Like love

Chương đặc biệt 6.22: Phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc
I
Không khí trong lành mạnh mẽ tràn qua khe cửa, từng tầng mây dày đặc dần dần thối lui, nhường bước cho tia nắng đầu tiên giáng trần. Một tia sáng, hai tia sáng, vô số tia sáng nhẹ nhàng trên bầu trời thành phố, phủ lên ban công, chiếu qua khung cửa thủy tinh, vừa lòng nghịch ngợm đậu lên gối đầu của Mạch Đinh. Cậu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, từ trên giường ngồi dậy. Đồng hồ báo thức đầu giường vẫn chưa kêu, Mạch Đinh đã dậy rồi.
Vệ sinh xong xuôi, Mạch Đinh dọn dẹp lại phòng một chút rồi thay quần áo. Một lần nữa cậu quay về phòng ngủ: “An Tử Yến, cậu còn muốn ngủ tới lúc nào, hôm nay phải đi học đấy.”
Người nằm trên giường động một chút cũng không có.
Mạch Đinh xoa thắt lưng, bắt đầu lảm nhảm mấy bài cũ: “Cậu xem cậu giống cái gì, đã thành sinh viên năm tư rồi còn lười biếng như thế. Tớ thật sự cảm thấy hổ thẹn thay cho xã hội sau này gặp phải loại vô dụng như cậu. Cậu nhìn lại tớ đi, tớ thế mà vẫn đứng lên được này.”
Một cái gối đầu bay qua đập thẳng vào mặt Mạch Đinh: “Cậu có thể yên lặng chút không, không thấy tớ đang ngủ à?”
“Đã mấy giờ rồi còn ngủ, chậm chút nữa là muộn học đấy.”
“Chả sao.”
“Cậu đương nhiên không sao, nhưng tớ là ủy viên học tập, cần phải gương mẫu dẫn đầu, nếu như ngay cả tớ cũng đi học muộn, vậy làm sao khiến người khác phục tùng.”
“Cậu có thể đi trước.”
“Thế nhưng tớ là ủy viên học tập, sao có thể thấy học sinh sa ngã mà mặc kệ được. Đó không phù hợp với phẩm chất cao thượng của tớ.”
Thấy cường ngạnh không được, Mạch Đinh phi thân ngồi lên người An Tử Yến, đè xuống: “Mau dậy đi, An Tử Yến.”
Bị lăn qua lăn lại, An Tử Yến rốt cuộc không chịu nổi, đá Mạch Đinh xuống giường: “Thật là, sáng sớm đã ồn áo cái gì.”

Mạch Đinh đặt quần áo xuống bên cạnh An Tử Yến, còn không quên giục một câu: “Phải nhanh lên nha.”
An Tử Yến căn bản không hề sốt ruột, Mạch Đinh còn định chờ anh thức dậy mới làm bữa sáng. Giờ đã không còn sớm, cậu gấp đến độ đầu bốc hơi nước, lại không dám thúc An Tử Yến quá nhiều, nghẹn tới nội thương. Cậu đứng ở cửa giậm chân, giương mắt nhìn. Thẳng tới khi An Tử Yến đi ra đến cửa đi giầy, Mạch Đinh không chịu nổi nữa, tới kéo An Tử Yến. Nào ngờ vừa xuống cầu thang thì trượt chân một cái, mắt thấy sắp trao nụ hôn thân mật với đất mẹ, phía sau đột nhiên có lực mạnh kéo cậu lại. Mạch Đinh ngã vào lòng An Tử Yến.
“Nhìn đường cho tới.”
“Giờ không phải lúc nhìn đường, bị muộn rồi.”
Mạch Đinh rất quan tâm tới hình tượng sinh viên gương mẫu của mình. May là khi chạy tới phòng học thì chuông báo mới reo. Quay đầu lại, An Tử Yến đã đi đâu mất rồi, rõ ràng khi vào cổng trường vẫn còn thấy, giờ lại chạy mất tiêu. Tiết học trôi qua phân nửa, An Tử Yến mới tiến vào. Thầy giáo có thấy nhưng không thể trách, chỉ cần thành tích tốt, nhưng cái khác đều là mây bay.
“Cậu đi đâu thế?”
“Ăn sáng.”
“Cậu vứt kỷ luật trường vào cái xó nào rồi, chúng ta là sinh viên mà.”
An Tử Yến lười đáp lại Mạch Đinh, đặt bánh mì cùng sữa trong tay lên sách của cậu. Mạch Đinh kinh ngạc, cả cơ thể trong nháy mắt mềm nhũn, mếu máo nói: “Tớ đâu có bảo cậu mua đồ ăn sáng cho tớ.”
“Nói ít thôi, lần sau có nói miệng thì biểu tình trên mặt cũng phải phù hợp chút.”
“Đừng cho là tớ sẽ cảm động vì chút hành động nho nhỏ này của cậu. Cậu nghĩ sai rồi.” Mạch Đinh luôn luôn phơi bày hết cả cảm xúc trên mặt.
Cậu nhìn thoáng qua mặt bàn trống trơn của An Tử Yến: “Sách của cậu đâu, cậu chẳng mang quyển nào sao?”
“Cái thứ nặng như vậy, đồ vô dụng mới mang.”
Mạch Đinh kéo sách của mình ra giữa, “Lần sau nếu không mang, tớ sẽ không cho cậu nhìn chung đâu.”

An Tử Yến nhún nhún vai, một tay chống mặt, bắt đầu lười nhác nghe giảng. Mạch Đinh bên kia chăm chú nhìn chằm chằm vào bục giảng rồi lại chăm chú ghi chép. Thường thường, cậu còn liếc sang nhìn An Tử Yến, mặc kệ ngắm bao lâu, ngắm nhiều hay ít, khuôn mặt này vẫn đẹp như vậy, khóe miệng xấu xa, biểu tình băng lãnh.
“Ngắm đủ chưa?”
“Không được xem sao, chỉ là trên mặt cậu có cái gì mà thôi.” Mạch Đinh nói lung tung.
“Trên cổ cậu cũng có cái gì.”
Mạch Đinh không coi câu An Tử Yến nói là vấn đề gì. Khi tan học, thầy giáo đẩy kính mắt: “Đề tài giao cuối tuần trước, buổi trưa bắt đầu thu nộp cho tôi.” Nói xong, thầy giáo tiêu sái ra khỏi lớp không quay đầu lại.
“Giao lúc nào thế, sao tớ không nhớ?”
“Làm sao tớ biết được của cậu.”
An Tử Yến lấy từ trong túi vài tờ giấy nhăn nhúm, Mạch Đinh không thể tin nổi nhìn chằm chằm anh: “Cậu làm rồi. Làm lúc nào thế?”
“Cậu quản tớ chắc.”
“Nhanh, cho tớ mượn chép chút.”
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Không cho.”

Mạch Đinh muốn cướp nhưng bị An Tử Yến bắt được: “Phúc lợi.”
“Ai nha” Mạch Đinh giả cười, vỗ nhẹ lên cánh tay An Tử Yến, “Yến ca ca, hai ta là ai với ai chứ, đã là vợ chồng, cậu xem còn khách khí với tớ làm gì, cho tớ mượn chép đi.”
“Không bàn nữa.”
“Được được được, cho cậu phúc lợi là được rồi chứ gì.” Mạch Đinh tiến tới hôn An Tử Yến.
“Tớ nói là cho tớ phúc lợi, không phải cho cậu phúc lợi.”
“Cậu tự cuồng bản thân vừa thôi. Tớ hiến thân hôn cậu, cậu còn không hài lòng.”
“Ai cho cậu hôn tớ, đây là trường học đấy.”
“Ai nói trường học thì không được hôn nhau. Lập bảng giá đi, hôn bao nhiêu cái mới bằng lòng cho tớ chép bài đây.” Mạch Đinh trực tiếp ngả bài.
An Tử Yến suy nghĩ một chút: “Quên đi, thấy cậu cũng có vẻ đáng thương, hôn 100 cái là được.”
“100 cái!” Thanh âm của Mạch Đinh rít lên: “Miệng tớ tốt xấu gì cũng làm từ thịt, hơn nữa còn phải hôn tới khi nào mới xong.”
“Cậu có thể hôn nhanh một chút.”
“Tớ không muốn, An Tử Yến, cậu là tên quỷ ấu trĩ, tớ đi mượn người khác.” Mạch Đinh lấy tay chọt chọt bạn ngồi bàn trên: “Ngại quá, bạn học, tớ quên làm đề tài, cậu có thể cho tớ mượn tham khảo không?”
Bạn trẻ kia đang định nói lại cảm thấy một ánh nhìn lạnh lẽo xuyên thấu xương, hắn liếc mắt thấy ý tứ trong ánh mắt của An Tử Yến vô cùng rõ rang, cậu không muốn sống nữa thì cứ việc cho mượn.
“Cái này, ngại quá, tớ đột nhiên không tìm thấy.”
Mạch Đinh mượn mấy người cũng đều bị từ chối, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu về chỗ ngồi, ôm hận nhìn An Tử Yến: “100 cái cũng được, hôn mặt hay môi.” Xem ra Mạch Đinh có thể trả bất cứ giá nào để được chép bài.
“Cố gắng là tốt.” An Tử Yến đưa tay cho Mạch Đinh.

“Cậu cho rằng mình là quý tộc sao?’
“Hôn hay không hôn?”
Mạch Đinh nắm mu bàn tay An Tử Yến, đưa lên miệng, mang theo phẫn nộ mà hôn khiến An Tử Yến rụt tay về: “Bảo cậu hôn, không bảo cậu cắn.” Anh bôi nước bọt trên tay lên áo Mạch Đinh. Cái tên An Tử Yến thích đùa dai này, ông đây sao lại thích cậu ta chứ? Từ khi quen biết đến bây giờ, thậm chí khi kết hôn, cậu cũng bị anh khi dễ xoay vòng vòng.
“Tớ biết rồi.” Mạch Đinh lần nữa cầm tay An Tử Yến, nghiêm túc hôn lên mu bàn tay anh.
Tiết hai, An Tử Yến chợp mắt một lúc, khi tỉnh lại thấy Mạch Đinh đang ngồi xổm dưới gầm bàn, vừa hôn vừa đếm.
“Còn chưa hôn xong sao?”
“Còn 6 cái nữa, lập tức xong ngay.”
An Tử Yến rút tay về, sờ sờ tóc Mạch Đinh: “Cậu sao có thể quá thành thật như vậy.”
Nhưng chính bởi vì Mạch Đinh lúc nào cũng quá nghiêm túc, An Tử Yến mới nhịn không được muốn khi dễ cậu, nhìn cậu tức giận phát điên.
“Cậu cứ chờ bị sét đánh đi, bắt nạt người thành thật.” Hai chân Mạch Đinh đã tê rần, leo lên lại chỗ ngồi, ngay cả xoa bóp chân cũng không kịp mà lao vào chép bài ngay. Trong miệng cậu vẫn nhịn không được oán giận: “Tớ rất tức giận đấy, đời này cũng không muốn để ý tới cậu nữa.”
An Tử Yến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi của Mạch Định. Trên bục giảng, thầy giáo vẫn chăm chú giảng bài, dưới lớp, sinh viên gục trái gục phải, có người chăm chú lắng nghe. An Tử Yến ở dưới bàn nắm lấy bàn tay ấm áp của Mạch Đinh.
Trái tim Mạch Đinh nhảy một cái, cắn môi dưới, tay kia vẫn lướt nhanh trên giấy, chỉ là mặt chậm rải đỏ lên: “Chiêu này cũng vô dụng thôi, nói cho cậu biết, dù cậu dỗ dành tớ thế nào, tớ vẫn giận cậu.”
“Ai dỗ cậu?”
“Vậy cậu nắm tay tớ làm gì?”
“Thích thì nắm, không được sao?”
“Ai thèm tin.” Khóe miệng Mạch Đinh cùng đôi mắt đều thành hình cong cong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui