Lý Đại Phú trầm ngâm một chút, do dự hồi lâu mới lên tiếng:
- Có câu hôn nhân đại sự cần phụ mẫu làm chủ. Nếu cha mẹ của ngươi có thể tới một chuyến, thương nghị một chút về chuyện nạp thiếp của Tu Viễn thì không còn gì tốt hơn.
- Đa tạ lão gia, ta sẽ thông tri phụ mẫu tới một chuyến.
Lục Nga vui mừng.
Nghe vậy Lý Tu Viễn cũng không cười nổi. Hắn nhìn ra phụ thân không muốn nhận Lục Nga, mời phụ mẫu tới chỉ để kéo dài thời gian. Khi nhà gái tới cũng chưa chắc thành ra chuyện gì cả.
Thế nhưng phụ thân lấy cớ, hắn đâu có biện pháp phản bác. Dù sao chuyện hôn nhân cũng nên mời phụ mẫu tới. Hồ ly và người chung sống với nhau đúng là khó khăn trùng điệp.
Nói một lúc, Lý Đại Phú chợt đổi đề tài, ông thở dài:
- Chuyện này nói ra cũng vì tên Lưu huyện lệnh đáng chết kia. Nếu tham quan không để mắt tới Lý gia chúng ta, Lý gia sẽ không xảy ra nhiễu loạn. Bất quá sau chuyện này vi phụ hiểu rõ một chuyện, Lý gia có tiền vẫn chưa đủ, còn phải có quyền nữa.
- Nhi tử, con đã thành đồng sinh nhiều năm. Hẳn cũng nên sớm chuẩn bị mà đi thi tú tài trong thành. Sau khi có thân phận tú tài lại thi cử nhân. Sau đó thi đình đề danh. Vậy Lý gia chúng ta cũng xem như quanh tông diệu tổ, khi đó cần gì sợ những thứ như Lưu huyện lệnh kia.
Ở thế giới này, công danh vẫn rất trọng yếu.
- Hài nhi đã sớm có ý này.
Lý Tu Viễn gật đầu nói.
Ở một vài thời điểm, người có công danh cũng như một loại bùa hộ thân vậy.
Lý Đại Phú nói tiếp:
- Đã như vậy thì việc này không nên chậm trễ. Sau ba ngày liền xuất phát, vi phụ đã thông báo cho quản gia trong thành chuẩn bị. Chờ con tới mọi thứ đã được sắp xếp đâu ra đấy.
- Vội vã như vậy?
Lý Tu Viễn ngây ra một lúc.
- Không gấp đâu. Những đồng môn kia của con đã sớm vào thành rồi. Con cũng là người đọc sách, không thể một mực vùi đầu luyện võ, phải đi giao lưu với đồng môn. Nói không chừng sau này làm quan lại trở thành đồng liêu đấy.
Lý Đại Phú nói.
Lý Tu Viễn nghe xong cũng thấy không sai.
Chẳng phải Vương Bình cũng vào thành rất sớm sao. Chỉ là trước kia hắn chỉ lo tập võ, không bỏ nhiều thời gian giao lưu với văn hữu.
Bây giờ nhìn lại cần phải ôn luyện lại rồi.
Bằng không hắn học được mấy chục năm mà ngay cả tú tài cũng thi không đậu thì mất mặt quá rồi.
Sau một lát, nói chuyện xong xuôi, Lý Tu Viễn liền kéo Lục Nga rời khỏi đại đường.
- Thiếu gia, lão gia nói chuyện cưới vợ nạp thiếu phải thông tri phụ mẫu. Tiện thiếp muốn rời nhà một chuyến mời cha mẹ tới. Như vậy có thể danh chính ngôn thuận đi theo thiếu gia rồi.
Lục Nga hơi đỏ mặt, nàng nhỏ giọng nói.
Lý Tu Viễn suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:
- Cũng tốt, như thế cũng khiến phụ thân ta không cố kỵ nữa. Bất quá ta thấy thái độ phụ thân đã tốt hơn trước rồi. Nhớ lần đầu gặp ngươi, phụ thân bị hù tới mất kêu hộ vệ xém nữa đánh chết ngươi rồi.
Lục Nga hì hì cười một tiếng:
- Cũng may công tử có tâm địa thiện lương, thả ta ra.
- Ngươi không hại người, tất nhiên ta đâu đành lòng giết ngươi. Nếu đụng phải Hắc Sơn Quân, ta chắc chắn không bỏ qua.
Lý Tu Viễn nói tiếp:
- Vậy ngươi dự định lúc nào xuất phát?
Lục Nga suy nghĩ một chút:
- Công tử nói lúc nào thì là lúc đó.
Lý Tu Viễn nói ra:
- Vấn đề này càng sớm giải quyết cũng tốt, miễn cho phụ thân t lật lọng, liền hôm nay đi, ngươi có thể ngự không thuận gió, đi sớm về sớm.
- Vâng, tiện thiếp nghe công tử.
Lục Nga nhẹ gật đầu, nàng đã xem mình là tiểu thiếp của Lý Tu Viễn tiểu thiếp, mọi chuyện bắt đầu dựa vào hắn ta.
- Nếu hôm nay xuất phát, vậy đưa cho ngươi một vậy, ngươi ở đây chờ một lát.
Lý Tu Viễn cười cười.
Mặc dù Lục Nga khó hiểu nhưng nghe nói Lý Tu Viễn có đồ muốn đưa mình thì trong lòng vẫn không khỏi có chút mong đợi.
Một lúc sau đó, Lý Tu Viễn trở về, trong tay thêm một cái hộp gấm.
Trong hộp gấm là bộ khóa tinh xảo. Phía trên được điêu khắc tỉ mỉ hình uyên ương nghịch nước cùng tên của Lý Tu Viễn.
- Đây là khóa vàng phụ thân chế tạo cho thê thiếp của ta, ngươi đeo nó lên đi, tránh phụ thân không thích liền đổi ý.
Lý Tu Viễn nói.
Lục Nga ngượng ngùng nhẹ gật đầu, nghe theo Lý Tu Viễn lời nói mà lấy khóa đeo vào cổ trắng ngọc.
Không lớn không nhỏ, vừa vặn phù hợp.
Sau khi nói chuyện một hồi Lục Nga mới lưu luyến không rời mà đằng không.
Nàng lắc mình hóa thành thanh hồ, ở cổ buộc một cái khóa, khi di chuyển phát ra âm thanh lanh lảnh không khác gì chuông gió.
- Công tử bảo trọng, rất nhanh tiện thiếp sẽ trở về."
Sau đó thanh hồ thi lễ rồi bay lên không.
Lý Tu Viễn đứng chắp tay, đưa mắt nhìn nàng rời đi.
"Meo ~!"
Không biết mèo đen tới lúc nào mà cọ cọ chân Lý Tu Viễn, cũng híp mắt nhìn thanh hồ.
Trông như… có chút cao hứng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...