Like love

Chương đặc biệt 6.22: Phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc
2
Làm xong bài, Mạch Đinh thở phào nhẹ nhõm, vừa kịp kết thúc tiết hai. Cậu đứng lên đi tiểu, các bạn trong lớp ai cũng nhìn theo. Một người nhìn chằm chằm vào cổ Mạch Đinh, ý tứ sâu xa nói: “Mạch Đinh, trên cổ cậu sao có vết hồng hồng?”
Mạch Đinh sờ sờ cổ: “Vậy sao, chắc là tối qua bị muỗi cắn.”
“Thế à, muỗi nhà các cậu thật lớn nha.” Nghe xong, Mạch Đinh không đợi vài giây, lập tức lao vào WC, ra sức quay quay cổ mới thấy được dấu hôn vẫn còn, mà không chỉ có một cái. Cậu đỏ mắt, hình tượng ủy viên sụp đổ hết rồi, bị tên kia phá hủy. Vừa vặn An Tử Yến bước vào WC, Mạch Đinh vươn tay xông tới: “An Tử Yến, ông đây liều mạng với cậu.”
An Tử Yến nắm hai tay Mạch Đinh lại: “Làm gì thế?”
“Cậu không biết xấu hổ mà còn hỏi tớ, cậu xem đi, xem đây là cái gì.”
An Tử Yến nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Làm sao?”
“Cái gì là làm sao, cậu hôn như vậy từ lúc nào?”
“Chắc là đêm qua không cẩn thận đụng phải.”
“Cậu điêu, cậu tiếp tục điêu đi, không cẩn thận sao có thể làm ra dấu hôn hồng như vậy? Mà còn không phải một cái, một, hai, ba, bốn, năm, năm cái!!” Mạch Đinh giơ ngón tay ra đếm.
An Tử Yến cũng lười tranh luận cùng Mạch Đinh: “Tớ làm đấy, thì sao?”
“Cậu, cậu làm cái này, còn có quan tâm tới tớ không. Tớ, tớ đi chết đây.” Mạch Đinh ngay cả nước tiểu cũng không vẩy đi, chạy ra khỏi WC, rụt cổ tới siêu thị mua băng OK, dán đầy lên cổ. Trên đường trở về, Mạch Đinh đụng phải mấy sinh viên năm nhất, là hai, ba cô gái dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu, nói nhỏ: “Là anh ta sao?”
“Hình như thế, học tỷ từng chỉ cho tớ xem, một tên đồng tính thì phải.”
“Chậc chậc, rốt cuộc có gì mà vui mừng chứ.”

“Nghe nói đều đã công khai trong trường rồi, eo~ thật không biết xấu hổ.”
“Đúng vậy, loại sự tình này lén lút là được rồi, quang minh chính đại công khai, chẳng lẽ muốn chúng ta chúc phúc cho anh ta sao?”
“Phải nha, phải nha, thật là nực cười.”
“Quên đi, chúng ta làm sao hiểu được quy nghĩ của mấy kẻ không biết xấu hổ như vậy, may là trong trường cũng không có nhiều. Nếu như thêm mấy người như anh ta, tôi chắc không dám tới đây học mất.”
Mạch Đinh nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của họ, vừa định rời đi, đột nhiên thấy An Tử Yến xuất hiện trước mặt, mang theo dáng cười xấu xa, choàng tay ôm vai Mạch Đinh, kéo cậu tiến vào trong lòng mình: “Ngoại trừ tớ, ai cũng không có tư cách bắt nạt cậu.”
“Hừ, trừ cậu ra, tớ cũng chẳng để ai bắt nạt.”
“Buổi chiều trốn học đi.”
“Làm gì?”
“Chồng cậu đưa cậu đi chơi.”
Không đợi Mạch Đinh đồng ý, An Tử Yến đã mạnh mẽ kéo cậu về phía cổng trường, sau đó quay đầu lại, trên gương mặt hoàn mỹ tỏa ra khí tức làm cho người khác không dám tới gần. Anh hướng về phía nữ sinh kia nói ba chữ, không phát ra thanh âm nhưng có thể nhìn miệng mà hiểu được: Cút cho tôi.
Co gái bị dọa tới không nói nên lời, không dám nhìn thẳng vào mắt An Tử Yến.
Ánh nắng chói chang chiếu lên người, Mạch Đinh cùng An Tử Yến bước đi trên đường. Dưới tán ô che nắng, Mạch Đinh khoa chân múa tay cười nói, An Tử Yến chỉ an tĩnh lắng nghe. Khi đi qua một cửa hàng, trước cửa có rất đông người vây xem một sân khẩu. Người đàn ông trên sân khấu vui tươi hớn hở cầm micro: “Hôm nay cửa hàng tổ chức chương trình tiêu 500 tệ có thể tới đây bốc thăm trúng thưởng.”
“Mau, chúng ta đi tiêu tiền, hoạt động này luôn có lời.”
“Tiêu cái rắm, về thôi.”

“Tớ mà trúng thưởng, đến lúc đó cậu đừng có khóc cầu xin tớ chia tiền cho.”
“Tớ không đa sầu đa cảm thế đâu.”
“Honey
~”Mạch Đinh dốc toàn lực, mở to mắt đáng thương: “Cậu xem ngoại hình của tớ đi, là chiêu tài(1) a.”
An Tử Yến nắm lấy cằm Mạch Đinh, lật mặt cậu qua trái qua phải quan sát: “Không thấy gì hết, nhưng mà cậu có tướng khắc phu.”
“Phi phi phi, đừng nói điềm gở, mau nhỏ nước bọt xóa bỏ đi. Đây là mẹ tớ dạy đấy.”
“Tớ muốn nhỏ trên mặt cậu ấy.”
Kết cục cuối cùng, Mạch Đinh thuyết phục được An Tử Yến. Nhưng tiêu được 500 tệ từ cửa hàng này, An Tử Yến phải xách theo một đống đồ nặng nề. Người này không biết mua gì nhẹ nhẹ chút, toàn chọn những thứ nặng ơi là nặng, còn mua cả một bức tượng.
Mạch Đinh chạy lên sân khấu, nắm lấy hòm thăm trúng thưởng, trong miệng thì thào nhớ kỹ, sau đó nhanh như cắt rút một lá thăm, hai tay chắp trước ngực cầu nguyện, còn hôn hôn lên lá thăm kia. Mạch Đinh làm xong một loạt động tác như vậy trên sân khấu khiến An Tử Yến vô cùng không muốn nhận mình quen biết tên ngốc kia.
“Chúc mừng cậu.” Người chủ trì còn chưa nói xong, Mạch Đinh đã mừng như điên, đoạt lấy lá thăm, quay xuống đắc ý với An Tử Yến dưới sân: “Thấy không, trúng rồi.”
An Tử Yến quay mặt đi, không muốn nhìn Mạch Đinh nữa.
“Đúng vậy, tôi thấy được, chúc mừng bạn trẻ này, cậu được phần thưởng thứ tư, là ba túi bột giặt cao cấp.”
Mạch Đinh vô cùng hưng phấn, khóe miệng cười muốn liệt. Cậu chỉ quan tâm mình trúng thưởng, không thèm quan tâm mình trúng cái gì. Cậu ôm lấy ba túi bột giặt cỡ bữ trực tiếp nhảy từ trên sân khấu xuống, hướng về phía An Tử Yến. Người chung quanh hoảng hồn tránh ra, An Tử Yến buông hết vật trên tay, nặng nề đỡ được Mạch Đinh, miệng mắng: “Cậu là đồ ngốc.”
“Tớ biết cậu sẽ đỡ được tớ mà.”

“Lần sau dám thử làm lại xem, tớ cho cậu chết ngay tại chỗ.”
Mạch Đinh nhảy từ trong lòng An Tử Yến xuống, lại leo lên trên sân, lần thứ hai nhảy xuống, vẫn được An Tử Yến vững vàng đỡ lại: “Thử rồi đó, sao cậu không để tớ ngã chết đi?”
“Tự hào lắm hả?”
“Tự hào chứ, tự hào cậu yêu tớ.”
“Đừng làm tớ buồn nôn, cậu khiến tớ vừa đưa ra một quyết định.”
“Quyết định gì?”
“Tớ đã từng yêu cậu, nhưng giờ cậu tự mình đem hết mấy thứ nặng trịch này về nhà.”
“Đừng mà, vợ chồng mình là ai với ai chứ.”
“Đừng có lôi kéo làm quen, quan hệ của chúng ta không tốt như trong tưởng tượng của cậu đâu.”
Hai người ở trên đường chơi đùa một chút rồi mới trở về. Mạch Đinh vừa vào cửa đã gục ngay tại huyền quan(2): “Mệt chết tớ.”
An Tử Yến bước qua người Mạch Đinh, cậu tiếp tục nói: “An Tử Yến, hôm nay tớ cùng cậu chơi đàn, cậu cùng tớ xem phim, thế nào?”
“Ai nói cần cậu cùng chơi?”
“Là tớ cần cậu cùng xem.”
An Tử Yến không nói gì, thông thường khi anh không nói nữa, đại biểu là đã đồng ý. Mạch Đinh vô cùng hiểu rõ. Bất tri bất giác, bọn họ đã cùng nhau ở tại đây, lâu tới mức Mạch Đinh không nhớ rõ nữa.
Trong phòng dương cầm, An Tử Yến nhẹ nhàng lướt ngón tay trên mỗi phím đàn. Mạch Đinh tựa ở bên trên lẳng lặng lắng nghê. Không bao lâu, An Tử Yến kéo Mạch Đinh qua: “Tới đây.”
“Để làm gì?”
An Tử Yến nhích người, để Mạch Đinh ngồi vào vị trí ghế giữa hai chân mình. Cậu ngồi xuống, hơi thở ấm áp của anh phả bên cổ: “Duỗi ngón tay ra.”

Mạch Đinh nghiêng đầu muốn trốn: “Thật ngứa.”
“Đừng nhúc nhích, nghe lời.”
Mạch Đinh mở hai tay, An Tử Yến bám vào bên trên, từng ngón tay của hai người đè cùng một chỗ, đặt ở trên phím dương cầm. Âm nhạc giản đơn thong thả tràn khắp căn phòng. Mạch Đinh được An Tử Yến ôm trong lòng cười nhẹ, nhìn chằm chằm từng phím đàn đen trắng chỉnh tề, nhìn chằm chằm vào ngón tay xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kết hôn, cười thật hạnh phúc.
Trong phòng chiếu phim, hình ảnh được chiếu lên tấm màn màu trắng trên tường, để có chút tính điện ảnh huyền bí, Mạch Đinh tắt đèn, cả không gian trở nên ám muội. Cậu không thấy rõ biểu tình trên mặt An Tử Yến, nhưng có thể thấy được từng đường nét xinh đẹp. Vừa mới bắt đầu phim, Mạch Đinh đã nghiêng trái ngả phải, cuối cùng là ngã vào đùi An Tử Yến, tiếp tục xem.
“Ngồi lên cho tớ.”
Mạch Đinh gối lên chân An Tử Yến: “Như vậy xem mới thoải mái.”
“Nhưng tớ khó chịu.”
“Tình yêu à, tớ nguyện ý dựa vào người cậu, thật là một chuyện lãng mạn.”
“Đừng gọi gia đây bằng mấy cái xưng hô vô vị ấy.”
“Ai gu, đừng xấu hổ mà, tớ biết cậu yêu tớ, rất yêu tớ.”
“Ai nói tớ yêu cậu?”
“Cậu không yêu tớ sao?”
“Không yêu.” Thanh âm lạnh lùng vang lên. Mạch Đinh quay đầu sang, nương theo ánh sáng yếu ớt từ màn ảnh mà đánh giá cẩn thận biểu tình của An Tử Yến, sau đó cười cười, kéo áo cậu, nhẹ nhàng ngẩng đầu: “Cậu gạt tớ.”
Đôi môi An Tử Yến dịu dàng phủ lên bờ môi Mạch Đinh, bàn tay nâng gáy cậu khiến cho nụ hôn càng sâu, trao nhau hơi thở nồng nàn, của cậu, của tớ, của chúng ta.
Khi gặp phải cậu, tớ đã nhận mệnh rồi. Dù cậu là nam, tớ vẫn như cũ, như trước, như xưa, yêu cậu.
-The end-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui