- Lão thôn trưởng, đêm đã khuya, ta sẽ về ngay, chỉ là sao ngươi còn chưa đi nghỉ?
Lý Tu Viễn hỏi.
La lão đầu nhìn tiểu nữ hài đánh yêu quái trong hồ rồi cười nói:
- Ngủ không được nên đi dạo một vòng, hơn nữa để một mình Tiểu Đậu Nha ở lại đây ta không an lòng, muốn dẫn con bé theo.
Nguyên lai tên của tiểu nữ hài là Tiểu Đậu Nha, rất hợp với tên Tiểu Can Tử của ca ca con bé.
- Lão thôn trưởng có thể dẫn con bé theo? Khi nãy ta kêu mà con bé không nghe, nếu thôn trưởng có thể dẫn con bé về, tại hạ vô cùng cảm kích.
Lý Tu Viễn mở miệng nói.
- Ha ha, chuyện nhỏ thôi, tuổi Lý công tử còn nhỏ, chưa hiểu tính tính mấy đứa nhỏ thế nào, ta đã lớn, hiển nhiên biết cách “lừa” bọn nhóc này. Xin Lý công tử an tâm, ta sẽ dẫn con bé đi.
Nói xong quay về phía Tiểu Đậu Nha phất tay:
- Tiểu Đậu Nha, đừng nghịch nước nữa nên về nhà thôi.
- Thôn trưởng gia gia, con không nghịch nước, con đang đánh yêu quái.
Tiểu Đậu Nha nhô lên mặt nước rồi nói một cách nghiêm túc, như để chứng minh cho lời mình nói, con bé còn vung vung cây trúc nhỏ trong tay, bảy tỏ bản thân đang là chuyện lớn chứ nào phải chơi đùa.
- Được rồi, đánh yêu quái cũng đánh xong rồi, phải về ngủ thôi, phụ mẫu ngươi đang ở nhà chờ ngươi đấy.
La lão đầu vừa cười vừa nói chẳng chút nóng vội:
- Mau đi cùng gia gia nào.
- Không, con muốn ở chỗ này đánh yêu quái, yêu quái chưa chết con không về đâu, với cả con chẳng buồn ngủ tí nào.
Tiểu Đậu Nha cố chấp nói.
Lúc này La lão đầu đi xuống hồ nước, nắm tay Tiểu Đậu Nha:
- Thôn trưởng gia gia đánh đánh yêu quái cùng ngươi được không? Ta đánh yêu quái lợi hại lắm đấy.
- Dạ được, dạ được.
Tiểu Đậu Nha cao hứng vỗ tay.
La lão đầu kéo tay con bé tới giữa hồ, chỉ vào nơi đó rồi nói:
- Ngươi nhìn đi, có thể yêu quái đang trốn ở đấy, chúng ta tới đó trừng trị nó, đảm bảo sẽ thành công tiêu diệt con yêu quái kia.
Tiểu Đậu Nha nhẹ gật đầu đi theo La lão đầu tới giữa hồ.
- Hình như yêu quái chạy đi đâu rồi, chúng ta đi tìm nó đi.
Nói xong hai người nhún gối muốn nhảy xuống có, điều điều nhảy xong lại chẳng chìm mà dẫm theo ánh trăng từng bước đi lên, thân hình mờ dần, sau cùng hình ảnh lão đầu nắm tay tiểu nữ hài trở nên mơ hồ hơn, chỉ có âm thanh quanh quẩn bên tai Lý Tu Viễn
- Lý công tử, thật cám ơn ngài, cám ơn ngài đã giúp thôn Đại Hồ.
Lý Tu Viễn trầm mặc không nói cũng chẳng trả lời, hắn thấy đám rêu phiêu đãng trên mặt hồ như nổi lên gợn sóng, sau đó lại dần trôi đi.
Sau tối nay, âm thanh tiểu nữ hài đánh yêu quái sẽ chẳng còn nữa, Lý Tu Viễn nhìn về hướng hai ông cháu rời đi, chờ tới khi cả hai biến mất hẳn mới quay đầu, khẽ thở dài:
Tối nay sau đó, cái kia đánh yêu quái tiểu nữ hài âm thanh sẽ không còn ở này hồ lớn phía trên quanh quẩn.
Lý Tu Viễn đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi, chờ đến bọn hắn biến mất hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài.
- Trở về thôi.
Sau nửa buổi Lý Tu Viễn mới phất tay nói với hai hộ vệ.
Lúc này cả hai mới giật mình, nghi ngờ không biết đại thiếu gia nhìn thấy thứ gì, sao lại gọi tên của lão thôn trưởng, còn đối thoại mấy câu.
Chẳng phải La lão thôn trưởng đang nghỉ ngơi ở nhà ư?
Hai hộ vệ đi theo Lý Tu Viễn về phòng nghỉ ngơi, có điều khi đi ngang qua nhà thôn trở lại nghe được âm thanh khóc lóc nức nở.
- Lão thôn trưởng đi rồi ~!
Âm thanh bi thống kêu vang, xung quanh nhà thôn trưởng đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có thể thấy thôn dân quỳ dưới đất muốn đưa tiễn vị trưởng lão đáng kính của họ.
- Thôn trưởng chết rồi?
Hai hộ vệ kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Lý Tu Viễn bình tĩnh như đã sớm biết, bước chân hắn ngừng lại, trong lòng mặc niệm vài câu, khẽ lắc đầu rồi quay người rời đi.
Hộ vệ nghĩ tới khi đại thiếu gia đứng bên hồ đã gọi tên lão thôn trưởng, cả hai nghĩ tới mà sợ. Hiện giờ nhớ lại họ mới thấy không khí lúc đó bỗng lạnh hơn bình thường, thì ra có nguyên nhân cả. Một trong hai hộ vệ bị hù, vội vàng về phòng chẳng dám đi ra nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...