Hữu Xu chế tạo một ít vết thương cho mình, sau đó nằm trong khoang thuyền rách nát chờ đợi cứu viện. Hơn nửa ngày trôi qua cũng không thấy không trung có phi hành khí rớt xuống, cậu đành phải đứng lên hoạt động tay chân, lại không cẩn thận đạp trúng một chiếc nhẫn. Cũng không biết kích hoạt cơ quan gì, nhẫn kêu tích tích một tiếng, sau đó phóng ra rất nhiều vật phẩm, có quần áo, đồ ăn, trang sức, các loại dụng cụ kỳ quái… tựa như thiên nữ tán hoa rơi đầy đất.
Đầu óc Hữu Xu xoay chuyển, lập tức ý thức được cái nhẫn này giống với cái túi của mình, là một không gian tùy thân. Nếu nhân loại có thể di cư đến ngoài không gian, như vậy khẳng định đã nghiên cứu ra kỹ thuật không gian gấp, nếu không thì khoảng cách trăm vạn thậm chí hàng tỉ năm ánh sáng nên vượt qua như thế nào?
Cậu nhặt nhẫn lên, đưa vào một tia tinh thần lực, cảm giác được bên trong tồn tại một cái không gian khoảng mười thước vuông, so với cái túi của mình dùng tốt hơn nhiều lắm, lập tức tìm tòi trong khoang thuyền. Đã có người đeo nhẫn không gian, có thể thấy kỹ thuật không gian gấp ở thời đại này đã phổ cập, như vậy có thể tồn tại cái nhẫn có dung lượng càng lớn hay không? Quả nhiên cậu lại tìm được vài cái không gian vật phẩm, lại bởi vì buộc định với tinh thần lực hoặc gien của chủ nhân mà không cách nào sử dụng, chỉ có khôi phục lại cài đặt gốc lúc trước khi vừa xuất xưởng mới có thể thu nạp ngoại vật.
Hữu Xu đưa tinh thần lực của cậu vào, nhẫn liền tự động buộc định với cậu, bởi vì không gian gấp là chân không, cho nên chỉ có thể gửi vật chết, không thể gửi vật còn sống. Cậu lập tức chạy về địa cung, lấy đi hết mấy đồ vật thực luyến tiếc mà cái túi của mình lại chứa không hết.
Lại đợi nửa ngày, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, chân trời rốt cuộc mới xuất hiện mấy chiếc phi thuyền, đáp xuống khoảng đất trống cách đó không xa sau đó lập tức phái ra một tiểu đội cứu viện, vội vàng chạy tới. Bọn họ có máy kiểm tra sinh mệnh chuyên nghiệp, chưa đáp xuống liền phát hiện hiện trường tai nạn chỉ cho thấy một chút dấu hiệu sinh mệnh, hơn nữa vô cùng mỏng manh, nếu lại tới muộn vài giây đồng hồ, không chừng người sẽ chết. Cũng bởi vậy, bọn họ gần như không sửa đổi khoang thuyền rách nát liền trực tiếp ôm Hữu Xu giả bộ bất tỉnh đi ra, đưa lên phi thuyền tiến hành cứu trị.
“Cậu ta thực may mắn, chỉ bị một chút thương ngoài da, sở dĩ năng lượng phản ứng mỏng manh là quan hệ tới thể chất. Cậu ta là thể chất cấp F.” Bác sĩ nói sau khi trải qua kiểm tra đơn giản.
“Thể chất cấp F? Cái này cũng thật hiếm thấy!” Trong giọng nói của y tá khó nén ngạc nhiên và xem thường, “Người một thuyền đều chết sạch, sao chỉ mỗi mình phế nhân thể chất F là cậu ta còn sống? Điều này cũng thật khó có thể tin!”
Bác sĩ lấy ra một cái máy kiểm tra nói, “Trong tai nạn trọng đại tồn tại người may mắn cũng không ít, có lẽ là thượng đế đang che chở bọn họ. Trí não của cậu ta cũng bảo tồn thực tốt, cậu cầm đi phân tích, tôi đến thu thập thông tin gien của cậu ta tiến hành so sánh, nếu hai cái không có gì khác biệt, chúng ta có thể liên hệ người nhà của cậu ta đến nhận lãnh.”
“Bác sĩ tốt.” Y tá cởi trí não cột trên cổ tay thiếu niên xuống, than thở nói, “Tuy rằng thể chất rất kém cỏi, nhưng bộ dạng thật sự là xinh đẹp. Ngài xem, da tay của cậu ta giống tinh quang bảo thạch Amedia sản xuất không?”
Bác sĩ không ngẩng đầu lên nói, “Nhanh đi, giúp người sống sót tìm được người nhà mới là chuyện quan trọng nhất. Hiện tại bọn họ đều ở thủ đô tinh đau khổ chờ đợi tin tức.”
Y tá nhún bả vai, lập tức đi đến phòng phân tích. Mặc dù hai người là diện mạo ngoại quốc mũi cao mắt sâu, lại đều nói Hán Ngữ, tuy rằng khẩu âm hơi có chút cổ quái, nhưng không cản trở Hữu Xu lắng nghe. Biết bác sĩ chuẩn bị thu thập thông tin gien của mình, cậu lập tức nắm chặt hình nhân con rối trong túi áo. Từ trường xung quanh vặn vẹo một chớp mắt lại khôi phục bình thường, bác sĩ lại không hề phát giác, dùng máy kiểm tra đo lường quét qua khoang miệng thiếu niên tiến hành phân tích.
“An Hữu Xu, mười sáu, nhân loại thuần huyết, không tinh thần lực, không dị năng, thể chất cấp F, cha mẹ đều mất, hiện đang học lớp thần tượng hài hệ nghệ thuật biểu diễn học viện đế quốc. Đứa nhỏ này thật đáng thương, đã yếu như vậy, lại còn không có cha mẹ.” Bác sĩ vừa đọc chữ trên máy phân tích lên, vừa lắc lắc đầu.
Cùng lúc đó, y tá cũng mang theo trí não lại đây, giọng điệu bất đắc dĩ, “Bác sĩ, trí não này là của An Hữu Xu, cậu ta không cha không mẹ, mục người giám hộ kia cũng là chỗ trống, tôi chỉ có thể liên hệ đạo sư của cậu ta tới đón cậu ta. Bên kia nói phải qua mấy ngày mới có thể đến, hiện tại trường học đang nghỉ hè, hắn dẫn học sinh thực tập ở bên ngoài.”
“Được, đem trí não cho cậu ta đeo lên đi. Chúng ta còn có rất nhiều thi thể cần xác nhận thân phận, chuyện thông báo người nhà để tôi làm, cậu có khả năng không ứng phó được cảm xúc bi thống của bọn họ.” Giọng nói ôn nhu của bác sĩ càng lúc càng xa.
Xác định xung quanh không có ai, Hữu Xu mở hai mắt, chậm rãi ngồi dựa ở đầu giường. Để ngụy trang càng thật, cậu làm ra mấy vết thương sâu thấy xương ở trên người mình, nhưng vừa rồi tên bác sĩ kia lại chỉ lấy ra một chai nước phun lên, khiến cho chúng nó nhanh chóng khép lại, hiện tại ngay cả một chút vết sẹo cũng nhìn không thấy. Y học tương lai đã phát triển đến trình độ này sao? Gương mặt xưa nay bình tĩnh lạnh nhạt của cậu rốt cuộc hiện lên biểu tình ngạc nhiên, ngược lại nghĩ đến chuyên ngành của thiếu niên, khóe miệng không khỏi co rút.
Lớp thần tượng hài hệ nghệ thuật biểu diễn, đó là cái quỷ gì?
Khi Hữu Xu được đạo sư lững thững đến muộn mang về trường học dàn xếp, Cơ Trường Dạ mới đi xuống từ trên chiến trường. Trận chiến tranh này duy trì trọn ba mươi tám ngày, hắn cũng liên tục ba mươi tám ngày không ngủ, chẳng sợ mỏi mệt tới cực điểm cũng chỉ có thể minh tưởng mười phút coi như nghỉ ngơi. Đem mấy tinh cầu phát hiện mạch khoáng cấp mười làm của riêng, mà còn dùng tốc độ nhanh nhất làm tốt thủ tục hợp pháp, hắn mệnh lệnh hạm đội tức khắc trở về thủ đô tinh.
“Tướng quân, ngài nên nghỉ ngơi một chút. Dịch năng lượng đã chuẩn bị tốt cho ngài, ở trong phòng tắm.” Một nữ phó quan dáng người nóng bỏng tiếp nhận mũ của tướng quân, treo trên giá áo ở một bên, cũng có ý đồ đi cởi áo khoác hắn.
“Nơi này không cần cô, mời rời đi.” Cơ Trường Dạ đặt tay trên cửa, biểu tình lạnh lùng.
Nữ phó quan tuy rằng thực thất vọng, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, quy củ một cách máy móc mà kính cái lễ, sau đó rời đi. Cơ Trường Dạ khóa trái cửa phòng, cũng chưa đi ngâm dịch năng lượng, mà là không thể chờ đợi được mở máy theo dõi ra. Không có, bất luận góc độ nào bất luận phương vị nào của máy theo dõi cũng tìm khắp không thấy bóng dáng thiếu niên, trong quan tài thủy tinh rỗng tuếch, chỉ để lại mấy đóa bỉ ngạn hoa đã héo rũ, thậm chí ngay cả loại dịch năng lượng màu hổ phách kia cũng biến mất.
Có ai tới và mang thiếu niên đi rồi? Đầu tiên là hắn nghĩ như vậy, rồi lại lập tức phủ định. Bởi vì lúc gần đi, hắn để lại rất nhiều trang bị báo nguy xung quanh lối vào cổ mộ, một khi có người xâm nhập, trí não của hắn sẽ lập tức tiếp thu được tin tức. Nhưng hiện tại, cảnh báo vẫn chưa hiện ra, nói cách khác trong lúc đó không có người ngoài xông vào, trừ khi chính thiếu niên tự tỉnh lại và rời đi.
Phỏng đoán này khiến hô hấp Cơ Trường Dạ chợt ngừng lại, chẳng sợ đặc chủng nhân có thể ở sống được nhiều năm trong tình hình thiếu dưỡng khí, giờ này khắc này hắn cũng vô cùng khó chịu, đầu óc vận chuyển với tốc độ cực cao bởi vì hy vọng xa vời bỗng nhiên hiện lên mà sắp sửa vỡ nứt.
Hắn dùng đầu ngón tay run rẩy mở tất cả hình ảnh theo dõi trong cổ mộ ra, không phát hiện bóng dáng thiếu niên, vì thế lại ấn nút quay ngược. Hình ảnh bắt đầu đảo ngược, bởi vì tốc độ quá nhanh, cái người bỗng nhiên sống lại kia biến thành từng vệt tàn ảnh, cũng đã đủ để khiến hô hấp Cơ Trường Dạ tăng thêm, máu bốc hơi.
Chính là chỗ này! Nhìn thấy tàn ảnh nằm trong quan tài thủy tinh đọng nước, ngủ say tựa như dĩ vãng, Cơ Trường Dạ lập tức ngừng quay ngược, nhấn phát video. Thiếu niên vẫn giống lần trước hắn nhìn thấy, gương mặt ngủ điềm đạm, thần thái an tường, nhưng tâm tình của hắn đã hoàn toàn bất đồng, chỉ vì hắn biết, một khắc sau, thiếu niên sẽ mở hai mắt thức tỉnh lại.
Thời gian quay ngược lại quá dài, thế cho nên đợi mười phút, thiếu niên còn nằm trong quan tài thủy tinh chìm chìm nổi nổi. Trong mắt Cơ Trường Dạ chậm rãi nổi lên tơ máu, hốc mắt cũng khô khốc mà lại đau đớn, lại không dám dời ánh mắt khỏi người cậu dù chỉ một giây. Lại qua mười phút, tâm tình hắn dần dần có chút bực bội, cực muốn bấm nhanh, lại lo lắng bỏ qua nháy mắt thiếu niên thức tỉnh, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc nôn nóng.
Đối với một quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, năng lực trác tuyệt mà nói, nôn nóng như vậy hiển nhiên là không nên tồn tại, nhưng hắn lại không muốn khống chế. Hắn chỉ muốn thiếu niên nhanh chóng sống lại, chứng thực hết thảy hắn nhìn thấy vừa rồi không phải là ảo giác do quá mức hướng tới mà tạo thành.
Khi đầu ngón tay hắn đã đặt trên nút phát nhanh, lông mi dày đặc của thiếu niên bỗng nhiên run rẩy, bọt khí phía trên theo đó chấn động rơi xuống, chợt từng bước từng bước nổi lên mặt nước, vỡ ra thành bọt nước. Cảnh tượng này rất nhỏ, cực yên tĩnh, nếu không phải thị lực của đặc chủng nhân siêu phàm, tuyệt đối không cách nào chú ý tới. Nhưng mà nhìn trong mắt Cơ Trường Dạ, một màn này so với ngân hà rơi xuống còn xán lạn hơn, so với cảnh đẹp mà thợ chụp ảnh cao siêu nhất chụp ra còn rung động lòng người hơn. Dòng máu đã sớm sôi trào của hắn cũng giống như toát ra vô số bọt khí nho nhỏ, sau đó lần lượt từng cái vỡ ra.
Hắn lập tức thu hồi đầu ngón tay, chiếu hình ảnh trên vách tường đối diện, mà còn phóng đại lần nữa. Quốc vương của hắn lập tức sẽ thức tỉnh, hắn không muốn bỏ qua bất luận một chi tiết nào, nhưng kỳ thật hắn đã bỏ lỡ. Trong nôn nóng, chờ mong và thật sâu tiếc nuối, quốc vương rốt cuộc mở hai mắt, lộ ra đôi mắt đen trắng rõ ràng lại trong suốt thấy đáy.
Cậu phá nước mà ra, đầu vai nở rộ một đóa bỉ ngạn hoa màu đỏ, càng phụ trợ cho làn da trắng nõn của cậu trong suốt. Cậu sờ sờ gáy, không biết khi nào lòng bàn tay lại có thêm một con bò cạp màu tím thẫm, vung đuôi chậm rãi chuyển động. Hô hấp Cơ Trường Dạ cứng lại, sợ bò cạp thương tổn thiếu niên, lại thấy đối phương chu cánh môi phấn nộn, nhẹ nhàng hôn nó vài cái. Thực hiển nhiên, đây là sủng vật của cậu, không phải là độc trùng trong lúc vô ý chui vào quan tài thủy tinh.
Cơ Trường Dạ cả người buộc chặt lúc này mới ngồi trở lại, thấy thiếu niên leo ra khỏi quan tài thủy tinh, một đường đi một đường cởi trường bào ướt đẫm, lộ ra thân thể thon dài mềm dẻo, máu sôi trào lập tức xông xuống bụng dưới, khiến chỗ kia trướng đau không thôi. Ngay sau đó tâm thần hắn lại đại chấn, cái gì tình dục, mừng như điên, tất cả đều vứt ra sau đầu, một bên nhìn chằm chằm hình ảnh trên trí não, một bên gọi vài thuộc hạ trung thành nhất, bí mật chạy tới hành tinh mẹ.
Hắn thiếu chút nữa đã quên, hành tinh mẹ hiện tại cũng không phải là hành tinh mẹ thời kỳ viễn cổ, trên đó mọc rất nhiều thực vật biến dị, còn có rất nhiều cuồng thú mức nguy hiểm trung bình trên cấp A. Một khi thiếu niên rời khỏi địa cung, chờ đợi cậu là nguy hiểm vô cùng vô tận. Khi hạm đội xuất phát, thiếu niên trên video đã xử lý tốt chính mình, từ một cái mật đạo rời đi, khó trách máy cảnh báo bố trí xung quanh cửa đá chưa bao giờ bị động tới.
Cơ Trường Dạ gần như không dám nhìn tới hình ảnh kế tiếp, mặt mày xưa nay thong dong lạnh lùng lại toát ra vẻ sợ hãi hiếm thấy. Phàn Triệu nhận thấy được dị trạng của hắn, nhắc nhở, “Tướng quân, lần trước không phải anh để lại một máy theo dõi phi hành sao? Nếu phát hiện mục tiêu vật sống, hẳn là nó sẽ quay lại đầy đủ. Anh trực tiếp kết nối tín hiệu của nó có thể nhìn thấy tình huống hiện tại của thiếu niên.”
Chính cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, Cơ Trường Dạ lại không nghĩ tới điểm này, lập tức mở hình ảnh mà máy móc quay được. Đám người Phàn Triệu tuy rằng kinh dị với việc thiếu niên sống lại, nhưng không cho là cậu có thể kiên trì bao lâu. Cuồng thú trên hành tinh mẹ ngay cả dị năng giả cũng có thể xé nát, huống chi là một người viễn cổ thể chất cấp F? Nếu vận khí tốt, hiện tại có lẽ cậu ta còn sống, nhưng hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị thương, vận khí không tốt, chỉ sợ đã thành đồ ăn của cuồng thú.
Nhưng bọn họ không dám nói ra trước mặt tướng quân, chỉ có thể trầm mặc nhìn về phía màn hình. Nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, trong hình ảnh cũng không xuất hiện cảnh tượng huyết nhục mơ hồ, hoàn toàn tương phản, thiếu niên đang nằm trong một căn phòng nào đó sạch sạch sẽ sẽ, nghiêm túc đọc chữ viết trên trí não.
“Từ từ, sao cậu ta lại có được trí não? Kiểu tóc, cách ăn mặc của cậu ta sao lại nhất trí như phong cách của chúng ta? Còn có căn phòng này, bài trí, phong cảnh ngoài cửa sổ, nơi này cũng không phải hành tinh mẹ! Cậu ta làm thế nào rời đi?” Đám người Phàn Triệu trợn tròn mắt, Cơ Trường Dạ lại thở phào một hơi, đem màn ảnh kéo xa lại kéo gần, cẩn thận quan sát tất cả chi tiết trong phòng ngủ.
“Nơi này là học viện đế quốc. Tòa lầu ngoài cửa sổ là kiến trúc dấu hiệu của học viện đế quốc, cái ly trên bàn học có in đồ đằng học viện đế quốc.” Hắn lãnh tĩnh phân tích.
“Từ từ, đến tột cùng người này có phải vị quốc vương kia không? Sao cậu ta lại có biện pháp đến thủ đô tinh? So với chúng ta còn nhanh hơn một bước!” Tam quan Phàn Triệu đã vỡ nát, bất luận như thế nào cũng không nghĩ ra một người viễn cổ cái gì cũng không hiểu làm thế nào dung nhập kỷ nguyên tinh tế quá nhanh như vậy.
“Cậu ta đang học tập chữ viết của chúng ta. Cậu xem, xuất hiện trên trí não chính là tài liệu dạy tiểu học. Trời ạ, một người viễn cổ lại tự mình nghĩ biện pháp rời khỏi hành tinh mẹ, tiến vào trường học, mà còn học tập văn hóa của chúng ta, cậu ta cũng thật thần!” Mấy người trên chiến hạm chính là một ban nhân mã lần trước phát hiện cổ mộ, đối với hành vi không thể tin nổi của thiếu niên chậc chậc lấy làm kỳ lạ lại hoang mang không thôi. Nếu xếp bọn họ ở vị trí của thiếu niên, bọn họ tuyệt đối sống không quá một ngày, điểm này trong lòng tất cả mọi người biết rõ ràng.
Cơ Trường Dạ quay ngược hình ảnh theo dõi về trước, ý đồ tìm ra đáp án, cũng phân phó chiến hạm trở về địa điểm xuất phát, đi theo đại đội chạy đến thủ đô tinh. Lần thứ hai hắn thấy may mắn mình bỏ lại một cái máy theo dõi phi hành, nếu không hiện tại đi chỗ nào tìm quốc vương thân mến của hắn?
Một lần nữa quay ngược hình ảnh về thời khắc thiếu niên mới tỉnh, nhìn thấy thân thể trần trụi của thiếu niên, sắc mặt Cơ Trường Dạ đen sì, muốn trở lại trong khoang một mình mình xem, lại bị đám người Phàn Triệu gắt gao cuốn lấy. Bọn họ vô cùng tò mò thiếu niên làm như thế nào tồn tại được, lại làm thế nào đến thủ đô tinh, nếu tướng quân không cho bọn họ biết được đáp án, bọn họ sẽ bởi vì tò mò mà tươi sống khiến mình nghẹn chết.
Cơ Trường Dạ hết cách, chỉ đành ấn nút phát nhanh, chuẩn bị sau khi trở về đem từng tấm từng tấm ảnh cắt nối biên tập ra, làm riêng thành một cái văn kiện video. Nghĩ như vậy, dòng máu mới vừa làm lạnh không lâu lại bắt đầu sôi trào, làm hắn hơi có chút ngồi không yên, chỉ đành bắt chéo chân, thay đổi cái tư thế.
Thiếu niên mặc một bộ trường bào thêu đầy hoa văn xinh đẹp, đi ra mật đạo, còn chơi đùa ở bên ngoài một trận, nơi này dùng nhánh cây vẽ mấy nét, nơi đó đặt một tảng đá hoặc khúc gỗ, sau đó mới không nhanh không chậm mà rời đi. Cậu mới vừa đi ra ngoài mấy mét, mật đạp phía sau liền biến mất, một màn này bị máy theo dõi trung thực ghi lại.
“Mấy người nhìn thấy không? A? Mật đạo biến mất! Những hành động vừa rồi của cậu ta chỉ sợ là vì mục đích này đi? Nhưng nguyên lý là cái gì? Quả thực không thể tin nổi!” Phàn Triệu cả kinh trợn mắt há mồm.
Cơ Trường Dạ mở máy phân hình từ trường, đem hình ảnh vừa rồi chiếu lại một lần. Tất cả cảnh vật và sắc thái đều biến mất, biến thành từng đám từng đám từ trường màu sắc sâu cạn bất đồng, mà thiếu niên không thể nghi ngờ là tồn tại nhỏ yếu nhất, cậu ấy chỉ có chỗ trái tim là hồng nhạt, những bộ phận còn lại là màu xám đen không có từ trường phản ứng. Nhưng khi cậu bày tất cả hoàn tất, từ trường xung quanh lại bị vài món đồ vật này dẫn dắt, hình thành một cái từ trường thật lớn, vặn vẹo che chắn không gian xung quanh.
“Tuy rằng cậu ta thực nhỏ yếu, lại có thể trực tiếp khống chế từ trường chế tạo ảo giác, nhưng tôi vẫn không rõ nguyên lý trong này. Đang ngồi đây có ai có thể giúp tôi giải thích một chút không?” Phàn Triệu cảm giác mình bị nghẹn chết, mọi người cũng giống hắn, cũng đều cào tim cào phổi, tò mò không thôi.
Cơ Trường Dạ không nghiên cứu đoạn video này nhiều, xem tiếp, bản đồ phân tích từ trường vẫn luôn mở ở phía bên góc phải. Sau khi thiếu niên rời khỏi địa cung không lâu liền đụng tới một cuồng thú đang kiếm ăn, cậu dán cho mình một tờ giấy, trong máy theo dõi liền mất đi bóng dáng cậu, cái này không thể nghi ngờ lại là một loại lợi dụng hoàn mỹ đối với từ trường. Cậu làm được chuyện mà người tiến hóa mấy ngàn năm sau cũng không làm được, đây là kỳ tích.
Nhưng hình như cuồng thú có thể ngửi được mùi cậu, mãnh liệt nhào qua một phương hướng, một tờ giấy hư không hiện ra, giống như viên đạn đánh vào trán cuồng thú, khiến nó tạm dừng một chớp mắt. Một chớp mắt này, Cơ Trường Dạ đã toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, hắn có thể chân thật cảm nhận được sự sợ hãi của thiếu niên, hận không thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh cậu, giúp cậu ngăn cản hết thảy nguy hiểm.
Thiếu niên không biết đang làm những gì, qua ước chừng ba giây đồng hồ, lại một tờ giấy đánh lên cuồng thú đồng thời thiêu đốt thành tro tàn. Nếu không nhờ bản đồ phân tích từ trường mở bên góc phải, Cơ Trường Dạ tuyệt đối không thể tưởng được đó là thủ đoạn công kích của thiếu niên. Tuy rằng máy theo dõi không quay được bóng dáng thiếu niên, trong bản đồ phân tích lại có thể nhìn thấy trái tim cậu mơ hồ nhảy lên, trong nháy mắt tờ giấy bắn ra, thân thể cậu cũng theo đó bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, đó là một màu đỏ thẫm gần như thành màu đen, là sắc thái mà chỉ có đặc chủng nhân tinh thần lực đạt tới cấp SSS mới có thể có.
Sống hơn một trăm năm, Cơ Trường Dạ cũng chỉ từng gặp qua năng lượng từ trường cường đại như thế trên người mình. Thiếu niên cũng không phải yếu ớt như hắn tưởng tượng, hoàn toàn tương phản, thực lực của cậu thậm chí vượt qua người hiện đại sau khi ưu hoá gien, có lẽ cậu không phải một quốc vương, mà là vị thần đến từ viễn cổ. Ý tưởng này đồng thời xuất hiện trong óc mọi người, làm bọn họ nghiêm nghị kính trọng.
Trên bản đồ phân tích từ trường, sau khi khi tờ giấy màu đen kia thiêu đốt hầu như không còn quả nhiên bộc phát ra năng lượng đáng sợ, lại không giống hạt nhân ầm ầm nổ, mà là hình thành từng đám đao gió, đem một con cuồng thú nặng tới mười tấn cắt thành mảnh nhỏ. Khi mưa máu tí ta tí tách rơi xuống, thiếu niên rốt cuộc kéo tờ giấy trên người, hiển lộ ra thân hình. Cậu nhìn qua có chút sững sờ, rồi lại thực nhanh khôi phục bình tĩnh, đi tới bên con suối nhỏ, cũng bố trí một cái từ trường cường đại để bảo vệ mình, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Video đoạn sau bị tướng quân vô tình ấn chạy nhanh, đám người Phàn Triệu không khỏi trừng mắt nhìn hắn một cái, lại giận mà không dám nói gì. Bọn họ nhìn thiếu niên quanh quẩn trong sơn cốc, nhìn cậu tàn sát cuồng thú xung quanh đến không còn một mảnh, mà còn chế tạo ra rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái, nhưng mấy thứ này không hề ngoại lệ đều ẩn chứa năng lượng khủng bố, mà loại năng lượng này hình như chỉ có cậu mới biết nên vận dụng như thế nào. Càng đáng sợ chính là, cậu có thể dựa vào mắt thường nhìn thấy từ trường phân bố ở trong không khí, đây là chuyện mà bất luận một người hiện đại nào cũng không thể làm được. Bọn họ chỉ có thể giống như bây giờ, mượn máy phân hình từ trường để phân tích, nhưng loại dụng cụ này cũng không phải vạn năng, chúng nó cũng sẽ bị từ trường quấy nhiễu từ đó mất đi tác dụng.
Đổi một cách nói, thiếu niên có thể nhìn thấy căn nguyên thế giới, cái này có thể giải thích nguyên nhân vì sao thân thể cậu gầy yếu như vậy mà lực lượng lại cường đại như vậy.
“Tướng quân, dường như chúng ta đã thả ra một tiểu quái thú. Anh có nắm chắc có thể khống chế cậu ta sao?” Phàn Triệu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Biết được thiếu niên thực lực cường hãn, rốt cuộc Cơ Trường Dạ buông quả tim treo cao xuống, nhìn trung tướng thật sâu một cái, cảnh cáo nói, “Tôi chưa bao giờ muốn khống chế cậu ấy, các cậu cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.” Hắn đích xác chưa từng muốn khống chế thiếu niên, hắn chỉ muốn có được thiếu niên.
Chúng tôi hành động như thế nào? Lúc chân chính đấu võ, vị thần nhân này phút chốc là có thể cắt chúng tôi thành mảnh nhỏ có được không! Phàn Triệu lòng còn sợ hãi mà thầm nghĩ.
Hình ảnh theo dõi vẫn còn tiếp tục, một phi thuyền dân dụng rơi xuống hành tinh mẹ, thiếu niên tìm được một cái trí não từ trong hài cốt và có được một ít tin tức. Cậu dường như xem không hiểu chữ viết hiện đại, lại có thể nghe hiểu tiếng hán. Bởi vì Hoa quốc là quốc gia có nhân khẩu nhiều nhất trên hành tinh mẹ, sống sót trong kỷ nguyên diệt thế phần lớn là người Hoa quốc, cho nên tiếng hán dần dần thành ngôn ngữ thông dụng toàn cầu, lại thuận lý thành chương mà thành một trong những ngôn ngữ tinh tế thông dụng. Từ dung mạo thiếu niên có thể phán đoán cậu là người Hoa quốc, hiểu được tiếng hán cũng không kỳ quái.
Cậu dùng phương pháp thần bí khó lường chế tác một thi thể thành con rối dài nửa thước, sau đó thay thế người đó.
Phàn Triệu lắc đầu nói nhỏ, “Dường như cậu ta muốn mượn cơ hội rời khỏi hành tinh mẹ, nhưng việc này thực mạo hiểm. Gien của cậu ta hoàn toàn khác với người chết kia, đội cứu viện vừa đến sẽ vạch trần.”
“Vạch trần thì cũng mang cậu ta đi, dù sao thì cậu ta cũng là người sống. Chẳng lẽ cậu ta bị nhốt vào phòng thí nghiệm tối cao học viện đế quốc tiến hành nghiên cứu ư? Thân phận người cổ đại sẽ không bị hấp thu ánh sáng đi?” Một sĩ binh khẩn trương nhìn về phía tướng quân.
Cơ Trường Dạ nhanh chóng xem tin tức trọng đại một tháng gần đây, chắc chắn nói, “Quyền hạn của tôi là cấp SSS, tất cả cơ mật tôi đều có tư cách xem xét. Phòng thí nghiệm tối cao học viện đế quốc vẫn chưa tuyên bố loại tin tức này, thân phận của cậu ấy hẳn là còn chưa bại lộ.”
Khi nói chuyện, thiếu niên đã tìm được một cái nhẫn không gian, cũng lập tức ý thức được cách sử dụng của nó, chạy về địa cung đóng gói gia sản, lại nằm về hiện trường. Cậu làm bộ té xỉu, được nhân viên cứu hộ nâng lên phi thuyền chữa bệnh, cho dù là máy kiểm tra gien cũng không thể khám phá thân phận của cậu, ngược lại để cậu biết được rất nhiều tin tức quan trọng. Cậu làm bộ bị kích thích, không nói một lời, cũng ngăn chặn khả năng nói sai, một đường trầm mặc bị đạo sư mang về trường học an trí.
Thời gian ngắn ngủn vài ngày, cậu liền mò ra phương pháp vận dụng trí não, mà còn một mặt học tập chữ viết hiện đại cùng các loại ngôn ngữ tinh tế thông dụng, một mặt chậm rãi dung nhập cuộc sống ở học viện. Bây giờ còn là nghỉ hè, trong ký túc xá chỉ có mình cậu, cho nên không ai đi quấy rầy, cũng không ai đi vạch trần. Lấy tốc độ của cậu, chờ đến một tháng sau khai giảng, thì đã hoàn toàn thăm dò được tình huống xung quanh, mà còn không một chút sơ hở.
“Thượng đế, tiểu quái thú này chẳng những thực lực cường đại, ngay cả đầu óc cũng thông minh như vậy! Sinh hoạt một tháng này của cậu ta đủ để quay thành một bộ phim truyền kỳ cấp sử thi đó! Nhất định thực phấn khích thực phấn khích!” Phàn Triệu giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ tâm phục khẩu phục. Chỉ video thôi cũng có thể khiến hắn ta nhìn mà rung động đến tâm can, sau khi trải qua nghệ thuật gia công còn không rộng lớn mạnh mẽ? Khó trách nhân dân ở thời đại cậu ta nguyện ý kiến tạo cho cậu ta cung điện dưới đất rộng lớn như thế.
Cơ Trường Dạ thở phào một hơi, rốt cuộc đem tim thả lại trong ngực. Nhưng mà lấy tốc độ hiện tại của hắn, muốn về thủ đô tinh còn cần mười hai ngày, trên đường phải tuần tra vài tinh cảng có vị trí địa lý cực kỳ quan trọng, lại chậm trễ hơn mười ngày, tổng cộng hai mươi mấy ngày, hắn chung quy khó có thể yên tâm, phải tìm một người đi theo bên cạnh thiếu niên mới được.
Nghĩ như vậy, hắn bấm một mã số, gửi thân phận hiện tại của thiếu niên cho cấp dưới bên kia.
Hết chương 130
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...