Vừa nghe hai chữ thần tiên, Lý Tu Viễn quyết định lập tức đi tìm. Nhưng mà Vọng Xuyên núi non hiểm trở, đám người Ngô Phi không có đến một trăm hán tử. Nếu muốn tìm được thần tiên với chừng này người, đây là điều không thể. Huống hồ còn phải tìm được trong vòng mười ngày, vì vết thương của phụ thân hắn chỉ chịu được thêm nửa tháng mà thôi, cho nên hắn không có quá nhiều thời gian để tìm. Nhưng bỗng dưng, Lý Tu Viễn lại nghĩ ra một chủ ý.
- Nơi này cách thành Quách Bắc xa không?
Lý Tu Viễn hỏi.
Ngô Phi nói:
- Không xa lắm, qua con sông kia rồi phóng ngựa nửa ngày là đến.
- Tốt, phái một người cấp tốc lên đường, đem phong thư này về thành
Quách Bắc đốt trước Miếu Thành Hoàng. Không được nói gì, cũng không được làm gì, đốt xong thư thì trở về. Trước khi trời tối phải làm cho xong việc này rõ chưa.
Nói xong, Lý Tu Viễn nhanh chóng viết một phong thư sau đó niêm phong lại.
- Được, cứ giao cho thuộc hạ làm, chắc chắn không có vấn đề.
Ngô Phi nhận lấy phong thư rồi nói.
- Ta chờ tin tức của ngươi.
Lý Tu Viễn nói.
Ngô Phi không hỏi nguyên do, hắn chắp tay một cái rồi lập tức xoay người rời đi. Một lúc sau, khoái mã chạy nhanh ra ngoài từ trong sơn trại, dọc theo sơn đạo núi Vọng Xuyên, rất nhanh đã biến mất trên quan lộ. Lý Tu Viễn đứng khoanh tay ở đó, hắn lẳng lặng chờ đợi tin tức đưa đến.
Chờ một lúc lâu, trời cũng đã tối.
- Đại thiếu gia, sắc trờiđã tối, ngài đừng đợi nữa, huynh đệ đưa thư đã đến thành Quách Bắc, muốn vừa đi rồi về cũng phải hơn một ngày. Hơn nữa hắn cũng phải cho ngựa nghỉ ngơi, chắc cũng phải sáng mai mới có thể về đến.
Thiết Sơn ở một bên khuyên bảo, hắn và mấy tên hộ vệ trung thành vẫn luôn đứng đợi ở bênh cạnh Lý Tu Viễn. Dù nơi này là một nơi khá an toàn nhưng thân là hộ vệ bọn họ sẽ thủ hộ bên cạnh Lý Tu Viễn, một tấc cũng sẽ không rời.
- Người đi từ đây đến thành Quách Bắc có thể sẽ cần hơn một ngày để về nhưng quỷ thần thì chưa hẳn.
Thiết Sơn nghe mà cả kinh trong lòng. Nhưng những việc liên quan đến quỷ thần hắn cũng đã tiếp xúc quá nhiều, tâm tình cũng tốt hơn trước kia. Trong lòng hắn rõ ràng, đại thiếu gia nhà mình lại muốn tìm quỷ thần hổ trợ.
- Phù phù ~!
Một lúc sau, một cơn gió lạnh thổi tới từ xa rồi xoay quanh trên không trung sơn trại khiến cành cây chung quanh bị gió thổi rung động vang lên tiếng xào xạc.
- Mùi gì vậy?
Cái mũi của một hộ về khẽ nhút nhích
- Là mùi tro giấy… còn có… mùi nhang.
Một tên hộ vệ khác nói.
Ánh mắt Lý Tu Viễn khẽ động. Hắn ngẩng đầu lên không trung, nhàn nhạt nói:
- Đã tới rồi thì ra đi, đừng giả thần giả quỷ làm gì.
- Hắc hắc.
Một tràng tiếng cười đầy quái dị truyền đến từ trên không trung.
Ngay sau đó, một cơn gió đen mang theo mùi tro giấy và nhang đèn thổi tới, ở trước mặt Lý Tu Viễn xoay một vòng, rồi một đám người mặc trang phục nha dịch, khí tức băng lãnh hiện ra từ hư không. Hộ vệ bên cạnh hoảng sợ, liên tục lui về phía sau.
- Tiểu nhân bái kiến đại thiếu gia.
Cầm đầu là hai quân binh, lưng hùm vai gấu, hình thể cường tráng, mặc áo giáp da, tay cầm đao và thương, bên hông đeo xích sắt, một người mặt xanh, một người mặt đen, nhìn không giống người ngược lại trông như quỷ thần.
- Thăng quan rồi, không tồi.
Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua nói.
- Là nhờ đại thiếu gia chiếu cố, tiểu nhân mới được Thành Hoàng thăng chức. Hiện tại là âm binh, nghe nói đại thiếu gia có việc tìm, hai huynh đệ tiểu nhân lập tức mang theo thuộc hạ đến đây chờ đại thiếu gia phân phó.
Âm binh mặt xanh thâm trầm cười nói.
Tuy là cười nịnh lấy lòng nhưng phối hợp với một gương mặt xanh lè lạnh tanh càng khiến người khác không rét mà rung a.
- Mấy tên gia hoả kia còn không qua bái kiến đại thiếu gia Lý gia.
Tên âm binh mặt đen bên cạnh quát.
Mười tên quỷ sai sau lưng hắn liền hướng về Lý Tu Viễn cung kính khom lưng hành lễ:
- Bái kiến đại thiếu gia.
Lý Tu Viễn phất tay ý bảo đứng lên, sau đó nói:
- Kêu các ngươi tới đây là vì một việc, lần trước phụ thân ta ở trong lao ngục bị người ta đánh, thương thế khá nặng, có người nói là bị người dùng đạo thuật đánh, y thuật của phàm nhân không thể dùng được, các ngươi thân là quỷ thần, vào trong nhìn một chút xem có cách trị hay không.
Hai tên âm binh cùng mấy tên quỷ sai đều vào trong phòng Lý Đại Phú xem xét, rồi khẽ lắc đầu nói.
- Đại thiếu gia, tuy rằng chúng tiểu nhân là quỷ thần nhưng cũng giống nha sai và binh lính phàm nhân vậy, không phải là đại phu… nên… thương thế của Lý lão gia, chúng tiểu nhân không trị được
Âm binh mặt xanh lo lắng nói, hắn sợ Lý Tu Viễn tức giận.
Lúc này Lý Tu Viễn bình tĩnh nói:
- Nếu các ngươi đã không có biện pháp ta cũng không bắt buộc các ngươi. Nhưng ta nghe nói núi Vọng Xuyên sơn có thần tiên ẩn cư, ta nghĩ thần tiên này sẽ có cách trị. Các ngươi giúp ta tìm xem sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...