Liêu Trai Đại Thánh Nhân
Trước mắt muốn phân thắng bại chỉ có chém giết mà thôi.
Lý Tu Viễn và chúng hộ vệ liều chết đánh cược một lần.
Thấy hắc hổ uy mãnh chém giết như thế, một số hộ vệ còn đủ khả năng hành động không nói tiếng nào mà gầm nhẹ vọt ra muốn chiến đấu cùng là hung ác.
- Đừng đi.
Lý Tu Viễn muốn cản nhưng đã chậm.
Hổ trảo to gần bằng cái thớt của nó vung lên, hai hộ vệ bị đánh bị ngã ra mấy mét, không biết sống chết thế nào.
Sau khi đánh bay hộ vệ, hắc hổ lập tức nhào về phía Lý Tu Viễn.
"Híiiiii ~!"
Mắt thấy hắc hổ sắp vồ tới người, bỗng thiên lý câu kế đứng kế bên Lý Tu Viễn hí một tiếng dài. Chắng biết nó lấy sức lực từ đâu mà thân thể vốn đã trọng thương lại có thể nhanh chóng đứng lên, mạnh mẽ đâm vào thân hắc hổ.
Hắc hổ bị đâm lảo đảo mà ngã trên mặt đất.
- Cơ hội tốt.
Lý Tu Viễn cầm Hổ Khẩu Thôn Kim Thương dùng sức đâm tới, nhanh như thiểm điện.
Đại thương sắc bén đâm vào đầu hắc hổ dễ như trở bàn tay. Vì sức lực quá mạnh mà đâm tới gần nửa người giống loài hung ác mới ngừng lại.
Thành công rồi!
- Đại thiếu gia, coi chừng.
Thiết Sơn lao tới cản trước mặt Lý Tu Viễn.
Hắc hổ nâng một chưởng đánh bay hai người Thiết Sơn, Lý Tu Viễn xong thì không cam lòng mà gào lên một tiếng. Chẳng còn chút khí lực nào để đứng lên, sau khi vùng vẫy mấy lần không có kết quả thì chẳng còn khí tức nữa.
Dù là đại yêu ngàn năm nhưng bản thể đã lộ ra người, đầu bị đâm xuyên như thế thì mất mạng là đương nhiên.
Sau khi hắc hổ chết đi, từ xa xa trong bóng cây, một pho tượng hắc hổ kiểu dáng Tần Hán kêu răng rắc mất tiêng, vết nứt rạn vỡ hiện ra. Từng mảnh đá rơi rụng trên thên xuống, trông như sắp tan nát tới nơi. Có điều đến cuối cùng vẫn còn giữ được.
Hổ đá màu đen nhìn Lý Tu Viễn một cái thật sau rồi chậm rãi lùi về phía sau, hòa hợp với một mảnh hắc ám rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Cuồng phong cuồn cuộn nay đã dừng lại, âm thanh xì xầm trong rừng cây cũng biến mất.
Mây đen đã tan, chỉ còn một mảnh ráng chiều hỏa hồng xinh đẹp.
Lý Tu Viễn không bị thương quá nặng, chỉ lắc lư vài cái rồi dợm người muốn đứng lên.
- Thiết Sơn, ngươi thế nào rồi?
Lúc này sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng đẩy Thiết Sơn sang bên cạnh.
Thế nhưng hộ vệ trung thành đã ngất đi, hơi thở mong manh yếu ớt. Sau lưng là vết cào thật sau, da thịt rách tươm có thể thấy được xương cốt bên trong, máu tươi chảy ra cuồn cuộn không chút ngơi nghỉ.
- Đại thiếu gia, tiểu nhân chỉ có thể giúp người tới đây. Tiểu nhân phải đi rồi. Lần sau gặp được đạo trưởng, ngài hãy nói với ngài ấy một câu cám ơn, để tiểu nhân trả nợ ân tình đời trước.
Một thanh âm vang lên.
- Ai, là ai đang nói chuyện?
Lý Tu Viễn nói.
Sau khi nhìn lại. Lý Tu Viễn thấy thiên lý cuaa đang nằm trong vũng máu thở gấp, miệng nói ngôn ngữ của loài người.
- Đại thiếu gia đừng sợ. Tiểu nhân là một nông phu mà gia gia ngài từng cứu. Năm đó thôn tiểu nhân gặp họa, là gia gia ngài bô thí tiền tài cứu giúp một nhà tiểu nhân. Về sau tiểu nhân chết già, vì nhớ ân tình Lý gia nên không thể đầu thai chuyển kiếp. Là Đạo trưởng tới điểm hóa tiểu nhân, để tiểu nhân nhập vào thân ngựa. Một đời làm trâu làm ngựa trả lại món nợ ân tình năm xưa.
- Hiện tại ân tình đã trả. Tiểu nhân có thể đi đầu thai rồi. Đại thiếu gia bảo trọng, ngài là người mang thiên mệnh, sẽ không chết ở chỗ này đâu.
Thiên lý câu nói xong liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong mơ hồ, thân ảnh một nông phu bay ra, phiêu đảng trên thân thể thiên lý câu rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...