Côn Lôn phi tuyết mạn thiên vũ, bạch y như tuyết tiếu như hoa
Nhất triêu băng phá ngân tuyết xuất, vạn thiên quang hoa tập nhất thân
Thủ cầm tỏa mi đẳng hồng nhan, tần tiếu thiên địa tẫn thất sắc
Nhược đẳng tương kiến hỉ cực khấp, phong hoa tuyệt đại mộng lý nhân
(Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)
***
Tần Lạc Y không nghĩ đến mình còn có thể có một ngày quay trở lại nước Bột Hải, tuy đã sớm không còn khói lửa bao vây nhưng vừa vào cổng thành viền mắt Tần Lạc Y đã hơi ươn ướt.
Toàn bộ nước Bột Hải tựa như một tòa thành, ngay cả nơi buôn bán phồn hoa nhất không khí cũng trầm lắng, dù cho có dân chúng sinh sống ở nơi này, khi trông thấy quân đội đàn đàn lũ lũ kéo vào thành cũng bị dọa đến trốn vào trong nhà, cửa đóng kín như bưng.
Nước mắt Tần Lạc Y vẫn tuôn ra, nàng không ngờ bản thân mình lại mang thân phận này trở về nước Bột Hải, dẫu sao dân chúng cũng không thể biết được nguyên nhân diệt quốc thật sự là gì, bọn họ chỉ biết rằng đã bị nước Khiết Đan công chiếm khiến cho họ mất đi gia đình người thân.
Cơ thể mềm yếu của nàng sau một khắc được một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, Tần Lạc Y theo bản năng nhìn vào đôi mắt thâm sâu của hắn, trái tim dịu dàng của người đàn ông, lại có sự chịu đựng và kiên trì vượt hơn hẳn so với dân thường.
“Y nhi, đừng lo lắng, nơi này không bao lâu nữa sẽ khôi phục lại sự phồn thịnh của trước đây thôi, thậm chí còn tốt hơn! Tin tưởng ta!” Da Luật Ngạn Thác đau lòng đưa tay đỡ lấy khuôn mặt đau thương của nàng, đáy mắt tràn ngập sự kiên định.
Đôi mắt long lanh của Tần Lạc Y không hề chớp nhìn vào mắt của Da Luật Ngạn Thác, sau đó cố gắng gật đầu một cái, nàng tin tưởng lời nói của người đàn ông này, bởi vì nàng biết rõ chỉ cần là lời hắn nói ra thì nhất định sẽ thực hiện!
Da Luật Ngạn Thác yêu thương hôn lên vầng trán trơn nhẵn của nàng, động tác dịu dàng: “Cơ thể khó chịu không? Chúng ta sắp đến nơi rồi!”
Tần Lạc Y mỉm cười gật đầu, sau đó vươn tay kéo một góc rèm trên xe ngựa, mở miệng: “Thác, sao chàng lại đột nhiên muốn nước Bột Hải?”
Da Luật Ngạn Thác giơ tay nhéo mũi nàng một cái, đáy mắt hàm chứa ý cười nói: “Bé con, đó không phải là quyết định nhất thời, mà sau khi ta gặp nàng đã có ý định như vậy!”
Tần Lạc Y mở mắt thật to, sau một lúc nàng mới bừng tỉnh, nói: “Hóa ra chàng đã sớm có ý định, không phải nguyên nhân là chàng muốn đến đó ở ẩn sao?”
Da Luật Ngạn Thác lắc đầu nói: “Y nhi, nàng phải biết rằng, nàng là thê tử của ta, bởi vì ta muốn bảo vệ nàng tốt hơn, biện pháp duy nhất chính là ổn định mọi thứ và quyền lực, ở ẩn không phải là biện pháp giải quyết triệt để, do vậy ta nhất định phải nắm được nước Bột Hải trong tay.”
Một luồng ấm áp chảy qua lòng Tần Lạc Y, nàng khẽ tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của Da Luật Ngạn Thác, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, thở dài một hơi, nói: “Thác, cám ơn chàng!”
Nàng không biết phải nói điều gì, chỉ là cảm thấy trong lòng ấm áp, tuy nơi này không còn cha nuôi, không còn Tang đại ca, nhưng ở đây có tương lai đáng mong chờ, không phải ư?
“Nha đầu ngốc.” Da Luật Ngạn Thác cười thì thầm.
“Đúng rồi!” Tần Lạc Y chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Da Luật Ngạn Thác.
“Sao vậy?” Da Luật Ngạn Thác hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi.
Tần Lạc Y lẩm bẩm nói: “Những phi tần kia, chàng… chàng dự định an bài thế nào?”
Trong mắt xuất hiện một tia bi thương, mặc dù chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng lại bị tâm tư kín đáo của Da Luật Ngạn Thác bắt được.
“Y nhi, đối với họ, ta không hề muốn nhẫn tâm như vậy nhưng mà tình cảnh hôm đó làm ta rất lo lắng, trời sinh tính cách nàng đã thiện lương đơn thuần, nếu không có ta ở bên cạnh nàng thì họ sẽ đối phó với nàng, nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào, không phải vì con người của ta mà vì quyền lợi của gia tộc là trên hết, hơn nữa trong lòng ta chỉ thừa nhận duy nhất một phu nhân đó chính là nàng… Tần Lạc Y, nước sông ba nghìn chỉ lấy một gáo, trọn kiếp này có nàng làm bạn đời, ước nguyện vậy là đủ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tần Lạc Y lộ ra vẻ xúc động, sao nàng lại không hiểu tâm tình của hắn, không phải nàng cũng như thế sao, yêu người đàn ông này đến tận xương tủy.
Thế nhưng…
“Thác, nhưng dù sao họ cũng là phụ nữ, chàng cứ như vậy bỏ họ lại trong kinh thành, sau này các nàng ấy làm sao còn mặt mũi gặp người khác chứ?”
Da Luật Ngạn Thác vừa nghe đã cười lớn: “Y nhi, chỉ có phụ nữ người Hán các nàng mới có suy nghĩ như vậy thôi.”
“Sao? Là ý gì?” Tần Lạc Y lẳng lặng nhìn Da Luật Ngạn Thác, vẻ mặt không hiểu.
Da Luật Ngạn Thác có lòng tốt giải thích cho nàng: “Thật ra, mỗi một người trong hoàng tộc Da Luật đều không phải là người có thể lựa chọn giữa hạnh phúc tình yêu và lợi ích, sở dĩ chọn vài người làm phi tần thật ra chính là sự liên kết lợi ích và quyền lực, trong mắt nam nhân chỉ có địa vị và phú quý, kể cả nữ nhân cũng vậy, bởi lẽ phi tần trong Đông Lâm Vương phủ chẳng qua là một đám người tranh thủ tước hiệu mà thôi, về phần vấn đề nàng đang lo lắng, nữ tử nước Khiết Đan phân cho ai cũng sẽ không để ý.”
Sau khi Tần Lạc Y nghe xong, trong lòng thoáng chua xót, nàng vươn đôi tay nhỏ bé chạm khẽ vào một bên mặt của hắn: “Nếu quả thật như chàng nói, vậy thân là người Khiết Đan chẳng phải rất đáng thương sao?”
Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lạc Y, yêu thương hôn lên, chậm rãi lên tiếng: “Vậy nên, sau khi ta gặp nàng liền quyết định thay đổi vận mệnh, ai nói nam tử phải nhất định tam thê tứ thiếp, Da Luật Ngạn Thác ta chỉ cần một mình Tần Lạc Y nàng, muốn nàng trở thành thê tử của ta, Vương phi của ta, là người phụ nữ có tư cách mang con nối dõi của Da Luật Ngạn Thác ta! Bởi vậy, nàng mong muốn có một chốn thiên đường, ta liền đem thiên đường đến cho nàng!”
“Thác…” Đôi mắt Tần Lạc Y ngập tràn hơi nước: “Chỉ cần có thể theo chàng, khắp nơi đều là thiên đường.”
Câu trả lời của Da Luật Ngạn Thác là vòng tay càng ôm chặt nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...