố nín khóc, mỉm cười, “Hình như anh càng ngày càng vô lại thì phải.”

“Chỉ với em thôi, em yêu. Rít…… Được rồi, em nhẹ một chút đi nào, ngay cả anh còn không dám chạm vào vết thương trên eo mình.”

“Nằm sấp xuống giường đi.”

“Sao cơ?”

“Ngoan nào, Heinz.”

“Được thôi……” Tình huống này không đúng lắm, vai bị đảo ngược, cớ gì anh lại biến thành người phải vâng lời và được dỗ dành?

Cồn và thuốc kích thích niêm mạc vết thương, Heinz nằm trên giường rít lên từng hơi khí lạnh, liên tục kêu đau, cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết. Anh hoàn toàn không phải là ngài Trung tá đã từng khăng khăng không thốt ra một lời nào trong 33 ngày ở Bộ Nội vụ Liên Xô.

“Xong chưa vậy? Quý cô y tá.” Anh nằm trên tấm ga trải giường sạch sẽ mềm mại của Tố Tố, tận hưởng vẻ đẹp của chiếc giường ấm áp, ngay cả cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng bị anh phớt lờ, thế nhưng anh lại cảm thấy lim dim buồn ngủ.

Tố Tố cất thuốc vào, rửa sạch tay rồi đắp chăn cho Heinz, sờ soạng mái tóc ngắn vàng hoe mềm mại của anh, hôn lên khóe miệng khô khốc, nói khẽ vào tai anh: “Ngủ ngon, Heinz.” Sau đó cô đổi sang phát âm bằng tiếng Trung, “Em yêu anh.”

Đang định đứng thẳng dậy, tay phải của cô đã bị Heinz nắm lấy, anh hỏi bằng tiếng Đức: “Em đang nói gì thế? Anh đoán nó có nghĩa là em yêu anh.”

“Thông minh lắm.” Giọng điệu này giống như đang khen ngợi một học sinh tiểu học vậy.

Nhưng Heinz rất hài lòng, anh vẫn giữ nguyên điều này, “Anh cũng yêu em, mãi yêu em……” Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, đè cô xuống giường, nhìn ngắm cô từ phía trên, “Nhưng quý cô y tá à, anh bị em nhìn thấy từ đầu đến chân luôn rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh.”

“Đồ vô liêm sỉ, thả em ra mau.”

“Không thả, nhất quyết không thả, dù sao em cũng phải trả giá cho những lợi ích mà em đạt được.”

“Em thì được lợi ích gì?” Chẳng qua là được chiêm ngưỡng một cơ thể đầy vết thương nhưng vẫn tráng lệ và săn chắc như tác phẩm điêu khắc của Bernini.

“Cuối cùng em cũng được đối mặt với cơ thể lõa lồ của thiếu gia Mackensen đẹp trai phi thường mà em ngày đêm mong nhớ, đây chẳng phải là một lợi ích rất lớn sao?”

Lạy Chúa, còn có ai vô liêm sỉ hơn anh không?

Nhưng Tố Tố không phải là người bình thường, cô nằm ngửa, nhìn vào đôi mắt lấp lánh đầy sao của anh: “Thiếu gia Mackensen đẹp trai, lời nói của anh chưa đủ chuẩn xác đâu.”

“Làm sao?”

“Ít nhất em không phải……”

Heinz chớp mắt, sau đó lại chớp mắt, một hồi lâu sau anh mới định thần lại, hung tợn nghiến răng nghiến lợi nói: “Em…… Em là mụ phù thủy chuyên dụ dỗ đàn ông, là yêu tinh mê hoặc người khác, anh muốn trừng phạt em, nhất định phải trừng phạt em thật nặng!”

“Thật sao? Đừng làm em thất vọng.”

Chết tiệt, dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ của cô trông thật đáng ghét.

Heinz nín thở hôn cô bằng tất cả sức lực của mình, anh liếm láp đôi môi đầy đặn ẩm ướt của cô một cách thật say sưa và buông thả, đồng thời còn sử dụng kỹ năng hôn cao siêu được tích lũy qua nhiều năm, anh quấn lấy lưỡi cô, nhấm nháp từng điểm nhạy cảm và dễ tổn thương trong miệng cô.

Tố Tố bị anh hôn đến mức mất đi quyền tự chủ đối với cơ thể mình, cô hoàn toàn tước vũ khí, hoàn toàn quy phục, anh là chúa tể của cô, là vị thần của cô, là tất cả của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui