Phòng ngủ của Lý Tu Viễn được được bố trí cực kỳ xảo diệu, đến giờ Thìn buổi sáng, tia nắng đầu tiên chiếu vào từ ngoài cửa sổ vừa vặn rơi vào đầu giường, có thể lặng yên không tiếng động đánh thức người đang ngủ say.
Giờ phút này, Lý Tu Viễn bị dương quang vừa chiếu rọi, mí mắt hơi động một chút, ý thức dần dần thanh tĩnh, dựa theo thói quen ngày thường muốn đứng lên rửa mặt, bất quá mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, hôm nay có chút muốn nằm ỳ, rụt người xuống muốn tránh ánh mắt, ngủ tiếp.
Có điều khi Lý Tu Viễn cúi thấp đầu lại phát hiện trong lòng đang ôm một người.
- Ừm?
Lý T Viễn có chút mơ màng đưa tay sờ soạng, cảm giác tinh tế mềm mại truyền tới, đồng thời trong áo ngủ bằng gấm truyền ra một mùi thơm. Hắn theo bản năng bóp bóp vài cái, lại nghe được tiếng kêu thẹn thùng trong ngực:
- Thiếu gia, nhẹ thôi.
Nghe được thanh âm này Lý Tu Viễn mới mở mắt, giật mình tỉnh lại.
Giờ phút này, trước mặt hắn là đôi mắt sáng ngời, thanh tú động lòng người của một nữ tử, khuôn mặt nữ tử đỏ hồng núp vào ngực hắn, hơi ngửa đầu lên nhìn mình, kèm theo mấy phần khẩn trương và ngượng ngùng.
- Tiểu, Tiểu Điệp.
Lúc này Lý Tu Viễn mới nhớ lại, tối hôm qua nha hoàn Tiểu Điệp muốn làm ấm chân hắn, hắn không chịu nên cả hai liền ôm nhau ngủ.
Tuy nói tối qua không có gì nhưng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại cũng thấy hơi lúng túng.
- Tiểu Điệp, ngươi tỉnh sớm như vậy?
Lý Tu Viễn ngượng ngùng hỏi.
- Hôm qua nô tỳ ngủ rất ngon, vậy nên tỉnh lại từ.
Tiểu Điệp đỏ mặt nhỏ giọng thì thầm, đôi mắt thỉnh thoảng vụng trộm nhìn Lý Tu Viễn.
- Như đã tỉnh liền rời giường đi, hôm nay ta phải đi tới thư viện.
Lý Tu Viễn nói xong liền muốn đứng dậy.
- Thiếu gia, khoan đã.
Tiểu Điệp vội vàng nắm mền gấm muốn che chắn người. Thế nhưng Lý Tu Viễn đã ngồi dậy, mền gấm bị xốc lên khiến hắn nhìn thấy được một mảnh xuân quang vô hạn.
Tiểu Điệp thẹn thùng vô cùng, muốn dùng tay nhỏ che chắn nhưng thấy thiếu gia nhìn mãi lại không dám che che lấp lấp, sợ quấy rầy thiếu gia, trong nhất thời động tác cứng đờ, có chút không biết làm sao, chỉ thấy trái tim của mình đập loạn nhịp, toàn thân trở nên nóng hổi.
- Khụ, khụ khụ.
Lý Tu Viễn vội vàng lấy mền gấm trùm lên người Tiểu Điệp, vô cùng xấu hổ nói:
- Sao lại không mặt đồ.
Tiểu Điệp biết thiếu gia đã thấy hết, chỉ đành xấu hổ chôn thân trong mền gấm, nhỏ giọng trả lời:
- Tối hôm qua nô tỳ bị thiếu gia ôm vào ngực, lúc ngủ có chút nóng, trong vô thức đã cởi đồ.
- Nguyên lai là thế.
Lý Tu Viễn nhìn bên cạnh một chút, thấy dưới giường là y phục của nữ tử, hiển nhiên bị Tiểu Điệp cởi ra.
Hắn xoay người nhặt quần áo trên mặt đất lên đặt lên giường mềm.
- Mặc quần áo tử tế rồi đứng lên đi, đừng thẹn thùng như vậy, bây giờ ngươi là thiếp thân tỳ nữ của ta, sớm muộn gì cũng là người của ta, không cần kiêng kỵ đến vậy.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng, thiếu gia.
Nghe vậy, Tiểu Điệp đỏ mặt, duỗi tay ngọc ra, trốn trong chăn gấm mặc đồ vào.
B ất quá ngay lúc ấy Lý Tu Viễn đi ra khỏi phòng, chuẩn bị rửa mặt.
Thấy cửa phòng Lý Tu Viễn mở ra, lập tức có tỳ nữ bưng nước nóng và đồ dùng rửa mặt đưa tới.
- Hôm qua đại thiếu gia về thật muộn.
Tỳ nữ hé miệng cười nói:
- Có phải do vị muội muội kia không, nghe nói đại thiếu gia dẫn về một cô gái, muốn thu nàng làm thiếp thân tỳ nữ.
- Xảo Vân, tin tức của ngươi thật linh thông, ngay cả chuyện này cũng biết.
Lý Tu Viễn trả lời dưới sự hầu hạ của nha hoàn Xảo Vân.
- Sao nô tỳ có thể không biết, sáng hôm nay bọn tỷ muội trong phủ đều nghị luận, nếu ngài muốn chọn sao không chọn một người trong chúng ta, tất cả chúng ta đều cam tâm tình nguyện, bình thường mấy tỷ muội lớn mật trèo lên giường ngài đều bị ngài đuổi ra, khiến mấy tỷ muội kia thương tâm muốn chết.
Xảo Vân nói.
- Các nàng đều là người tốt, tương lai phải lập gia đình thành gia, nếu ta gây ra tai họa, sau này các nàng gả không được lại chẳng có danh phận gì tại Lý phủ không chiếm được danh phận, kéo dài chẳng phải uống phí một đời
Lý Tu Viễn cầm lấy chổi lông heo dính chút muối xúc miệng.
Xảo Vân buồn bã nói:
- Dù là một đời cũng được hầu hạ đại thiếu gia, tỷ muội nô tỳ cam tâm tình nguyện, lại nói dù có gả được cho người, cũng có ai vượt qua đại thiếu gia kia chứ, cũng là một lũ đàn ông xấu xí, vừa thô bỉ vừa lười biếng.
- Ngươi còn nhỏ, sau này sẽ hiểu, lại nói, võ nghệ ta chưa thành không thể gần nữ sắc, sau có thể để các ngươi chờ, thanh xuân có hạn, kéo dìa chẳng phải bị ta hại cả đời sao.
Lý Tu Viễn nói.
Nha hoàn trong phủ đúng là có tư sắc, có điều sư phụ của hắn bắt hắn luyện Đồng Tử Công gì đó. Say này còn dùng võ nhập đạo, hiện tại lại biết đây là thế giới Liêu Trai, Lý Tu Viễn nào dám qua loa, phải tu luyện cho ra hình ra dáng rồi tính chuyện khác.
Bất quá dù Lý Tu Viễn tự kiềm chế chính mình, thế nhưng ngày thường hắn đối xử mọi người hiền lành, ra tay hào phóng, cộng với bản thân lương thiện và anh tuấn phi phàm nên bắt mất trái tim nha hoàn trong phủ, tựa như nha hoàn Xảo Vân trò chuyện với hắn lúc này, nào bày ra dáng vẻ đại thiếu gia long trọng, vẫn đối đãi hết sức bình đẳng.
Tại thế giới tôn ti này, Lý Tu Viễn chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, khooong giống bình thường, có điều đây cũng là điểm khiến nhiều nữ tử thích hắn.
- Đại thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là quá thiện tâm, phúc phận chúng nô tỳ nông cạn, không chiếm được ưu ái của đại thiếu gia.
Xảo Vân có chút u oán nói.
Lý Tu Viễn cười cười không trả lời.
Hắn không thể vì được chúng tỳ nữ ái mộ mà thu nạp hết các nàng, khi ấy chẳng phải Lý phủ sẽ lộn xộn hét cả lên, mà các nàng cũng chẳng phải thật lòng ái mộ hắn, chỉ muốn kiếm cho mình một nơi tốt đẹp an thân mà thôi.
Đây là suy nghĩ của tuyệt đại đa số nữ tử tại thời đại này, không hề có tình yêu bên trong, chỉ cần hôn phối tốt họ có thể lấy một nam nhân chưa từng gặp bao giờ. Việc này Lý Tu Viễn không cách nào tiếp nhận.
- Thiếu gia.
Vào lúc Lý Tu Viễn vừa rửa mặt xong đã thấy Tiểu Điệp với gương mặt ửng đỏ cùng mái tóc lộn xộn đi ra.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu:
- Tới rửa mặt đi, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp phụ thân.
- Vâng, thiếu gia.
Tiểu Điệp nói.
Xảo Vân thấy Tiểu Điệp đi ra từ phong đại thiếu gia thì ánh mắt léo lên thần sắc hâm một, nàng biết đại thiếu gia không giữ nữ tử nào bên người khi nghỉ ngơi, Tiểu Điệp được ở lại chứng tỏ sau này sẽ là người của đại thiếu gia, tuy nói chưa chắn nhận được khóa cát tường, có điều vấn có thể trở thành người bên gối.
Một lát sau, Lý Tu Viễn dẫn Tiểu Điệp đi ăn sáng rồi tới bái kiến Lý Đại Phú, nói qua một lần về lai lịch của Tiểu Điệp, đồng thời cũng xác nhận thân phận trong phủ của nàng. Đã là nha hoàn thiếp thân tất nhân phải tra rõ thân thế, dù Lý gia chỉ là nhà thương nhân nhưng ít nhiều cũng chú trọng môn phong.
Vì thế thời điểm Lý Tu Viễn tới đại đường liền thấy Lý Đại Phú nổi giận với Tiền quản gia, trong lức mắng lộ ra vẻ phẫn nộ.
Tiền quản gia quỳ trên đất cúi đầu, mặt xám như tro, dường như đã phạm lỗi lầm gì lớn không thể tha thứ. Đám nha hoàn ngoài cửa cũng nơm nớp lo sợ, chẳng dám tới gần.
- Phụ thân, mưới sáng sớm tức giận như thế, coi chừng hại sức khỏe.
Lý Tu Viễn nói.
- Con ta tới rồi.
Lý Đại Phú nhìn thấy nhi tới đi tới, tức giận trên mặt cũng bớt đi vào phần
- Còn có thể chuyện gì nữa, Tiền quản gia ăn cây táo rào cây sung, kho tiền của Lý gia ta vào tháng trước bị mất chừng một vạn lượng bạc, con nói coi ta có tức hay không?
- Cái gì?
Lý Tu Viễn cả kinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...