Đêm nay, Cơ Trường Dạ một lần nữa từ trong cảnh mơ tươi đẹp thức tỉnh, thiếu niên mang khuôn mặt đỏ ửng cùng với đôi mắt tô điểm đầy nước mắt mơ hồ hiện lên, dù không nhắm hai mắt lại, cũng tựa như gần trong gang tấc, lấy tay sờ soạng trong chăn, đầy tay trắng mịn giống như trước. Tình huống như vậy bắt đầu từ ngày rượu say ngoài ý muốn ấy đến nay, đã duy trì trọn vẹn ba tháng.
Ba tháng, hắn đã thành chúa tể Đại Minh hoàng triều, thực hiện hứa hẹn đã đáp ứng với mẫu thân khi còn nhỏ, sống sót thật tốt, so với bất luận kẻ nào đều sống tốt hơn. Nhưng mà một khắc Cơ Chính Tắc chết kia, hắn không thể cảm giác được bất luận niềm sung sướng gì, thậm chí ngay cả lúc phủ thêm long bào ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, chậm rãi quan sát quần thần cùng dân chúng, trong lòng cũng không chút nào gợn sóng.
Ngày ấy ngồi xe ngựa từ hoàng cung đến Thánh sơn tế thiên, hắn cách bức rèm che nhìn ra bên ngoài, cẩn thận xác nhận mỗi một gương mặt trong đám người. Hắn vốn tưởng rằng Hữu Xu chắc chắn sẽ xen lẫn bên trong yên lặng đi theo mình, nhưng mà cũng không có. Hắn nhìn lại nhìn, tìm lại tìm, vẫn là không có.
Tại thời khắc trọng đại như thế, có thể nói là vinh quang nhất trong đời, người duy nhất hắn muốn cùng chia sẻ thế nhưng không xuất hiện, nhận thức này làm hắn cảm thấy mất mát bội phần. Hắn bắt đầu nghĩ lại chính mình, bắt đầu phỏng đoán tâm tình của Hữu Xu, bắt đầu lo được lo mất. Hiện tại, một tầng cửa sổ cuối cùng đã đâm rách, nếu muốn đẩy Hữu Xu đi nữa, hắn luyến tiếc, nhưng để Hữu Xu đi theo mình tựa như luyến đồng, hắn càng luyến tiếc.
Ước nguyện ban đầu của hắn vẫn như cũ không thay đổi, hắn muốn cho Hữu Xu đường đường chính chính mà sống, cả đời vô ưu, an phú tôn vinh, vì thế ngày đầu tiên sau khi đăng cơ liền ban bố ý chỉ mở ân khoa. Hắn sẽ lo công danh cho Hữu Xu, nghĩ rằng ba tháng sau cậu có thể đậu Trạng Nguyên. Hắn rất muốn gặp mặt, rồi lại sợ hãi không đè nén nổi ngọn lửa trong lòng, ngọn lửa này cực kỳ nguy hiểm, một khi dẫn đốt, tất sẽ khiến bọn họ cháy thành tro tàn.
Đều nói ngày có suy nghĩ, đêm sẽ nằm mộng. Ở trong mộng, hắn ôm Hữu Xu, hận không thể chết ở trên người cậu, dùng sức mạnh “qua hôm nay không có ngày mai” điên cuồng hôn cậu, mỗi khi tỉnh lại, cảm giác cuồng bạo còn sót lại ở trong lòng vẫn có thể khiến cho vẻ mặt hắn biến đổi kịch liệt. Hắn biết, chính vì mình đem khát vọng trong lòng áp xuống rất tàn nhẫn, cảnh trong mơ mới có thể càng thêm mãnh liệt.
Vì vậy, hắn khát vọng Hữu Xu, rồi lại sợ hãi Hữu Xu, bởi vì một khi hắn bắt đầu phóng túng chính mình, chỉ có cái chết mới có thể kéo Hữu Xu ra từ trong lồng ngực. Nhưng mà hắn hiện tại, đã không có tư cách ôm chầm lấy Hữu Xu, bởi vì hắn là Tông Thánh đế, là chúa tể Đại Minh hoàng triều, hắn không thể giống như Cơ Chính Tắc, vì một người mà mất đi lý trí.
Không thể ôm chầm hôn môi, vậy nhìn xa xa cũng được. Hắn đã an bài xong hết thảy cho Hữu Xu, trước tiên để cậu tham gia khoa cử thi đậu Trạng Nguyên; sau đó cho cậu ra ngoài, mưu một cái thực chức; đợi cho ba năm, năm năm sau, tình triều mãnh liệt mênh mông của hắn ước chừng đã bình ổn, liền điều Hữu Xu vào Hàn Lâm Viện, từng bước một tiến vào nội các. Đến lúc đó, hắn có thể mỗi ngày nhìn thấy cậu, ngẫu nhiên còn có thể cùng cậu tâm sự chuyện lúc trước, cùng nhau dùng bữa.
Hữu Xu rất hiểu chuyện, đồng dạng cũng thực kiên cường, cậu sẽ hiểu rõ nỗi bất đắc dĩ của mình, cũng sẽ chậm rãi rút ra từ trong đoạn tình cảm sai lầm này. Đến ngày nào đó già đi, con cháu của mỗi người bọn họ quây quần quanh gối, lại vẫn quân thần tương đắc, coi như là một câu chuyện để mọi người ca tụng. Cơ Trường Dạ tựa vào trên gối mềm mặc sức tưởng tượng tương lai, tương lai này nhìn qua vô cùng tốt đẹp, đối với bọn họ cũng trăm lợi mà không một hại, nhưng không biết là duyên cớ nào, trong lòng hắn giống như rỗng mất một khối, có chút lạnh, có chút chua sót, càng có rất nhiều buồn bã.
Sau đó, rốt cuộc Cơ Trường Dạ không thể ngủ được, một mình ngồi trong cung điện to như vậy, chậm rãi lật xem bảng chữ mẫu Hữu Xu viết khi còn nhỏ. Không trung tối đen tản ra ánh mặt trời, tâm tình ủ dột của hắn cũng chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, mắt thấy canh giờ vào triều sắp đến, mới lệnh cung nhân thay quần áo cho mình.
Hôm nay lại có đại thần tấu thỉnh Hoàng Thượng lập hậu, bị Cơ Trường Dạ lấy cớ “nặng hiếu trong người, ba năm sau lại nói” chống đỡ. Ngay sau đó bọn họ liền lấy lui làm tiến, bảo Hoàng Thượng tuyển tú nữ, thêm vào hậu cung, dù không thành hôn, thì tốt xấu gì bên người cũng có vài người hầu hạ, lại bị Cơ Trường Dạ phủ quyết. Hắn không cách nào tưởng tượng một ai nằm bên cạnh mình ngoại trừ Hữu Xu, hơn nữa còn là một nữ nhân, như vậy sẽ khiến hắn không thể tránh khỏi mà nhớ tới Lan phi chết cứng.
Ngoại trừ Hữu Xu, hắn phản cảm tất cả những người tận lực câu dẫn và tiếp cận, thậm chí vì thế mà hắn đánh chết vài cung nữ.
“Trong cung vốn đã ma khí tận trời, lại nhập tú nữ thì âm khí càng nặng. Các vị ái khanh đến tột cùng là suy nghĩ cho trẫm, hay là chê trẫm sống quá lâu?” Giọng điệu Cơ Trường Dạ lạnh lùng sắc bén.
Lúc này chúng thần phía dưới mới nhớ tới chuyện ma quái, trong lòng rung mạnh. Hiện giờ hòa thượng Trấn Quốc tự mỗi ngày niệm kinh trong cấm cung, nghe nói cần liên tục niệm ba năm, năm năm mới có thể triệt để đuổi đi ma khí, Hoàng Thượng mệnh cách chí dương tự nhiên vô sự, nếu tuyển tú nữ vào, nói không chừng liền khắc chết vài kẻ bạc mệnh, vậy còn đỡ, nếu lại sinh ra thêm vài oan quỷ…
Hình ảnh kế tiếp quá mức đáng sợ, nhóm triều thần không dám nghĩ tiếp, từ đó về sau liền không chủ động đề cập việc nạp phi lập hậu nữa. Dù sao đến tuổi thì Hoàng Thượng cũng sẽ tự mình sốt ruột, không bằng thuận theo tự nhiên.
Giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ, giọng điệu Cơ Trường Dạ bức thiết mà nói, “Danh sách thi đình đã chỉnh lý thỏa đáng chưa?”
Hoàng Thượng đã liên tiếp hỏi ba ngày, còn không chỉnh lý xong thì vị trí của mình sợ là sẽ đổi người ngồi, Lễ bộ Thượng thư vội vàng trình danh sách lên, cũng cường điệu điểm ra tên đầu.
Cơ Trường Dạ lấy được danh sách chỉ lo nhìn lên phía trước, trước tam giáp không có tục danh của Hữu Xu, chỉ đành lật ra sau, một xấp giấy Tuyên Thành toàn bộ lật hết cũng không thấy hai chữ trong dự đoán. Nhóm triều thần chỉ thấy Hoàng Thượng lật tới lật lui danh sách phành phạch, trước trước sau sau không phiền không chán mà lật bảy tám lần, biểu tình càng ngày càng ủ dột, hai mắt càng ngày càng lạnh lẽo, không khỏi rụt cổ, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái.
Lễ bộ Thượng thư liên tiếp lau mồ hôi, run giọng hỏi, “Hoàng Thượng, danh sách có chỗ nào không ổn ạ? Vi thần còn giữ tất cả bài thi của các sĩ tử, liền trình cho ngài xem qua. Sĩ tử khoa này tài hoa vô cùng xuất chúng, vả lại cũng không làm phát sinh việc gây rối kỉ cương.”
Cơ Trường Dạ nào có bình tĩnh xem bài thi của người khác? Đêm qua hắn còn nghĩ, có lẽ lúc thi đình có thể ở xa xa liếc nhìn Hữu Xu một cái, hôm nay lại biết được cậu căn bản không có tới tham gia cuộc thi, trong lòng làm thế nào không hoảng hốt? Hắn rất muốn biết đến tột cùng Hữu Xu suy nghĩ cái gì?
Hôm tế thiên không đến, hôm khoa cử cũng không đến, chẳng lẽ cậu ấy tính toán kiếp này đều không gặp trẫm sao? Cái suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, liền tựa như một tia sét bổ vào đầu quả tim Cơ Trường Dạ. Phải rồi, hắn chỉ nghĩ nên làm thế nào mới có thể khiến Hữu Xu sống cuộc sống càng tốt, lại chưa bao giờ đứng ở góc độ của Hữu Xu mà nghiền ngẫm. Hữu Xu quyến luyến mình như vậy, từng mấy lần nói rõ thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với mình mới là vui sướng nhất.
Lúc ấy hắn cho rằng đó là lời của trẻ nhỏ, chờ thiếu niên lớn lên một ít sẽ nghĩ thông suốt. Nhưng mà hắn lại quên, Hữu Xu là một người bướng bỉnh, ngoan cố, thuần túy mà lại đơn giản, mỗi một câu cậu nói đều phát ra từ tâm can, không thay đổi ước nguyện ban đầu; đồng thời, cậu còn quyết đoán quyết tuyệt, kiên cường độc lập, nếu ý thức được mình là một tồn tại dư thừa, sẽ không vẫy đuôi lấy lòng, lại càng không tìm mọi cách dây dưa, mà là yên lặng tránh ra.
Cơ Trường Dạ cầm danh sách trong tay, ánh mắt cũng đã tan rã. Hắn rốt cuộc ý thức được, ngày ấy một mình Hữu Xu tỉnh lại ở trên giường, lại vội vàng bị mình đưa đi khỏi phủ đệ, sau đó liên tục mấy tháng không gặp, đến tột cùng sẽ tiếp thu được tin tức gì.
Cậu thông minh như vậy, làm sao lại không nghĩ ra mình đang gây bất hòa, bị trục xuất, mà càng không xong chính là, bất hòa cùng trục xuất như vậy, lại phát sinh sau khi hai người lên giường. Không hề nghi ngờ, việc này sẽ tạo thành thương tổn bội phần như thế nào với cậu.
Cậu có trộm khóc hay không; có thử tới tìm mình hay không; có… có mang lòng oán hận hay không? Nghĩ tới đó, thân thể Cơ Trường Dạ lay động, đã không dám suy nghĩ tiếp. Nếu như không nhanh chóng tìm được Hữu Xu, cái gì mà con cháu quây quần quanh gối, quân thần tương đắc, cùng nhau đến cuối đời, đều sẽ trở thành bọt nước.
Hắn phải nói chuyện cho tốt với Hữu Xu, nói cho cậu biết mình vĩnh viễn sẽ không đuổi cậu đi. Cậu có thể cả đời ở bên cạnh mình, cho dù trăm năm, ngàn năm, vạn năm cũng nhìn không chán.
Hữu Xu, Hữu Xu, Hữu Xu! Trong đầu ngoại trừ hai chữ này, Cơ Trường Dạ đã không cách nào tự hỏi thứ khác. Hắn bỗng nhiên buông danh sách xuống, đỡ trán nói, “Trẫm bỗng cảm thấy thân thể khó chịu, hôm nay liền tới đây thôi, tan đi.” Dứt lời không đợi triều thần phản ứng đã vội vàng rời đi.
Tới hậu điện, thay thường phục, hắn dẫn theo vài tên thị vệ cấp tốc chạy tới nhà Hữu Xu, lại bị Tống thị báo cho biết, Hữu Xu đã rời khỏi kinh thành ba tháng có thừa, đến nay chưa từng gửi thư về, cũng không biết hiện tại ở phương nào.
“Cậu ấy đi rồi? Trẫm, ta chưa đăng cơ đã đi rồi?” Cơ Trường Dạ trở đi trở lại hỏi những lời này, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì tim dần dần lạnh đi.
Khó trách cậu không đến xem mình tế thiên, khó trách cậu không đi tham gia khoa cử. Cậu đã sớm rời đi, lẻ loi một mình, bặt vô âm tín. Thời khắc đi ra khỏi cửa thành đó, cậu có suy nghĩ gì? Du ngoạn xung quanh, giải sầu tâm tình, hay là định không bao giờ trở về? Cơ Trường Dạ không cách nào khống chế mà miên man suy nghĩ, lúc thì chợt cảm thấy choáng đầu, lúc thì chợt cảm thấy trái tim co rút đau đớn, đứng ở tại chỗ tay chân lạnh như băng, cũng không biết nên đi nơi nào.
Chịu đựng qua một khắc đồng hồ thống khổ rối rắm nhất, rốt cuộc hắn mới tìm lại thần trí, quay đầu nhìn về phía A Đại đã là thống lĩnh cấm quân, lớn tiếng chất vấn, “Trẫm cho ngươi phái ám vệ bảo hộ Hữu Xu an toàn, vì sao cậu ấy rời khỏi kinh thành, trẫm lại không thể nào biết được? Hiện tại đến tột cùng cậu ấy đang ở nơi nào? Ngươi lập tức phái người đi tìm cậu ấy về, cứ nói trẫm sai, trẫm muốn gặp cậu ấy.”
Sắc mặt A Đại trắng xanh, cúi đầu chắp tay nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, người bảo hộ Hữu Xu mới vừa ra khỏi cửa thành đã bị vứt bỏ, hiện giờ, thuộc hạ cũng không biết cậu ấy đi nơi nào.”
“Mài giũa hai mươi năm, mà ngay cả một thiếu niên tay trói gà không chặt cũng không giữ nổi, trẫm dùng các ngươi làm gì? Tìm! Lập tức đi tìm cậu ấy trở về! Trẫm chỉ cho các ngươi thời gian nửa tháng.” Khuôn mặt xưa nay ôn hòa của Cơ Trường Dạ giờ phút này lại có chút vặn vẹo, tiếng nói cũng thô rát đến lợi hại, có thể thấy lo âu đến nông nỗi nào.
Mặc dù trong lòng A Đại không muốn, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch phạm thượng, chỉ đành sai người đi tìm.
Cơ Trường Dạ vừa đợi, không phải nửa tháng, không phải nửa năm, mà là trọn mười năm. Mười năm, bất luận hồi ức khắc sâu bao nhiêu, theo lý mà nói đều đã phai màu, nhưng kỳ thật không phải. Thời gian không ngừng trôi qua giống như nước sông dâng trào, đem những người hoặc chuyện không quan trọng cọ rửa sạch sẽ, ngược lại đem bảo thạch giấu trong cát vụn đánh bóng càng thêm rực rỡ loá mắt. Không hề nghi ngờ, Hữu Xu chính là bảo thạch của Cơ Trường Dạ, qua mỗi một ngày, một cái nhăn mày một cái mỉm cười của cậu càng thêm khắc sâu vào đáy lòng, cho đến khi khắc vào trong đầu.
Khi nghèo khổ nương tựa lẫn nhau, khi phú quý hờ hững lạnh nhạt, khi cực khổ không rời không bỏ, khi ôm chầm nóng bỏng thành kính, mỗi một phần ký ức đều bị Cơ Trường Dạ nhiều lần lấy ra ôn lại, vì thế hối hận cũng càng ngày càng sâu sắc. Phàm là nơi nào truyền đến tin tức nói từng gặp qua người tương tự với Hữu Xu, hắn đều sẽ đến trước tiên, sau đó một lần lại một lần mất mát mà về.
Dần dần, không ít người bắt đầu biết điểm uy hiếp của hắn là một thiếu niên tên là Hữu Xu. Người muốn thăng quan tiến tước liền lén lút đi tìm kiếm, hoặc dâng lên vài thay thế phẩm, đều không ngoại lệ chọc hắn nổi trận lôi đình. Mà người nào lòng dạ khó lường, lại lợi dụng tin tức này dụ hắn vào sát cục.
Lần này, man tộc tây thùy thả ra tin tức nói bắt được Hữu Xu, bảo Tông Thánh đế lấy ba tòa thành đến trao đổi. Có Cơ Chính Tắc làm vết xe đổ, Cơ Trường Dạ tự nhiên sẽ không vì tư dục cá nhân vứt bỏ dân chúng không để ý. Nhưng mà hắn phủ quyết đề nghị dùng ba tòa thành đổi người, lại tự mình tiến đến thảo phạt man di, sau đó bị một thiếu niên rất giống Hữu Xu đảo loạn thần trí, thiếu chút nữa bị bắn chết tại chỗ.
Sau đó hắn chẳng những không băng bó vết thương sâu đến tận xương, ngược lại giống như nổi điên nhảy vào chiến trường máu chảy thành sông, ở trong ngàn vạn thi thể tìm kiếm ra thiếu niên kia, đầu tiên là run rẩy rơi lệ, đợi xác định người này không phải là Hữu Xu, lại giống như nổi điên đem người băm thành thịt nát.
Nếu không có A Đại đúng lúc đánh hắn ngất xỉu, không chừng hắn sẽ cứ như vậy mà ma chướng.
Trận chiến này thắng đến cực kỳ thảm thiết, chúa tể Đại Minh hoàng triều thiếu chút nữa chết ở biên thuỳ, hơn nữa vào năm này, hắn vẫn như cũ chưa từng lập gia đình, dưới gối càng không có con nối dòng. Có thể thấy, nếu như hắn đi, Đại Minh hoàng triều sẽ trải qua trời long đất lở như thế nào. A Đại không dám suy nghĩ đến đủ loại hậu quả đáng sợ. Hắn ta quỳ gối bên giường, nhìn chủ tử hơi thở mỏng manh, rốt cuộc quyết định nói ra chân tướng.
Cơ Trường Dạ trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi tỉnh lại sẽ nghe thấy một câu chuyện hoang đường như thế. Hắn lặng im thật lâu sau mới chậm rãi đứng lên, hỏi, “Cho nên nói, ngày đó khi Hữu Xu đến tìm trẫm, ngươi tự chủ trương đuổi cậu ấy đi, cũng bởi vì cậu ấy biết ngự quỷ sao?”
“Phải. Việc quỷ thần quá mức khó lường…” A Đại đang muốn biện giải vài câu cho mình, chỉ thấy chủ tử một cước đá lật kỷ trà cạnh giường, lại nâng cương đao hung hăng bổ tới, trên mặt là biểu tình dữ tợn trước đây chưa từng thấy qua.
Hắn ta không dám tránh né, cứng rắn chịu đựng một đao, bả vai gần như bị chặt bỏ, nếu không có A Nhị nghe được động tĩnh xông tới khuyên giải, có lẽ hắn ta đã chết. Trong trướng máu tươi văng khắp nơi, một mảnh hỗn độn, may mà Cơ Trường Dạ còn có một tia lý trí cuối cùng, biết ở trước mặt các tướng sĩ chém giết công thần sẽ làm lòng mọi người rét lạnh, lúc này mới kịp thời thu tay lại.
Nhưng mà dù vậy, A Đại cũng đi mất nửa cái mạng. Cơ Trường Dạ ném cương đao xuống, suy sụp ngồi dưới đất, vết thương mới vừa băng bó tốt lại bắt đầu thấm ra thật nhiều máu, tí tách tí tách chảy xuôi xuống, hắn lại không thấy đau đớn, chỉ chậm rãi che hai mắt, thất thanh khóc thảm.
Hóa ra ngôi vị Hoàng đế của mình, là Hữu Xu dùng một nửa máu tươi để đổi lấy; hóa ra ngày ấy cậu rời đi, lại chịu tất cả khuất nhục; hóa ra cậu cho rằng mình kiêng kị năng lực của cậu, mới lựa chọn vĩnh viễn rời đi… Quyến luyến và thâm tình của cậu đối với mình, đại khái đã sớm bị mài mòn sạch sẽ trong tổn thương một lần lại một lần đi? Cho nên chẳng sợ mình dán hoàng bảng đến khắp mỗi ngõ ngách Đại Minh hoàng triều, cậu cũng trốn tránh không gặp.
Nghĩ đến đây, Cơ Trường Dạ đột nhiên chấn động một cái. A Đại không động não, không nhìn ra vấn đề, nhưng hắn không giống, từ trong tự thuật đơn giản của A Đại, hắn đã phát hiện, năng lực của Hữu Xu cũng không thần dị như cậu biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn cực kỳ nguy hiểm. Bởi vì máu thịt của cậu đối với quỷ quái có lực hấp dẫn khó hiểu, mà tầng lực bảo hộ trên người sẽ chậm rãi xói mòn theo thời gian. Nói cách khác, nếu Hữu Xu một mình ra đi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm thật lớn.
Dù cậu ấy có thống hận mình hơn nữa, nhìn thấy hoàng bảng cũng sẽ đưa một phong thư trở về, càng không bỏ qua Tống thị chẳng quan tâm. Sở dĩ cậu bặt vô âm tín, có thể là bởi vì, là bởi vì… Cơ Trường Dạ không dám nghĩ sâu hơn, lung tung lau quệt nước mắt, hô lớn, “Người tới, thay trẫm băng bó miệng vết thương, trẫm muốn đi Ô Tư Tàng! Tức khắc khởi hành!”
Trải qua bốn năm tháng lặn lội đường xa, đoàn người rốt cuộc đến Ô Tư Tàng. Năm nay Cơ Trường Dạ còn chưa đến bốn mươi, nhưng tóc mai đã sớm hoa râm, khuôn mặt già nua. Hắn dùng đại lễ ba quỳ chín lạy mới đả động Lạt Ma, khiến ông mở pháp đàn tìm kiếm vong hồn.
“Có vật bên mình của người đó không?” Lạt Ma dùng đan sa cùng kim phấn vẽ một pháp trận trên mặt đất.
Cơ Trường Dạ do dự một chút, cuối cùng cực kỳ không nỡ lấy từ trong túi ra một bó tóc. Đây là năm Hữu Xu sáu tuổi cắt xuống, vẫn luôn bị hắn cất giữ đến nay.
“Rất tốt.” Đối với vật này Lạt Ma hết sức hài lòng, sau khi tiếp nhận hai tay toát một ngọn lửa thiêu đốt, lại tát bột phấn vào pháp trận, chậm rãi nói, “Nếu ánh nến trong trận biến thành màu xanh, thì tỏ vẻ hồn phách người này đã đến, ngươi có thể nói chuyện với hắn. Nếu như ánh nến vẫn mờ nhạt như trước, thì tỏ vẻ người này chưa chết, ngươi có thể tiếp tục tìm hắn tại dương thế.”
Cơ Trường Dạ hơi hơi gật đầu, bởi vì tâm tình quá mức khẩn trương, đã hoàn toàn nói không nên lời.
Ánh nến xếp hàng có thứ tự, dưới từng trận âm phong phất qua lay động, mấy giây qua đi, màu sắc chưa thay đổi, lại qua thêm mấy giây vẫn chưa thay đổi, Lạt Ma ngừng niệm kinh, khoát tay nói, “Về đi, người này chưa chết.”
Cơ Trường Dạ rưng rưng lệ tạ ơn phật sống, mới vừa đứng lên liền hôn mê, ý niệm chống đỡ cho hắn mang theo trọng thương cũng muốn đến Ô Tư Tàng rốt cuộc sụp đổ. May mà còn lưu lại một đường hy vọng cuối cùng, nếu không chỉ sợ hắn rốt cuộc không chịu nổi để trở lại kinh thành. Dù cho như thế, thân thể hắn cũng nhanh chóng suy yếu, một mặt hết lòng lo lắng xử lý triều chính, một mặt ngày ngày đêm đêm tìm người, giống như đang tiêu hao sinh mệnh.
Mắt thấy Hoàng đế vừa mới đến bốn mươi tuổi, tóc đen đầy đầu đã trải tuyết, thân thể cũng gầy yếu đến không còn bộ dáng, nhóm triều thần luống cuống, liên tục thượng tấu thỉnh cầu hắn nhanh chóng lập hậu đồng thời lưu lại con nối dòng. Hắn lại ban thánh chỉ, nói muốn chọn lựa vài đứa bé trong tôn thất nhận nuôi.
Tôn thất tự nhiên cầu còn không được, mỗi người đều chọn lựa đứa trẻ vừa độ tuổi đưa vào cung, lại ngăn cản chỉ trích của nhóm triều thần.
Một năm này, cung điện vắng lặng đã lâu rốt cuộc có một chút hơi người. Cơ Trường Dạ sai người đưa mười mấy đứa nhỏ đến trước mặt mình, nhất nhất xem qua. Trong đó có một đứa nhỏ bộ dạng vô cùng ngọc tuyết đáng yêu, lá gan cũng khá lớn, chẳng những dám nhìn thẳng hắn, còn ngốc ngốc cười rộ lên, nụ cười này liền lộ ra hai lúm đồng tiền bên má, khiến hai mắt đục ngầu của Cơ Trường Dạ dấy lên một tia sáng.
Hắn gọi đứa nhỏ đến trước mặt, chọt chọt má lúm đồng tiền mềm nhũn của nó, lại lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy. Bắt đầu từ ngày hôm đó, hắn mang đứa nhỏ theo bên người tự mình giáo dục, còn lại thì ở thiên điện, mỗi một tuần liền đi kiểm tra công khóa.
Năm nay đứa nhỏ chỉ mới năm sáu tuổi, tâm tính bất ổn, bị sủng mấy tháng liền lộ nguyên hình, các loại kiêu căng tật xấu nhất nhất phát tác ra. Cung nhân vốn tưởng rằng Hoàng đế bản tính nghiêm khắc sẽ khó có thể chịu đựng, nào ngờ hắn lại không để bụng, thậm chí càng thêm yêu thương đứa nhỏ.
Nhóm triều thần cũng biết, Hoàng đế nhìn như hiền hoà, kì thực khó lấy lòng nhất, có thể làm cho hắn liếc mắt thêm một cái đã là ngàn khó vạn khó, có thể làm cho hắn tùy ý nuông chiều, quả thực là mặt trời mọc từ phía tây. Khi tất cả mọi người cho rằng đứa nhỏ này là thịt trong tim Hoàng thượng, tương lai có hy vọng đăng cơ nhất, đứa nhỏ lại ngoài ý muốn thất sủng, vả lại không một ai biết nguyên nhân.
Ngày hôm đó, đứa nhỏ bị đuổi về phủ đệ, khi xuống xe ngựa khóc cực kỳ thương tâm. Nó biết mình đã mất đi một cơ hội quan trọng nhất trong cuộc đời, tương lai cũng sẽ bị người ta cười nhạo. Phụ vương và mẫu phi nó đang xanh mặt ở trong sảnh chờ đợi, sau khi đuổi tôi tớ đi liền kéo nó đến bên cạnh, truy vấn nguyên nhân.
Đứa nhỏ không rõ tình hình, liền đem tình cảnh ngày ấy tự thuật một lần, “Hoàng Thượng gọi nhi tử bồi người dùng thiện, nhi tử không dám ăn trước, để Hoàng Thượng gắp thức ăn xong mới bưng bát. Ban đầu Hoàng Thượng còn thật cao hứng, thấy nhi tử bỏ rau xanh và ớt qua bát khác liền đổi sắc mặt, hỏi nhi tử có phải có tật xấu kén ăn hay không. Nhi tử không dám khi quân, liền đáp phải, sau đó liền bị đuổi về.”
Thân vương và vương phi nghiễm nhiên không tin lí do thuyết phục này, truy vấn, “Không có khả năng, sao chỉ như vậy đã bị đuổi về? Ngươi ngẫm lại cho kỹ, Hoàng Thượng còn nói gì không?”
Đứa nhỏ suy nghĩ một khắc, lại nói, “Trước khi đưa nhi tử đi, Hoàng Thượng nói ‘không giống, không giống, chung quy ai cũng không giống’.”
Thân vương giật mình, thật lâu sau sau mới thở dài một tiếng. Hoàng Thượng đây là chìm sâu trong quá khứ không ra được mà!
Hai tuần sau, lại có một đứa nhỏ bị trục xuất khỏi cung, là trưởng tử có danh xưng thần đồng của Túc thân vương. Bất luận như thế nào Túc thân vương cũng không muốn tin tưởng con của mình sẽ bị đào thải, phải biết từ nhỏ đứa bé này đã biết nhìn ánh mắt người khác nhất, hai ba tuổi đã biết che giấu cảm xúc, không nói nhiều một câu, không đi nhiều một bước, mọi việc đều sẽ suy nghĩ rồi mới hành động.
Lão thân vương cũng thường thường tán thưởng người này bất phàm, là người chu đáo, cẩn thận. Mới không đến hai tháng đã bị đuổi đi, không nên nha!
Đứa nhỏ cũng thực ủy khuất, chắp tay nói, “Không biết ai mang đến một cái chú chó nhỏ, mọi người thấy đáng yêu, tất cả đều vây qua nô đùa với nó, chỉ mình nhi tử ngoan ngoãn ngồi ở tại chỗ đọc sách. Lúc này vừa vặn gặp Hoàng Thượng đến kiểm tra công khóa, liền hỏi nhi tử ‘ngươi muốn đi chơi không’, nhi tử đáp không muốn, hắn lại hỏi chú chó có đáng yêu không, nhi tử đáp có, hắn liền sai người đuổi nhi tử về.”
Túc thân vương đầy đầu nghi vấn, từ trong tự thuật, ông không cảm thấy nhi tử không đúng chỗ nào, ngược lại, còn cực kỳ nhu thuận. Đến tột cùng thì Hoàng Thượng chọn người như thế nào? Quả thực không thể nói lý!
Đứa nhỏ nghĩ nghĩ, bổ sung, “Khi đưa nhi tử xuất cung, hoàng thượng có một lời khuyên lúc chia tay. Hắn nói, muốn cái gì liền đi tranh, đừng nghĩ một đằng nói một nẻo, lời nói và hành động không đồng nhất, nếu không tương lai hối hận thì đã muộn.”
Lúc này Túc thân vương mới vỗ ót bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ hóa ra là cá tính nhi tử quá mức trung hòa gây nên. Cũng phải, đế vương khai sáng hùng đồ đại nghiệp giống như Hoàng Thượng, tất nhiên càng ưu ái người thừa kế tính tình phong duệ. Hoàng Thượng quả nhiên là Hoàng Thượng, tâm tư khó lường mà!
Kỳ thật sự tình cũng không phức tạp như Túc thân vương nghĩ. Bởi vì Hữu Xu thống hận hành vi lãng phí đồ ăn, cho nên Cơ Trường Dạ cũng cực kỳ phản cảm việc này, lại bởi vì chính mình tính cách nội liễm do đó vĩnh viễn mất đi tình yêu, nên cũng không thể nhìn người khác không quả quyết. Yêu biệt ly khổ, là đau đớn nhất cuộc đời này, nhìn thấy người cùng loại, hắn sẽ chỉ càng thêm oán hận chính mình. Mắt không thấy lòng thanh tịnh, lúc này hắn mới nhất nhất tiễn bước những đứa nhỏ đụng vào chỗ đau lòng của mình.
Nháy mắt lại qua một năm, ngày hôm đó, Cơ Trường Dạ đã bệnh hoàn toàn không đứng dậy nổi, một đám hoàng tử quỳ gối bên giường yên lặng rơi lệ. Thái y bắt mạch sau đó lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
A Đại đã bị cách chức, chỉ có A Nhị đứng ở cửa, vẻ mặt bi thống. Thấy chủ tử ngoắc tay với mình, hắn vội vàng đi qua, nức nở nói, “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Không ngoài dự liệu, Hoàng Thượng vẫn hỏi cái câu mà mỗi ngày đều phải hỏi một lần, “Đến cửa thành nhìn xem Hữu Xu có trở về không.”
Cửa thành vẫn luôn dán bức họa của Hữu Xu, một khi cậu về kinh, thủ vệ thị vệ có thể nhận ra, sau đó tức khắc trình báo trong cung. Hiện giờ còn chưa nhận được tin tức, xem ra là không có. A Nhị cũng không dám nói thẳng, đỏ vành mắt rời đi.
Cơ Trường Dạ đã thở không nổi, lại vẫn gắt gao nắm chặt tay chống đỡ, đợi cho hai khắc thời gian sau A Nhị quay lại lắc đầu, hắn mới kiệt lực hô một tiếng “Hữu Xu”, tay chân chậm rãi lạnh đi. Các vị hoàng tử thấy mắt hắn hồi lâu chưa từng nhắm lại, cũng không biết hắn đã chết, chờ đến khi cung nữ đến uy dược mới phát hiện không ổn, trong khoảnh khắc loạn thành một nùi.
Chết không nhắm mắt, Tông Thánh đế oai phong cửu châu, diệt hết thất quốc, lúc lâm chung lại chết không nhắm mắt…
Hết chương 41
P/s: hôm nay ta đi đọc bản qt bộ này, thấy có mấy bạn đọc tới hết kiếp này thì nêu ý kiến dữ dội quá, nói tình tiết truyện không hợp lý, khiến cho ta dâng tràn cảm xúc, muốn phát biểu một vài lời:
Thứ nhất là về Hữu Xu. Người ta nói tính cách và quan niệm của một người được quyết định bởi hoàn cảnh họ sinh ra và lớn lên. Hữu Xu sống 15 năm tại mạt thế, tính cách, quan điểm đã là thâm căn cố đế, có câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, dù Hữu Xu có xuyên qua thế giới này mười mấy năm, thì tính cách cũng không dễ dàng thay đổi được. Có lẽ Hữu Xu tạo cho mọi người cảm giác “đơn thuần”, “hồn nhiên”, nhưng nói thẳng là ta chẳng thấy Hữu Xu đơn thuần, hồn nhiên ở cái chỗ nào cả, từ việc bạn ấy đối phó với Vương gia, Lan phi và những người khác là biết. Còn thứ khiến mọi người cảm thấy Hữu Xu đơn thuần có lẽ do cái tính trẻ con của bạn ấy. Ừ, đúng, tính tình Hữu Xu cực kỳ trẻ con, đơn giản bởi vì bạn ấy cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Sống ở mạt thế tới 15 tuổi, cái tuổi vẫn còn gọi là con nít, dù hoàn cảnh sống ác liệt nhưng cái tuổi đó tư duy vẫn chưa hoàn thiện và chưa thể hoàn toàn trưởng thành. Xong, xuyên qua sống thêm 16 năm, nhưng lại là làm 1 đứa con nít, được Cơ Trường Dạ bảo bọc chu toàn, thử hỏi làm sao trưởng thành? Ta là ta không cảm thấy cái “trưởng thành” đó được quyết định bởi số tuổi đâu nha. Kiếp trước Hữu Xu sống ở mạt thế, mà mạt thế thì tất nhiên đồ ăn là trên hết, xuyên qua rồi, dù không nói giàu có nhưng mọi thứ có Cơ Trường Dạ lo lắng chu toàn, lại thêm bản tính ham ăn, nên ta nghĩ Hữu Xu xem trọng đồ ăn hơn tiền bạc không có gì sai hết. Có ý kiến lại nói Hữu Xu “cường nửa vời”. Truyện 148 chương, 40 chương này chỉ mới là mở đầu thôi mà, Hữu Xu không phải trời sinh đã là cường thụ, mà sẽ biến cường theo thời gian.
Thứ hai, về Cơ Trường Dạ. Cơ Trường Dạ sinh ra trong gia đình đế vương, ở cổ đại, nơi mà cái tư tưởng “kết hôn sinh con mới là đạo lý” đã ăn sâu, không thể nào thay đổi chỉ trong một sớm một chiều được. Hơn nữa, vì bị trục xuất từ sớm, nên mỗi chuyện Cơ Trường Dạ làm đều phải suy nghĩ kỹ càng, không thể hành động theo cảm tính. Thế nên dù yêu, Cơ Trường Dạ cũng sẽ không cho phép mình mất đi lý trí. Cái mà ảnh cần là một chuyện gì đó để kích thích tình cảm, ví dụ như chuyện Hữu Xu rời đi. Nếu là truyện khác, thì lúc này nên cho bạn thụ quay về rồi cả 2 đại đoàn viên nữa là đẹp, chỉ trách bà tác giả này hơi ác, cho Hữu Xu đi luôn 600 năm, nên kiếp này 2 người mới bỏ lỡ nhau. Còn Hữu Xu, dù IQ cao, nhưng ngay từ đầu đã có nói, là EQ thấp. Lên giường với Cơ Trường Dạ cũng chỉ có một phần là do tình cảm, phần nhiều hơn là muốn hút long tinh bảo mạng. Và tình cảm của Hữu Xu đối với Cơ Trường Dạ, như Hữu Xu nói, cũng chỉ mới là ỷ lại, quyến luyến, vân vân.. chưa phải là yêu sâu nặng tới mức không thể rời bỏ. Vậy nên khi nghĩ chủ tử tức giận, ghét bỏ, nghi kỵ mình, thì Hữu Xu không có lý do gì để ở lại hết. Thế nên kết cục kiếp này của 2 người cũng có thể hiểu được. Ta biết hẳn là nhiều bạn ức chế với kết cục kiếp này, nhưng không sao, qua cơn mưa trời lại sáng, vài chương nữa là hường bay ngập trời rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...