Đêm nay, tất cả mọi người Triệu gia hầu như không ngủ, chỉ riêng một nhà đại phòng nửa đêm về sau ngủ ngáy khò khò, làm người ta giận cực kỳ. Hai người Triệu tri châu cũng là người tâm lớn, biết rõ nhi tử chạy vào phòng cắt đầu lưỡi thi thể, chẳng những không thấy đáng sợ, còn lo lắng nhi tử làm dơ tay, dính xúi quẩy, hái rất nhiều lá bưởi cho cậu tắm rửa lau tay.
Hôm sau, già trẻ cả nhà Triệu gia lại tề tụ ở chính viện lần nữa, ngay cả nữ quyến cũng đều lần lượt ngồi đó, cũng không kiêng dè.
Lão thái gia lệnh tôi tớ dọn điểm tâm, nói hoa mỹ là cho đám con cháu cùng vui, kì thực là để dán miệng. Các nam nhân biết nặng nhẹ, tự nhiên sẽ không nói lung tung, chỉ sợ các nữ nhân ngoài miệng không giữ cửa, đem gièm pha bậc này ầm ĩ ra ngoài. Ông vừa khoát tay bảo mọi người dùng cơm, vừa buồn bã nói, “Các ngươi nhớ kỹ, tối hôm qua chuyện gì cũng không phát sinh, Trâu thị bởi vì bệnh mà đột tử, đã hạ táng…”
Nói một nửa, tức phụ Tôn thị của Triệu Ngọc Lâm liền không phục, nghẹn giọng nói, “Nàng ta đột tử, đại ca thì sao? Hắn hơn nửa đêm chạy vào viện chúng ta trộm người, việc này liền coi như xong ư? Hắn tiếp tục cưới công chúa của hắn, làm phò mã gia của hắn, để tướng công ta đảm đương rùa rúc đầu? Phi! Các người nghĩ cũng thật đẹp!”
Đừng thấy bình thường nàng quản giáo Triệu Ngọc Lâm rất nghiêm, hở một cái liền trách đánh nhục mạ, nhưng tới lúc thì vẫn bảo vệ lợi ích của tướng công. Triệu Ngọc Lâm lôi kéo tay áo nàng, nhưng không mở miệng đi khuyên nhủ, xem ra trong lòng cũng thực khó chịu.
Lão thái gia chụp bàn nói, “Vậy ngươi muốn như thế nào? Đem việc này tuyên dương ra ngoài, để Ngọc Tùng bị liên lụy, khiến cả nhà Triệu gia chúng ta nhận tội chăng? Tổ chim rơi thì trứng cũng vỡ, loại đạo lý này ngươi cũng không hiểu được, quả nhiên là ngu phụ! Hôm nay ta nói ở đây, nếu ai dám nói huyên thuyên ở bên ngoài, gia pháp hầu hạ!”
Mọi người thấy ông thật sự nổi giận, lúc này mới yên xuống. Một căn phòng to như vậy lại yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ có mỗi âm thanh Hữu Xu húp cháo sột sột soạt soạt.
Nhìn thấy thiếu niên ăn đến hăng hái, đám người lão thái gia và nhị lão gia nôn cả đêm sôi nổi tái mặt, muốn mắng cậu lại không dám mở miệng, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh cậu mặt không đổi sắc cắt đầu lưỡi thi thể. Mấy đường huynh đệ một ngày trước còn ở sau lưng cười nhạo cậu lấy sắc dụ người, hiện tại cũng không dám liếc mắt nhìn cậu một cái.
Hữu Xu uống xong một chén cháo mới nhớ tới việc chủ tử bảo cậu vào cung bồi thiện, lập tức đẩy dời đồ ăn đặt ở trước mặt mình đi, đứng dậy liền rời đi.
“Làm gì đó? Ta còn chưa nói xong đâu! Hiện giờ ngươi ra vào trong cung, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm nhất, đừng chọc phiền toái cho trong nhà…” Lão thái gia nghiêm mặt răn dạy.
Triệu tri châu, không, hiện tại hẳn là gọi Triệu thị lang, cũng đứng dậy theo, không cho là đúng nói, “Cha, ngài có thời gian răn dạy con ta, không bằng dạy dỗ Ngọc Tùng làm người cho tốt. Hắn trộm người cũng trộm đến nhà đệ đệ rồi, không phải chúng ta không nói với bên ngoài thì có thể cho rằng không phát sinh. May mà công chúa chưa vào cửa, nếu như vào cửa mà lại phát sinh loại chuyện này, ngài còn che được sao?” Dứt lời phất tay áo bước đi.
Lão thái gia và lão thái phu nhân tức giận đến choáng đầu, nhưng cũng không có cách nào, chỉ phải để bọn họ đi.
Hữu Xu tới Đông Cung, nhìn thấy chủ tử đứng ở cửa nghênh đón mình, mới nhớ đối phương an bài rất nhiều ám vệ ở trong nhà. Đổi một cách nói khác, chuyện tối hôm qua những ám vệ đó tất nhiên đã bẩm báo qua. Thứ đầu tiên cậu nghĩ đến không phải là hôn sự của Triệu Ngọc Tùng và Minh Châu công chúa, cũng không phải Triệu gia có thể bị tội hay không, mà là cảnh tượng mình cắt đầu lưỡi yêu vật.
Cậu sợ hãi cả kinh, vội vàng đặt tay ra phía sau, nơm nớp lo sợ đi qua. Chủ tử có thể cảm thấy mình thực tàn nhẫn hay không? Có thể bởi vậy mà chán ghét vứt bỏ mình hay không? Mình nên giải thích với hắn như thế nào? Cậu càng nghĩ càng sốt ruột, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, bộ dạng hai mắt sương mù, mũi ửng đỏ nhìn qua vô cùng đáng thương.
Sắc mặt cửu hoàng tử đại biến, vội vàng nghênh đón ôm chặt lấy cậu, liên tiếp hỏi cậu có phải bị khi dễ hay không.
Hữu Xu còn chưa làm tốt chuẩn bị thẳng thắn hết thảy với chủ tử. Phương thức ở chung thoải mái, vui sướng, không hề có gánh nặng, cũng không nghi kỵ như bây giờ đúng là thứ cậu tha thiết ước mơ. Cậu hy vọng có thể giữ lại phần vui sướng và thuần túy này, chẳng sợ thời gian rất ngắn ngủi. Cậu lắc đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, răng trên cắn môi dưới, càng có vẻ đáng thương, vả lại hai tay giấu sau người chà chà nhiều lần, giống như trên đó dính thứ dơ bẩn gì.
Cửu hoàng tử hơi hơi suy nghĩ liền đoán được cậu đang nghĩ cái gì. Vật nhỏ này có lẽ là sợ mình ghét bỏ cậu tâm ngoan thủ lạt đi? Đã từ chỗ ám vệ biết được hết thảy phát sinh ở Triệu gia ngày hôm qua, hắn tự nhiên biết vì sao Hữu Xu phải cắt đầu lưỡi Trâu thị. Thành thật mà nói, hắn không chút nào thấy Hữu Xu lãnh huyết, tàn nhẫn, bên ngoài một vẻ sau lưng một vẻ, mà ngược lại, hắn hoàn toàn có thể hiểu được hành vi của cậu.
Cậu chỉ là hồn nhiên có chút tà ác mà thôi.
Nghĩ vậy, trong lòng cửu hoàng tử ngứa ngáy, lại nhìn thiếu niên rúc trong lòng mình, giống như dê con vô hại, lại hận không thể ăn cậu ngay tại chỗ. Hắn mang người đi vào điện, vây ở trong ngực, cúi đầu ngậm lấy môi cậu, trước tiên cạy mở răng cậu vẫn đang cắn môi dưới, lại đi quấn lấy đầu lưỡi trơn ướt phấn nộn của cậu.
Hữu Xu hoảng sợ, sau đó liền theo phản xạ đi hút long tân, hút hút vô cùng chủ động, hai tay hai chân đều leo lên trên người chủ tử, giống như gấu koala. Cửu hoàng tử bị cách hút tham lam của cậu kích thích, bàn tay to giữ lấy gáy cậu, hôn càng sâu sắc.
Hai người đầu tiên là đứng, rồi lại ngồi chồng lên nhau ở trên ghế, sau đó không biết sao lại lăn tới trong giường, rắn rắn chắc chắc, ngọt ngọt ngào ngào, thật dài thật lâu mà hôn mấy khắc, nếu không phải Hữu Xu đã đói bụng mà kêu thầm thì, có lẽ là sẽ hôn đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi…” Hữu Xu bị chủ tử ôm ngồi ở đầu gối, cảm giác được vật cứng bật lên ở dưới mông, cả buổi nói không nên lời một câu đầy đủ. Cậu thật sự bị dọa, không biết tại sao chủ tử lại hôn mình.
“Ta cũng không biết ngươi còn là một bé nói lắp đó.” Cửu hoàng tử điểm điểm cánh môi dính đầy nước bọt của cậu, kéo ra một đường chỉ bạc nhét vào miệng, giọng nói khàn khàn, “Ngươi cái gì mà ngươi, sau này muốn hôn ta liền trực tiếp mở miệng, bất cứ lúc nào chỗ nào ta cũng vui lòng thỏa mãn ngươi, không cần luôn thừa dịp ta ngủ mà hôn trộm.”
Hai má Hữu Xu đỏ bừng, đầu bốc hơi, đã hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Sửng sốt một hồi lâu cậu mới che mặt, chui vào trong chăn. Hôn trộm bị bắt được, cái loại xấu hổ kia khỏi cần nói.
Cửu hoàng tử cao giọng cười to, ôm lấy cả người cậu đến thiên điện, vỗ vỗ nói, “Có cái gì mà xấu hổ, ta lại không ghét bỏ ngươi. Được rồi, ra ngoài đi, không thì điểm tâm sẽ lạnh đó.” Đối với chuyện tối ngày hôm qua cũng không đề cập tới.
Hữu Xu giãy dụa một lúc lâu mới từ trong chăn đi ra, tay phải cầm lấy một cái bánh bao thịt heo, đem nửa khuôn mặt mình che khuất, sau đó đầu rũ xuống cực thấp, hận không thể vùi vào trong bát. Cậu ăn vài ngụm liền trộm nhìn chủ tử một cái, ăn vài ngụm lại liếc nhìn một cái, lúc thì mặt đỏ, lúc thì mặt trắng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cửu hoàng tử cười thầm đến nội thương, lại làm bộ không hề biết chuyện, tao nhã hàng vạn hàng nghìn mà dùng bữa, còn để Hữu Xu đi lên giường ngủ một khắc, nói là triều hội kết thúc sẽ cùng đến thượng thư phòng.
Hôm nay là đại triều hội, nói ít cũng phải hơn một canh giờ, Hữu Xu ăn uống no đủ, cảm thấy buồn ngủ, đầu mới vừa chạm đến gối liền ngủ như chết, trong lúc mơ hồ cảm giác được có người đang hôn lên ấn đường mình, liền theo thói quen mà hô một tiếng chủ tử. Người nọ thấp giọng cười, lại ngồi ở bên giường một khắc, lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân mà đi.
Không biết ngủ bao lâu, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, Hữu Xu lập tức bừng tỉnh, vén màn nhìn. Chỉ thấy một thiếu nữ mặc cung trang hoa lệ đi nhanh vào, phía sau một đám cung nữ thái giám đi theo, vừa đuổi theo vừa hô, “Công chúa điện hạ, Triệu công tử còn đang ngủ, lúc gần đi cửu điện hạ phân phó, không cho bất luận người nào đi vào quấy rầy.”
“Chẳng lẽ bất luận người nào này cũng bao gồm bổn cung à? Các ngươi cút ngay cho bổn cung!” Thiếu nữ diện mạo dịu dàng tú lệ, tính tình lại vô cùng nóng nảy, thấy Hữu Xu vươn ra một cái đầu nhìn mình chằm chằm, càng thêm nổi giận, “Triệu công tử thể diện thật lớn, chẳng những chặn bổn cung ở ngoài điện, cũng không quỳ xuống hành lễ, ai dạy ngươi quy củ?”
Hữu Xu lập tức nhảy xuống giường hành lễ, trên người chỉ mặc áo lót và tiết khố, cái này ở cổ đại có gì khác với trần như nhộng?
Thiếu nữ kia hét lên một tiếng, vội vàng che mắt lao ra, lúc này Hữu Xu mới chậm rãi mặc quần áo giày dép, mặc cho thiếu nữ ở bên ngoài giận dữ. Rửa mặt xong, chải tóc xong, cậu cũng không chịu đi ra ngoài, chỉ cầm lấy một khối điểm tâm từng ngụm từng ngụm nhỏ mà gặm, một bàn tay còn đặt ở dưới cằm, miễn cho vụn điểm tâm rơi xuống đất lãng phí.
“Triệu Hữu Xu, ngươi lăn ra đây cho bổn cung!”
“Lăn ra đây có nghe thấy không!”
“Mấy người các ngươi, đi vào bắt người ra cho bổn cung!”
“Xoát xoát xoát” đây là âm thanh nhóm ám vệ bỗng nhiên xuất hiện trong đại điện rút đao ra, ngay sau đó Minh Châu công chúa liền yên tĩnh, bắt đầu đập đồ vật.
Hữu Xu dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, đã hoàn toàn đem tranh cãi ầm ĩ ngoài điện trở thành tiêu khiển. Ăn ước chừng mấy khắc, có thái giám kéo dài giọng bẩm báo, “Công chúa điện hạ, cửu điện hạ trở lại.”
Trong điện an tĩnh một giây, sau đó là tiếng bước chân Minh Châu công chúa vội vàng chạy ra ngoài, lúc này Hữu Xu mới thanh thản đứng dậy, đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Đã có ám vệ đem tình huống trước đó tỉ mỉ hồi bẩm, vì vậy, khi Minh Châu công chúa tố khổ nói Triệu công tử khinh bạc mình, vẻ mặt cửu hoàng tử vô cùng lạnh lẽo, “Minh Châu, biết rõ có nam nhân khác ở đây, ngươi còn xông vào trong tẩm điện của bổn vương, ai dạy ngươi quy củ? Sau này không có bổn vương cho phép, ngươi không được tự tiện xông vào Đông Cung!”
Minh Châu công chúa trợn mắt cứng lưỡi, sau đó lại là một phen tranh cãi ầm ĩ khóc lóc kể lể. Hai người trước sau vào điện, chỉ thấy thiếu niên đang nắm một khối bánh gạo nếp, chớp một đôi mắt to, biểu tình vô tội nhìn lại đây. Cửu hoàng tử không nhịn được cười, đi qua sờ sờ đầu cậu, khen, “Hữu Xu nhà ta hết sức thông minh.” Hắn vốn còn lo lắng Hữu Xu chịu thiệt trước mặt hoàng muội, lại không ngờ cậu ứng phó thực tốt. Cậu giống như sinh ra liền có đủ tài năng khiến người ta tức đến gần chết, bản thân lại không hề phát giác.
Minh Châu công chúa tức nổ phổi, giọng the thé nói, “Hoàng huynh, bất quá chỉ là một luyến sủng, dù có sủng ái hơn nữa cũng nên có một mức độ! Vì cậu ta mà ngươi trừng trị Ngọc Tùng thành như vậy, bảo bổn cung nên giải quyết thế nào? Hắn chính là vị hôn phu của bổn cung đó!”
Cửu hoàng tử lập tức nhìn thiếu niên, sợ cậu bị hai chữ “luyến sủng” làm tổn thương. Nhưng mà ngày hôm qua Hữu Xu đã biết được mình thành yêu nhân “lấy sắc họa quốc” trong truyền thuyết, nhưng cũng không chút nào đặt trong lòng, dù cho Minh Châu công chúa ở trước mặt cậu nhục nhã chửi bậy, cũng không hề có cảm giác. Yêu nhân, luyến sủng, nịnh thần, chỉ cần có thể thật dài thật lâu ở bên cạnh chủ tử, bất luận đội cái tên tuổi gì cậu đều nhận, vả lại còn vui vẻ chịu đựng. Người khác khinh bỉ, hạ thấp, làm nhục, tính cái gì? Có thể ăn sao?
Thấy chủ tử dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía mình, cậu vội vàng nhếch khóe môi lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, còn trấn an mà vỗ cánh tay hắn.
Cửu hoàng tử mỉm cười, cuối cùng yên tâm. Hắn biết ngay Hữu Xu của hắn sẽ không bị những lời thêm mắm dặm muối đó đánh bại mà.
Hai người nhìn lẫn nhau, lặng im không nói, trong ánh mắt tuôn ra nồng đậm lo lắng, tình cảnh này rất ấm áp động lòng người, nhưng cũng làm đau đớn tâm can Minh Châu công chúa. Nàng hất rơi lư đồng trên bàn, khóc nháo nhất định muốn hoàng huynh đuổi Triệu Hữu Xu đi, thay Triệu Ngọc Tùng trở về, còn muốn khôi phục tư cách khoa cử của hắn ta một lần nữa.
Cửu hoàng tử dựa vào phía sau, Hữu Xu lập tức bưng lên một chén trà nóng, hai người liếc nhau, yên lặng ngây ngô cười, lúc này mới đồng thời nhìn về phía Minh Châu công chúa.
“Nếu ngươi biết tối hôm qua Triệu Ngọc Tùng ở trên giường ai, hẳn là sẽ không náo loạn nữa.” Cửu hoàng tử chậm rãi nói.
Hữu Xu lập tức chôn đầu xuống, vành tai từng chút từng chút một đỏ lên. Chủ tử quả nhiên biết mình cắt đầu lưỡi yêu vật, vì bận tâm cảm thụ của mình lại giả như không biết, thật tốt. Khuyên giải an ủi chính mình như vậy, cậu lập tức đầy máu sống lại, dùng ánh mắt lóe sáng rình coi chủ tử.
Cửu hoàng tử cũng không có xoay mặt nhìn cậu, lại tâm linh tương thông mà nắm chặt một bàn tay cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Minh Châu công chúa đang bị vây trong khiếp sợ, vẫn chưa chú ý tới hành động ái muội không thôi của hai người, truy vấn, “Hắn ở trên giường ai?”
“Trâu thị, thị thiếp mới nạp của nhị đệ hắn Triệu Ngọc Lâm.”
“Không có khả năng! Ngươi gạt ta! Là cậu ta nói cho ngươi biết đi? Giỏi thật, lại chạy đến trước mặt hoàng huynh nói xấu Ngọc Tùng, muốn chết sao?” Minh Châu công chúa bỗng nhiên vươn tay túm lấy Hữu Xu, bộ móng kim ti sắc bén như đao thiếu chút nữa chọc đến hai mắt Hữu Xu.
Cửu hoàng tử không chút nghĩ ngợi đá nàng ra, trở tay kéo Hữu Xu vào trong lòng sờ soạng, trên trán đã toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Vốn tưởng rằng nữ tử yếu ớt không cấu thành uy hiếp, lại không nghĩ rằng nữ tử động thủ lại ngoan độc như thế. Trong lòng hắn nồng đậm chán ghét, lệnh thị vệ lập tức kéo Minh Châu công chúa ra ngoài.
Minh Châu công chúa bị đuổi đi thật xa còn đang không ngừng kêu gào, như là: “Nhất định phải đến chỗ phụ hoàng cáo trạng”, “Không phải quân không gả”, “Ngươi tổn hại thân tình” vân vân. Hữu Xu nghiêng tai lắng nghe một khắc, sầu lo nói, “Nàng thật sự quyết tâm phải gả cho Triệu Ngọc Tùng à?”
“Gả thì gả, có quan hệ gì với ta đâu?” Cửu hoàng tử kéo người vào trong ngực, trộm một cái hôn có hương vị bánh gạo nếp.
Hữu Xu vội vàng hút vài ngụm long tân, ngay cả chỉ bạc bên khóe miệng chủ tử cũng liếm sạch. Đây đều là thứ tốt, không thể lãng phí.
Cửu hoàng tử thấp giọng cười, “Hữu Xu, ngươi cầm tinh con chó phải không?”
“Đúng vậy.” Hữu Xu ngây thơ gật đầu.
Cửu hoàng tử cười đến càng thêm vui vẻ, trêu chọc nói, “Khó trách thích liếm đồ như vậy, đến, lại liếm liếm.” Hắn chỉ chỉ môi mình.
Hai má Hữu Xu đỏ bừng, thế mới biết chủ tử đang đùa với mình, vội vàng giãy dụa muốn từ trong lòng ngực của hắn chạy đi, lại bị nắm chặt vòng eo, ném lên nhuyễn tháp, xoa nắn yêu thương một trận. Mãi khi hôn đến thở hồng hộc hai người mới dừng lại, Hữu Xu còn nhớ rõ chuyện lúc trước, truy vấn, “Ngươi thật sự không quản Minh Châu công chúa à? Triệu Ngọc Tùng cũng không phải tốt lành.”
“Lời của ta nàng sẽ không nghe. Từ nhỏ nàng đã không thân cận với ta, thậm chí cả lục ca, mẫu hậu của ta, cũng đều cho rằng ta là người ngoài, bởi vì ta vừa sinh ra đã bị kết luận là bá hoàng chuyển thế, sau đó đưa vào Dưỡng Tâm điện do phụ hoàng tự mình giáo dục, một năm cũng không gặp mặt bọn họ được một lần. Có một năm mẫu hậu ta bị sủng phi của phụ hoàng làm tức giận, liền trộm tới gặp ta, muốn ta giúp nàng củng cố sủng ái, ta không đáp ứng, nàng liền nói ‘xem như cho tới bây giờ chưa từng sinh ra đứa con trai là ta’. Lại có một năm lục ca ta nghe nói ta đêm không thể ngủ, liền hạ độc dược mạn tính có thể làm cho người ta vừa ngủ là không dậy nổi trong huân hương của ta. Ta sinh nhi tri chi*, mấy thủ đoạn đó há có thể hiệu quả? Vì vậy thực nhanh liền tra ra chân tướng, muốn bẩm báo phụ hoàng, kết quả mẫu hậu đã có năm sáu năm chưa từng gặp mặt lại tới tìm ta, đập vỡ đầu cũng muốn ta giúp lục ca giấu diếm. Cuối cùng ta đáp ứng, nhưng từ đó về sau không lui tới với bọn họ nữa. Đông Cung của ta, ngày thường bọn họ tuyệt đối sẽ không đặt chân đến, trừ khi có việc cầu ta, hoặc mang lòng lợi dụng.”
*Sinh nhi tri chi: từ khi sinh ra đã biết đạo lý.
Lời này cửu hoàng tử nói thật nhẹ nhàng, Hữu Xu hơi ngẫm lại, lại nếm ra rất nhiều xót xa. Hóa ra đời này chủ tử cũng không sống trôi chảy như trong tưởng tượng của cậu, bị mẫu thân ruột thịt chán ghét vứt bỏ, lại bị huynh trưởng cùng huyết thống mưu hại, lại còn phải giúp đỡ giấu diếm. Hắn nhất định thực khổ sở đi? Có phải ban đêm càng không cách nào ngủ yên hay không?
Nghĩ vậy, tim Hữu Xu như bị đao cắt, lập tức ôm lấy chủ tử, hôn lên trán, mí mắt, chóp mũi hắn, đem yêu thương ôn nhu nhất trút xuống trong từng cái lại từng cái ấn ký thấm ướt. Cửu hoàng tử trở tay ôm chặt lấy cậu, trong lòng thỏa mãn mà than thở: đúng, chính là như vậy, càng thương tiếc ta hơn một chút, cũng càng yêu ta hơn một chút.
Trải qua hai đời, cuối cùng hắn cũng ngộ ra một đạo lý, đối mặt với Hữu Xu, phương pháp lung lạc thỏa đáng nhất không phải là kiên cường trầm ổn mọi chuyện chu toàn, mà là phải cho cậu biết, ngươi đã từng chịu bao nhiêu đau khổ, cũng đã gặp bao nhiêu khổ sở. Bởi vì nếu ngươi không cho cậu ấy biết, vĩnh viễn cậu ấy cũng không thể lĩnh hội được. Đầu óc cậu ấy, tuyệt đối sẽ không đi suy tư những vấn đề quá mức phức tạp đó.
Nhưng mà một khi cậu cảm nhận được, liền sẽ nơi chốn suy nghĩ cho ngươi, lúc nào cũng vì ngươi suy xét. Tính tình của cậu tựa như một chú chó nhỏ trung thành hộ chủ, cần phải dạy dỗ thật tốt mới có thể tình cảm nồng đậm, cần phải có cái gì thì nói cái đó mới có thể triệt để lĩnh ngộ.
Bảo bối như vậy là chọc người nhất, cũng là mê người nhất, khó trách mình trước sau hai đời đều rơi vào trong tay cậu. Cửu hoàng tử nghiêng đầu, hôn vành tai thiếu niên, ôn nhu hàng vạn hàng nghìn nở nụ cười.
Hôm nay cửu hoàng tử đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh, tham gia triều hội, lên lớp, tập võ, trên mặt thời thời khắc khắc mang nụ cười, lời nói cũng ôn hòa hữu lễ, ngược lại có vài phần bóng dáng bá hoàng. Gần đến lúc chạng vạng, khi cần trở về nhà, hắn dắt một con ngựa đi đến trước mặt thiếu niên, “Biết cưỡi ngựa không?”
Hữu Xu vốn định gật đầu, nhớ tới việc đổi thể chữ lần trước, lại vội vàng lắc đầu, hai tay giấu ra phía sau, quơ lung tung. Khi nói dối với chủ tử, cảm giác áy náy trong lòng thực khó vượt qua, cậu phải hết sức che giấu mới được.
Nhưng mà cậu tự cho là che giấu thực tốt, biểu tình chột dạ lại làm thế nào cũng khống chế không được, huống chi cậu đã gật đầu một cái, rồi lại bắt đầu mãnh liệt lắc đầu, kẻ ngốc mới không đoán ra. Tiết Vọng Kinh vội vàng xoay người nhịn cười, thầm nghĩ vận khí điện hạ thật tốt, lại tìm một kẻ dở hơi như vậy.
Cửu hoàng tử đặt nắm tay trên môi, hơi hơi ho khan. Hắn chẳng những biết Hữu Xu đang nói dối, còn có thể đoán được vì sao cậu nói dối. Vật nhỏ này rõ ràng biết cưỡi ngựa, lại nói với mình là không biết, không phải chính là vì để mình ôm ôm cậu ấy sao? Thôi, cậu ấy thích dính người thì cứ để cậu ấy dính, dù sao đời này cũng sẽ không muốn tách ra.
Nghĩ vậy, mặt mày cửu hoàng tử phơi phới, tâm tình cực tốt, hai tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, nâng cậu lên trên lưng ngựa, sau đó chính mình cũng xoay người đi lên ôm lấy cậu.
Trước kia khi Hữu Xu học cưỡi ngựa thường xuyên được chủ tử ôm như vậy, cũng liền hình thành thói quen, lưng vừa đụng tới lồng ngực ấm áp của hắn liền dịch mông lui vào trong ngực hắn, tình cảm quyến luyến không cần phải nói cũng hiểu. Cửu hoàng tử thấy thế càng thêm đắc ý, một bàn tay nắm dây cương, một bàn tay nắm chặt eo nhỏ của cậu, nhanh chóng chạy đi, rồi lại lo lắng chạy quá nhanh sẽ rút ngắn thời gian ôm nhau, lại sửa thành tín mã do cương*, không mục đích chầm chậm đi lung tung.
*Tín mã do cương: cưỡi ngựa không kéo dây cương, để ngựa tự do di chuyển.
Đi dạo đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, ánh mặt trời thu hết, rốt cuộc hai người mới tới Triệu phủ.
“Cái này cầm phòng thân.” Cửu hoàng tử lấy từ trong bao yên ngựa ra một cái hộp gỗ dài nửa thước.
Hữu Xu mở ra nhìn, là một thanh chủy thủ toàn thân tối đen, ở chuôi đao và thân đao khắc đầy phạn văn màu chu sa, tuy đã rỉ sắt loang lổ, ảm đạm không ánh sáng, lại lộ ra một luồng uy áp rất cường đại nội liễm. Loại uy áp này người bình thường không cảm giác được, trừ khi là dị năng giả hệ tinh thần giống như Hữu Xu, hoặc là yêu ma quỷ quái càng sắc bén với khí vị.
“Đây là cái gì?” Cậu yêu thích không buông tay mà vuốt ve.
“Đây là linh vũ (linh trong chữ linh khí, vũ trong vũ khí) Ô Tư Tàng Lạt Ma tặng cho Tông Thánh đế, tên gọi ‘Tru Ma’. Gần đây thế đạo có chút không yên ổn, ngươi cầm phòng thân.” Nhớ tới tử trạng quái dị lại đáng sợ của Trâu thị, trong mắt cửu hoàng tử toát ra một tia âm thầm lo lắng. Ngay cả ám vệ của hắn cũng tra không ra là ai động tay chân, có thể thấy người ở sau lưng thực lực phi phàm.
Hữu Xu đang cần một thần binh như vậy, cũng liền vui vẻ nhận lấy. Cậu treo chủy thủ ở bên hông, đi một đoạn liền sờ một cái, rất là yêu thích, tới nhà ăn, chỉ thấy Vương thị đang mặt co mày cáu mà nhìn mình chằm chằm.
“Nương, người làm sao vậy?” Cậu đi qua hỏi thăm.
“Nhi tử nhanh ngồi, bữa tối lập tức liền dọn lên.” Vương thị kéo cậu đến bên cạnh ngồi xuống, nói nhỏ, “Cửu hoàng tử đưa ngươi trở về à? Hai ngươi cùng cưỡi một con ngựa, còn đi dạo ở trên đường nửa canh giờ?”
Hữu Xu ngoan ngoãn gật đầu, vươn tay lấy điểm tâm trên bàn.
Vẻ mặt Vương thị suy sụp, giống như là muốn khóc, lại không đành lòng chỉ trích nặng nhi tử, chỉ gượng cười dặn dò cậu ăn ít điểm tâm ăn nhiều cơm. Miễn cưỡng ngồi một lát, nàng vứt cho thị tì một ánh mắt ra hiệu, thị tì khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài, thực nhanh lại dẫn một thiếu nữ diện mạo mỹ lệ, dáng người thướt tha tiến vào.
Vương thị chưa mở miệng, Hữu Xu đã buông điểm tâm xuống, ánh mắt sáng quắc mà nhìn qua.
Vương thị chưa bao giờ thấy nhi tử hơi ghé mắt nhìn thêm với một nữ tử nào, thầm nghĩ có hy vọng, vội vàng liên tục giới thiệu, “Đây là tỳ nữ nương chọn cho ngươi, năm nay vừa mới mười lăm, tên là Đào Hồng, từ hôm nay bắt đầu hầu hạ trong phòng ngươi. Ngươi trưởng thành rồi, nên biết chuyện.”
Hữu Xu chậm rãi gật đầu, vẫn chưa nghe ra thâm ý trong lời nói của Vương thị. Phần lớn tinh thần của cậu đều bị thiếu nữ này hấp dẫn. Không, dùng cái từ thiếu nữ là sai rồi, nàng ta rõ ràng là yêu vật tối hôm qua bị hai tấm tấn lôi phù nổ chết! Đầu và trái tim đều vỡ thành thịt vụn, đến tột cùng là nàng ta sống tiếp như thế nào?
Trong lòng Hữu Xu nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn, trên mặt lại không lộ chút nào. Có thể giết nàng ta một lần, thì có thể giết nàng ta lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, kinh nghiệm nhiều chung quy có thể tìm ra biện pháp triệt để giết chết nàng ta. Nhưng hiện tại, vẫn là giết nàng ta lần thứ ba xem xem.
Nghĩ vậy, Hữu Xu thu hồi ánh mắt, rũ đầu xuống, dùng tinh thần lực làm cho khuôn mặt nghẹn hồng, làm ra bộ dạng mối tình đầu lại xấu hổ biểu đạt. Vương thị nhìn thấy rất vui mừng, vội vàng để Đào Hồng tiến lên hầu hạ bữa tối. Đào Hồng gắp cái gì Hữu Xu liền ăn cái đó, còn liên tiếp nhìn lén sắc mặt nàng.
Đào Hồng dường như cũng thực ngượng ngùng, hoàn toàn không dám đối diện với công tử, trong lơ đãng bị cậu đụng tới mu bàn tay, còn bị dọa đến lui lại vài bước. Bỏ qua việc cả người nàng ta tanh tưởi không đề cập tới, trong nháy mắt này, Hữu Xu rốt cuộc từ trong mắt nàng ta bắt giữ được sơ hở, mới vừa rồi nàng ta là thật sự bị dọa, chứ không phải diễn trò. Xem ra liên tục bị một người giết chết hai lần, chẳng sợ yêu vật có đạo hạnh cao thâm tới đâu cũng tránh không được sinh lòng sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...