Lili Marleen

Toàn thế giới đang rơi vào trạng thái vui mừng không tả xiết, nhưng những người ở ngoài vòng tự do lại cảm thấy vô cùng sợ hãi vì không hòa nhập được vào đám đông, chẳng hạn như Tố Tố và Viola.

Vào đầu mùa hè, Tố Tố được Kế Văn Lương gọi đến giúp đỡ đại sứ quán, chính phủ Vichy sụp đổ, Trung Hoa Dân Quốc lên kế hoạch thiết lập lại quan hệ ngoại giao với Cộng Hòa Pháp, còn phải chuẩn bị chào đón tân đại sứ, do hoạt động lâu năm nên đại sứ quán bị thiếu nhân sự trầm trọng, vì vậy Tố Tố đã bận rộn gần như cả tháng trời, cô ăn uống và ở lại đại sứ quán và lãnh sự quán, không cách nào biết được thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Sau những hoạt động ăn mừng hoành tráng, mọi người bắt đầu tìm kiếm những đối tượng mà họ có thể trút bỏ lòng hận thù và nỗi đau thương. Đương nhiên người phải đứng mũi chịu sào là các công tác viên của chính phủ Vichy, bọn họ từ những nhân viên công chức bình thường biến thành bia ngắm của lòng căm thù, bọn họ bị treo bảng gỗ Pháp gian trên cổ, quần chúng phẫn nộ đưa những nhân viên kế toán, thư ký, cảnh sát truyền thông ra khỏi toà thị chính và diễu hành họ qua những con phố. Thậm chí có một số người còn treo cổ cảnh sát dưới ngọn đèn đường, nhưng điều này vẫn chưa đủ, và tất nhiên, quần chúng sẽ không bao giờ hài lòng, họ cần tìm thêm những đối tượng có thể khiến mọi người có “Cùng chung kẻ địch”, chẳng bao lâu, họ đã nhắm vào "Nhóm gái điếm" đã từng mặc những chiếc váy hoa đẹp đẽ và khoác tay quân Đức đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Viola bị mụ hàng xóm “Tố giác”, dưới những ánh mắt giận dữ và đầy hận thù, cô bị túm chặt mái tóc dài và bị lôi đến Đại lộ Deutschland đông đúc người dân Paris như một cây lau nhà. Bọn họ luôn miệng mắng cô là “Đồ đàn bà phóng đãng” “Gái điếm” “Con lợn nái bẩn thỉu”, cả nam lẫn nữ xông đến xé váy cô một cách hung hãn, nhanh chóng lột trần cô.

Cô trần truồng lõa lồ bước đi giữa cơn thịnh nộ, cô bị đưa đến “Máy chém” cùng với một số cô gái khác.

Cô ôm chặt lấy mình, cố gắng che đi bộ ngực bị lộ ra, nhưng vẫn không ngăn được những đôi bàn tay vươn đến góc dơ bẩn, bọn họ véo ngực cô, nhân cơ hội sờ soạng cơ thể cô, những lời chửi bới điên cuồng xen lẫn trong tiếng cười đùa vô liêm sỉ và tục tĩu.

Bọn họ muốn giết cô, cô chắc chắn như vậy.

Bella, Bella……

Bella bị mụ hàng xóm nhốt trong phòng bếp, con bé vừa gào khóc vừa kêu la, con bé mong manh như thế, vô tội như thế, cớ gì mọi hận thù lại đổ dồn lên người bọn họ —— một nhóm phụ nữ và trẻ em không thể phản kháng?

Nhưng người dân nhất định sẽ không cho họ có cơ hội tranh cãi, sau ngày thắng lợi, cô trở thành một “Gái điếm dơ bẩn”, và cô phải chịu trách nhiệm cho mọi đau khổ mà người dân Pháp phải gánh chịu trong thời kỳ bị chiếm đóng.

Có người đứng lên, cất cao giọng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thay mặt Chúa tuyên án tử hình.

Một người đàn ông cao lớn đã giữ cô lại, trong khi một nhóm phụ nữ mập mạp lao lên đài chém đầu, bọn họ nhổ nước bọt vào cô, bận rộn cạo đầu cô, tát cô liên hồi.

Hai mắt Viola bị mất tập trung, gần như trống rỗng, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là Bella, Bella đáng thương của cô…………

Mặt trời xuống núi, mọi thứ đều đã kết thúc.

Viola trở về nhà trong chiếc áo sơ mi mà một chàng trai vô danh tốt bụng đã đưa cho cô, toàn bộ đồ đạc và đồ dùng trong nhà đều đã bị cướp sạch, ngay cả chiếc bánh mì vừa ra lò trong bếp cũng không được để lại, bọn cướp giương cao ngọn cờ chính nghĩa, đây là những gì lũ gái điếm nợ bọn tao —— bọn chúng đã nói như thế trong khi cầm đi chiếc radio và kéo rèm xuống.

Bella vẫn đang khóc, cô bé không hiểu chuyện gì cả, thậm chí còn cảm thấy xa lạ với đầu tóc lởm chởm của mẹ mình.


Mọi người bảo rằng, chiến tranh cuối cùng đã kết thúc, mọi thứ rồi sẽ ổn.

Cô chắc chắn, rất chắc chắn.

Khi Tố Tố biết được chuyện này, những vết bầm tím trên mặt Viola cũng dần tan đi.

Cô từ chối sự giúp đỡ của Tố Tố, thay vào đó lấy ra nửa gói thuốc lá Camel và đưa cho cô —— do sự suy thoái của tiền tệ, các khu vực bị chiếm đóng của Anh và Pháp đều sử dụng thuốc lá Camel làm tiền tệ cố định.

Viola ôm Bella, cười nói: “Đừng lo lắng, tớ đang bắt đầu kinh doanh bên Mỹ…… Dù sao…… Dù sao anh ấy cũng không bao giờ xuất hiện nữa……”

“Viola, đừng như thế.” Tố Tố ôm Viola, lòng cô chua xót không thể diễn tả bằng lời.

Cô cũng muốn hận, nhưng lại không biết phải hận ai.

Hạnh phúc và niềm vui không đến như mong đợi, sau thắng lợi, mọi người đều sống dưới cái bóng của lòng căm hận, nam nữ già trẻ, đều phải vật lộn trong đau khổ.

“Isabelle, tớ không kiên cường như cậu được.” Viola bình tĩnh nói, “Nhưng ít ra vì Bella, tớ phải sống.”

“Nếu cần tiền……”

“Tớ cần tìm một người đàn ông, có thể làm chỗ dựa cho tớ và Bella.”

"Nếu cần gì hãy liên hệ với tớ.”

“Được rồi.” Viola châm thêm trà nóng cho cô, “Đừng đến gặp tớ nữa, điều này sẽ khiến cậu dính phải phiền toái. Cũng…… Không tiện lắm……”

Tố Tố không biết phải nói gì, cô cảm thấy xót xa, như thể có một lớp băng gạc che phủ trái tim cô, bên trong tràn ngập nỗi đau thương không thể trút bỏ hay thoát ra.

Antony không hề thương tiếc về những gì đã xảy ra với Viola, “Đây là cái giá của cô ta.” Anh thậm chí còn ngăn cản Tố Tố giúp đỡ Viola, nhưng Tố Tố vẫn không lay chuyển, tình bạn giữa các cô vượt qua cả chủng tộc và tín ngưỡng, cô tuyệt đối sẽ không bỏ rơi họ.


Điều đáng sợ là, những người xung quanh cô đều trở nên xa lạ, cô dần không thể hiểu nổi thế giới này.

Khi mùa hè sắp kết thúc, Tố Tố vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì về Heinz, cô làm việc chăm chỉ, không bao giờ lười biếng, nhưng theo quan điểm của Kế Văn Lương, cô đã thay đổi quá nhiều chỉ sau một đêm, nỗi đau buồn viết rõ trong mắt cô, khiến cho người ta không đành lòng đọc chúng.

Vào một đêm giữa mùa hè, Viola vừa mọc lại tóc bỗng đến gõ cửa nhà Boulanger, điên cuồng túm lấy cổ áo Antony, “Anh đưa Bella đi đâu rồi? Xin anh hãy trả lại Bella cho tôi! Làm ơn đi Antony, kể cả vì chúng ta đã từng ngủ với nhau một lần, xin anh xin anh hãy thả Bella ra……”

Antony hiên ngang đứng giữa phòng khách, mím môi, mặc cho cô khóc lóc.

Bà Boulanger lau tay lên tạp dề, từ trong phòng bếp bước ra phòng khách, thấp giọng hỏi: “Antony, là con đưa Bella đi ư?”

Antony nhìn chằm chằm cánh cửa sổ phòng khách, không nói lời nào.

“Là anh ta, là anh ta!” Viola khóc ngất, ngã xuống tấm thảm dưới đất, “Bà Durand nói rằng chiều nay chỉ có anh ta lẻn vào nhà và mang Bella đi….. Bella của tôi, đứa con tội nghiệp của tôi……”

“Người đâu rồi?” Bà Boulanger hỏi.

Antony nghiến răng quyết tâm đối kháng đến cùng.

Bốp một tiếng ——

Bà Boulanger giáng cho anh một cái tát thật mạnh, hét lớn: “Đồ cầm thú! Giao đứa bé ra đây mau!”

“Nó là tạp chủng của quân Đức! Nó đáng chết! Nó không nên tồn tại!”

“Nó chỉ là một đứa trẻ đáng thương!” Bà Boulanger kích động đến rơi nước mắt, “Ta hận bản thân mình vì đã nuôi dạy con thành ra thế này.”

Bà giúp Tố Tố đỡ Viola dậy, “Đi thôi, ta sẽ đi tìm cùng cháu.”


Giáo sư Boulanger lắc đầu nói với Antony: “Chúa sẽ không tha thứ cho con, ta và mẹ con cũng vậy.”

Bọn họ đang định ra ngoài, Antony đột nhiên nói: “Đừng đi, Bella bị ném xuống sông Seine rồi, giống như những thứ tạp chủng bé nhỏ khác.”

Viola khẽ rên một tiếng, tuyệt vọng ngã quỵ ở cửa.

Tố Tố mang giày da vào, giao Viola cho bà Boulanger, “Cháu đến gặp ngài Bernard mượn xe, sau đó sẽ đến ven hạ lưu sông để tìm.”

Giáo sư Boulanger mặc áo khoác vào, đi ra ngoài cùng Tố Tố, “Ta đi cùng cháu.”

Bà Boulanger đỡ Viola đang ngất xỉu lên ghế sô pha, lúc bà ngẩng đầu lên, Antony vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, không cúi đầu cũng không nhận sai.

Bà Boulanger lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Con cút ra ngoài đi, con không còn là con của ta nữa, ta nghĩ bố con cũng nghĩ như thế.”

Antony kìm nước mắt, cởi mũ ra, vẫn khăng khăng, “Là do bọn chúng đáng chết! Toàn bộ Pháp gian đều đáng chết! Quốc gia của con nhân dân của con sẽ hiểu cho con!”

“Antony, Bella là một đứa trẻ, là một đứa trẻ vô tội!”

“Trong chiến tranh, không ai là vô tội cả.”

“Chiến tranh kết thúc rồi!” Bà Boulanger gân cổ thét to.

“Chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc!” Antony gầm lên, lao vào màn đêm u ám.

Anh thề sẽ không bao giờ quay trở lại.

Tố Tố lái xe, giáo sư Boulanger ngồi bên cạnh cô, dọc đường đi không ai lên tiếng nói chuyện, không ai biết phải nói gì vào lúc này.

Lúc trời gần rạng sáng, bọn họ tìm thấy thi thể của một đứa trẻ trong bụi cỏ bên bờ sông, nhưng không phải Bella, mà là một cậu bé có mái tóc vàng và đôi mắt xanh cùng tuổi với Bella bé nhỏ.

Giáo sư Boulanger tháo cặp kính tròn gọng vàng xuống, cúi đầu lau đi lau lại tròng kính, trong khi liên tục cầu nguyện với Chúa, Tố Tố túm chặt vạt áo, run rẩy trong cơn gió dịu nhẹ của bình minh.

“Hầy……” Giáo sư Boulanger khẽ thở dài, ông cởi áo khoác, bọc lấy cả người trắng bệch của cậu bé rồi bế cậu bé trở lại xe.

Mãi đến khi trời tối bọn họ vẫn không tìm được tung tích của Bella, Tố Tố thậm chí còn không dám đối mặt với Viola, cô cảm thấy hổ thẹn bởi những kẻ cuồng tín ấy.


Nhưng không ai ngờ rằng Viola đã biến mất.

Cô để lại lời nhắn trong phòng khách nhà bà Boulanger, cảm ơn lòng tốt của bọn họ, và nói với Tố Tố rằng, cô sắp đoàn tụ với Hermann và Bella.

Kể từ đó, Tố Tố không còn nhìn thấy Viola nữa.

Đêm hôm đó, cô đọc đi đọc lại từng lá thư của Heinz, cô khóc lóc thảm thiết giữa đêm khuya, cầu xin lòng thương xót cuối cùng từ Chúa.

Ký ức vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô, cô vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau, anh sắp mất đi hơi ấm cuối cùng trong một đêm mùa đông đầy tuyết, cô đã cứu mạng anh trong nỗi sợ hãi tột cùng.

Heinz……

Cô nhẹ nhàng, nhẹ nhàng khắc họa từng đường nét của anh.

Em xin thề với Chúa rằng, em yêu anh, và sẽ theo anh mãi mãi.

Ngày hôm sau, cô nói với Kế Văn Lương bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc: “Em muốn xin nghỉ phép một tuần.”

“Đi đâu? Làm gì? Ở lại đại sứ quán vào thời điểm này mới là an toàn nhất.”

“Em muốn đến tham quan Bavaria*.”

*Bavaria là bang lớn nhất nằm ở cực nam của Đức ngày nay, với diện tích 70.553 km² và dân số 12,4 triệu người (đứng hàng thứ hai sau Nordrhein-Westfalen). Thủ phủ của bang là Munich

“Có chỗ nào muốn thay đổi không?” Kế Văn Lương nhìn vào mắt cô và nói.

Tố Tố lắc đầu, Kế Văn Lương lập tức bật cười, “Anh biết em luôn như thế mà.”

Anh tìm ra hai hộp thuốc lá Camel từ trong ngăn kéo, “Mang cái này theo đi, sử dụng tốt hơn đồng franc và bảng Anh nhiều lắm đấy.”

“Cảm ơn.” Tố Tố thì thầm.

“Đừng lo, anh sẽ ghi hết vào sổ, ngài Thịnh sẽ không đối xử tệ với anh đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận