Cửu hoàng tử không yên lòng mà cùng Trọng Khang đế dùng xong bữa tối, lúc này mới đề xuất việc lập phủ.
Tuy rằng Trọng Khang đế thực luyến tiếc, nhưng nghĩ đến việc qua mấy tháng nhi tử liền đủ mười tám tuổi, nên một mình đảm đương một phía, cũng liền đồng ý. Ông lập tức đưa thủ dụ đến Khâm Thiên giám, bảo bọn họ tìm một ngày hoàng đạo xây phủ, dù cho tốc độ nhanh hơn nữa, cũng phải nửa năm sau mới có thể hoàn công.
Cửu hoàng tử nghe nói còn phải chờ thêm nửa năm, sắc mặt vốn âm trầm lại đen kịt, vội hỏi, “Phụ hoàng, nhi thần đã lớn như vậy, lại ở Đông Cung cũng không thích hợp, nếu ngày nào đó va chạm với cung phi của ngài sẽ không tốt. Tốt hơn là nhi thần tìm một chỗ ở dọn ra ngoài trước đi?”
Yêu thương của Trọng Khang đế đối với nhi tử không chút nào kém Triệu tri châu, lạnh nhạt nói, “Cái gì gọi là ngươi va chạm cung phi? Các nàng cũng xứng đánh đồng với ngươi sao? Trẫm thật sự lo lắng ngươi ở bên ngoài, vẫn là chờ một chút lại xem đi.” Dứt lời không phản ứng với nhi tử mọi cách cầu xin, làm như mình lớn tuổi, nghễnh ngãng.
Cửu hoàng tử nói đến miệng khô lưỡi khô cũng không thể đả động phụ hoàng, chỉ đành phẫn nộ quay về. Chân trước mới vừa bước vào Đông Cung, biểu tình bất đắc dĩ mà lại sầu khổ của hắn lập tức chuyển biến thành hàn khí âm trầm, hai mắt tối đen xẹt qua ánh sáng sắc bén, khiến người ta không dám nhìn gần.
Người hầu ở Đông Cung đã sớm quen bộ dạng cửu điện hạ trước sau không đồng nhất, cáu giận bất thường, sôi nổi cúi đầu, câm như hến. Nếu như cửu điện hạ không có phân phó, bọn họ tuyệt đối không dám tự tiện tiến lên hầu hạ, dù là mấy việc như rửa mặt, thay quần áo, cũng đều là cửu điện hạ tự thân vận động. Hắn giống như rất phản cảm người bên ngoài đụng chạm, khi tâm tình tốt có lẽ sẽ không phát tác, khi tâm tình kém vậy liền phải cẩn thận, nói không chừng không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Hắn chậm rãi đi tới trước bàn sách, tựa như dĩ vãng mở ngăn mật ra, rút ra một bức họa quyển ố vàng, chậm rãi trải ra trên bàn.
Lúc này không cần phân phó, tự động có người hầu bưng vài cái giá cắm nến tới gần, khiến cửu điện hạ nhìn càng thêm rõ ràng.
Bức họa này giống như đã có chút năm tháng, góc góc cạnh cạnh đã bị mài mòn, trang giấy cũng có chút dễ rách, không cẩn thận liền xé rách hoặc tạo ra nếp gấp không cách nào phục hồi như cũ. Nét mực trên giấy đã sớm phai màu, mơ hồ có thể nhìn ra một bóng dáng thon dài đứng dưới tàng cây hoa đào nở rộ.
Cửu hoàng tử yên lặng nhìn hồi lâu, lúc này mới hạ lệnh, “Hầu hạ bút mực.”
Người hầu lập tức lấy văn phòng tứ bảo đến, nhất nhất đặt chỉnh tề, lại có một cung nữ mài mực.
Cửu hoàng tử nhấc bút, đem những đường nét mơ hồ không rõ tinh tế miêu tả ra, rốt cuộc vẽ đến khuôn mặt của bóng dáng, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt ôn nhu. Hắn cũng không phải là loại người không quả quyết như Tông Thánh đế, chẳng những đánh mất người yêu, mà ngay cả khuôn mặt đối phương cũng không dám đặt bút. Mặc dù có thể mơ hồ cảm nhận được cái loại “yêu mà sinh lo, yêu mà sinh sợ”, thế nên tâm tình lo được lo mất, nhưng cũng không dám gật bừa.
Nếu như hắn yêu thương ai, đừng nói một thống lĩnh cấm quân nho nhỏ, mà ngay cả thiên hoàng lão tử đến cũng không ngăn được. Tông Thánh đế không vẽ ra Hữu Xu được, hắn lại có thể một bút vẽ xong, bởi vì lòng hắn càng thêm kiên định.
Trong lúc suy nghĩ khó phân, khuôn mặt tú lệ vô song của thiếu niên đã sống động trên giấy, hắn nghĩ nghĩ, lại pha một ít màu mực, thêm một đóa sơn trà bên tóc mai cậu, vẽ một cái mạt ngạch hồng bảo thạch, cuối cùng đem nho sam màu xanh Vô Danh cư sĩ vẽ đổi thành cẩm bào mẫu đơn ôm lấy nhau hoa lệ.
“Đẹp thay một vị thiếu niên tú sắc đoạt nhân!” Cung nữ bị bức họa đã thay đổi hấp dẫn, nhịn không được sợ hãi than một tiếng, rồi lại nhận thấy được mình quấy rầy điện hạ, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
“Không ngại, lời ngươi nói chính là thật.” Tâm tình cửu hoàng tử thực tốt, lại phá lệ mà cười cười với cung nữ.
Đông Cung hàng năm lạnh lẽo như băng, uy áp thật mạnh, lại có xu thế xuân về hoa nở, gió nhẹ trong lành, khiến mọi người thầm cảm thấy kinh ngạc. Đúng vào lúc này, một thị vệ bước nhanh vào, quỳ xuống hành lễ.
“Án tử kia đã nghe ngóng rõ ràng chưa?” Cửu hoàng tử vừa dùng bút lông cừu tinh tế dính kim phấn, phác hoạ hoa văn trên quần áo thiếu niên, vừa trầm giọng đặt câu hỏi. Lúc này, ý cười trên mặt hắn đã sớm ẩn đi, lại trở về nghiêm khắc lạnh lẽo như ngày xưa.
“Khởi bẩm chủ tử, thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng, Triệu tiểu công tử cũng là bị tai bay vạ gió…” Thị vệ tìm hiểu nước cờ của chư vị hoàng tử trong triều đến nhất thanh nhị sở, lại êm tai nói ra quá trình thái thú Lâm An phủ hãm hại Hữu Xu. Nếu như Trọng Khang đế ở đây, tất sẽ cảm thấy kinh ngạc. Nội tình mà ông biết, so ra lại kém thuộc hạ của nhi tử.
Sắc mặt cửu hoàng tử càng thêm lạnh lẽo, hạ bút lại càng thêm cẩn thận, sợ vẽ hỏng quần áo của người trong lòng. Đây là cảnh tượng bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, đáng để kỷ niệm.
Đăt xuống một nét bút cuối cùng, thị vệ cũng đã bẩm báo đến kết thúc, cửu hoàng tử hơi thổi thổi nét mực chưa khô, lạnh nhạt nói, “Những phạm nhân đó hiện tại ở nơi nào?”
“Khởi bẩm chủ tử, hiện tại đã sung quân trên đường đến Vân Châu.”
“Đi Vân Châu cái gì? Thay đổi tuyến đường đi Tương Kiền.” Một lời của hắn đã quyết định sống chết của những người đó.
Tương Kiền là nơi người Miêu tụ cư, nhiều đất bị nhiễm phèn, nhiều độc thảo độc trùng, nhiều chướng khí, vả lại nơi đó người Miêu mang bí kỹ dưỡng cổ, lại có tính bài ngoại nhất, lưu đày đến nơi đó, có thể nói là mười phần chết không phần sống, thường thì chân trước mới vừa vào thành, chân sau liền bước vào quan tài. Nha dịch phụ trách áp giải phạm nhân căn bản không dám tới gần, tới cửa thành, đem công văn đưa qua, đẩy phạm nhân đi, liền coi như xong việc, chạy trốn một người còn nhanh hơn một người.
Thị vệ sớm đã nghĩ đến việc này, nhịn không được nhìn hắn một cái, sau đó lĩnh mệnh mà đi.
Cửu hoàng tử bổ sung đầy đủ bức họa, hai tay chống ở trên bàn ngốc ngốc nhìn nửa ngày, đến khi nến đốt sắp hết, ánh sáng bắt đầu lúc sáng lúc tối mà chớp lên, lúc này mới thật cẩn thận mà cất nó lại ngăn mật, sau đó rửa mặt đi ngủ.
Ban đêm, cảnh mơ phức tạp từ nhỏ của hắn rốt cuộc thay đổi, từ nhiều lần truy đuổi một bóng dáng mơ hồ, biến thành cùng người kia ôm nhau triền miên, cho đến rạng sáng mới thức tỉnh từ trong khoái cảm kinh tâm động phách. Hắn đột nhiên mở mắt, xoay người ngồi dậy, đầu tiên là hai má đỏ bừng hồi vị một khắc, lúc này mới vươn tay tiến vào đũng quần trắng mịn ấm áp.
Người trong mộng đúng là Hữu Xu… Quả nhiên là Hữu Xu! Đôi mắt cậu chảy nước, đôi môi bị hôn tới sưng đỏ, cùng với thân thể ngọc sắc xúc cảm thật tốt, đều còn rõ ràng ở trước mắt. Mà quang cảnh kiều diễm điên loan đảo phượng, vui sướng vô thượng tiêu hồn thực cốt, giống như đã từng chân chân thật thật phát sinh qua!
Cửu hoàng tử nhiều lần hồi ức, tình triều mênh mông, thân thể mới vừa phát tiết lại bắt đầu hơi hơi nóng lên. Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, chính mình muốn có được Hữu Xu, đến tột cùng nên lấy loại phương thức nào. Không phải là buộc chặt cậu ở bên cạnh, cũng không phải là đặt ở đáy mắt, mà là xâm chiếm, giao hòa, trong ngươi có ta trong ta có ngươi.
Chỉ khi có được Hữu Xu, những cơn ác mộng cả ngày lẫn đêm làm hắn không cách nào yên giấc mới có thể biến mất, những tiếc nuối đau khổ cầu mà không được đó mới có thể tiêu giảm, những cái tâm như tro tàn khi tìm khắp nơi không được mới có thể phục hồi. Cũng chỉ khi có được Hữu Xu, hắn mới không nóng nảy tức giận, sẽ không lo được lo mất, sẽ không vạn niệm câu tịch, bàng hoàng không chỗ nương tựa, dẫn đến hủy diệt chính mình.
Cho đến lúc này, hắn mới không cam nguyện mà thừa nhận, mình đích thật là Tông Thánh đế chuyển thế, những cảnh mơ tuyệt vọng sợ hãi lại nát gan nát dạ đó tỏ rõ: bọn họ quả nhiên yêu cùng một người, cũng vì chờ đợi cậu mà đến. Khác biệt chính là, Tông Thánh đế chết không nhắm mắt, nhưng hắn, rốt cuộc chờ được.
Tâm tình lúc chợt kích động, lúc chợt thấp thỏm, mãi qua hồi lâu cửu hoàng tử mới dậy mặc quần áo.
Cùng lúc đó, Triệu phủ.
Hai má Triệu Ngọc Tùng bị cửu hoàng tử đánh sưng, để bảo vệ mặt mũi, cũng không dám lập tức đi gặp phụ thân và tổ phụ, đợi cho hôm sau thoáng tiêu sưng, lại dùng son phấn che che, mới đi phòng chính tìm phụ thân.
Phụ thân là chưởng viện học sĩ Hàn Lâm Viện, tòng nhị phẩm, quan hàm không cao, tương lai lại vô cùng có khả năng nhập các bái tướng, có thể nói là một trong những nhân vật thanh quý nhất Hạ Khải triều. Nghe xong nhi tử tự thuật, Triệu đại học sĩ tự xưng là thanh lưu cảm thấy không vui. Nếu trong nhà quả thật sinh ra một luyến sủng lấy sắc dụ người, không hề nghi ngờ, con đường tấn chức của ông ta chắc chắn tầng tầng khúc chiết, sâu hơn nữa sẽ hoàn toàn bị hủy.
Ông ta không giống Triệu tri châu, chỉ nhận ích lợi trước mắt, không xen trọng thanh danh tốt xấu. Vả lại, dù cho Hữu Xu được sủng, chỗ tốt cũng tuyệt đối không rơi lên đầu nhị phòng, ngược lại bất lợi cực lớn với đích hệ.
“Không cần nói với tổ phụ ngươi. Ông ấy già rồi, suy nghĩ có chút cứng nhắc, nhiều lắm là đuổi Hữu Xu đi, nào có thể giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ.” Triệu đại học sĩ thấp giọng chỉ điểm, “Còn nhớ rõ con cún nhỏ cửu điện hạ nuôi không? Năm ấy ngươi bị dọa sợ đó.”
Sắc mặt Triệu Ngọc Tùng trắng bệch, nói, “Nhớ rõ.” Làm sao lại không nhớ được? Năm đó hắn tám tuổi, cửu hoàng tử bảy tuổi, có ngoại bang tiến cống một chú cún nhỏ cả người tuyết trắng, liền bị Trọng Khang đế ban cho con út thưởng thức. Cửu hoàng tử thực thích chú cún nhỏ này, gọi là Tuyết Đoàn nhi, cả ngày ôm vào trong ngực không chịu buông tay, cùng ăn cùng ngủ, như hình với bóng, có thể nói là yêu đến tận xương. Nào ngờ mấy hoàng tử còn lại nóng mắt, thừa dịp hắn không chú ý dùng thịt tươi dẫn Tuyết Đoàn tới bên mình, còn chưa kịp chơi đùa cùng, chỉ mới sờ hai cái, thiếu chút nữa đã bị cửu hoàng tử chém rụng tay chân.
Cuối cùng Tuyết Đoàn bị ném đi, các cung phi không dám nhận nuôi, chỉ có thể để nó tự sinh tự diệt.
Năm đó cửu hoàng tử một kiếm chém đứt cánh tay lục hoàng tử, máu tươi hoàn toàn phun trên mặt Triệu Ngọc Tùng. Chung quy hắn ta mới tám tuổi, nào có gặp qua tình cảnh bực này, trở về nhà liền phát sốt cao, lại gặp ác mộng nửa tháng mới chuyển biến tốt đẹp. Tóm lại một câu, tính cách cửu hoàng tử cực kỳ bá đạo, thứ mình nhìn trúng tuyệt đối sẽ không để người ngoài đụng chạm. Nếu như chạm bẩn, dù hắn có thích nữa, cũng sẽ không chút do dự bỏ qua.
Nỗ lực nhớ lại ký ức huyết tinh một lần, hai mắt Triệu Ngọc Tùng sáng lên, “Phụ thân, ngài là nói làm bẩn Hữu Xu à?”
Triệu đại học sĩ gật đầu, “Cửu hoàng tử có bệnh sạch sẽ, thích thứ sạch sẽ, ngươi cứ cho hắn biết, thứ mà hắn coi trọng bên ngoài sạch sẽ, kì thực tàng ô nạp cấu*, lại xem hắn xử trí như thế nào.”
*Tàng ô nạp cấu: nơi chứa đựng, che chở những thứ xấu xa, dơ bẩn.
Triệu Ngọc Tùng liên tục đáp ứng, vội vàng quay lại, gọi tôi tớ tới hỏi thăm hướng đi của Hữu Xu một đoạn thời gian gần đây, tiện bắt lấy nhược điểm của cậu. Lại không ngờ Hữu Xu hoàn toàn không xa hoa dâm dật giống như lời đồn, ngược lại vô cùng nhu thuận, nếu không cần thiết tuyệt đối không ra cửa, hoặc là ở trong phòng đọc sách, hoặc là bồi Vương thị nói chuyện phiếm, hoặc là ở trong sân xoay vòng vòng, bắt mấy con chuồn chuồn, bươm bướm, ve sầu, đặt ở trong bình lưu ly thưởng thức, vừa chơi là có thể chơi mất mấy canh giờ, sau đó lại phóng sinh.
“Bắt chuồn chuồn, bươm bướm, sau đó phóng sinh? Ngươi xác định mình hình dung không phải là tiểu cô nương nhà ai chứ?” Triệu Ngọc Tùng không thể tin hỏi.
“Thật là như thế, tiểu nhân trăm triệu lần không dám lừa gạt thiếu gia!” Đầy tớ quỳ xuống kêu oan. Hắn cũng thực hoài nghi giới tính của thiếu gia Hữu Xu, nếu như đổi một thân nữ trang rồi lại nhìn cậu, quả thật không hề không thích hợp. Dù là một vài quý nữ thế tộc, so ra cũng không đức hạnh yên tĩnh hiền thục như cậu.
Triệu Ngọc Tùng ấn xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đau đầu. Cửu hoàng tử thích nhất người hoặc vật sạch sẽ, án giết người trước đó đã chứng minh Hữu Xu là bị hãm hại, ở trong mắt cửu hoàng tử, cậu chẳng những sạch sẽ mà còn là kẻ yếu, cũng càng thêm thương tiếc, nếu lại cho hắn nhìn thấy Hữu Xu trong hiện thực, còn không thương yêu đến tận xương à?
Dù Triệu Ngọc Tùng ghen ghét hơn nữa, cũng không thể không thừa nhận diện mạo Hữu Xu cực chiếm tiện nghi, mặt nộn, mắt tròn, da trắng, môi phấn, hai mắt còn phá lệ trong suốt sáng ngời, thật sự nhìn thế nào cũng thấy nhu thuận đáng yêu. Hơn nữa tính tình an tĩnh biếng nhác, tựa như mèo con kia, còn không khiến cửu hoàng tử si mê mà mờ đầu chuyển hướng sao?
Triệu Ngọc Tùng đang thấy buồn rầu, liền thấy đường đệ Triệu Ngọc Lâm của tam phòng ngâm nga từ ngoài viện đi qua, bên tóc mai đeo một đóa mẫu đơn cực kỳ chói mắt. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, âm thầm thở dài: sao lại nghĩ lầm vậy? Giấy trắng càng sạch sẽ thì càng dễ dàng nhiễm đủ mọi màu sắc, đến lúc đó trên giấy đã không còn nơi đặt bút, tự nhiên sẽ bị ném đi.
Nghĩ vậy, hắn lập tức gọi Triệu Ngọc Lâm đang chuẩn bị ra cửa chơi đùa vào trao đổi.
Một bên khác, Hữu Xu không yên lòng mà ăn sáng xong, ấp úng xin Vương thị ngân phiếu. Vương thị cũng không hỏi cậu muốn làm gì, đưa cho cậu một xấp thật dày, cũng dặn cậu sớm về nhà một chút. Triệu tri châu vì việc kiểm tra đánh giá cùng điều nhiệm, đang cao thấp chuẩn bị quan hệ, trời chưa sáng đã đi ra cửa.
Hữu Xu cam đoan sẽ về nhà trước khi mặt trời lặn, cất ngân phiếu vào túi áo bên người, đi băng băng đến tranh chữ phường. Dọc theo đường đi, cậu dùng tinh thần lực câu thông với tiểu quỷ, bảo nó hỗ trợ tìm hiểu họa tác của Vô Danh cư sĩ đang cất ở nơi nào.
Tiểu quỷ ngượng ngùng nói, “Đại nhân, tiểu nhân không nhận được một chữ, nào có thể phân biệt được họa tác của Vô Danh cư sĩ? Nhưng mà trong kinh có một nho sinh biến thành quỷ, si mê thi họa nhất, tìm được hắn có lẽ có thể hỏi ra chút gì đó.”
“Vậy thì tìm hắn đến.” Hữu Xu phất tay áo.
Tiểu quỷ thực nhanh dẫn một quỷ vật diện mạo nhã nhặn tuấn tú tới đây. Quỷ này cũng là một kỳ ba, đã sớm quên tục danh khi còn sống, lấy cho mình cái nhã hào là “Họa Trung Tiên”, lại yêu cầu Hữu Xu phải xưng hô mình như vậy. Hữu Xu không hề có gánh nặng tâm lý, một hơi một câu tiên trưởng mà gọi, dỗ hắn đến tâm hoa nộ phóng, cho đến cuối cùng ngay cả âm dương nguyên khí phù cũng không muốn, không nề hà giúp Hữu Xu tìm kiếm một bức bút tích thực của Vô Danh cư sĩ.
Hữu Xu bỏ ba nghìn lượng mua họa tác, dùng ống trúc thủ công tinh xảo bỏ vào, đeo ở trước ngực, lúc này mới chậm rãi mà đi đến một con phố ăn vặt. Mới vừa đi tới nửa đường, đã bị Triệu Ngọc Lâm bỗng nhiên nhảy ra ngăn lại, cười nói, “Đường đệ, ngươi đây là đi đâu vậy?”
“Ăn cơm.” Hữu Xu là một đứa nhỏ thành thực, rất ít khi gạt người.
“Ai, quán nhỏ bên đường có thể có cái gì ăn ngon, đi đi đi, đường huynh mang ngươi đến một tư phòng thái quán, đồ ăn nơi đó mới gọi là mỹ vị chân chính, dù chưa vào miệng, chỉ ngửi, nhìn, liền có cảm giác no bụng, vả lại sau khi ăn có thể làm cho ngươi hồi vị mất mấy tháng đó.”
Triệu Ngọc Lâm tễ mi lộng nhãn, biểu tình ái muội, vả lại trong lời nói không thiếu phép ẩn dụ. Chẳng may Hữu Xu là một người thẳng tính, chỉ lý giải từ trên mặt chữ, lại bị nói đến động lòng không thôi.
“Đường huynh mang ta đi à?” Cậu theo bản năng liếm môi.
“Tự nhiên, lập tức liền đi!” Triệu Ngọc Lâm một tay kéo cậu đi.
Triệu Ngọc Tùng được tin tức Triệu Ngọc Lâm sai người đưa tới, lúc này mới mời Tiết Vọng Kinh vào trong cung tìm cửu hoàng tử, không ngờ vừa đến Tuyên Vũ môn, liền thấy cửu hoàng tử cưỡi ngựa chạy đến, tốc độ cực nhanh. Hai người lập tức né tránh, xoay người hành lễ.
Cửu hoàng tử kéo chặt dây cương dừng lại trước mặt hai người, dùng roi ngựa chỉ chỉ Triệu Ngọc Tùng, nói, “Hôm qua quên nói cho ngươi biết, ngày sau ngươi đã không còn là thư đồng của bổn vương, cửa cung này không phải là chỗ ngươi có thể tùy ý ra vào, với lại trả lệnh bài lại.”
Những lời này không phải là khiển trách, cũng không phải chế nhạo, mà là bình thản thông báo. Nhưng mà giọng điệu cửu điện hạ càng lạnh lùng, Triệu Ngọc Tùng lại càng thấy xấu hổ và giận dữ, nhịn không được chất vấn, “Xin hỏi điện hạ, vi thần làm sai chỗ nào?”
“Đem bổn vương ra mượn dao giết người, ngươi còn hỏi bổn vương làm sai chỗ nào? Triệu Ngọc Tùng, làm thư đồng cho bổn vương mười năm, dường như ngươi đã quên bổn phận làm thần tử.” Cửu hoàng tử vung roi ngựa lên, cười lạnh nói, “Ngay cả bổn vương cũng dám tính kế lợi dụng, ở Hạ Khải triều ngươi vẫn là đầu tiên đó.”
Sắc mặt Triệu Ngọc Tùng trắng bệch, đầu choáng váng, chỉ có đỡ lấy tiểu tư bên cạnh mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Mà Tiết Vọng Kinh một đường theo hắn ta đến đã nhanh chóng kéo khoảng cách ra, tránh hắn ta như rắn rết. Hôm qua Tiết Vọng Kinh cũng đã nhìn ra, Triệu Ngọc Tùng và Triệu tiểu công tử thực không hòa hợp, nếu không cũng sẽ không thả ra tin tức giả, bảo Triệu tiểu công tử ăn diện trang điểm xinh đẹp, lại gọi hắn ta cùng điện hạ đến xem náo nhiệt.
Nếu điện hạ chán ghét Triệu tiểu công tử, nhất định sẽ hết sức nhục nhã đối phương, do đó khiến đại phòng Triệu gia khó có thể sống yên ở kinh thành. Chút tâm tư tính kế ấy, bình thường điện hạ sẽ không để ý, cố tình vận khí Triệu Ngọc Tùng không tốt, lại làm cho điện hạ nhất kiến chung tình với Triệu tiểu công tử. Tính chất việc này cũng liền thay đổi theo.
Những lời chửi bới Triệu tiểu công tử trước đó, hiện tại ước chừng đã thành cái gai trong lòng điện hạ, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc Tùng đã muốn nhổ một phát. Nếu hắn ta còn lắc lư dưới mí mắt giống như trước đây, điện hạ chỗ nào chịu được?
Nghĩ vậy, Tiết Vọng Kinh chỉ muốn nói với Triệu Ngọc Tùng một câu “tự làm bậy không thể sống”. Triệu tiểu công tử người ta đi theo phụ thân đến thượng kinh báo cáo công tác, đợi hai ba tháng tự nhiên rời đi, ngươi hà tất hao tổn tâm cơ đối phó cậu ấy? Ngươi không đối phó cậu ấy, Triệu tiểu công tử liền không có cơ hội gặp mặt điện hạ, không gặp mặt, hôm nay ngươi cũng sẽ không bị giáng chức.
Cửu điện hạ vốn là người trong mắt không chấp nhận được một hạt cát, đã chán ghét mà vứt bỏ người nào đó thì tuyệt đối không đổi tâm tư, nhưng Trọng Khang đế còn ác hơn, có lẽ sẽ đem người tính kế con mình trực tiếp đánh rớt dưới đáy bùn. Mắt thấy mấy tháng sau liền cử hành thi hội, thi đình, mà làm nhân vật lĩnh quân của giới sĩ tử này, con đường vào triều của Triệu Ngọc Tùng chỉ sợ rằng cheo leo rồi.
Tiết Vọng Kinh có thể nghĩ đến, Triệu Ngọc Tùng làm thế nào không thể nghĩ ra được? Vội vàng đuổi theo phía sau cửu hoàng tử xin khoan dung, cũng không quản người ra vào cửa cung nhìn hắn ta như thế nào. Thấy cửu hoàng tử muốn đi, hắn ta bị buộc hô to, “Điện hạ, người là đi tìm Hữu Xu sao? Sáng sớm cậu ta đã ra ngoài với Triệu Ngọc Lâm rồi.”
Cửu hoàng tử lập tức quay đầu ngựa lại, hỏi, “Bọn họ ở nơi nào?”
“Xưa nay bọn họ thích chơi đùa, lúc này hẳn là đang ở hẻm yên liễu.” Mặc dù Triệu Ngọc Tùng đã nếm được quả đắng của việc chửi bới Hữu Xu, lúc này lại đâm lao phải theo lao. Chính mình đã bị cửu hoàng tử vứt bỏ, liền tuyệt đối không thể để Hữu Xu được sủng ái, nếu không thì nhị phòng chỉ biết ngày càng gian nan.
“Hẻm yên liễu?” Giọng cửu hoàng tử tăng thêm, giống như không dám tin.
Bởi vì Trọng Khang đế dã tâm cực lớn, muốn thống nhất Cửu Châu, khôi phục vinh quang của tổ tiên, cho nên thủ đoạn chấp chính dị thường cường ngạnh, chẳng những nghiêm trị tham quan ô lại, đồng thời cũng dốc hết sức quét sạch không khí triều đình. Ông ban phát một loạt pháp lệnh, một cái trong đó chính là nghiêm cấm quan viên phiêu kỹ, người vi phạm cách chức.
Nhưng thực sắc tính dã, khó có thể quản thúc, dù cho triều đình lần lượt đóng cửa hết các tần lâu sở quán, cũng không ngăn được người nào đó muốn tìm. Bên ngoài không cho khai trương, tú bà liền thuê ở trong ngõ sâu hoàn cảnh thanh u, tỉ mỉ dưỡng dục vài “nữ nhi” xinh đẹp, đợi các nàng lớn lên liền mời chào “vị hôn phu”.
“Vị hôn phu” không cần mỗi ngày tới cửa, chỉ ngẫu nhiên đến liếc mắt nhìn các nữ nhi một cái, cho chút tiền son phấn là được. Thời gian lâu, mọi người đều biết đường lối trong đó, người muốn làm lại nghề cũ đều tụ cư tại một chỗ, chờ “vị hôn phu” tự động đưa lên cửa.
Xem sắc mặt đen trầm của cửu hoàng tử, chỗ đó không phải nơi nào khác, vừa vặn chính là hẻm yên liễu mà trước đây Hữu Xu từng tới.
Tiết Vọng Kinh bị đôi mắt đỏ rực của chủ tử làm sợ hãi đến mức đi đứng phát run, khoa tay làm một động tác chém đầu với Triệu Ngọc Tùng. Biết rõ chủ tử nhất kiến chung tình với Hữu Xu, Triệu Ngọc Tùng thấy cậu và tên công tử bột thanh sắc khuyển mã* Triệu Ngọc Lâm kia chơi chung một chỗ lại không ngăn cản, khẳng định là cố ý đi? Cái này đối với hắn ta, đối với Triệu gia, có chỗ tốt gì? Quả nhiên là quên bổn phận người làm thần tử!
*Thanh sắc khuyển mã: chỉ cách sống dâm dật, hoang đường vô độ.
Trong lòng không ngừng oán thầm, Tiết Vọng Kinh cũng không dám chậm trễ, thấy cửu hoàng tử đã nhanh chóng đi mất, vội vàng mượn thị vệ một con ngựa đuổi theo. Triệu Ngọc Tùng do dự một lúc lâu, cuối cùng tâm tình vui sướng khi người gặp họa chiếm thượng phong, cũng mướn kiệu phu chạy tới hẻm yên liễu.
Đều nói vô tri là phúc, hiện tại Hữu Xu hoàn toàn không biết mình lọt vào bàn ti động, đang nằm úp sấp ở bên cạnh ao nhìn rùa. Mạt thế nào còn có thể nhìn thấy hoa cỏ cây cối cùng động vật nhỏ vô hại? Vì vậy, cậu rất thích tiêu phí thật nhiều thật nhiều thời gian để thưởng thức hết thảy quanh mình. Nơi này mặc dù là một thế giới yêu ma quỷ quái thịnh hành, nhưng trời thì xanh, hoa thì thơm, ánh mặt trời thì ấm áp, dòng nước thì xanh biếc, động vật nhỏ thì hoạt bát đáng yêu, đều có ở nơi mỹ lệ này.
Cậu lấy từ trong lòng ngực ra một khối điểm tâm, chính mình ăn một chút, ném vào trong ao một chút, nhìn thấy rùa nhỏ lộ đầu ra bắt lấy, liền mím môi, lộ ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu.
Triệu Ngọc Lâm cùng tú bà đứng ở cách đó không xa, nhìn mà chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
“Nhị công tử, ngài tìm được một bảo bối như vậy từ chỗ nào thế? Nhóm nữ nhi của ta mỗi người đều trang điểm xinh đẹp, dáng người thướt tha, cậu ta tiến vào ngay cả liếc mắt một cái cũng không, chỉ lo chơi với con rùa trong ao. Rốt cuộc cậu ta đến làm gì vậy?”
“Đến ăn cơm.” Triệu Ngọc Lâm có chút xấu hổ, thúc giục nói, “Ta lừa cậu ta nói bà mở tiệm cơm, làm đồ ăn là thượng kinh nhất tuyệt. Bà nhanh bảo phòng bếp dọn thiện, nếu không cậu ta xem rùa xong phát hiện chưa ăn, thì sẽ đi đó. Nói cho bà biết, của cải của đại phòng bọn họ còn nhiều hơn bốn phòng chúng ta nhiều, bà hầu hạ cậu ta tốt, bảo đảm có rất nhiều rất nhiều ngân phiếu vào sổ.”
Triệu Ngọc Lâm lăn lộn ở thượng kinh nhiều năm như vậy, tam giáo cửu lưu, ngưu quỷ xà thần gì mà chưa từng thấy qua, có một chút mắt nhìn người. Đừng nói hắn ta đã sớm hỏi thăm rõ ràng bản tính Hữu Xu, dù chỉ nhìn cặp mắt đen trắng rõ ràng, thanh thấu thấy đáy của cậu, cũng biết cậu là hạng người gì.
Đừng nói tâm địa gian giảo, tâm cơ thâm trầm, dù cho nói dối, hẳn là cũng sẽ không. Cũng lạ sao đại bá, bá nương rất sủng cậu ta, lại nuôi cậu ta thành một đứa nhỏ lớn không nổi. Nghĩ vậy, Triệu Ngọc Lâm vừa chột dạ vừa áy náy, nhưng vì Triệu Ngọc Tùng hứa hẹn năm nghìn lượng bạc ròng, không thể không phá hỏng người.
Lần đầu tiên tú bà nhìn thấy khách nhân đến chỗ mình mà không phiêu kỹ, chỉ đơn thuần ăn cơm, không khỏi buồn cười, “Được rồi, nô gia đến phòng ăn hối thúc, đợi một hồi lúc bưng thức ăn lên thì kêu vài cô nương xinh đẹp nhất tới, ngược lại muốn xem cậu ta là thật sự thanh cao hay là giả đứng đắn! Lại nói, nô gia mới thu một nữ nhi, diện mạo kia, dáng người kia, thật sự là, thật sự là…”
Bởi vì không biết được mấy chữ, tú bà ấp úng một lúc lâu cuối cùng khó có thể hình dung, chỉ đành khoát tay nói, “Ai, dù sao người đến rồi ngươi sẽ biết, cả thượng kinh này, không có nha đầu nào xinh đẹp hơn nàng đâu, dù là vào cung làm nương nương cũng đúng quy cách đó. Đến lúc đó ngươi để Triệu tiểu công tử xem xem, bảo đảm cậu ta lập tức quên rùa nhỏ.”
Trong lòng Triệu Ngọc Lâm ngứa ngáy, liên tiếp thúc giục bà ta mang người lại đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...