Chương 17: Las Vegas, nơi tình yêu thăng hoa
Những ngày đầu tháng ba, hơi lạnh mùa đông vẫn còn vương vất khắp các đường phố Bắc Mĩ. Cả đêm qua, Tuyết Nhung hầu như không chợp mắt. Từ sau khi gửi thư cho Lancer, lúc nào lòng cô cũng ngổn ngang trăm mối suy tư. Đã có lúc cô hối hận tự hỏi liệu tâm sự những chuyện đau lòng của mình và gia đình với Lancer có phải là việc làm đúng đắn? Dù sao anh ấy cũng là một người ngoại quốc, hơn thế nữa môi trường sống của anh lại hoàn toàn khác cô, liệu anh có thể chấp nhận một người con gái có hoàn cảnh thê thảm như cô hay không? Lúc này, Tuyết Nhung nghĩ, lẽ ra cô không nên gửi bức thư đó cho Lancer, mà cứ tiếp tục sống những tháng ngày yên bình trên mảnh đất Hoa Kỳ mơ ước này. Tại sao cô lại để bức màn đen tối của quá khứ ám ảnh cuộc sống mới tốt đẹp của mình? Lancer sẽ phản ứng thế nào đây? Anh ấy liệu có đủ nhẫn nại để đọc hết bức thư dài dằng dặc đó hay không? Sau khi đọc xong, anh ấy sẽ nghĩ thế nào, sẽ trân trọng cô hơn hay sẽ cho rằng phụ nữ Trung Quốc đều là những sinh vật kỳ quái?
Rồi Tuyết Nhung lại tự hỏi không biết Lancer có đến sân bay hay không? Hay là anh ấy sẽ dừng bước tại đây? Mong rằng chuyện đó sẽ không xảy ra. Lancer là một người lạc quan và can đảm, nếu anh ấy yêu cô thật lòng thì khi đọc thư xong nhất định sẽ hiểu lòng cô. Bức thư đó rất dài, nhưng chỉ để thổ lộ một điều duy nhất: Tình cảm cô dành cho anh là nghiêm túc và chân thành, khi cô đi với anh có nghĩa là cô đã tự nguyện giao cả cuộc đời mình cho anh. Cô không muốn sống cuộc đời bi kịch như những người phụ nữ trong gia đình mình, để rồi lại bị đàn ông phản bội, ruồng bỏ và chà đạp. Khi trải lòng với anh về những chuyện trong quá khứ, cô chỉ muốn anh chịu trách nhiệm đưa cô đi tiếp quãng đường tương lai. Đó chính là mong muốn trong sâu thẳm trái tim của những người phụ nữ Trung Quốc: “Anh thật lòng yêu em, có thể, em thật lòng yêu anh, cũng có thể. Nhưng muốn em đi cùng anh suốt cuộc đời thì anh phải dắt tay em cùng tiến lên phía trước. Như những đôi tình nhân Trung Quốc bao đời nay đã từng hứa, anh phải hứa với em rằng: sẽ cùng đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi, sống bên nhau đến đầu bạc răng long, mãi mãi không lìa xa”. Mặc dù đây là cảnh giới cao nhất của một cuộc hôn nhân hạnh phúc, và trên thực tế có vô số người đàn ông không thể làm được điều đó, nhưng nếu anh là Lancer của cô, là người con trai tốt bụng mà cô yêu tha thiết thì nhất định sẽ làm được.
Ngày 30 tháng ba, sáng sớm.
Sau khi sắp xếp xong hành lý, Tuyết Nhung bước ra cửa. Trước khi ra khỏi phòng, cô nán lại, chăm chú nhìn người con gái đối diện với mình trong gương. Thời tiết hanh khô của mùa đông thường khiến các cô gái phải bôi rất nhiều son dưỡng môi, nhưng Tuyết Nhung thì không. Dù vậy môi cô vẫn căng mọng và tràn đầy sức sống. Sau một đêm mất ngủ, mí mắt cô đã sụp xuống, chỉ còn lại một đường mờ mờ trên bọng mắt. Nhìn vào đôi mắt lờ đờ đó, cô cũng không hiểu mình đang vui hay đang buồn. Lúc này, lòng Tuyết Nhung bỗng dâng lên một nỗi xót xa vô hạn. Cô lẩm bẩm: “Mẹ, khi trở về từ Las Vegas, con sẽ không còn là con gái nữa, mà đã là một người đàn bà. Mẹ ơi, hãy nói cho con biết, liệu quyết định này của con có đúng hay không? Phải làm sao con mới có thể nhình thấy hết được những con đường mà con phải đi qua hả mẹ?” Những con đường đó, đã có lúc, chúng đã hiện ra trước mặt cô, nhưng rồi lại biến mất. Nhưng Tuyết Nhung còn có thể rút lui được nữa không? Không, bất luận thế nào, cô cũng phải giữ đúng lời hứa của mình. Cô phải đến sân bay và chờ đợi số phận đưa ra phán xét cuối cùng.
Tuyết Nhung đến sân bay trước nửa tiếng. Tại sao Tuyết Nhung lại làm vậy? Bản thân cô thực sự cũng không biết. Cô mua một tách cà phê ở phòng chờ, sau đó kéo hành lý đến ngồi gần cửa soát vé của chuyến bay đi Las Vegas. Trong lúc chờ đợi, không biết làm gì, Tuyết Nhung ngồi nghịch chiếc đồng hồ màu hồng phấn đeo trên tay. Đó là món quà sinh nhật mẹ tặng khi cô mười sáu tuổi, một chiếc đồng hồ hiệu “Hello Kitty” - nhãn hiệu mà cô thích nhất. Mặt đồng hồ gắn hình chiếc đầu nhỏ xinh của chú mèo Kitty. Mỗi khi kim giây nhích thêm một chút, chiếc đầu đó lại lắc lư, trông đáng yêu vô cùng. Hồi nhỏ, cô rất yêu quý chiếc đồng hồ này. Chiếc đồng hồ mua đã lâu, nên dây đeo màu hồng đã dần ngả sang đen, nhưng Tuyết Nhung vẫn không nỡ vứt đi. Đó là món quà của mẹ cô, là tình thương mà mẹ dành cho cô. Và chính lúc này đây, món quà này lại tiếp tục cùng cô bước qua thời khắc quan trọng nhất của đời người.
Sắp đến giờ lên máy bay, cổng soát vé vốn lạnh lẽo, vắng vẻ giờ bỗng chật ních người. Tuyết Nhung ngồi im trên ghế, bất giác đưa mắt nhìn vào dòng người đông đúc, tìm kiếm một bóng hình. Không có, Lancer chưa đến, cô nhìn thêm lần nữa, nhưng anh vẫn không xuất hiện. Lúc này, những vị khách ngồi bên cạnh cô đều đã đứng cả dậy, chầm chậm di chuyển về phía cửa, rồi xếp thành hai hàng ngay ngắn chờ đến lượt soát vé.
Lancer vẫn chưa đến.
Bắt đầu soát vé. Dòng người từ từ nhích lên trước. Anh ấy vẫn chưa xuất hiện. Tuyết Nhung thấy mắt mình ươn ướt. Cô vội cúi đầu xuống, nhưng không ngăn được những dòng lệ trào ra khỏi khóe mắt… Tí tách… tí tách…
Bỗng nhiên, từ phía sau một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ siết chặt lấy cô. Cô vội ngoảnh đầu lại, đó chính là Lancer.
Anh ôm cô chặt hơn, rồi thốt lên từng câu từng chữ thật rành rọt và tha thiết: “Em viết một bức thư dài như vậy chỉ để xác minh anh có thật lòng với em hay không, vậy thì anh cũng có cách riêng để kiểm chứng tình cảm mà em dành cho anh, đó là chờ em rơi lệ vì anh. Bây giờ anh đã nhìn thấy những giọt nước mắt đó rồi. Em yêu à, giờ em không cần phải nói gì cả, chúng ta mau lên máy bay thôi!”
Nói đoạn, Lancer nhét vào tay Tuyết Nhung một thứ gì đó, rồi vội kéo cô đến cửa soát vé.
Sự xuất hiện của hai người khiến mấy cô tiếp viên hàng không đang đứng soát vé gần đó cứ ngây ra nhìn, mọi cử động đều ngừng lại như bị đóng băng. Thậm chí người phụ nữ da đen đứng tuổi nãy giờ vẫn làm việc như một chiếc máy bên màn hình máy tính cũng hướng mắt về phía Lancer và Tuyết Nhung, mà chính xác hơn là nhìn vào vật Lancer cầm trong tay. Tuyết Nhung đưa mắt nhìn theo ánh mắt người phụ nữ da đen nọ, mới biết thứ thu hút mọi ánh nhìn đó là gì? Đó là một chiếc gối, một chiếc gối vô cùng độc đáo. Trên gối vẽ hình một cậu bé theo kiểu hoạt hình. Nét vẽ đơn giản nhưng hết sức ngộ nghĩnh và đáng yêu. Tay cậu bé đang cầm một chiếc ống nói, đặt lên miệng. Từ trong ống nói, âm thanh phát ra tựa như những làn sóng uốn lượn, những nốt nhạc phía trên như muôn vàn trái tim hồng xinh vui vẻ nhảy nhót.
Chẳng đợi Tuyết Nhung kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đám người nọ lại chuyển hướng nhìn, chỉ vào vật gì đó trong tay cô, rồi hét ầm lên. Lúc này, Tuyết Nhung mới phát hiện ra, thứ Lancer nhét vào tay cô cũng là một chiếc gối, hơn nữa kiểu dáng còn giống hệt chiếc gối của Lancer. Điểm khác duy nhất là hình vẽ một cô bé cầm túi, đang đặt tay lên đầu gối, cúi người lắng nghe những âm thanh phát ra từ chiếc ống nói của cậu bé nọ. Dưới những sóng âm thanh uốn lượn là một hàng chữ nguệch ngoạc đáng yêu: “Cậu thật xinh đẹp… trong mắt tớ!”, khiến hai má cô bé ửng hồng.
“A, đó là gối đôi đó!”, “Ôi chao, lãng mạn thật đó!” Xung quanh vẫn rộn lên những tiếng reo hò. Lancer bỗng dưng nói lớn: “Chắc là mọi người sẽ không khó chịu khi chúng tôi tựa đầu vào gối tâm sự với nhau trên máy bay chứ!” Vậy là một tràng cười lại rộ lên. Tuyết Nhung xấu hổ, tay ôm chặt gối, lao người qua cửa, rồi cứ thế cắm đầu chạy về phía trước. Còn Lancer thì vừa giơ gối lên cao, vừa la hét om sòm, chạy theo sau. Những người không quen biết họ, khi chứng kiến cảnh tượng hài hước này đều phải thốt lên rằng: chẳng có gì sánh được với tuổi trẻ và tình yêu, thật lãng mạn, thật ngưỡng mộ quá đi mất!
Chuyện của Lancer và Tuyết Nhung thu hút sự chú ý của bạn bè trên mạng, mà nói đúng hơn là các fan của họ. Mọi người tò mò không biết hai người sẽ nói gì và làm gì trên máy bay? Tuy nhiên, Tuyết Nhung vốn là người vô cùng kín đáo, nên họ chỉ khai thác được vài phân đoạn vụn vặt của toàn bộ câu chuyện giữa hai người thông qua Lancer.
Trong đó, có một chuyện như sau: Lancer ân cần kê gối cho Tuyết Nhung dựa đầu, rồi sau đó ngọt ngào nói: “Anh nghĩ chắc em đã mệt lắm khi phải viết một bức thư dài đến thế. Thế nên em yêu, em hãy tựa đầu lên chiếc gối đầy ắp yêu thương này và nghỉ ngơi đi nhé. Anh sẽ tựa đầu lên chiếc gối còn lại, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ xinh đẹp của em. Anh sẽ mãi mãi ở bên che chở bảo vệ em. Em yêu, từ giờ trở đi, em có thể ngủ một cách vô tư, tỉnh dậy một cách vô tư, yêu một cách vô tư, mà không cần phải lo lắng ưu tư gì cả. Em à, em hãy sống với chính con người mà em mong muốn nhé!”
Chiếc máy bay đong đầy yêu thương từ từ đáp xuống Las Vegas trong một buổi chiều rực nắng. Tuyết Nhung và Lancer dắt tay nhau bước ra khỏi sân bay. Song, phản ứng ban đầu của Tuyết Nhung không giống như đa số khách du lịch khác, thường kinh ngạc và kích động khi nhìn thấy những chiếc máy chơi may rủi được đặt khắp nơi, xếp hàng dài ngay ngắn như một binh đoàn hoan hỉ chào mừng bạn đến với Las Vegas. Chỉ khi cùng Lancer ngồi trên taxi vào trung tâm của thành phố nổi tiếng xa hoa bậc nhất này, cô mới thấy mình như đang lạc vào một hành tinh khác. Hai bên đường, những hàng cọ cao vút, điệu đà tỏa bóng xuống đường phố. Trên vỉa hè, khách du lịch nhàn nhã đi bộ dưới bóng cây. Nhìn họ, cô có thể hiểu Las Vegas là điểm đến của mọi tầng lớp, mọi màu da. Do thời tiết ở đây nóng và ẩm ướt, nên đa số nam giới đều mặc những bộ cánh mùa hè sặc sỡ, còn các bà các chị lại chọn cho mình những bộ váy mát mẻ, hở vai và lưng. Dù là nam hay nữ, trên môi họ luôn nở nụ cười vừa hồn nhiên, vừa ngây ngô đến khó hiểu. Nói chung, ở đâu trên đường phố Las Vegas này bạn cũng có thể nghe thấy những tiếng cười khanh khách ngả ngớn vang lên không dứt.
Nhưng, chẳng lâu sau, Tuyết Nhung liền phát hiện đám người đó chẳng hề thú vị bằng những thứ lạ lùng và cổ quái đang vẫy chào cô ở hai bên đường. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là sòng bạc Vay-nơ nguy nga, đứng sừng sững giữa trời như con mắt của thần Dớt. Những tia sáng lộng lẫy hòa quyện trong màu nắng chiều vàng rực của Las Vegas, tạo nên một tuyệt tác nhân tạo, tô điểm cho trời đất thêm muôn phần tráng lệ. Sau đó, Tuyết Nhung còn nhìn thấy kim tự tháp Ai Cập, tượng nhân sư, nhìn thấy những tòa nhà chọc trời của New York, nhìn thấy cung điện của hoàng đế Xê-đa nằm cạnh tượng nữ thần tự do, thấy tháp Eiffel của Pari, thấy những cây cầu ở Venice với những dòng xe chạy nhanh như gió.
Trước khi đến Las Vegas, Tuyết Nhung đã từng nghĩ, trên thế giới có rất nhiều thành phố nổi tiếng đáng để đi, ví như Pari và London cổ kính, hay New York và Thượng Hải hiện đại phồn hoa. Vậy tại sao có nhiều người lại mê mệt thành phố Las Vegas này đến thế nhỉ? Nhưng khi đặt chân đến đây, Tuyết Nhung đã tìm được câu trả lời. Những thành phố nổi tiếng như Pari hay London có vẻ đẹp độc đáo mang phong cách Châu u, ngược lại New York và Thượng Hải lại là tinh hoa của thế giới hiện đại. Trong khi đó, Las Vegas là sự giao thoa giữa hai vẻ đẹp đó, bản thân thành phố lại nằm giữa một vùng sa mạc nóng bỏng, nên đã hình thành một phong cách riêng biệt cho mình. Nếu dùng một từ tiếng Anh để diễn tả phong cách này, thì đó chính là “glamorous”. Bạn có thể dịch từ này thành “quyến rũ” hay “mê đắm lòng người”. Song Tuyết Nhung thấy dịch như thế vẫn chưa đủ để diễn tả được hết sự cuốn hút kỳ lạ của thành phố tuyệt mĩ này.
Cô thực sự không biết nên dịch từ “glamorous” sao cho chính xác nhất. Là “phồn hoa” ư? Không hẳn. Hay là “lộng lẫy vàng son” chăng? Cũng không phải. Thực ra, cô hiểu sở dĩ mình không thể diễn tả hết ý nghĩa từ “glamorous” là vì ở Trung Quốc không có nơi nào, người nào đạt đến mức được gọi là “glamorous”. Ở đây, bạn không thể dùng tiền bạc và phồn hoa để định nghĩa cho từ “glamorous”. Khi đặt chân lên vùng đất “glamorous” này, con người ta sẽ rũ bỏ chiếc áo khoác bức bối của cuộc sống thường nhật, để chìm đắm trong men say của sự hưởng thụ một cách trần trụi, để mặc sức đuổi theo sức mạnh đồng tiền và những dục vọng buông thả, để tìm thấy khoái lạc trong sự mất mát và tuyệt vọng tột cùng. Ở Las Vegas, sức mạnh của đồng tiền đã vượt qua cả nhân tính và lí trí, cũng vượt lên cả những giá trị văn hóa và đạo đức tồn tại bấy lâu nay. Ở đây, tiền là thượng đế. Las Vegas là thành phố của những linh hồn sa ngã, thành phố của tội lỗi. Song chính vì thế mà nó mới xứng với từ “glamorous”, mới khiến cho những kẻ đến đây có được tất cả những gì mình muốn, mới khiến họ sẵn sàng từ bỏ nhân cách của mình, sống phóng túng để đổi lấy thứ gọi là tự do tinh thần, giải phóng tinh thần một cách triệt để.
“Em yêu, em thấy thế nào?” Sau khi xuống xe, Lancer ôm chặt lấy Tuyết Nhung lém lỉnh hỏi.
“Em thấy như thể mình vừa đi du lịch vòng quanh thế giới vậy”.
“Ha ha ha ha!” Hai người cười vang.
“Nhưng tại sao anh lại chọn đến nơi này?” Tuyết Nhung không giấu nổi sự tò mò.
“Em muốn biết vì sao à?” Lancer nói giọng thần bí: “Đợi đến khi chúng ta nghỉ trăng mật xong, em sẽ có đáp án thôi.”
“Ai nghỉ trăng mật với anh? Anh còn dám nói nhảm nữa thì chết với em!” Tuyết Nhung giơ nắm đấm lên dọa. Lancer vội nhảy sang gốc cọ gần đó, giơ hai tay lên trời hét lớn: “Tôi… yêu… Đinh Tuyết Nhung”.
Hai người họ cứ thế vừa đeo ba lô, vừa đánh đánh đấm đấm đùa giỡn đuổi theo nhau đến trước cửa một khác sạn lớn. Lancer kéo Tuyết Nhung vào, rồi thì thầm khe khẽ vào tai cô: “Đây là khách sạn mà chúng mình sẽ ở. Ở đây, chúng mình sẽ trở thành công tử và quý cô thực thụ.”
“Đây là khách sạn gì vậy? Tại sao anh lại đặt một nơi xa xỉ như thế này chứ?” Tuyết Nhung nhìn về phía chiếc cửa xoay lớn bằng kính, đi vào toàn là những khách ăn vận lộng lẫy sang trọng, có vẻ đều là tầng lớp giàu có. Bên ngoài còn có những phục vụ ăn mặc-lê đen, lễ độ hướng dẫn khách dừng xe trước cửa khách sạn.
Nghe thấy câu hỏi của Tuyết Nhung, Lancer đứng im tại chỗ, rồi kéo cô đến trước mặt mình nói: “Em yêu à, giờ em hãy nhìn vào mắt anh đi, và để những lời anh nói sau đây khắc sâu trong tim em: Em, là người con gái đầu tiên anh yêu, cũng là người con gái duy nhất anh nguyện ước được cùng tận hưởng những khoảnh khắc xa xỉ và lãng mạn chỉ có một lần trong đời này. Hãy để cho tình yêu nảy mầm từ Mi-chi-gân của chúng ta đơm hoa kết trái trên vùng đất Las Vegas này em nhé!”
Khoảnh khắc đó, Tuyết Nhung chắc chắn được một điều, cô đã không nhìn nhầm người con trai này! Đó chỉ là cảm giác trong tích tắc, nhưng sao mắt cô lại ươn ướt khi nghe những lời anh ấy nói.
“Bellagio” - “Bách nhạc cung”. Tên của sòng bạc này gắn liền với đài phun nước âm nhạc nổi danh khắp thế giới. Trước đây, khi nghe một bài hát của Sara Brightman. Từ đó, Tuyết Nhung đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi chất giọng trời phú của cô ấy. Sau này, khi tìm bài hát của Sara trên mạng, cô mới biết bài hát nổi tiếng nhất của cô ấy là “Time to say goodbye”. Đó lại là một trong những bài hát được đài phun nước của sòng bạc Bellagio nổi tiếng này lấy làm nhạc chủ đề. Bây giờ, phàm là những người nghe danh mà đến Las Vegas đều sẽ bị mê đắm bởi những giai điệu du dương trầm bổng, rung động đáy lòng của bài hát này. Trước khi đến đây, Lancer đã từng hứa với Tuyết Nhung sẽ cùng cô nghe nhạc của Sara.
Khi đẩy cửa bước vào thế giới bên trong sòng bạc, Tuyết Nhung lập tức bị phong cách bài trí độc đáo và dữ dội của sảnh tiếp tân làm cho kinh ngạc. Trần sảnh được trang trí bởi vô số những bông hoa thủy tinh sặc sỡ sắc màu, tỏa sáng rực rỡ. Nào là tím sẫm, đỏ, vàng, cam, xanh lá cây… đều đủ cả. Nhưng điểm tinh tế nhất chính là mỗi bông hoa không chỉ có một tầng màu đơn điệu, mà màu sắc như cuộn vào nhau tầng tầng lớp lớp, đậm nhất là phần nhụy hoa, nhạt dần ở cánh hoa rồi đến viền cánh thì trở nên trong suốt.
Càng đáng kinh ngạc hơn là sau mỗi bông hoa thủy tinh, họ còn lắp thêm những bóng đèn với độ sáng tối khác nhau. Nhờ hiệu ứng bức xạ ánh sáng, những bông hoa nhân tạo vô tri vô giác bỗng trở nên sống động như được thổi hồn vào đó, giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng lại không hẳn là một tác phẩm nghệ thuật, giống như một đóa hoa, nhưng không hẳn là hoa, giống như một thiếu nữ, nhưng cũng không hẳn là thiếu nữ. Chúng mang trong mình một chút cuồng dại, một chút an tịnh, một chút mạnh mẽ, một chút yếu ớt, đan xen vào nhau, tầng tầng lớp lớp. Chúng thích thú nhìn những kẻ đứng dưới, rồi trêu ghẹo họ với vẻ vừa lả lơi vừa duyên dáng.
Tuyết Nhung không thể ngờ trong những công trình kiến trúc có vẻ phù phiếm này lại ẩn giấu những tuyệt tác nghệ thuật giá trị, tinh tế và sống động đến như vậy. Điểm này của Las Vegas cũng giống New York, sức hút của những thành phố như thế này không chỉ nằm ở những tòa nhà chọc trời, những con đường lộng lẫy xa hoa, mà còn ở những dòng sông lâu đời, những bảo tàng “Behind Silk Curtains” và hòn đảo Greenland xinh đẹp.
Rời mắt khỏi những bông hoa thủy tinh, hai người tiếp tục đi đến vườn hoa nằm trong Bellagio. Phía dưới vòm kính được làm bằng thủy tinh trong suốt, vịt trời, hoa dại, cỏ dại, cây dại được làm sống động như thật, phía trên những cánh bướm rực rỡ sắc màu, những cánh chuồn trong suốt đang tung bay như thể rất tự do. Thế giới thực đã được cường điệu hóa khi đưa vào đây, để rồi đã tạo nên một thứ vĩnh hằng: những hình tượng không phải hiện thực, nhưng lại vượt trên cả hiện thực đã khắc sâu vào tâm tưởng của những người được tận mắt ngắm nhìn chúng, mãi mãi để lại những dư âm không thể phai nhòa.
Theo như lời Lancer nói, những gì Tuyết Nhung nhìn thấy chỉ là một góc núi lạnh lẽo trong thế giới ảo của Las Vegas. Anh sẽ dẫn cô từng bước đi vào trái tim văn hóa Mĩ.
Đi dạo hết Bellagio thì thành phố đã lên đèn. Khi còn nhỏ, mỗi lần thầy giáo nhắc đến từ “thành phố sáng đèn” trong bài giảng, Tuyết Nhung lại liên tưởng đến cảnh đêm ven bờ sông Trường Giang và sông Gia Lăng quê cô. Hồi nhỏ, khi thành phố núi Trùng Khánh còn chưa sầm uất như bây giờ, những người dân quê cô luôn tự hào vì cảnh đẹp về đêm ở nơi đây. Mỗi dịp nghỉ lễ hay có bạn bè thân thiết đến thăm, mọi người đều hẹn nhau đến một nơi tương tự như công viên Nga Linh[1] ngày nay. Khi màn đêm dần buông, đứng từ trên cao nhìn xuống, bạn sẽ thấy những ánh đèn lung linh như những vì sao, điểm xuyết lên không gian đêm huyền ảo, mênh mang không bờ bến.
[1] Công viên tư nhân sớm nhất được xây dựng ở Trùng Khánh.
Sau này, Trùng Khánh trở thành thành phố trực thuộc trung ương. Chính phủ lại cho xây dựng thêm những con đường ven sông, từ đó những tòa nhà cao tầng bắt đầu mọc lên như nấm, thắp đèn sáng choang. Những cột sáng sặc sỡ trên tầng cao nhất ở các tòa nhà giao thoa với nhau, phản chiếu xuống lòng sông, tạo nên vô số những hình vẽ và văn tự trôi nổi theo làn sóng nước. Nhiều lúc Tuyết Nhung nghĩ, so với những ánh đèn truyền thống trước đây, thứ ánh sáng hiện đại này liệu có được coi là sự lí giải cho bốn từ “thành phố sáng đèn” hay không nhỉ?
Tuyết Nhung cũng từng đặt chân đến Thượng Hải, và được ngắm nhìn bến Thượng Hải nổi tiếng khắp Trung Quốc. Nếu so với thành phố phồn hoa đô hội này, thành phố núi Trùng Khánh quê cô chỉ là “quạ so với thiên nga”. “Thành phố sáng đèn” bốn chữ đó nên tặng cho thành phố Thượng Hải tráng lệ mới đúng. Nhưng thật tình cờ, khi đến Mĩ, vì phải chuyển máy bay, nên Tuyết Nhung lại có cơ hội được ngắm nhìn thành phố New York từ trên cao. Lúc đó, cô lại thấy những ánh đèn ở khu Ma-hat-than mới xứng với bốn từ “thành phố sáng đèn”.
Không ngờ hôm nay Tuyết Nhung lại cùng Lancer đến Las Vegas. Mặc dù vẻ đẹp của thành phố này vào ban ngày cũng đủ khiến người ta phải lóa mắt, nhưng vẫn chưa đến mức khiến cô phải kinh ngạc tột độ. Nhưng khi Lancer dẫn cô đến nhà hàng Pháp Mix trên tầng thượng khách sạn Mandley Bay, nhìn qua cửa sổ thang máy xuống dưới, Tuyết Nhung đã phải thốt lên kinh ngạc: “Trời đất ơi!”, thì ra “thành phố sáng đèn” thực sự trên thế giới chính là đây! Thành phố mà ban ngày chỉ giống như một tấm bản đồ văn hóa hỗn tạp, giờ như được phục sinh bởi bàn tay ma thuật của những ánh đèn lộng lẫy. Nó trở nên sống động và tinh tế, đâu rồi vẻ phù phiếm và nhộn nhạo của ban ngày, trước mặt Tuyết Nhung giờ chỉ còn lại một thành phố trong mơ huyền ảo và đầy mê hoặc. Nơi đây không chỉ hội tụ ánh đèn của một thành phố, một quốc gia, một nền văn hóa, mà hội tụ ánh đèn của mọi thành phố, mọi quốc gia, mọi nền văn hóa, hội tụ của những gì lộng lẫy nhất, chói lòa nhất, hài hòa nhất và sống động nhất. Nhân loại đã chứng minh được đầu óc thiết kế siêu việt nhất của mình khi màn đêm buông xuống ở Las Vegas. Những ánh đèn thông minh được thiết kế bởi những bộ óc siêu việt đã thu hút được ánh nhìn của cả thế giới, kích thích cảm quan của con người, khiến họ phải ngả mũ bái phục, rồi tâm phục khẩu phục ngoan ngoãn móc tiền từ trong hầu bao, kính cẩn và thành tâm dâng chúng cho thành phố kiều diễm này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...