Chương 11: Người tình dưới cây Giáng sinh và Lancer tri kỷ
Giữa không gian rắc đầy hoa tuyết trắng, Tuyết Nhung đón mùa Giáng sinh đầu tiên của mình trên đất Mĩ. Mặc dù đây là ngày lễ truyền thống của phương Tây song nó không quá xa lạ với cô. Bởi vì ở Trung Quốc, từ sau cuối thế kỉ 19, các thành phố lớn đã bắt đầu bắt chước phương Tây. Mỗi năm, khi tháng 12 sắp đến, những khu trung tâm mua sắm lại thi nhau dựng lên những cây thông Noel lộng lẫy. Trong tủ kính các cửa hàng và trên các con đường đi bộ, người ta treo đầy những chiếc đèn màu nhấp nháy. Nhưng Tuyết Nhung lại cảm thấy những tết Giáng sinh kiểu Trung Quốc như thế thật phù phiếm và sặc mùi tiền. Vậy nên cô không bao giờ đội mũ Noel đi tham dự những bữa tiệc Giáng sinh hay đổ xô đến trung tâm thương mại đông đúc mua đồ giảm giá như nhiều thanh niên khác. Giáng sinh với cô giống như trong truyện cổ tích mà mẹ thường kể, vẫn mang nét truyền thống cổ xưa của phương Tây chứ không phải là mốt chạy theo của số đông hoặc là thứ đã bị thương mại hóa.
Vì vậy, bây giờ ở nước Mĩ, trên nền tảng văn hóa phương Tây, Tuyết Nhung mới thực sự được trải nghiệm một lễ Giáng sinh đúng nghĩa. Mặc dù tại các khu thương mại đâu đâu cũng xuất hiện những cây thông rực rỡ, những ông già Noel mặc áo đỏ rực, và trong tủ kính của các cửa hàng bày đầy những mặt hàng giảm giá, song mùa Giáng sinh ở đây vẫn có điểm khác biệt lớn so với Trung Quốc, đó là bài hát “Silent night” luôn vang lên ở khắp nơi. Cho dù ở trên đường, trong máy thu âm, hay trong nhà thờ, những giai điệu du dương của bài hát luôn khiến lòng người lâng lâng ngây ngất:
Đêm yên bình
Đêm linh thiêng
Giữa đất trời
Ánh sáng rực rỡ
Soi sáng Đức Mẹ và đàn con
Cùng ngủ yên dưới khung trời bình an
Cùng ngủ yên dưới khung trời bình an
……
Cứ mỗi lần nghe thấy những giai điệu tuyệt vời ấy, Tuyết Nhung lại không kìm được nước mắt. Bài hát đã đánh thức những tình cảm tốt đẹp nhất, chân thành nhất trong trái tim cô, khiến cô nhớ đến mẹ, nhớ đến tình yêu của mẹ dành cho mình, nhớ lại tình bạn của những năm tháng tuổi thơ hồn nhiên. Mặc dù Tuyết Nhung không hoàn toàn tin vào sự tồn tại của Thượng đế, nhưng âm hưởng của bài hát luôn đem đến cho cô sự an ủi và cảm giác bình an sau nỗi buồn thương vô hạn. Nếu như trên thế gian này thực sự có Thượng đế, dưới sự che chở của Ngài, mẹ cô nhất định sẽ được ngủ yên, mãi mãi không phải chịu sự giày vò của nhân thế.
Ngoài bài “Silent night”, Tuyết Nhung còn thích một bài hát khác có tên “Green sleeves”. Trong buổi tối hội Giáng sinh của khoa, cô đã độc tấu bài hát này. Trước đêm diễn, cô đã lên mạng tìm tất cả những câu chuyện truyền miệng và lời ca liên quan đến bài hát dân gian này. Tuyết Nhung phát hiện ra rằng thì ra phương Tây cũng có một câu chuyện tình buồn và cảm động như “Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài”. Câu chuyện đó vẫn được người ta kể cho nhau nghe từ thời này sang thời khác, năm này qua năm khác.
Tất cả khiến Tuyết Nhung cảm nhận đằng sau những yếu tố thương mại, lễ Giáng sinh của phương Tây vẫn mang đậm nét đẹp tinh thần. Ở đây, cô có thể nhìn thấy hình ảnh những nhà từ thiện mặc áo ghi-lê đứng bên ngoài các trung tâm thương mại giữa trời đông giá rét, một tay xách thùng tay kia rung rung những chiếc lục lạc đợi quyên góp cho người nghèo; cũng thấy từng đoàn học sinh đến trại dưỡng lão, nấu cơm, giặt quần áo, biểu diễn văn nghệ cho các cụ ông cụ bà. Dưới ánh đèn Giáng sinh lung linh hòa quyện vào nhau của hàng ngàn hàng vạn ngôi nhà, Tuyết Nhung bỗng có một cảm giác gì đó rất lạ, giống như là biết ơn. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô có cảm giác này.
Từ nhỏ tới lớn, vì là con gái duy nhất trong gia đình nên Tuyết Nhung luôn được che chở yêu thương, luôn là người đón nhận tình cảm từ người khác. Thậm chí với người mẹ đã hi sinh tất cả cho mình, cô cũng chỉ có thể yêu mẹ, thương mẹ, cảm thông với những nỗi khó nhọc đắng cay của mẹ mà thôi. Ngay cả khi mẹ ra đi mãi mãi, nhiều lúc Tuyết Nhung nghĩ, giá như mẹ đừng mang cô đến cuộc đời này thì tốt biết bao. Với cô, nhân gian này chẳng khác gì địa ngục tăm tối, ở đây đau khổ thì nhiều mà hạnh phúc lại chẳng có được bao nhiêu. Cô lại còn phải tận mắt chứng kiến cảnh người thân yêu nhất của mình rời xa cõi đời. Không biết trong cuộc đời này cô sẽ còn phải trải qua biết bao lần sinh lão bệnh tử, vui buồn hợp tan nữa. Con đường tương lai phía trước, chỉ cần nghĩ đến là cô đã thấy vô cùng mệt mỏi.
Với Ngô Vũ cũng vậy, cho dù suốt bao năm qua anh ấy đã làm rất nhiều việc cho cô, song Tuyết Nhung chỉ coi đó là biểu hiện của tình người, hay chính xác hơn là tình thân. Vì thế cô đã sớm quen được anh chăm sóc, xem nó như chuyện dĩ nhiên, chứ chưa từng nghĩ đến việc đền đáp và báo ơn.
Bây giờ, có lẽ vì bị “sốc văn hóa” như người ta thường nói đến, Tuyết Nhung dần dần có những cảm xúc mãnh liệt bất ngờ với những người, những chuyện xung quanh mình. Nhìn thấy người ta giơ thùng xin tiền, cô cũng nhanh chóng bỏ vào đó mấy đồng xu móc ra từ túi áo. Tuyết Nhung bỗng có cảm giác với tất thảy nỗi nghèo đói, sự cho nhận, lòng nhân từ bác ái, niềm biết ơn. Cô nhận ra trước đây mình đã quá ích kỉ, chỉ biết nhận lấy mà không biết cho đi. Nhưng bây giờ, cô đang dần dần trút bỏ lớp vỏ ích kỉ kia, để nuôi dưỡng trong mình một trái tim ấm áp. Ngoài nghĩ đến mình, cô cũng đã bắt đầu nghĩ đến người khác. Đó có lẽ là bài học đích thực mà nước Mĩ đã dạy cho cô.
Vài ngày trước lễ Giáng sinh, người Mĩ bắt đầu kỳ nghỉ lễ dài của mình. Trường học đã sớm thông báo các sinh viên bản địa tự giải quyết vấn đề ăn ở, còn lưu học sinh nếu không còn chỗ nào đi có thể xin nhà trường hỗ trợ chỗ ở. Cũng như những sinh viên khác, vào lễ Giáng sinh, Lancer trở về quây quần, tụ họp cùng gia đình hoặc đi nghỉ ở nơi khác. Trước khi đi, anh nói với Tuyết Nhung: “Các công ty và nhân viên sẽ nghỉ làm vào ngày lễ Giáng sinh, nhưng nhà xuất bản của anh sẽ vẫn làm việc. Em nhất định phải đón đọc tờ báo của anh đúng giờ đấy nhé!”
Lancer đi rồi, trong lòng Tuyết Nhung bỗng thấy trống vắng. Tồi tệ hơn nữa là Ngô Vũ sau đó cũng phải đi xa. Công ty phái anh đi Trung Quốc công tác, và anh cũng muốn nhân dịp này về thăm và đón những ngày đầu năm mới với cha mẹ để tỏ lòng hiếu thảo. Hai người bọn họ đột nhiên rời xa cô khiến mọi thứ trở nên trống trải. Song nếu so sánh kĩ lưỡng, Tuyết Nhung cảm giác việc rời xa Lancer và Ngô Vũ không giống nhau. Cô đã quen với việc Ngô Vũ rời xa mình bởi từ khi anh ấy đi học đại học, họ đã sống ở hai thành phố khác nhau. Sau này đến Mĩ, thời gian gặp gỡ Ngô Vũ nhiều hơn, cũng dựa dẫm vào anh ấy nhiều hơn, nên việc anh ấy đi xa chỉ khiến Tuyết Nhung cảm thấy mình sẽ gặp nhiều điều bất tiện trong cuộc sống; ví như khi bị cảm sẽ không có ai mua thuốc cho cô uống, máy tính bị vi-rút không ai giúp cô diệt vi-rút, không ai đưa cô đi ăn những món ngon Trung Quốc, không ai giúp cô chuyển hành lý, không ai đưa cô đi siêu thị, không ai nói tiếng mẹ đẻ cùng cô. Chỉ khi những việc tưởng chừng vô cùng nhỏ nhặt, bình thường đó không tồn tại, ta mới thấy được sự quan trọng của chúng. Giống như mối liên hệ giữa cô với Trung Quốc, quê hương, người thân, bạn bè và mẹ thân yêu bỗng dưng bị cắt đứt, Tuyết Nhung lại đơn độc bước đi trên mảnh đất vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Với Lancer, anh chưa bao giờ xuất hiện với vai trò là người giúp cuộc sống của Tuyết Nhung trở nên thuận tiện hơn. Nhưng anh lại đem đến cho cô một thứ, đó là “niềm vui”. Lancer không hề biết Tuyết Nhung không thích ăn mì tôm mà chỉ thích ăn trứng; cũng không biết lúc nào trong tủ lạnh của cô đã hết sữa hết rau. Song những thứ anh ấy biết Ngô Vũ lại không biết và ngược lại. Ví dụ như, Lancer biết nam minh tinh Tuyết Nhung hâm mộ nhất là Johnny Depp, còn Laura Jones là nữ diễn viên cô yêu thích nhất. Anh ấy còn biết cô thích truyện tranh Nhật Bản, thích xem các Talk show, càng thích những chuyện hoặc những kẻ có thể chọc cô cười nắc nẻ.
Lancer đã dùng cách tưởng như ngốc nghếch nhưng lại rất thông minh ấy để theo đuổi Tuyết Nhung.
Một thanh niên Mĩ và một thanh niên Trung Quốc có một điểm rất khác nhau, đó là thanh niên Trung Quốc từ nhỏ tới lớn thậm chí khi đã trưởng thành vẫn cứ là trẻ con trong mắt cha mẹ, lớn lên trong sự yêu thương, chở che của cha mẹ, đặc biệt là người mẹ. Vì trong từ điển Trung Quốc, hai chữ “trưởng thành” đã được giải thích khá hài hước như sau: “trưởng thành” vừa có nghĩa là lớn lên về mặt tuổi tác cũng như cơ thể, vừa có nghĩa độc lập, tự chủ và tự lực cánh sinh. Con cái trưởng thành thì vẫn mãi là cục cưng của cha mẹ, có thể ăn ở nhà, ở trong nhà, gặm nhấm của cải của cha mẹ. Đương nhiên ngay cả khi kết hôn thì con cái cũng sẽ được gia đình cho tiền, mua nhà và cùng sống những ngày tháng quấn quýt bên bố mẹ.
Còn thanh niên Mĩ, cho dù gia đình giàu có thế nào thì hầu hết đều tham gia vào hội hướng đạo sinh, đi bán bánh và làm việc công ích từ khi mới là những cậu nhóc 5, 6 tuổi. Đến năm 15, 16 tuổi, họ đã tự mình tìm việc làm thêm ở các quán ăn nhanh, kiếm tiền tiêu vặt, mua đồ chơi, rủ bạn gái đi xem phim. Khi vào đại học, họ chính thức trưởng thành, biết tự tìm kiếm học bổng, tự sửa xe, tự làm bánh sandwich, tự mình làm tất cả mọi việc, tuyệt đối không làm phiền người khác. Mùa đông, họ hào hứng rủ nhau đến nhà tình thương nấu cơm cho người nghèo, nghỉ hè lại tham gia vào phong trào xây nhà cho người nghèo của các hội từ thiện. Vì vậy, ở Mĩ, bất luận là con trai hay con gái đều rất độc lập, tự chủ trong cuộc sống. Con gái không động tí là nhờ vả con trai và ngược lại con trai cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc phải giúp đỡ các cô gái như thế nào. Đương nhiên, Lancer cũng không phải ngoại lệ, anh ấy cũng không biết cách chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ cho cô gái mình theo đuổi.
Mỗi ngày, Lancer chỉ chăm chăm nghĩ cách chọc cho Tuyết Nhung cười. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Nhung dưới gốc táo cho đến khi dần hiểu về con người cô, Lancer đã có một phán đoán hết sức chính xác: Người con gái phương Đông này không thiếu tài trí, không màng tiền bạc, cũng không cần sự đồng cảm, thứ duy nhất cô ấy cần là tình yêu. Vậy thì làm sao để yêu một cô gái xinh đẹp vừa thông minh vừa kỳ quái góc cạnh này? Lancer cho rằng, chiếc chìa khóa duy nhất để mở cánh cửa tình yêu trong tâm hồn Tuyết Nhung, đó chính là tạo cho cô ấy niềm vui.
Trước Tuyết Nhung, Lancer đang làm được điều này. Anh đã xuất hiện trước mặt cô với hình tượng một anh chàng đại ngốc thông minh nhất. Vì thế, khi anh rời xa cô để đón lễ Giáng sinh, lần đầu tiên cụm từ “trống vắng” xuất hiện trong từ điển của Tuyết Nhung. Giống như màn hình máy tính đang hoạt động bỗng tối thui vì mất điện, như nước nóng trong bình bị đổ ra ngoài và rơi xuống băng đá, như một chiếc đĩa nhạc đang hát bỗng dưng im bặt, Tuyết Nhung cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Vậy còn hai chàng trai xa rời cô thì sao, họ sẽ phản ứng như thế nào? Mặc dù hai người chỉ tạm thời xa Tuyết Nhung, nhưng họ vẫn cố gắng để hình ảnh mình luôn xuất hiện trước mắt Tuyết Nhung theo cách riêng của mỗi người. Đương nhiên, mọi việc làm của Ngô Vũ đều nằm trong dự liệu của Tuyết Nhung. Trước khi lên máy bay, anh gọi điện thoại cho cô, thông báo đã đặt và trả tiền trước một căn phòng khách sạn, bảo cô có thể ở đó trong suốt lễ Giáng sinh. Ngoài ra, tủ lạnh trong phòng cũng đã được để đầy đủ đồ ăn. Căn phòng đó còn có cả bếp, nên Tuyết Nhung có thể tự nấu những món ăn Trung Quốc mình thích. Khi nhận cuộc điện thoại này, Tuyết Nhung rất hối hận vì trước đây đã không đối tốt với Ngô Vũ hơn một chút, chí ít cũng nên tiễn anh đến sân bay mới đúng. Lúc này, cô thấy vừa cảm động vừa áy náy trước những gì anh đã làm cho mình trong mùa đông.
Không chỉ có thế, trong thời gian nghỉ lễ, Tuyết Nhung còn nhận được bọc hàng chuyển phát nhanh từ Trung Quốc của Ngô Vũ, bên trong đựng một chiếc khăn len ấm áp và rất nhiều đồ ăn vặt quê nhà mà ở Mĩ không thể mua được như đậu phộng da cá, thịt bò khô hoa quế… Đáy hộp còn có một chiếc thiệp Giáng sinh theo kiểu Trung Quốc rất đẹp, màu đỏ, dập chữ màu vàng, trên viết:
Tuyết Nhung thân mến, dù sao anh cũng không yên tâm được khi Giáng sinh này không thể ở bên em, để mặc em một mình giữa nơi đất khách quê người lạnh lẽo. chiếc khăn này rất lớn, lúc nào ra ngoài em nhớ trùm nó lên đầu và đội mũ áo khoác vào nhé, như thế thì gió tuyết mới không luồn vào được. Còn nữa, em nhất định không được quên uống vitamin hàng ngày nếu không sẽ dễ mắc cúm lắm. Những đồ ăn vặt này đều là những thứ em thích ăn từ nhỏ, anh gửi để em bớt thèm. Ngoài ra, anh cũng đi thăm bác rồi, cũng thay em tặng hoa cho bác. Anh nói với bác em đang sống rất tốt, bác cứ yên tâm. Anh sẽ quay lại nhanh thôi, em cần gì cứ bảo anh nhé, chúc em một kỳ nghỉ Giáng sinh vui vẻ!
Từ trước đến giờ, Ngô Vũ luôn là người giản dị, thật thà và giản dị. Trong mắt Tuyết Nhung, ngoài vẻ đẹp trai ra, Ngô Vũ của hiện tại không có gì thay đổi. Anh ấy khác hoàn toàn những kẻ thời thượng “tôn thờ tiền bạc, coi trọng cái tôi”. Tuyết Nhung đã rất cảm động trước món quà Giáng sinh của anh, nhất là việc anh đến thăm mộ và tặng hoa cho mẹ. Cô cảm thấy mình đã làm phiền anh nhiều quá. Tuyết Nhung nghĩ, nếu trên thế gian này có những người đàn ông “thấu hiểu tâm tư con gái” thì Ngô Vũ chính là người duy nhất hiểu cô.
Nếu như món quà của Ngô Vũ có thể làm ấm lòng trái tim một người con gái thì ngược lại món quà của Lancer lại vô cùng nguy hiểm, đầy thách thức và bùng nổ. Món quà của anh ấy chỉ là tấm thiệp với vẻ ngoài rất đỗi bình thường. Khi mới lấy thiệp ra khỏi hộp, Tuyết Nhung còn cười thầm trong lòng vì nghĩ Lancer lắm chiêu kia cuối cùng cũng đã hết trò. Nhưng bỗng nhiên bên trong thiệp rơi ra một chiếc thẻ cứng. Tuyết Nhung vội nhặt lên nhìn. Trời ơi! Thì ra là chiếc vé máy bay đến Las Vegas có in tên cô! Cô cẩn thận xem lại ngày tháng trên đó, 30 tháng 3 – chính là ngày nghỉ xuân đầu tiên của trường. Ôi chúa ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tuyết Nhung vội vàng mở tấm thiệp ra, đọc nội dung, là nét chữ của Lancer:
Tuyết Nhung thân yêu, xin em thứ lỗi vì anh đã dùng hai chữ “thân yêu” ở đây. Mới xa em có mấy ngày mà anh đã cảm thấy thế giới của mình chuyển hẳn từ cực dương sang cực âm như mấy nhà triết học phương Đông của bọn em vẫn nói. Thậm chí anh cũng không thể tưởng tượng nổi bản thân mình lại có thể biến từ Lancer ngốc nghếch thành một Lancer đần độn: Anh thật ngu ngốc khi để em một mình lưu lại Ann Arbor, càng si đần hơn khi cho rằng mình sẽ tận hưởng một Giáng sinh vui vẻ ở miền Nam ấm áp mà không có em. Nhưng bây giờ anh mới biết, không có em cạnh bên, từ điển của đời anh mãi mãi không tồn tại hai chữ “hạnh phúc”. Cuối cùng, anh đã đưa ra một quyết định: từ giờ trở đi, anh sẽ cùng em trải qua tất cả các kỳ nghỉ của mình, không xa cách em thêm một lần nào nữa. Và kỳ nghỉ xuân sắp tới cũng vậy. Anh biết, việc này với em quá bất ngờ, nhưng chẳng phải niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống đều đến từ những điều bất ngờ và kịch tính đó sao? Anh chọn Las Vegas vì đây chính là nơi lãng mạn nhất dành cho những đôi bạn trẻ trên thế giới này. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ, cuộc đời này dù có thế nào cũng phải đưa em đến Las Vegas, để em được làm công chúa thực sự một lần. Còn anh, anh sẽ là Lancer xấu xí bên cạnh công chúa để lúc nào cũng đem đến cho cô ấy niềm vui. Em không cần trả lời anh ngay, nhưng anh vẫn luôn tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau đứng bên đài phun nước ở Bellagio, cùng nhau nghe những giai điệu tuyệt vời nhất của Sarah Brightman.
“Trời ạ! Thật kinh khủng!” Bức thư khiến Tuyết Nhung thực sự sững sờ. Anh ta đang nói linh tinh gì vậy? Là đang tỏ tình với mình? Hay dùng những thứ hào hoa để mê hoặc mình? Hay đang ra lệnh cho mình là bạn gái? Anh ta có quyền gì mà làm thế? Vì sao anh ta lại làm như vậy? Tuyết Nhung hoàn toàn bấn loạn, không thể tìm được sự giải thoát. Lancer rốt cuộc là người như thế nào? Anh ta không hề giống với con trai Trung Quốc, cũng không giống với con trai Mĩ, lại càng không giống một người con trai bình thường. Anh ta rốt cuộc muốn làm gì với mình? Anh ta thích mình thật chứ? Hiện tại rất có khả năng. Nhưng anh ta có thật lòng yêu mình không? Điều này lại không rõ ràng. Trong bức thư của anh ta cũng không hề xuất hiện chữ “yêu”. Cuối cùng anh ta có làm như vậy là vì âm mưu, mục đích gì? Anh ta liệu có phải là một gã tùy tiện, một tay ăn chơi? Sau vẻ ngoài ngốc nghếch của anh ta là thứ gì? Làm thế nào để Tuyết Nhung có thể nhìn thấu? Song cô lại cảm thấy vừa sợ hãi vừa tò mò vì điều đó.
Tuyết Nhung đến bây giờ không thể không thừa nhận, bản thân đã bị gã người Mĩ này mê hoặc. Làm sao đây? Làm sao đây? Nghĩ đi nghĩ lại, mặc cho bản thân bị mê hoặc như thế nào, có hai ngưỡng cửa cô cần phải vượt qua trước khi chấp nhận Lancer. Trước hết nếu ở một nơi nào đó mẹ hỏi cô: “Con gái, con có thể nói cho mẹ biết, Lancer là người như thế nào không? Cậu ta yêu con thật chứ? Cậu ta có đáng tin cậy không? Con có chắc chắn cậu ấy là chàng trai có tấm lòng đích thực mà con đã lặn lội tìm kiếm hay không?” Về cơ bản, Tuyết Nhung không thể trả lời những câu hỏi này của mẹ.
Vậy ngưỡng cửa thứ hai Tuyết Nhung phải vượt qua là gì? Đó chính là sự thừa nhận của Ngô Vũ. Ngô Vũ mãi giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim cô. Ngày còn nhỏ, anh ấy là cậu người hầu bé nhỏ của cô, lớn lên anh ấy là cái thùng nước gạo để cô trút giận; lớn thêm nữa, anh ấy là đối thủ cạnh tranh; thêm một chút nữa, anh ấy là anh em bạn hữu. Khi trưởng thành, Ngô Vũ là người anh trai; mẹ mất đi, anh là người cô có thể dựa vào. Sau khi đến nước Mĩ, vai trò của Ngô Vũ lại trở nên kỳ lạ, nhiều khi, anh ấy giống như người mẹ! Nói tóm lại, trong cuộc đời ngắn ngủi mà Tuyết Nhung trải qua, Ngô Vũ đã diễn rất nhiều vai, nhưng chưa một lần nào được vào vai tình nhân. Giá như Ngô Vũ chỉ cần bằng một nửa Lancer thì không chừng cô đã không rời xa quê hương đến nước Mĩ! Giữa đàn ông với đàn ông, giữa đàn ông phương Đông với đàn ông phương Tây sao lại có nhiều điểm khác biệt đến vậy?
Cho dù trong cuộc sống của Tuyết Nhung, Ngô Vũ có diễn vai nào đi chăng nữa thì có một điểm cô có thể khẳng định: Đi hay không đi Las Vegas, muốn hay không muốn tiếp tục với Lancer, cô đều cần có sự chấp nhận của Ngô Vũ. Vì sao lại cần như vậy? Bản thân Tuyết Nhung cũng không thể giải thích nổi. Tại sao chuyện giữa cô và Lancer phải có sự chấp thuận của Ngô Vũ mới được? Suy đi nghĩ lại, cô cũng chỉ tìm ra một đáp án duy nhất: đó là chỉ có làm như vậy, cô mới không làm tổn thương tình cảm của Ngô Vũ, mới không thấy lương tâm mình bị cắn rứt. Anh ấy thực sự đối xử với cô quá tốt. Mùa đông, anh luôn nhắc nhở cô mặc thêm áo ấm, thậm chí anh còn mở máy điện thoại 24/24 để cô có thể gọi đến bất cứ lúc nào khi cần. Mặc dù ngay từ khi còn nhỏ, Tuyết Nhung đã hiểu tấm lòng Ngô Vũ nhưng chưa bao giờ anh ấy trực tiếp nói với cô rằng “anh yêu em”, hay thậm chí chỉ là “anh thích em”. Như thế cũng tốt, cô sẽ giả vờ không hiểu lòng anh. Nếu như không có sự xuất hiện của Lancer thì e rằng Tuyết Nhung sẽ vẫn bước cùng Ngô Vũ dù anh ấy tiếp tục giả câm giả điếc như vậy. Nhưng bây giờ vì có Lancer nên Ngô Vũ chỉ có thể là bạn thân, người thân, bạn tri kỉ của Tuyết Nhung.
Hai tuần nghỉ lễ, nếu như không có sự giúp đỡ của Tim, Tuyết Nhung nhất định sẽ không thoát khỏi cuộc đại chiến tình cảm do Lancer tạo ra. Đúng hôm Giáng sinh, Tim và em gái Anbel mời cô đến nhà ông bà ngoại họ ăn bữa cơm năm mới. Từ khi cha mẹ Tim qua đời, ông bà ngoại chính là gia đình của hai anh em anh. Mỗi năm cứ đến dịp Lễ Tạ ơn và Giáng sinh, ông bà ngoại đều dành một khoảng thời gian đến nhà hai anh em, làm cho họ những món ăn truyền thống Mĩ, giúp họ thu xếp việc nhà, rồi cùng nhau đến biệt thự ở Florida để nghỉ lễ.
Ông bà ngoại và hai anh em Tim đều tặng Tuyết Nhung những món quà đặc biệt, đối đãi với cô như người thân trong nhà. Tuyết Nhung thấy mình thật may mắn khi gặp được những người lương thiện như thế trên đất Mĩ. Nếu mai này có cơ hội, cô nhất định sẽ đối xử với những người cần giúp đỡ giống như gia đình Tim đang làm lúc này.
Không chỉ giới thiệu Tuyết Nhung với gia đình, Tim còn tìm được một công việc tạm thời cho Tuyết Nhung như đệm đàn cho các buổi văn nghệ của nhiều tổ chức khác nhau, thế chỗ biểu diễn bị thiếu v.v… Kỳ nghỉ lễ trôi qua thật nhanh. Thấm thoắt, ngày đi học lại cũng sắp đến gần, dĩ nhiên Lancer cũng sẽ mau chóng quay lại trường. Lúc này, tâm trạng của Tuyết Nhung càng thêm trăn trở, mông lung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...