- Nghe chưa? Thăng đường thẩm án rồi đó, mau tới xem.
- Đi, nhìn xem án của Lý lão gia sẽ phán thế nào.
- Nghe nói Lý lão gia dùng tà thuật mưu tài hại mạng, không biết là thật hay giả.
Cùng với âm thanh gõ mộc đường thăng đường, bên ngoài huyện nha lập tức đứng đầy người, tất cả đều muốn biết kết quả vụ án của Lý lão gia.
Có người hi vọng Lý Đại Phú sẽ bình yên vô sự, đương nhiên cũng có người mong ông ấy sụp đổ, dù sao Lý gia cao cao tại thương mấy đời ở huyện Quách Bắc, khó tránh không người đố kỵ.
- Người đây, dẫn bà đồng Vương tới.
Lưu huyện lệnh hô.
Bọn nha dịch hai mặt nhìn nhau, chẳng phải hôm qua bà đồng Vương đã chết rồi sao? Làm sao thăng đường được?
Rất nhanh có hai người nâng cán cứu thương tới, đặt thi thể bà đồng Vương tại đại sảnh.
- Nhìn kìa, bà đồng chết rồi!
Thân hào ở ngoài đại đường thấy vậy liền giật mình.
- Này, này, người chết sao có thể cáo trạng, nhìn dáng vẻ bà ta hẳn đã chết vài hôm.
Một lão giả có mắt nhìn mở miệng nói:
- Thi ban đã nổi đầy, chẳng phải khi đó Lý Đại Phú vẫn chưa bị bắt sao?
- Đúng vậy, bà ta đã chết được vài hôm, sao có thể tới huyện nha tố cáo Lý Đại Phú.
- Có điều người đồn, vài ngày trước bà đồng Vương quả thật bị bắt, khi ấy bà ta chưa chết.
Trong nhất thời, âm thanh nghị luận không ngừng vang lên.
Sắc mặt đám người Lý Tu Viễn bình tĩnh, chỉ hơi quét mắt nhìn thi thể bà đồng Vương.
Chỉ thấy thi thể bà ta bị ứ máu do ẩu đả trước khi chết, toàn thân là một mảnh xanh tím, trông như trước khi chết đã bị đánh, hơn nữa vết thương liên miên không dứt, trông vô cùng cổ quái.
- Hai tên quỷ sai kia cũng liều mạng thật.
Lý Tu Viễn thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này Lưu huyện lệnh bỗng nhiên quát lớn:
- Ai nói người chết không thế cáo trạng, hơn nữa các ngươi có biết vì sao bà đồng Vương chết không? Bản quan đương nhiệm nhiều năm, chưa bao giờ thấy có người gan to bằng trời, dám nửa đêm lén vào huyện nha ám sát nhân chứng.
- Điều này có ý gì? Này rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu, hủy thi diệt chứng, bản quan nghi ngờ có liên quan tới Lý gia, rất có thể là người do Lý gia phái đi, âm thầm đánh chết bà đồng Vương.
Nghe vậy đám người lập tức xôn xao, không ngừng nghị luận.
Lưu huyện lệnh hừ nhẹ một tiếng, không cho phép bọn họ có cơ hội lên tiếng:
- Người đâu, truyền Lý Tu Viễn, nhi tử Lý Đại Phú tới.
- Đại thiếu gia, ngươi xem, cái này...
Một sai dịch đi tới, vẻ mặt khó khăn nói.
- Không sao, để ta xem xem Lưu huyện lệnh tính đổ tội cho Lý gia thế nào.
Lý Tu Viễn phất phất tay, cất bước tiến lên.
- Lý Tu Viễn, nhi tử của Lý Đại Phú gặp qua huyện lệnh đại nhân.
Lý Tu Viễn bước tới, ánh mắt mang theo vài phần lãnh ý, bình tĩnh hành lễ.
Lưu huyện lệnh lạnh lùng:
- Ngươi chính là Lý Tu Viễn? Bản quan hỏi ngươi, ngươi một năm một mười thành thật khai báo, nửa đêm hôm qua ngươi chỗ nơi nào?
- Bẩm báo đại nhân, lúc đấy ta ngủ trong phủ.
Lý Tu Viễn mở miệng đáp.
- Ở trong phủ làm gì?
Lưu huyện lệnh hỏi tiếp.
- Gia phụ tao gặp phải tai ương, tất nhiên ta lo lăng cho người nên không thể ngủ sớm.
Lý Tu Viễn bình tĩnh nói.
- Không ngủ sớm? Hừ, có nhân chứng không?
Lưu huyện lệnh nhẹ nhàng hừ một cái.
Lúc này Thiết Sơn đứng bên ngoài đại đường vội hô:
- Ta có thể chứng minh, tối hôm qua đại thiếu gia luôn ngồi trong đại đường Lý phủ, không hề bước ra ngoài một bước.
- Không bước ra ngoài nửa bước đâu có nghĩ Lý Tu Viễn không thể phân phó hạ nhân làm việc, ngươi là người của Lý gia, không đáng tin, hiện tại bản quan hoài nghi ngươi điều động gia đinh trong phủ, mưu hại bà đồng Vương, giết chết nhân chứng. Lý Tu Viễn, ngươi nhận tội chưa?
Lưu huyện lệnh nhìn chằm chằm Lý Tu Viễn rồi nói.
Không nghĩ tới công thẩm của Lưu huyện lệnh không phải công thẩm Lý Đại Phú mà là công thẩm Lý Tu Viễn.
Giam giữ Lý Đại Phú lại phán Lý Tu Viễn trọng tội, này là muốn đuổi tận giết tuyệt a.
Lý Tu Viễn nhẹ cười một tiếng:
- Chỉ bằng lời nói suông của Lưu huyện lệnh lại muốn định tội vãn sinh, này chẳng phải là thay trắng đổi đen, oan uổng người tốt sao?
- Lý Tu Viễn ngươi cũng là người tốt? Đừng tưởng bản quan không biết những việc ngươi đã làm, ngươi không nhận cũng chẳng sao, người đâu, truyền Vương Xuyên, nha dịch gác đêm hôm qua thăng đường.
Lưu huyện lệnh nói thêm.
Chỉ chốc lát sau, Vương Xuyên liền quỳ gối trên đại sảnh.
- Tiểu nhân Vương Xuyên, xin bái kiến đại nhân.
- Vương Xuyên, bản quan hỏi ngươi, hôm qua ngươi gác đêm phát hiện trong phòng bà đồng Vương có chuyện gì?
Lưu huyện lệnh hỏi.
Vương Xuyên nơm nớp lo sợ đáp:
- Bẩm báo đại nhân, đêm qua tiểu nhân nghe thấy trong phòng bà đồng Vương truyền tới tiếng đánh nhau và âm thanh gào thét, bấy quá khi tiểu nhân chạy tới thấy một người bịt mặt vọt ra từ trong phòng bà ta, đối phương không để ý tiểu nhân nên rất nhanh liền rời đi, thời điểm tiêu nhân chạy tới đã thấy bà đồng Vương chết bất đắc kỳ tử trong phòng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...