Giờ Thân ngày hôm sau, đoàn sứ giả tuyên chỉ cuối cùng cũng ghìm ngựa trước cổng lớn Liễu gia.
Một đường phong trần, cả đội ngũ đều mệt mỏi rả rời, mặt mũi quần áo đều bám một lớp bụi dày.
Hành trình hai mươi ngày rút lại còn chín ngày, lúc này ai cũng không còn sức để nói lời xã giao vô nghĩa nữa.
Vừa xuống ngựa, Đại tổng quản được lệnh đích thân tuyên chỉ chân đã đứng không vững run lên từng hồi, phải cần đến hai thị vệ to khỏe dìu đỡ hai bên mới miễn cưỡng đứng được.
Gia đinh canh cổng thấy người của triều đình đến, vội vã hành lễ rồi nhanh chóng chạy vào thông báo.
Đến khi Liễu Trường Minh y phục chỉnh tề cùng vài tùy tùng ra nghênh đón thì Đại tổng quản suýt chút nữa đã quỵ xuống nền đá luôn.
Ông run run giọng hỏi Liễu Trường Minh: "Định Quốc An công, xin hỏi vị nào ở đây là Thế tử vậy?"
Liễu Trường Minh mặt mày nhăn nhúm cười còn khó coi hơn khóc, ngập ngừng nói: "Cái này..
cái này.."
Đại tổng quản đường xa mệt nhọc lại gặp phải một Định Quốc An công nói không dám nói lấp la lấp lửng thì một bụng tức giận, cố gắng mười phần nghiến răng nghiến lợi mà hỏi lại: "Định Quốc An công, Thế tử bây giờ đang ở đâu vậy? Có thể mời Thế tử ra tiếp chỉ không?"
Lúc này Liễu Trường Minh mới bày vẻ mặt không biết làm sao mà nói với Đại tổng quản tuyên chỉ: "Chu tổng quản thông cảm, khuyển tử ham chơi thành thói, lúc nãy nó lại trèo tường đi Hồng Kim Lâu mất rồi, ta vừa cho người đi gọi nó về.
Công công ráng đợi một chút, vào trong uống ngụm trà cho đỡ mệt rồi đợi khuyển tử về, dù sao cũng đã đến nơi rồi, không cần phải vội, không cần phải vội a."
Đại tổng quản nghe xong thiếu chút nữa ôm thánh chỉ mà ngất một phen cho rồi nhưng cũng đành cố gắng nén lại cơn giận, xị mặt đi vào trong.
Nha hoàn lần lượt bưng trà dâng lên.
Vừa thấy trà nóng, Đại tổng quản cũng không quản hình tượng nữa, bưng lên thổi thổi lấy lệ rồi hai hớp một chén mà uống.
Mấy ngày liền đều ăn uống trên lưng ngựa, ruột ông cũng sắp thành đống bùn nhão mất rồi.
Liễu Trường Minh thấy vậy bèn bưng luôn chén trà trong tay đưa tới rồi gọi hạ nhân phân phó chuẩn bị tiệc rượu tẩy trần.
Sau gần nửa nén nhang, và sau khi Đại tổng quản uống xong bốn chén trà liên tục thì một gia đinh hớt hải chạy vào, vội vã hành lễ rồi báo với Liễu Trường Minh rằng Thế tử đang gây chuyện đánh nhau ầm ĩ ở Hồng Kim Lâu, vì muốn trả thù cho việc hôm trước Lam Nhi bị thương trúng độc mà đã lôi hết các cô nương lẫn quan khách ra trói lại, để Hồng Nhi cầm miếng gỗ đi vả mặt từng người.
Bây giờ đã nháo loạn cả nửa con phố, thu hút rất nhiều người đến xem trò hay.
Liễu Trường Minh nghe xong, vẻ mặt rất bình tĩnh không có chút gợn sóng, còn có thể thản nhiên nâng chén trà lên uống một ngụm.
Trong khi đó Đại tổng quản nghe xong, ngụm trà trong miệng cũng lập tức phun ra, tròng mắt dường như phát ra lửa lập cập đứng dậy, nói lớn: "Đi, đi Hồng Kim Lâu tuyên chỉ."
Một gian đại sảnh bỗng chốc lặng ngắt như tờ, tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía Đại tổng quản.
Lời vừa dứt, một thị vệ liền lập tức đi lên nói nhỏ vào tai Đại tổng quản, giải thích Hồng Kim Lâu là chốn nào.
Lần này, chén trà bạch ngọc thượng hạng trong tay Đại tổng quản cuối cùng cũng đã vỡ tan tành dưới sàn nhà.
Đại tổng quản không dám tin trợn tròn hai mắt ngoảnh đầu nhìn Liễu Trường Minh đang lúng túng bởi chuyện xấu của nghịch tử, cũng xem như đã chứng thực tận tường mỹ danh bất hảo của Thế tử Định Quốc An Liễu gia – Liễu Trường Lệnh tại Nội Đình.
Cho dù Đại tổng quản sớm đã nghe đồn Liễu Trường Lệnh 13 tuổi đã dắt theo nha hoàn vào chốn yên hoa, cứ ngỡ là có kẻ thổi phồng lên thôi, ngờ đâu đó lại là sự thật.
Đường đường là Thế tử tướng môn lại không màng thanh danh, tự do ra vào kỹ viện không chút kiêng dè, không những không che đậy hành vi mà còn ngông cuồng bá đạo ra tay đánh người.
Đến nước này, Liễu Trường Minh đúng là không còn chút mặt mũi nào nữa, sầm mặt nổi cơn thịnh nộ quát lớn: "Người đâu! Gọi người tới Hồng Kim Lâu bắt tên nghịch tử đó về cho ta.
Nhanh lên!"
Sau khi quát một hồi, Liễu Trường Minh mới ngồi xuống mà thở phì phì không ra hơi, nha hoàn vội vã bưng nước lên để ông hạ hỏa thì nào ngờ lúc này Liễu Trường Lệnh lại hi hi ha ha mà bước vào, trên mặt còn hiện vẻ đắc ý.
Vừa bước vào thấy người lạ một nhà, nụ cười trên môi Liễu Trường Lệnh lập tức tắt hơn phân nữa, lại nhìn thấy cha mình đang thở phì phò đỏ mặt tía tai, Liễu Trường Lệnh tùy tiện quăng luôn quả táo đang cắn dở trên tay nói: "Phụ thân gọi con về gấp vậy là có chuyện gì? Mà sao phụ thân lại tức giận vậy, chẳng qua con chỉ tháo một cửa hiệu xuống thôi mà có người đã mách với phụ thân rồi sao? Phụ thân không biết con mua được bao nhiêu cô nương xinh đẹp đâu..
ui..
ui..
ui đau.."
Liễu Trường Lệnh đang hí hửng không biết sống chết khoe thành tích thì Liễu Trường Minh xông tới muốn đánh cho một trận nên thân khiến Liễu Trường Lệnh hoảng sợ lui về sau ba bốn bước.
May mắn gia đinh và quản gia giữ được Liễu Trường Minh lại, nếu không Liễu Trường Lệnh phen này không xong rồi.
Lúc này Đại tổng quản xem như đã xem được một màn Thế tử ngang ngược vô dụng ham chơi một cách chân thật nhất rồi, cũng có cái để báo lại với Hoàng thượng của ông, kết quả này e rằng Hoàng thượng nghe xong sẽ thỏa mãn cười to ba tiếng lớn đây, nói không chừng còn thưởng cho ông một ít bạc trắng nữa, chuyến đi cực khổ lần này cũng không uổng công rồi.
Đại tổng quản vừa ngẫm nghĩ vừa đánh giá Liễu Trường Lệnh, vị Thế tử này trông tuấn tú hơn tranh vẽ rất nhiều, nhất là đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao vậy nhưng mà lề lối xem ra cũng tệ hơn tình báo rất nhiều.
E rằng những chuyện đồn đại ngoài kia đã bị Định Quốc An công đè xuống không ít chứ không phải do thổi phồng mà nên.
Chỉ vì đả thương một nha hoàn mà tháo luôn biển hiệu của người ta xuống, còn ra tay đánh người gây náo loạn một phen, loại tính cách thế này không phải đơn giản nuông chiều là có thể tạo thành.
Nhìn cảnh kẻ lôi người kéo này một lúc, rốt cuộc Đại tổng quản cũng lên tiếng can ngăn: "Định Quốc An công bình tĩnh, bình tĩnh một chút.
Để lão nô tuyên chỉ xong còn xin một bữa cơm của ngài.
Hành trình gấp gáp, mấy hôm nay lão nô sắp rụng hết bộ xương già này rồi."
Lúc này Liễu Trường Minh mới cố gắng kìm nén tức giận, hung hăng trừng Liễu Trường Lệnh một cái, nạt: "Quỳ xuống tiếp chỉ!"
Sau khi mọi người đã quỳ xuống chỉnh tề, Đại tổng quản mới hắng giọng một cái, lấy hơi tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thế tử Định Quốc An Liễu gia – Liễu Trường Lệnh xuất thân danh môn tướng phủ, tổ tiên nhiều đời phò trợ Hoàng gia giữ yên sơn hà.
Nay Thế tử đã 15 tuổi, không còn nhỏ dại, Trẫm yêu thương như con mình, lại thấy biên cương xa xôi không đầy đủ mọi mặt, trong lòng vô cùng đau xót nên triệu Thế tử trở về Định Quốc An phủ ở Nội Đình sinh sống và đến Sử Học các ôn văn luyện võ cùng các Hoàng tử để Định Quốc An công yên lòng bảo vệ biên cương phía Nam An Hà.
Khâm thử!" Hai chữ cuối cùng được Đại tổng quản cao giọng kéo dài, khiến cho chất giọng càng thêm lanh lảnh.
Sau khi tuyên đọc xong, Đại tổng quản gấp đôi thánh chỉ lại rồi hai tay đưa cho Liễu Trường Lệnh, mĩm cười nói: "Mời Thế tử Định Quốc An nhận thánh chỉ."
Liễu Trường Lệnh hai tay nâng thánh chỉ, hư tình giả ý tỏ ra vui mừng cười nói: "Tạ ơn Hoàng thượng hậu ái, tạ chủ long ân." Trong giọng nói còn tỏ ra có hơi kích động khiến Đại tổng quản vô cùng hài lòng.
Nghi thức tuyên chỉ đã xong, mọi người đều đứng dậy.
Đại tổng quản lúc này cũng cười xuề xòa, nói: "Xem như lão nô đã hoàn thành xong việc Hoàng thượng giao, Thế tử cũng nhanh chóng cùng lão nô hồi kinh tránh để Hoàng thượng ngày đêm nhớ mong."
Có làm sao hai cha con nhà họ Liễu cũng không ngờ được còn có màn áp giải con tin này, nhất thời bất ngờ ngơ ngác nhìn nhau.
Đại tổng quản thấy thế bèn lập tức giải thích: "Định Quốc An công và Thế tử đừng hiểu lầm, đây là ý của lão nô.
Chẳng qua lão nô thấy trước sau vẫn là phải đi, thôi thì cùng nhau đi cũng tốt.
Trên đường đi, lão nô còn có thể tự mình chăm sóc cho Thế tử.
Huống hồ Sử Học các sẽ bắt đầu vào cuối mùa thu, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi nên cũng không còn nhiều thời gian, lão nô sợ Thế tử tuổi trẻ nhất thời ham chơi chậm trễ hành trình khiến Hoàng thượng mong nhớ, lão nô không gánh nỗi tội này đâu."
Việc đã đến nước này cũng không thể từ chối được, huống chi Đại tổng quản Chu Quách là người bên cạnh Hoàng thượng, lời này nói ra có đến chín phần là do Hoàng thượng dặn dò nên Liễu Trường Minh đành giả vờ hồ đồ mà đáp ứng: "Xem công công nói gì vậy, công công là người bên cạnh Hoàng thượng, làm sao ta dám để công công chăm sóc cho Trường Lệnh chứ.
Dù sao thời gian không còn nhiều, đi cùng là chí phải, trên đường đi cũng mong công công chiếu cố cho hài nhi, nó còn nhỏ nên có đôi khi cũng rất ham chơi." Ngưng một chút, Liễu Trường Minh nhìn nhìn những thị vệ cùng đến với Chu Quách rồi nói tiếp: "Có điều, công công đường xa vất vả không nghỉ ngơi tốt, chí ít cũng ở lại hai ngày để phục hồi sức khỏe cho mình và cho mấy huynh đệ này đã.
Thưởng thức một ít đặc sản Bình Nguyên, cũng để Trường Lệnh có chút thời gian thu thập ít đồ dùng, công công thấy như vậy có được không?"
Chu Quách nghe xong cũng cảm thấy không có gì bất ổn mà ngược lại quá hợp lý, nếu đồng ý đi ngay thì có nhiều sự bất ổn hơn, điều đó chẳng phải cho thấy tin tức của Định Quốc An quá linh hoạt và đã có chuẩn bị hay sao? Mà dù sao ông cùng những thị vệ này cũng quá vất vả rồi, nghỉ ngơi hai ngày hồi phục lại thể trạng cũng không sao.
Trong hai ngày này, Chu Quách muốn nhân cơ hội quan sát thêm về vị Thế tử hoàn khố danh bất hư truyền không ai không biết này, như thế cũng không hẳn là chuyện xấu nên ông không đắn đo lâu, nhanh chóng gật đầu đồng ý: "Nếu Định Quốc An công đã nói vậy, lão nô cung kính không bằng tuân lệnh.
Đợi Thế tử thu thập vật dụng xong thì sẽ lên đường, mấy ngày này làm phiền ngài rồi."
Liễu Trường Minh đạt thành ý muốn, đưa tay ra dấu cho hạ nhân đến dẫn đường, vui vẻ nói: "Công công hãy tắm gội nghỉ ngơi trước, ta sẽ chuẩn bị ít rượu thịt tẩy trần cho công công và mấy huynh đệ đã vất vả đường xa."
Đại tổng quản thấy Liễu Trường Minh dễ dàng đáp ứng, lại chuẩn bị rượu thịt nên cũng không khách sáo thêm, thoải mái cung tay cáo từ rồi đi theo gia đinh về phòng tắm gội.
Sau khi Đại tổng quản đi rồi, nụ cười trên môi Liễu Trường Minh tắt ngúm, đáy mắt Liễu Trường Lệnh lạnh lẽo âm trầm.
Hai cha con nhìn nhau một cái không nói câu gì, cùng nhau trở về phòng của Liễu Trường Minh.
Liễu Tự, Hồng Nhi, Lam Nhi và một số hạ nhân đi theo đứng lại trước cửa phòng.
Cánh cửa vừa khép, Liễu Trường Minh bùng nổ cơn thịnh nộ, cầm lấy ấm trà trên bàn đập xuống, từ kẽ răng rít lên từng chữ: "Thật sự coi Liễu gia ta thành tù binh sao, lại để cho một hoạn quan đến áp giải con ta.
Thật là quá xem thường ta rồi."
Liễu Trường Lệnh miệng cười lòng không cười cúi xuống nhặt một mảnh sứ vỡ trên ghế quăng xuống đất, ngồi xuống ghế nhìn Liễu Trường Lệnh một chút mới nói: "Hoàng đế gấp gáp đề phòng phụ thân như vậy chắc chắn bên trong có vấn đề, còn vấn đề nằm ở đâu và ở ai thì chỉ có đến Nội Đình mới biết được.
Lần này con đi Nội Đình, phụ thân âm thầm xuất cho con 300 ám vệ theo sau, sắp xếp thâm nhập vào Nội Đình, tốt nhất là lợi dụng hỗn loạn hiện tại vào các phủ đệ khác theo dõi tình hình, con sẽ tùy cơ ứng biến.
Còn Liễu gia quân, phụ thân phân tán ra càng mỏng càng tốt, con có dự cảm không chỉ Hoàng đế nhắm vào chúng ta."
Liễu Trường Minh hít thở hai hơi kìm nén tức giận vào lòng ngồi xuống ghế, gật đầu đồng ý với đề nghị của Liễu Trường Lệnh, nói: "Con cứ yên tâm vào Nội Đình, việc ở Bình Nguyên phụ thân có cách sắp xếp.
Hãy nhớ, dù muốn điều tra việc gì con cũng phải cẩn trọng từng bước, cẩn trọng với những việc xảy ra xung quanh và cẩn trọng với những người xuất hiện trước mặt con với bất cứ lý do gì, nhất là những người, những vật được tặng.
Con càng thể hiện bản thân trung lập thì càng an toàn."
Ngừng lại một chút, Liễu Trường Minh nhắc nhở: "Trường Lệnh, con có thể vô dụng, có thể ham chơi, có thể bày trò phá phách, cũng có thể không thông văn thạo võ nhưng cưỡi ngựa thì không thể không biết.
Người phương Nam không am hiểu cưỡi ngựa là điều khó tin nhất trong các việc khó tin, con có biết không?"
Liễu Trường Lệnh mĩm cười gật đầu, đáp: "Con nhất định sẽ cẩn thận trong mọi việc, phụ thân cứ yên tâm.
Bây giờ con về phòng trước, phụ thân tắm gội thay y phục để lát nữa còn dùng bữa với tên Chu Quách chết tiệt kia, con ghé sang thăm Lam Nhi thế nào rồi nhanh chóng qua đó với người."
"Con đi đi." Liễu Trường Minh gật đầu một cái, Liễu Trường Lệnh đứng dậy khom lưng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Sau khi Liễu Trường Lệnh rời khỏi, Liễu Trường Minh đứng lên đi tới trước di ảnh của Dung Y Lan, ngón tay run run vuốt ve bức tranh nhỏ giọng thầm thì: "Nàng có nhìn thấy không, con chúng ta trưởng thành rồi.
Nhưng mà sự trưởng thành của con trẻ khiến ta thực sự rất đau lòng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...