Giờ ra về...
Nó vào lớp cùng với hắn, 2 đứa cúp học mà!
- Từ nay trở đi, tao mà thấy mày còn đụng tới 1 điếu thuốc nào nữa thì đừng trách!_Nó cảnh cáo hắn
- Nếu thèm thì sao?
- Thì lấy kẹo ra ngậm!
- Mày phải đút kẹo cho tao như lúc nãy thì tao mới chịu ngậm!_Hắn con nít
- Vậy là lúc nào tao cũng phải canh chừng mày hả!?_Nó mệt mỏi
- Ý mày là sao? Đó là một vinh dự lớn đó!
- Hứ!_Nó bĩu môi
Đến trước cửa lớp...
- Yến! Hảo! Hai bà chờ tui hả!_Nó mừng rỡ
- Ừa! Mà không hiểu sao nãy giờ thằng Sơn cứ chờ, không thấy bà rồi nó tức tối đi về luôn! Hỏi mà nó không thèm trả lời, quê muốn chết!_Yến hậm hực
- Mà nãy giờ 2 người làm gì lâu vậy? Đi rửa mặt rồi cúp tiết luôn hả!_Hảo tò mò cười nham nhở
- Làm gì là làm gì?_Nó ngây ngô
- Mày biết mà còn giả điên! Nãy giờ tao với mày làm gì với nhau mà còn không nhớ nữa!_Hắn cố ý chọc ghẹo
- Ghê nha!_Yến rộ lên
- Scandan luôn nha!_Hảo cười gian
- Cái thằng dở hơi này!_Nó cốc vào đầu hắn
Chợt, nó nhìn thấy con Khánh An đi với tụi con gái trong lớp. Hầu hết tụi con gái không ai ưa nó cả. Nó đứng đơ người với những câu hỏi khó mà có thể giải đáp được.
- Thay vì tỏ vẻ mình buồn rầu thì sao không cố cười để giấu đi những nỗi buồn đó để người khác không phải hỏi! Nếu để người khác quan tâm rồi hỏi tại sao mình lại cảm thấy buồn thì sẽ cảm thấy rất phiền phức. Giống như tui vậy nè! Nếu cười thì đâu có ai biết mình buồn! _Yến nhìn nó rồi cười
- Nhưng nếu phải như vậy thì thà tui cố tỏ ra rằng mình đang thực sự buồn còn hơn là phải cố che giấu nỗi đau sau một nụ cười giả tạo!_Nó nói rồi mỉm cười khiến cho Yến phải bâng khuân đứng đơ người không nói gì nữa mà chỉ khẽ gật đầu
Rồi một cái vỗ vai nhẹ nhàng
- Bà còn có tui với Yến là bạn thân nhất mà!_Hảo mỉm cười
- Ukm!_Nó mau chóng quên đi những suy nghĩ phiền muộn khó khăn lúc nãy còn vướng lại trong lòng mà mỉm cười rạng rỡ với tình bạn hiện tại của mình.
- Còn tao thì sao?_Hắn chớp chớp 2 mắt tròn xoe, chu môi ra tỏ vẻ tội nghiệp trước mặt nó
- Trong mắt tao, mày chỉ là thằng đĩ đực phiền phức thôi!_Nó lạnh nhạt nhìn hắn
- Nè! Nói gì hả!_Hắn bực bội
- Hai bà về trước đi! Tui có chuyện riêng muốn nói với thằng Thanh!_Nó xua đuổi
- Nè! Làm gì mà riêng tư dữ vậy!
Yến với Hảo tò mò, muốn ở lại nhưng bị nó đẩy lên xe buýt luôn rồi phóng đi vun vút. Giờ chỉ còn lại nó với hắn...
- Có lẽ, khi đó tao đã quá vội yêu. Chỉ là những cuộc trò chuyện hằng đêm vớ vẩn, mà tao với mày cũng đâu có hiểu biết gì về nhau! Nên tao...
- Sao mày lại nói vậy?_Hắn nhau mày tỏ vẻ khó chịu
- Chỉ là một mối tình quen trên mạng và trao đổi số điện thoại. Không biết gì về nhau mà thậm chí cũng không biết mặt nhau cũng là chuyện bình thường...
- Vậy đối với mày thì bây giờ tao chỉ là người bạn bình thường chứ không có chút tình cảm gì trước đây đối với tao sao!?
Nó đắn đo một lúc rồi lạnh nhạt trả lời
- Phải
- Chỉ vì trước đó tao đã lăng nhăng với những đứa con gái khác trên mạng sao?
- Không. Vì rõ ràng từ đầu, chắc hẳn mày đã không có tình cảm thật đối với tao rồi.
- Tại...tại sao!?
- Chỉ cần mày chừa cho tao một chỗ trống nhỏ trong tim thì tao sẽ luôn là điểm tựa ày, tao sẽ luôn ở đằng sau lưng để luôn bảo vệ ày!
Hơi thở hắn như ngưng lại, càng lúc càng bối rối những suy nghĩ khó hiểu cứ hiện lên trong đầu hắn, hắn siết chặt tay, gào lên cay đắng
- Tại sao mày cứ như vậy hoài vậy hả! Mày thực sự không hiểu gì hết!_Hắn nhau mày, nét mặt đau đớn hiện trên đôi mắt to đầy dấu chấm hỏi
- Khi đang quen với ai thì phải biết quan tâm và trân trọng những tình cảm thật sự mà mình đang có. Đừng lợi dụng tình yêu và xem chúng như một trò chơi không luật. Hãy quý trọng những giây phút khi mày đang thật sự yêu một ai đó...
Đôi mắt đượm buồn, nhỏ giọt nước mắt trong suốt lấp lánh đọng trên đôi bờ mi ấn mạnh cuối điểm nhìn. Bàn tay mảnh mai vuốt nhẹ mái tóc dài tựa làn gió thoảng hương thơm ngọt ngào...Ánh nắng vàng rượm cuối buổi chiều xuyên qua từng kẽ lá xào xạc.
Những lời nói đó phát ra từ giọng trong trẻo, lắng đọng như mặt hồ thu. Tan ra giữa những hạt bụi lấp lánh dưới bầu không khí nhẹ tênh theo gió bay đi vào bầu khí quyển bao quanh nó và hắn như một khoảng trời riêng...
Nó đau lắm, đau xé lòng. Những lần chờ đợi màn hình điện thoại lóe sáng lên chỉ để đọc được những tin nhắn hồi âm từ hắn, chờ tiếng chuông điện thoại reo lên ca khúc nó đặt riêng cho hắn. Chỉ ôm mãi chiếc điện thoại và chờ trong sự hồi hộp, không gửi tin hồi âm là lâu, không gọi cho nó là lâu, không nghe được giọng nói trầm ấm từ hắn là đã quá lâu rồi. Đã chờ trong sự tuyệt vọng, chờ những tin hồi âm ngọt ngào giả tạo, những câu hứa hẹn dối trá. Những lời nói yêu em ngày nào cũng chỉ là thế giới ảo em tự dựng lên do chính bàn tay mình. Em đã sai, đã quá mong chờ vào nó và em đã quá tin anh khi rõ biết anh chỉ đùa cợt với em.
- Phải, chỉ là vài đêm ngắn ngủi giữa những cuộc trò chuyện vớ vẩn của đôi ta...
Nói rồi nó xách cặp, bỏ hắn lại đằng sau mà toan bước đi, bờ vai buồn lạnh nhạt của nó đã khiến hắn sững sờ kèm với những lời nói đó. Phút giây giữa những cuộc trò chuyện hằng đêm như không thể níu giữ lại được nữa. Nó cứ trôi đi 1 cách vô thức cho dù không một ai muốn nó sẽ xảy ra.
Những khoảng khắc hạnh phúc ngắn ngủi đó không thể dừng lại. Nó cứ trôi theo thời gian và rồi cũng sẽ tan vỡ thành những mảnh vụn
Hắn cảm thấy hối hận quá mà như không còn chút hy vọng nào nữa. Những hạt mưa nặng trĩu xóa nhòa đi hình ảnh một lúc càng mờ, tiếng chớp rạch ngang nền bầu trời như chia cắt 2 thế giới cùng 1 con đường. Khiến tim hắn đau nhói, không giống như những đứa con gái mà hắn đã từng quen, khác thật nhiều. Nó đã khiến hắn rung động thật rồi. Hắn bước những bước chân nặng trịch, lững thững như không còn phân biệt được phương hướng. Cảm giác như con tim ngừng đập, bên tai không còn cảm nhận được gì ngoài những âm thanh của sự cô đơn, bị bỏ rơi. Hắn đau lắm, lòng nặng trĩu như những giọt nước mưa ran rát, đau xót con tim, như nghẹn thở. Nó đã đánh mất con tim hắn thật rồi.
Ngoài cửa sổ, trên tấm kính nhạt nhòa dưới màng nước ngoài trời mưa, làn gió lạnh lẽo. Không còn thấy gì, nghe gì ngoài sự cô đơn bao trùm lấy 2 căn phòng 1 màu đen giá lạnh...Hai con người cùng chung cảm giác, cảm xúc lẫn lộn. Khép mình trong căn phòng.
Dưới cơn mưa lớn, âm thanh ngoài cửa sổ đã khiến 2 con người đó bất chợt nhận ra rằng..."Mình Đang Yêu..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...